Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Edit: Thiên Chân Vô Tà
Đinh Vũ Thần nhìn bài đăng trong lòng càng ngày càng tức giận, trực tiếp ra cửa gọi một chiếc xe liền đi tới đại học H.
Ở trong phòng ký túc xá, Diệp Thanh nghe thấy tiếng gõ cửa ' cốc cốc cốc ', cũng không nghĩ nhiều liền đi mở cửa, cửa vừa mở ra liền nhìn Đinh Vũ Thần thấy đứng ở bên ngoài.
Lúc này đã là 8 giờ tối, không ngờ Đinh Vũ Thần muộn như vậy còn tới tìm Thời Úy.
Đinh Vũ Thần lần này nhìn thấy Diệp Thanh gương mặt cũng không còn tươi cười như trước, trực tiếp tránh đi cậu đi về phía Thời Úy, Thời Úy từ trước máy tính ngẩng đầu có chút kinh ngạc nhìn hắn nói: "Sao cậu lại tới đây?".
"Hừ! Tôi có thể không tới sao?", Đinh Vũ Thần sắc mặt có chút tức giận, thấy Diệp Thanh và Hoàng Kha Duệ ở một bên nhìn hắn, liền nói với Thời Úy: "Cậu cùng tôi đi ra ngoài một chút, tôi có lời muốn nói với cậu".
Thời Úy có thể nhìn ra Đinh Vũ Thần có một ít tức giận, nhíu mày cầm lấy áo khoác gật đầu: "Được".
Nhìn thân ảnh hai người đi ra khỏi cửa, Hoàng Kha Duệ rất bát quái nói với Diệp Thanh: "Chà, cậu nói xem bạn trai Thời Úy tới tìm cậu ta muộn như vậy làm gì nhỉ, thoạt nhìn còn rất không vui!".
"Tôi làm sao biết!", Diệp Thanh lắc đầu tiếp tục đọc sách.
Hoàng Kha Duệ thấy Diệp Thanh lại đọc sách, tức khắc không còn hứng thú bát quái, cầm điện thoại chơi trò chơi.
Thời Úy đưa Đinh Vũ Thần tới rừng cây bên dưới ký túc xá, vỗ nhẹ đầu Đinh Vũ Thần hỏi hắn: "Làm sao vậy?".
"Cậu xem!", Đinh Vũ Thần trực tiếp mở bài đăng trên điện thoại nhìn thấy trước đó cho Thời Úy xem: "Bọn họ nói cậu ghen vì Diệp Thanh đánh nhau với Cố Trường Phong!".
Thời Úy nhìn lướt qua sau đó nhíu mày, giải thích với Đinh Vũ Thần: "Đây là lời đồn, tuy rằng tôi và Cố Trường Phong tỷ thí là sự thật, nhưng không phải đánh ghen vì Diệp Thanh!".
Đinh Vũ Thần vội vàng truy vấn: "Vậy thì là vì cái gì?".
"Cố Trường Phong kia đối với Diệp Thanh không có ý tốt, lợi dụng dạy võ ngụy trang chiếm tiện nghi cậu ta, tôi nói với hắn sau này tôi dạy Diệp Thanh, hắn khiêu chiến tôi, tôi liền ứng chiến!".
"Người khác chiếm tiện nghi Diệp Thanh liên quan gì cậu đâu!", Đinh Vũ Thần nghe xong lời giải thích này càng thêm tức giận: "Có phải cậu có ý tứ ghen tị với Diệp Thanh không?".
Thời Úy nhíu mày giải thích: "Không có, tôi chỉ là nhín thấy Cố Trường Phong chiếm tiện nghi người khác, hơn nữa lúc sau tôi không chỉ dạy một mình Diệp Thanh, Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh cũng đi theo luyện cùng tôi, cậu đừng tin vào lời người khác đồn, bạn trai tôi chỉ là cậu!".
