Trọng Sinh Chi Đích Tử

Triệu Lê trở về cung, ở trong noãn các phê duyệt tấu chương, Liên Hách cũng chưa xuất cung. Nguyên Bật bẩm báo: “Bệ hạ, Thái hậu nương nương thỉnh ngài đi qua một chuyến.”

Triệu Lê không hạ bút, chỉ hỏi: “Có chuyện gì không?”

Nguyên Bật hạ thấp thắt lưng: “Cái này… Nô tài chỉ nghe nói, Thái hậu nương nương tựa hồ biết việc Hoàng Thượng xuất cung.”

Triệu Lê buồn bực ném bút đi, nói với Nguyên Bật: “Ngươi đi báo lại, trẫm thay y phục rồi sẽ qua.”

Nguyên Bật vâng dạ, sau đó cung kính lui xuống, Liên Hách nói: “Nếu hoàng thượng có việc, thần lui xuống trước. Thần sẽ ở tại phòng nghị sự một lúc, nếu bệ hạ có việc có thể tùy thời triệu thần.”

Triệu Lê nhìn Nguyên Bật đi ra ngoài, cười tủm tỉm quay sang Liên Hách, hỏi: “Trẫm sai Nguyên Bật đi truyền lời, nô tài khác cũng không vừa ý, ngươi nói xem ai sẽ tới thay y phục cho trẫm?”

Liên Hách nở nụ cười, đáp: “Mới rồi bệ hạ còn cáu giận thần, thần sợ nếu tiến lên hầu hạ Hoàng Thượng, sẽ phải chịu tội danh ngỗ nghịch hành thích vua.”

Triệu Lê vừa cười vừa đứng lên, vòng qua bàn, “Trong thiên hạ, người nào lại không biết thế lực của Liên đại nhân, sao có khả năng ngỗ nghịch, cùng lắm là thanh quân trắc.” (thanh quân trắc: thanh lọc phản nghịch bên cạnh quân vương)

Liên Hách không nói chuyện, theo thói quen hơi mỉm cười, tựa hồ Triệu Lê nói móc làm khó dễ đã thường xuyên như cơm bữa. (anh này có số chịu ngược, khổ thân T^T)

Liên Hách nói: “Thái hậu mời Hoàng Thượng đi qua, nhất định có đại sự, bệ hạ không nên chậm trễ.”

Triệu Lê xuy một tiếng, không cho là đúng nói: “Chỉ đơn giản là trách cứ ta xuất cung, bắt ta cần mẫn với chính sự, không thể hoang phế triều chính. Nói trắng ra là nàng nhìn trẫm không vừa mắt, cảm thấy trẫm cả ngày chỉ vui chơi, không làm chuyện đứng đắn, nghĩ ta mỗi ngày vội đến vội đi đều là du ngoạn.”

Liên Hách rũ mắt xuống, nói: “Bệ hạ cẩn thận lời nói, nếu bị người ngoài nghe được, sẽ không thỏa đáng.”

Triệu Lê bết miệng, híp mắt lại không nói nữa, giống như phải chịu ủy khuất rất lớn.

Sau khi Nguyên Bật ra ngoài, phân phó nội thị đưa quần áo Hoàng Thượng cần đổi đến, nội thị đưa vào xong lại cung kính lui ra.

Liên Hách cầm lên, chuẩn bị thay quần áo cho hắn, vừa nói: “Hoàng Thượng cũng không thể tùy hứng, hiện giờ tuy ngài không phải mới đăng cơ, nhưng bách thiện hiếu vi tiên (trăm sự hiếu đặt lên hàng đầu), cho dù thái hậu có nói cái gì, cũng là vì muốn tốt cho Hoàng Thượng.”

Triệu Lê giơ tay lên, để Liên Hách cởi y phục của mình xuống, có vẻ đã quen với việc Liên Hách hầu hạ, nói: “Chẳng qua bởi vì nàng không phải là nương ta, nàng không xem ta là nhi tử, ta làm chuyện gì nàng cũng cảm thấy không vừa mắt.”

“Bệ hạ…”

Liên Hách thắt lại nút áo cho chỉnh tề, gạt tóc Triệu Lê không cẩn thận rơi vào trong áo ra ngoài, hơi hơi cúi đầu, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Bệ hạ không cần lo lắng chuyện này, thái hậu không có con nối dòng, nàng có thể ngồi vào vị trí hôm nay, còn phải dựa vào bệ hạ, bệ hạ không cần để tâm.”


Triệu Lê nghe y ghế đến nói chuyện, nhiệt khí ái muội phun trên tai và cổ của mình, không khỏi hơi rụt cổ lại, sau đó liếc Liên Hách một cái: “Đang nói chuyện yên lành, vô duyên vô cớ dựa vào làm gì.”

Liên Hách cười nói: “Chẳng phải vi thần sợ tai vách mạch rừng sao.”

“Được rồi, trẫm tự có chừng mực, ngươi về phòng nghị sự chờ, đừng trở về, tẹo nữa trẫm sẽ triệu ngươi.”

Triệu Lê ra khỏi noãn các, được nội thị cung nữ vây quanh đi đến tẩm cung Thái hậu.

Đến trước cửa, cung nữ đi thông truyền, sau đó nhanh chóng dẫn Triệu Lê vào trong.

Thái hậu nghiêng người dựa trên tháp, trong tay cầm thìa gỗ, đang quấy quấy bột trong hương hạp, trên tháp đặt một cái bàn nhỏ, bên trên bày dưa và trái cây trân quý ướp băng, vài cung nữ cầm quạt quạt nhè nhẹ, một cung nữ khác bưng chung trà quỳ gối trước tháp, thỉnh thái hậu dùng trà.

Trên mặt Triệu Lê treo lên tươi cười, mới tiến vào bên trong, làm bộ như vô cùng vui mừng thỉnh an thái hậu.

Tay Thái hậu nhấc lên: “Bình thân, hoàng nhi ngồi đi.”

Sau đó lại tiếp tục quấy trong hương hạp.

Triệu Lê ngồi xuống, thái hậu tùy tiện mở miệng: “Ai gia nghe nói, hoàng nhi lại xuất cung, còn đi đến Đường gia kia”

“Vâng…” Triệu Lê đáp: “Liên đại nhân muốn đến Đường gia bái phỏng, nhi tử vừa lúc đi theo nhìn một cái xem bộ dáng trưởng tử Đường gia như thế nào”

Thái hậu ngẩng đầu nhìn hắn, buông hương hạp xuống, lại duỗi tay ra, liền có cung nữ đỡ nàng ngồi dậy.

Thái hậu tiếp tục nói: “Hoàng nhi cũng phải suy nghĩ một chút thân phận của mình, không cần cả ngày ra ngoài đường, lây dính tục khí nơi phố phường, làm mất thể thống hoàng gia. Huống hồ Đường gia kia, dù sao thì hiện tại cũng chỉ là một thương nhân, làm một hoàng đế sao có thể đến nơi như vậy”

Yết hầu Triệu Lê lăn lộn vài cái, khóe miệng lại nhếch lên cười cười, đáp: “Nhi tử biết sai rồi, nhi tử chỉ là nhất thời tò mò, lần sau sẽ không dám nữa.”

Thái hậu nghe xong lúc này trên mặt mới hòa hoãn: “Hoàng nhi biết thì tốt rồi, ai gia cũng không có chuyện gì khác, không làm chậm trễ chính sự của ngươi nữa.”

Triệu Lê nghe xong đứng dậy, nói: “Nhi tử cáo lui, mẫu hậu cũng phải chú ý phượng thể, không nên để mệt nhọc.”

Thái hậu gật gật đầu, Triệu Lê vừa muốn đi, thái hậu lại đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, ai gia suýt nữa quên.”


Triệu Lê đưa lưng vào trong, đã gần như bóc mặt nạ ra rồi, nghe thấy thái hậu nói chuyện, lại phải dừng lại, sửa thành khuôn mặt tươi cười, quay đầu hỏi: “Mẫu hậu còn có chuyện gì phân phó?”

“Kỳ thật ai gia cũng biết tâm sự của hoàng nhi, Đường gia lung lạc nhân tâm, hoàng nhi không thể không đối phó, nhưng nếu ngươi muốn động đến Đường gia, không cần phải đích thân đi Đường gia?”

Triệu Lê hỏi: “Không biết mẫu hậu có biện pháp gì hay?”

Thái hậu mỉm cười: “Việc này thì có gì khó nghĩ? Đường gia không biết từ nơi nào nhận về một dã hài tử không nương, hoàng nhi sợ hắn trưởng thành tiếp quản Đường gia? Thế nhưng không biết nương dã hài tử này là ai, nếu Đường Kính tái giá, sao có thể để hắn tiếp tục làm trưởng tử Đường gia?”