"Cậu thật sự dạy Diệp Thanh? Vậy chẳng phải cậu phải thường xuyên chạm vào hắn? Tôi không cho phép!"
"Không có thường xuyên, chỉ là chỉnh sửa một ít tư thế mới yêu cầu chạm vào", Thời Úy cũng có chút bực tức: "Việc đã đáp ứng với người khác tôi sẽ không đổi ý, hơn nữa tôi không chỉ dạy một mình Diệp Thanh".
Đinh Vũ Thần nghe xong Thời Úy giải thích một phen trong lòng vẫn còn cảm thấy rất không thoải mái, nhưng thấy Thời Úy cũng có chút giận, chỉ có thể chịu đựng dấm kính đạo: "Được rồi, dù là vậy, cậu phải bảo đảm, tuyệt đối sẽ không cảm thấy hứng thú đối với Diệp Thanh!".
Thời Úy nghe xong ngữ khí có chút lạnh băng nói với Đinh Vũ Thần: "Tôi đã nói với cậu, thời điểm tôi cùng cậu ở bên nhau, sẽ không làm chuyện ái muội người khác, cậu phải tín nhiệm tôi!".
Đinh Vũ Thần thấy ngữ khí Thời Úy có chút tức giận, nhất thời luống cuống, giải thích nói: "Xin lỗi, tôi! Tôi tin tưởng cậu, tôi chỉ là ghen tị, tôi ăn một lần dấm liền dễ dàng xúc động!".
Thời Úy thở dài, xoa nhẹ đầu Đinh Vũ Thần một chút nói: "Được, tôi biết cậu là bởi vì ghen, nhưng cậu chắc là tin tưởng tôi, lời này lần trước tôi cũng từng nói, nếu lần sau cậu còn như vậy, tôi hy vọng cậu có thể bình tĩnh một chút".
"Được!", Đinh Vũ Thần ủy khuất ghé đầu vào lòng Thời Úy ôm ấp: "Thực xin lỗi, cậu đừng nóng giận!".
Thời Úy vỗ vỗ lưng Đinh Vũ Thần: "Ừ, tôi không tức giận, cậu cũng đừng ghen tị được không?".
"Ừ!"
Đinh Vũ Thần ôm chặt eo Thời Úy, ghen tuông trong lòng biến mất, rất luyến tiếc rời khỏi lòng ngực Thời Úy, cái ôm ấp này ấm áp rộng lớn như vậy, hắn muốn ôm cả đời ai cũng không cho! !
Diệp Thanh đi theo Thời Úy học võ hơn hai tháng rốt cuộc cũng có chút thành tích, có thể cùng Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh đánh mấy chiêu, về mặt lực lượng không bằng Hoàng Kha Duệ nhưng tốc độ lại mạnh hơn so với Hoàng Kha Duệ, Lương Tinh hơi kém hơn một chút.
Thời Úy ngẫu nhiên cũng sẽ tự mình cùng Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh đánh hai chiêu, bởi vì sợ Đinh Vũ Thần thích ăn dấm, cậu ta cũng không so chiêu với Diệp Thanh, tránh cho tiếp xúc quá nhiều với cậu khiến Đinh Vũ Thần hiểu lầm.
Buổi chiều thứ bảy hôm nay, mọi người luyện xong đi tắm rửa, Diệp Thanh chọn một gian riêng trong góc, phòng bên cũng không người, mới vừa thoa sữa tắm lên người, liền nghe thấy phòng cách vách cũng truyền đến tiếng nước vòi hoa sen.
Cậu cũng không để ý tiếp tục tắm, đột nhiên nghe thấy giọng Cố Trường Phong truyền đến từ phòng bên cạnh: "Diệp Thanh, tôi quên mang sữa tắm, em có thể cho tôi mượn không?".
Diệp Thanh sửng sốt ý thức muốn từ chối, giữa hai phòng tắm trên dưới không thông nhau, chỉ có thể đưa ra từ mành, cậu có chút kỳ quái nghĩ Cố Trường Phong làm sao biết cách vách là mình, suy nghĩ nói: "Anh đến bên này, tôi từ ngoài mành đưa cho anh!".
"Được, cảm ơn!", Cố Trường Phong cong khóe miệng đi ra từ cách vách, cả người trần truồng đến quần lót cũng chưa mặc, thấy Diệp Thanh từ bên trong mành vươn một cánh tay trắng tinh thon dài dính nước, trong lòng lập tức run lên một dòng điện lưu hiện lên, bộ vị xích lõa mẫn cảm cũng trong nháy mắt nổi lên phản ứng, bàn tay to của hắn cũng không nắm lấy bình sữa tắm kia, chỉ muốn trực tiếp vén rèm lên xem một chút cảnh xuân bên trong.
Đang lúc Cố Trường Phong muốn xốc mành phòng tắm Diệp Thanh lên, một cánh tay thon dài hữu lực trực tiếp mạnh mẽ bắt lấy tay Cố Trường Phong, Thời Úy nhìn Cố Trường Phong với ánh mắt lạnh băng đến đáng sợ: "Lăn trở về đi!".
Cố Trường Phong bị ánh mắt lạnh băng chán ghét của Thời Úy chọc giận, trực tiếp đánh một quyền về phía đối phương.
Hắn đánh tới, nắm đấm lại bị Thời Úy tiếp được trong nháy mắt, cũng trở tay lắc một cái liền đem nắm đấm của Cố Trường Phong vặn qua một bên.
"Hừ!", Cố Trường Phong dùng sức thoát khỏi Thời Úy kiềm chế, không cam lòng nhìn thoáng qua phòng tắm Diệp Thanh, xoay người trở về phòng tắm của mình.
"Làm sao vậy?", Diệp Thanh nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, thu hồi tay đang cầm sữa tắm.
Thời Úy đứng ở bên ngoài bình tĩnh trả lời: "Không có gì, cậu tiếp tục tắm đi".
"Hả!", Diệp Thanh có chút nghi hoặc, vừa rồi hình như cậu nghe được Thời Úy nói với Cố Trường Phong ' lăn trở về đi? ', tuy rằng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cảm thấy Cố Trường Phong kia cho cậu cảm giác có chút không tốt lắm, trong khoảng thời gian này tuy rằng Cố Trường Phong cũng không tiếp xúc gì với cậu, nhưng thời điểm cặp mắt kia của hắn nhìn chằm chằm cậu vẫn làm cậu có chút không thoải mái.
Sau khi bọn họ trở về, Diệp Thanh và Hoàng Kha Duệ cùng đi ăn cơm chiều, Lương Tinh khác phòng ký túc xá chuẩn bị đi tới nhà ăn tìm hai người bọn họ sau, còn Thời Úy hình như hẹn Đinh Vũ Thần cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm chiều.
Lúc Diệp Thanh và Hoàng Kha Duệ xuống lầu lại gặp phải Lý Đạc Nghị, đôi tay hắn đút vào túi cười với Diệp Thanh: "Diệp Thanh, tôi muốn mời em ăn cơm, được không?".
Nói xong hắn nhìn Hoàng Kha Duệ đứng bên cạnh nói: "Huynh đệ, nể mặt cùng đi không?".
Hoàng Kha Duệ liếc nhìn Diệp Thanh có chút lúng túng nói với Lý Đạc Nghị: "À, không cần, tôi chuẩn bị tới nhà ăn đây!".
Lý Đạc Nghị này thật đúng là kiên trì, mấy ngày này Hoàng Kha Duệ gặp không ít lần Lý Đạc Nghị tới tìm Diệp Thanh, không phải buổi sáng tới đưa bữa sáng thì chính là đưa nước đưa trà sữa đưa đồ ăn, đáng tiếc Diệp Thanh chưa từng tiếp nhận.
Nếu không có gì bất ngờ, Diệp Thanh khẳng định lại muốn từ chối, Hoàng Kha Duệ yên lặng nói trong lòng.
Quả nhiên, Diệp Thanh trực tiếp mở miệng từ chối Lý Đạc Nghị: "Xin lỗi, tôi muốn cùng Hoàng Kha Duệ tới nhà ăn ăn cơm", nói xong cậu liếc nhìn Lý Đạc Nghị có chút thất vọng nhưng trên mặt vẫn treo ý cười nói: "Cậu không cần hao tâm tổn trí với tôi, cảm ơn ý tốt của cậu, tôi thật sự không có ý định yêu đương!".
Lý Đạc Nghị thất vọng nhìn gương mặt tinh xảo vô cùng của Diệp Thanh, hỏi cậu: "Vậy! Em có người thích rồi sao?".
"Không có", Diệp Thanh nói xong liền thấy vẻ thất vọng trên mặt Lý Đạc Nghị biến mất, lại treo lên nụ cười tỏa sáng, không khỏi lại lần nữa mở miệng nói: "Tuy rằng hiện tại không có, nhưng tôi sẽ không thích cậu, cậu không cần lãng phí thời gian".
Lý Đạc Nghị nghe xong lại lần nữa thất vọng mất đi tươi cười, nghiêm túc hỏi Diệp Thanh: "Tại sao? Không thể thử một chút sao?".
"Không có tại sao, đừng lãng phí thời gian, xin lỗi!"
Diệp Thanh nói xong nói với Hoàng Kha Duệ: "Đi thôi!".
Hai người đi về hướng nhà ăn, Lý Đạc Nghị ở phía sau thất vọng vạn phần nhìn bóng dáng Diệp Thanh, lúc này đột nhiên một thanh niên dáng người tinh tế diện mạo thanh tú đi ra từ chỗ rẽ, Lý Đạc Nghị thấy Diệp Thanh và Hoàng Kha Duệ dừng lại cùng cậu ta chào hỏi, thanh niên kia quay người lại liền đi về phía cổng ký túc xá.
Thời điểm người thanh niên đi lướt qua bên người Lý Đạc Nghị, hắn mới thấy rõ mặt thanh niên này, Lý Đạc Nghị nhất thời trong lòng một trận kinh ngạc, đây không phải là người mấy tháng trước gặp hắn ở quán bar sao? Hắn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó.
Đinh Vũ Thần lúc này tới ký túc xá tìm Thời Úy, sắp đến cửa ký túc xá liền gặp Diệp Thanh cùng Hoàng Kha Duệ đi ăn cơm, ba người khách khí thăm hỏi một chút, hắn liền đi tới ký túc xá của Thời Úy.
Lúc tới cửa ký túc xá, hắn nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao gầy đĩnh bạt đứng bên cạnh, nhận thấy tầm mắt đối phương chăm chú vào chính mình, Đinh Vũ Thần nhíu mày ngẩng đầu nhìn lại, cảm giác quen thuộc làm hắn lăng trì vài giây sau đó nhất thời ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Không ngờ người này lại là Nghị lần đó hắn đi quán bar Gay gặp phải, nhớ tới hai người hoang đường một đêm, Đinh Vũ Thần nhất thời có chút kinh hoảng thất thố.
Khiếp sợ và sợ hãi làm trái tim Đinh Vũ Thần đập cuồng loạn, hắn không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, hoảng loạn liếc mắt nhìn đối phương mắt một cái liền vội vàng cúi đầu, làm bộ như không quen biết đối phương vội vã chạy tới ký túc xá.
Lý Đạc Nghị ở phía sau nhìn bóng dáng Đinh Vũ Thần chạy trối chết, khóe miệng gợi lên một chút mỉm cười hứng thú, tên này xem ra quen biết Diệp Thanh, hơn nữa nhìn thấy hắn lại hoảng loạn như vậy, thật ra lại khiến cho hắn thấy hứng thú, hắn quyết định chờ ở chỗ này, nói không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...