Triệu Lê nghe xong, cũng nhận ra điểm trọng yếu. Thái hậu muốn chỉ hôn cho Đường Kính, y tái giá như vậy sẽ có chính thất, chờ đến lúc có hài tử, không sợ Đường Úc Thụy còn có thể làm trưởng tử.

Mỗi một câu Thái hậu nói đều đâm vào tim Triệu Lê…

Sinh mẫu Triệu Lê xuất thân thấp hèn, hơn nữa chết không rõ ràng, khi đó Triệu Lê còn nhỏ. Về sau Triệu Lê bị đưa tới bên người hoàng hậu, hoàng hậu thân phận cao quý, nhưng không có con nối dòng. Người ngoài đều hâm mộ Triệu Lê bay lên đầu cành, phe hoàng hậu người đông thế mạnh, là đại gia tộc, vì địa vị của mình mà muốn giúp đỡ Triệu Lê đi lên ngôi vị hoàng đế.

Chẳng qua trong lòng mọi người đều ngầm hiểu, quan hệ của Triệu Lê cùng thái hậu cũng không tốt lắm, mặt ngoài thì hòa thuận, trên thực tế thái hậu nghĩ hoàng đế chỉ lo chơi đùa, không hiểu chuyện giang sơn xã tắc, mà Triệu Lê lại thấy thái hậu quá chuyên quyền, thế lực gia tộc ở trong triều quá lớn.

Hiện tại nghe thái hậu nói đễ dã hài tử không nương, trong lòng tự nhiên không thoải mái.

Thái hậu tiếp tục nói: “Chuyện này cũng không nhọc hoàng nhi hao tâm tổn trí, ai gia xem xét chuyện tuyển người, Đường Kính cũng không thể chối từ.”

Triệu Lê nghe đến đây cuối cùng cũng ngộ ra, hóa ra thái hậu muốn nhét người của mình vào Đường gia, trong lòng nghĩ thầm nhưng ngoài miệng lại vui mừng: “Thế thì tốt lắm, nhưng phải làm phiền mẫu hậu hao tâm tốn sức, nhi tử sao có thể đành lòng? Cho dù thanh danh Đường gia có lớn đến đâu cũng không thể để thái hậu đích thân tuyển người, sai hạ nhân tùy tiện tuyển là được rồi, chờ chọn xong, nhi tử trình lên tranh cuộn để mẫu hậu xem.”

Nói xong, Triệu Lê liếc Nguyên Bật bên cạnh một cái, Nguyên Bật mắt sắc thấy ngay, lập tức bẩm báo: “Hoàng Thượng, Liên đại nhân còn ở ngoài điện, không biết…”

“Trẫm suýt nữa quên, mẫu hậu nghỉ ngơi đi, nhi tử còn có việc trong người xin phép cáo lui.”

Nói xong hành lễ, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài. Thái hậu tức giận gạt hương hạp trên bàn, thìa gỗ rơi trên mặt đất văng đi thật xa.

Triệu Lê vừa mới đi ra, trên mặt nháy mặt lạnh đến đóng băng, ai cũng không để ý tới, nhốt mình trong noãn các phê tấu chương. Trong lúc đó Kỳ phi có đến đây một lần, Nguyên Bật ngăn cản nói: “Nương nương đừng nên đi vào, bây giờ Hoàng Thượng đang giận dữ, nếu chọc đến long thể thì nguy to.”

Kỳ phi nhỏ giọng hỏi: “Vì sao Hoàng Thượng không vui?”


Nguyên Bật cũng là người kín miệng, sao có thể nói cho nàng, chỉ qua loa: “Nô tài làm sao biết được, nhưng thật sự là Hoàng Thượng đang không vui.”

Kỳ phi ủ rũ: “Như vậy đa tạ Nguyên tổng quản nhắc nhở, ta về trước, nếu tâm tình Hoàng Thượng tốt lên, còn phiền tổng quản sai người báo một tiếng.”

Nguyên Bật tất nhiên là gật đầu đáp ứng, chẳng qua trong lòng nghĩ không có khả năng đó đâu.

Lại nói đến Đường gia đi thắp hương trong chùa, chuyện này Liễu Thường Thu không biết. Mấy ngày nay Liễu Thường Thu đi qua hoa viên lại thấy thanh tịnh đến bất thường. Bọn hạ nhân trong nhà cũng ngầm hiểu với nhau, nhất là loại người không có thân phận địa vị lại đòi thanh cao như Liễu Thường Thu, người ngoài đều không nhịn nổi hắn.

Cho nên cũng không có người nào muốn đến gần, vạn nhất bị sai truyền, chẳng phải là tự mình kiếm việc.

Liễu Thường Thu an tĩnh hai ngày, buồn chán qua qua lại lại hoa viên mấy lần, chỉ thấy được vài hạ nhân linh tinh đi đứng chậm rãi, tựa hồ không có việc để làm, có vẻ rất nhàn hạ.

Bọn hạ nhân đương nhiên thích mấy việc thoải mái, lão gia thiếu gia thái phu nhân cũng không ở nhà, trộm làm biếng một chút thì sao.

Liễu Thường Thu không biết chuyện này, hỏi một nha hoàn: “Vì sao mấy ngày nay thanh tĩnh như vậy?”

Nha hoàn kia cười nói: “U, lão gia thiếu gia đều đi ra ngoài, đã vài ngày không ở nhà rồi. Kỳ quái, Liễu lão bản không đi cùng sao, hay là Liễu lão bản chưa nghe qua?”

Liễu Thường Thu nghe ra nha hoàn đang châm chọc mình, nói: “Liễu mỗ là người ngoài, sao có thể nghe được.”

Nha hoàn nói: “Nếu không ở bên ngoài du sơn ngoạn thủy, tính ra cũng sắp trở lại. Nếu tâm tình thiếu gia tốt, muốn ở bên ngoài chơi đùa chơi đùa, ngài cũng biết đấy, lão gia yêu thương thiếu gia còn không kịp, đương nhiên sẽ ở bên ngoài thêm mấy ngày.”

Liễu Thường Thu không muốn nói gì với nàng nữa, liền bỏ đi. Cho tới nay hắn cũng chưa từng cảm thấy Úc Thụy có chỗ nào hơn người. Chẳng qua bây giờ nhìn lại, ngay cả bọn nha đầu không hầu hạ cũng đều nói tốt cho hắn, thế thì thật đúng là có chỗ hơn người.

Bởi vì phong cảnh trên núi rất đẹp, thái phu nhân muốn ở trong chùa thêm một ngày, ngao du chung quanh, cho nên mọi người cũng ở lại thêm một ngày.

Úc Thụy rời giường, tiểu tư đi đến rửa mặt chải đầu cho hắn, sau đó đẩy Úc Thụy đi ăn điểm tâm. Tuy rằng trong chùa vì nghênh đón Đường gia có chuẩn bị, nhưng chỉ có cơm chay đương nhiên không thể xa xỉ. Thế nhưng khẩu vị nhẹ nhàng như thế này cũng không tệ lắm.

Dùng xong điểm tâm, Đường Kính muốn cùng thái phu nhân đi dạo bên ngoài, Chỉ Hi cũng nói với Úc Thụy: “Thiếu gia đi dạo không, không khí trong rừng thanh lương lắm.”

Úc Thụy ở trong chùa thanh tịnh, kỳ thật cũng thấy buồn chán, không có việc gì để làm, cầm quyển sách nào cũng là kinh Phật, nên để Chỉ Hi đẩy hắn đi một chút.

Bởi vì nhà chùa muốn tiếp đãi Đường gia, cho nên khách hành hương khác tạm thời không thể tới dâng hương trong chùa, tất cả khất cái xin cơm cũng không thể để đến xin bố thí, trên núi vô cùng thanh tịnh.

Úc Thụy để Chỉ Hi đẩy tới sau chùa, chỗ kia có một khu rừng trúc, giữa mùa hè nóng nực, rừng trúc vừa cao vừa rậm phi thường mát mẻ.

Hắn đi vào rừng, bỗng nhiên nhìn thấy một tiểu khất cái tựa vào trên tường sau chùa, đang co người lại ngủ. Tiểu khất cái này vừa đen vừa gầy, cánh tay cùng chân quắt queo, dáng vẻ như sắp chết đói.

Úc Thụy nhìn thoáng qua, Chỉ Hi cũng thấy, ghét bỏ nhíu nhíu mày, nghĩ thầm người này gầy yếu như vậy trên người sẽ không có bệnh chứ, phải nhanh nhanh đẩy thiếu gia đi khỏi mới được.


Thế nhưng Úc Thụy lại nói: “Từ từ.”

“Thiếu gia, từ từ cái gì, đi mau thôi.”

Úc Thụy quay đầu nhìn tên khất cái kia, thì thào: “Ta biết hắn.”

Chỉ Hi ngạc nhiên hỏi: “Thiếu gia sao lại biết tên khất cái này?”

Chỉ Hi nói xong, bỗng nhiên nghĩ đến, kỳ thật thiếu gia cũng từ nơi xa xôi đón về, chẳng lẽ là quen biết lúc trước. Nếu biết người như vậy, chẳng phải trước kia thiếu gia cũng sống thực gian nan sao.

Kỳ thật Úc Thụy đúng là biết người kia, chẳng qua là đời trước biết… Hơn nữa Úc Thụy cùng tiểu khất cái này còn có duyên gặp mặt một lần.

Đời trước nhà Úc Thụy là thương gia, tin đồn gì lại không biết. Lúc ấy chuyện này ở trấn trên cũng gây nên một trận sóng to gió lớn. Nhi tử của một viên ngoại có tiền nọ ăn chơi trác táng, ở ngoài đường đánh nhau với người ta, đưa đến đại phu xem bệnh, kết quả không được vài ngày lại hộc máu mà chết. Viên ngoại kia quá thương nhi tử, nói đại phu là lang băm, bắt đại phu mang lên gặp quan, kết quả đại phu ở trong ngục bị đánh đến chết, chỉ để lại một tiểu nhi tử.

Sự thực là cái người bị vu oan là lang băm kia chẳng có tội gì cả. Sau khi đại phu bị đưa lên gặp quan, nghe nói người ăn chơi trác táng kia kỳ thật bị trúng độc mà chết. Mấy danh gia vọng tộc làm gì không có chuyện ngươi tranh ta đoạt, viên ngoại kia cũng là sau đó mới biết. Con mình bị người trong nhà hại chết, nếu tiết lộ ra ngoài có thể làm ô nhục thanh danh, cho nên liền giết người diệt khẩu.

Lúc ấy Úc Thụy nghe xong, cảm thấy đứa bé này rất đáng thương, gặp hắn khất thực ở trên đường, bèn sai người tặng chút đồ ăn cho hắn.

Vài năm qua, Úc Thụy không nghĩ tới còn có thể gặp lại đứa bé này, hiện giờ bộ dáng mình thay đổi, đứa bé kia cũng trưởng thành không ít.

Úc Thụy nói: “Ngươi đi lấy cho hắn chút thức ăn.”

Hắn vừa nói ra, Chỉ Hi nhìn hắn chằm chằm, tiểu khất cái kia cũng đột nhiên mở mắt, vẫn cứ nằm trên mặt đất, chẳng qua đôi mắt đã nhìn sang hắn.

Chỉ Hi kinh ngạc: “Thiếu gia?”

Úc Thụy không nói gì, Chỉ Hi bất đắc dĩ, đành phải trở về, đi nhanh về nhanh lấy chút thức ăn.

Chỉ Hi để thiếu gia một mình ở lại bên ngoài, trong lòng cũng không nỡ, không ngờ vừa lúc lại gặp lão gia. Đường Kính đỡ thái phu nhân đi dạo mấy vòng, thân thể thái phu nhân không tốt, tự nhiên không thể đi đứng lâu, sau khi trở về đã nghỉ ngơi, nghe trụ trì giảng kinh, lúc này Đường Kính mới rảnh rỗi.

Đường Kính nhìn thấy Chỉ Hi, hỏi: “Thiếu gia uống thuốc chưa?”

Chỉ Hi gật gật đầu, đáp: “Thiếu gia vừa dùng điểm tâm phòng bếp làm, lát nữa mới có thể uống.”

Đường Kính lại hỏi: “Thiếu gia đâu?”

Chỉ Hi chỉ sợ y hỏi cái này, nhưng không thể giấu diếm, đành phải đáp: “Thiếu gia ở rừng trúc nhỏ sau chùa, thiếu gia muốn bố thí cho một tiểu khất cái, sai nô tỳ về lấy chút đồ ăn.”

— Hết chương 25 —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui