Đang giờ Thân tam khắc, ngày mặc dù đã ngã về tây, nhưng trời trong, nóng rực dương quang không chút thu liễm chiếu vào giữa đình viện, chói đến Cố Sanh nheo mắt, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Cố Dật Phi .
Cố Dật Phi vốn đang cùng trưởng huynh Cố Chi Châu nói vể một chút sự vụ ngày gần đây trong phủ, chợt nghe nhị muội nhà hắn rống lên, vội vàng nghiêng đầu tìm đến, chỉ thấy Cố Nhiêu điểm chân, kéo cánh tay Cố Sanh đang được Thạch Lựu ôm trong lòng xuống.
Cánh tay ngắn của Cố Sanh có thể thấy được đã bị Cố Nhiêu bóp đỏ.
“Nhiêu Nhi!” Cố Dật Phi hai bước tiến lên, đem Cố Nhiêu bế lên. Thấy tay phải của nàng như cũ gắt gao bóp cổ tay Cố Sanh, Cố Dật Phi lập tức dấy lên vẻ giận dữ, nhíu mày trách mắng: “Buông tay!”
Cố Nhiêu đâu đáp ứng, nàng xưa nay được Cố lão gia phủng trong lòng bàn tay, đừng nói là một tam muội, cho dù là thân ca ca này nàng cũng không nhìn vào trong mắt.
Đây có thể cũng là nguyên do lúc còn trẻ Cố Dật Phi nghiêng về sủng ái Cố Sanh.
Cố Sanh cũng không giãy dụa, chỉ trông mong phát đi ánh mắt đi cầu trợ giúp đối với Cố Dật Phi, ý muốn thử xem ca ca cùng cha khác mẹ này đối với nàng có mấy phần thật tình.
Cũng may Cố Dật Phi biểu hiện coi như hợp lệ, đưa tay đẩy bàn tay Cố Nhiêu xuống, ôm nàng đứng một bên, để tránh nàng lại làm Cố Sanh làm bị thương.
Cố Nhiêu tức giận đến giãy dụa như cá chạch trong lòng hắn, không bao lâu liền không còn chút sức lực nào nữa.
Ý thức được bản thân cùng ca ca sức lực chênh lệch, Cố Nhiêu lúc này mới an tĩnh lại, đưa quạt tròn đến trước mặt Cố Dật Phi, ủy khuất nghẹn ngào nói: “Mới vừa rồi tam muội đã nói muốn cây quạt màu lam này, hiện tại nàng lại muốn chiếm cây quạt Hồ Điệp của ta, đó là văn dạng ta thích!”
Cố Sanh bị nàng công khai đổi trắng thay đen như vậy chấn kinh rồi, đang muốn mở miệng vì bản thân làm sáng tỏ, nhị ca cũng đã nói trước nàng: “Mới vừa rồi rõ ràng là muội muội đem văn dạng bản thân đã chọn nhường cho ngươi, ngươi cũng đã chấp nhận, bây giờ sao lại đổi ý?”
Cố Nhiêu ngẩn ra, nàng vốn tưởng rằng nhị ca vừa rồi nói chuyện cùng đại ca, cũng không rõ tình huống, cũng không lường trước Cố Dật Phi không chỉ toàn bộ nhìn trong mắt, lúc này lại càng không để ý mặt mũi của nàng, tại chỗ bác bỏ!
Cố Nhiêu tức giận đến ngã ngửa, lấy lại tinh thần liền mạnh vung tay, ném cây quạt trong tay xuống đất, mở miệng khóc lớn.
Cố Dật Phi rốt cuộc vẫn là một mao đầu tiểu tử, đối với tiếng khóc của muội muội lực phòng ngự rất thấp, nhất thời rối loạn tay chân vội vàng đem Cố Nhiêu giao cho nha đầu thϊế͙p͙ thân của nàng ôm, khom người nhặt quạt tròn trêи mặt đất lên, đi đến trước mặt Cố Sanh, vô thố hỏi: “Nếu Sanh Nhi vừa rồi thích cây quạt này, còn nguyện ý cùng nhị tỷ ngươi trao đổi không?”
Nghĩ thật hay! Cố Sanh quyết tâm muốn cùng Cố Nhiêu chơi xấu, ngược lại muốn nhìn xem Cố Dật Phi rốt cục lựa chọn thế nào.
Nàng nghe vậy ngậm miệng không đáp, lập tức thi triển tuyệt kỹ độc môn giả vờ ủy khuất, buông xuống khuôn mặt nhỏ phì nộn, hai tay gắt gao ôm cây quạt vào trong ngực, tràn đầy không muốn, hai cái răng nhỏ còn cắn chặt môi dưới, đôi mắt to trong veo như nước nổi lên lệ quang, lông mi thật dài dần dần thấm ướt.
Dáng vẻ Ủy khuất như vậy, so với Cố Nhiêu khóc nháo lực sát thương trong nháy mắt vượt qua mười lần, khiến Cố Dật Phi nhìn thấy đau lòng, trong nháy mắt giương cờ đầu hàng, liên tục dỗ dành: “Sanh Nhi ngoan! Sanh Nhi không khóc! Không thích chúng ta sẽ không đổi! Không đổi nữa!”
Cố Sanh lúc này mới nhếch miệng, nâng tay béo gạt lệ, đối với nhị ca vung lên một nụ cười mềm mại đáng yêu lại mang theo miễn cưỡng, lần thứ hai chuẩn xác bắn trúng yếu điểm của thiếu niên, cây quạt này tám phần mười là của nàng rồi.
Cố Nhiêu ở đối diện vừa khóc vừa không quên quan tâm nhất cử nhất động của địch quân, nhìn thấy nhị ca bị Cố Sanh đơn giản đánh bại, ngược lại dừng tiếng khóc, nghỉ ngơi dưỡng sức vùi vào cổ của nha đầu, nhỏ giọng căn dặn gì đó, nha đầu kia liền bế nàng cúi người xin cáo lui với Cố Dật Phi.
Cố Sanh thầm nghĩ không ổn, nha đầu chết tiệt kia phỏng chừng là muốn tìm cứu binh, vội vàng giơ lên cây quạt đưa cho Cố Dật Phi, vội nói: “Nhị ca, cây quạt này hay là đổi cùng tỷ tỷ đi, cây màu lam ta cũng rất thích.”
Cố Dật Phi lại cho là nàng đã nhân nhượng, vỗ vỗ nàng đầu tán thưởng: “Sanh Nhi thật sự ngoan.” Cũng không dự định ủy khuất nàng đổi phiến.
Cố Sanh vốn là chỉ là muốn thử xem tâm ý của Cố Dật Phi, cũng không muốn thật sự vì một cây quạt mà sớm căng thẳng cùng Cố Nhiêu, nàng một mình sức yếu thế cô ăn mệt cũng thôi đi, nói không chừng còn liên lụy mẫu thân chịu ủy khuất.
Huống hồ hôm nay đánh một trận, nàng đã toàn thắng.
Không cần hoài nghi, Cố Dật Phi hiện nay mà nói đối với nàng cùng Cố Nhiêu là một chén nước coi như đặt cân bằng, thậm chí còn có hơi nghiên về nàng.
Với tính tình hiếu chiến ngang ngược của Cố Nhiêu, tám phần mười là trước mặt Trầm di nương cũng không ít tranh giành tình cảm cùng Cố Dật Phi.
Phải hiểu Alpha có tiếng là chiếm hữu rất mạnh, Cố Nhiêu chẳng biết đúng mực, cùng một ca ca Alpha chưa lập gia đình tranh tình thương của mẫu thân, may mà nàng là Omega, bằng không sợ cũng khó sống đến hôm nay.
Cố Sanh dẫn theo chiến lợi phẩm quạt tròn, được Cố Dật Phi tự mình ôm quay về trong phòng, cũng mời bọn huynh đệ tỷ muội của tiền viện, cùng đi thiên thính dùng trà một chút.
Trưởng tỷ cùng tứ muội thường ngày không ít bị Cố Nhiêu khi dễ, hôm nay nhìn thấy Tam Tả Nhi được nhị ca làm chỗ dựa, trong lòng đều muốn trở thành Cố Sanh, mắt thấy mới vừa rồi Cố Nhiêu “bại trận mà về” thảm trạng, tâm tình một mảnh sảng kɧօáϊ thư sướиɠ.
Cố Sanh thường ngày ở nhà buồn bực, khó có được một ngày được các huynh muội chúng tinh phủng nguyệt mà chọc cười, nhất thời cũng đã quên cây quạt rách kia.
Trong lúc cười đùa không hề phát giác đã qua giờ Thân, mặt trời lặn về tây, ngoài cửa sổ mái hiên khẽ động bầu trời trạm lam, lúc này đã bị ánh sáng mờ nhiễm thành một mảnh màu da cam, Cố Sanh cũng có chút mệt mỏi.
Cố Dật Phi nhìn ra Cố Sanh đã chôn ở trong lòng hắn lười biếng nhúc nhích, liền đứng dậy đem nàng giao cho Thạch Lựu, bắt chuyện cáo từ huynh muội.
Nhưng vào lúc này, cửa chính sảnh bị một nội thị “phanh” một tiếng mà đẩy ra, tiếng bước chân gấp gáp, hùng hổ xông đến.
Chính sảnh truyền đến tiếng bọn nha đầu hành lễ: “Lão gia.”
Cố Sanh lộp bộp, bản năng nâng tay túm góc áo của Cố Dật Phi, khẩn trương nhìn hắn xin giúp đỡ
Cố Dật Phi vội vội vàng vàng chỉnh lý vạt áo, vỗ bàn tay Cố Sanh trấn an.
Cố lão gia lách bình phong, sải bước vào thiên thính, trong lòng vẫn ôm một nữ hài đang anh anh khóc, không phải Cố Nhiêu còn là ai?
Quả nhiên đi tìm viện binh rồi.
Cố Sanh rất nhanh thì trấn định, Cố lão gia tuy nói thiên vị Cố Nhiêu, nhưng cũng không có khả năng phô trương ra bên ngoài, hắn hiện nay trong cơn giận dữ, tám phần mười là đã nghe Cố Nhiêu đổi trắng thay đen cáo trạng.
Cố Sanh chỉ có thể tìm cơ hội nói ra sự thật, thừa dịp chứng nhân đều ở hiện trường, nàng cũng không tin Cố lão gia có thể lật ngược phải trái trừng phạt nàng.
“Lão gia.”
Trong thính đường bọn nha đầu đối với Cố lão gia quỳ xuống hành lễ, bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh.
Cố Sanh ỷ vào tuổi nhỏ không rành thế sự, ngẩng đầu lên, kiều nhuyễn gọi một tiếng: “Phụ thân!” Nét mặt còn lộ ra mừng rỡ ngây thơ, giả không biết hắn vì sao mà đến, chỉ đem tâm tình tưởng niệm phụ thân toàn bộ bày lên mặt.
Dẫn tới Cố lão gia vốn dĩ hùng hổ, nhất thời hết giận phân nửa, nghĩ đến bản thân nhiều ngày chưa từng nhìn thấy tam nữ nhi, hổ thẹn lan tràn như cỏ dại.
Cố lão gia tên là Cố Huyền Thanh, tự Diệp Văn, đã gần đến tuổi bốn mươi, là một thế tập Tử Tước, lại kiêm công việc béo bở Lại bộ khảo công ti, ngày thường diện mạo hiên ngang, tuấn mỹ lãng mục, đi đến chỗ nào đều được chú ý.
Thứ nhất hắn gia cảnh giàu có, thứ hai ngày thường phong tư trác việt, bằng không cũng không có khả năng cưới được Quân Quân làm vợ còn có thể nạp một nữ nhân cũng là Quân Quân làm thϊế͙p͙.
Có phúc như vậy, từ trước cũng chỉ có hoàng gia mới hưởng nổi, khiến trong kinh không ít Quân Quý đỏ mắt đối với hắn.
Tướng mạo của Cố Sanh, chính là hài tử giống Cố Huyền Thanh nhất trong số tỷ muội, nhưng lại bị Cố Nhiêu vốn kế thừa khí chất yêu mị của Trầm di nương đoạt đi sủng ái.
“Rốt cục là cây quạt gì?” Cố lão gia tách ra ánh mắt không muốn xa rời của Cố Sanh, đem một bụng lửa giận đều đổ lên đầu Cố Dật Phi đang khom người ở một bên.
Cố Dật Phi thực sự là sợ hãi lại ảo não, khó khăn ban sai hai tháng trở về, tỉ mỉ chọn lễ vật cống phẩm tốt nhất cho huynh đệ tỷ muội, ngược lại hảo tâm lại gây ra chuyện xấu, dẫn đến hai vị Quân Quân trong phủ tranh chấp, cái này đúng là gãy răng còn phải nuốt vào bụng.
” Phụ thân đừng tức giận, bất quá là hai cây quạt Giang Nam song diện văn tú, Nhị muội cùng tam muội thích cùng một loại hoa văn.” Cố Dật Phi đáp.
“Ngu dốt!” Cố Huyền Thanh dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi Cố Dật Phi quát lớn: “Vì sao không mua cùng một loại hoa văn cho bọn muội muội dễ phân chia!”
Cố Dật Phi có khổ khó nói, quạt tròn song diện văn tú, cả nước bất quá tám mươi mốt cây, căn bản chọn không ra một đôi có hoa văn tương đồng, nhưng hắn lại không tiện ngay mặt phản bác răn dạy của Cố lão gia, chỉ có thể cúi đầu liên tục nhận sai.
Cố lão gia ra vẻ trong lòng nghẹn ngào sờ mặt ái nữ, đem Cố Dật Phi răn dạy hai chung thời gian, lúc này mới vẻ mặt tha thiết cúi đầu, nhìn Cố Nhiêu có hài lòng không.
Nhìn thấy Cố Nhiêu một đôi mắt luôn mang oán hận trừng Cố Sanh, trong lòng Cố lão gia biết không có cách nào khác hoa loa có lệ, chỉ đành phụng phịu trách mắng Cố Sanh mới năm tuổi: “Sanh Nhi, ngươi đến!”
Xong.
Cố Sanh được Thạch Lựu đặt xuống đất, thấp đầu đi từng bước di chuyển về phía trước, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi: Cố Nhiêu hôm nay tuyệt sẽ không đơn giản mà buông tha ta, huynh đệ tỷ muội trong phủ tất cả đều đang ở thính đường, còn có đại a đầu cùng các ma ma, nếu ta ngay mặt nhận sai với nàng ta, mặt mũi của chính phòng sẽ hoàn toàn mất hết.
Quản sự trong khố phòng, tạp dịch, xưa nay không đem mẹ con chính phòng nhà nàng để vào mắt, thường ngày thêm chút vải vóc, đổi tấm mành cửa, đều phải tự chuẩn bị bạc.
Mẫu thân của Cố Sanh ,Nhan Thị lại là một nữ nhân không thích tranh đấu, nếu lần này Cố Sanh lại bị lão gia răn dạy, sợ rằng ngay cả quản gia đều dám cắt xén tiền tiêu hàng tháng của mẹ con nàng, ngày tháng sau này sẽ càng không dễ chịu.
Cố Sanh càng nghĩ càng vì xung động tranh đấu ngày hôm nay mà hối hận, tim đập như sấm, vừa đi vừa quan sát, khϊế͙p͙ sợ nhìn sắc mặt Cố lão gia.
Cố Huyền Thanh nhìn vào trong mắt, một tiểu oa nhi thấp bé, mắt to trong veo như nước còn có chút phiếm hồng, ánh mắt sợ hãi khϊế͙p͙ nhược, càng khiến hắn không nỡ hung hăng thay Cố Nhiêu làm chủ.
Đến lúc Cố Sanh đứng trước mặt hắn, lời trách cứ của Cố Huyền Thanh vừa đến bên mép liền thay đổi, ngược lại ôn hòa dò hỏi: “Sanh Nhi của ta xưa nay nhu thuận, rất biết trưởng ấu có thứ tự, hôm nay cớ gì lại đoạt thứ tỷ tỷ ngươi yêu thích?”
Cố Sanh nghe vậy tâm trạng khẽ động, nàng lúc này mới nhớ đến, lúc này Cố Huyền Thanh còn không có cùng nàng xé rách khuôn mặt.
Kiếp trước, Cố Huyền Thanh sở dĩ đứng về phía nữ nhi Cố Nhiêu, bất quá là bởi vì hắn cùng với Cố Nhiêu đang đứng cùng phe với đại hoàng tử.
Cố Sanh rốt cuộc cũng là thân sinh cốt nhục của hắn, hắn cũng từng cực lực tranh thủ, muốn cho Cố Sanh đứng về phía hắn, cho dù sau khi trở mặt cũng chưa từng muốn hại tính mệnh của nàng, thế nhưng Cố Nhiêu ra tay quá tuyệt tình, hắn cũng chỉ đành nhịn đau thí tốt giữ xe.
Nghĩ vậy, tâm tư của Cố Sanh lập tức linh hoạt.
Lúc này nàng chưa hẳn tranh không lại Cố Nhiêu, Cố Huyền Thanh thiên vị, hơn phân nửa đều là làm cho Trầm di nương xem, trong lòng chưa hẳn là hoàn toàn không có tam nữ nhi nhu thuận động lòng người này.
Kiếp trước Nhan Thị giữ lấy cái giá của chính thất không chịu tranh thủ tình cảm, Cố Sanh cũng học theo, xưa nay đối với kẻ phụ lòng như Cố lão gia thái độ lãnh đạm.
Nhưng phải biết người sống trêи đời, tất nhiên phải tuân thủ quy tắc của thế tục.
Có nhìn không quen bẩn thỉu của thế gian này như thế nào đi nữa, thì cũng nên dùng thực lực của chính mình đem những tục vật này dẫm nát dưới chân trước, lúc đó mới có tư cách cao ngạo tự thưởng, trước mắt chịu bẩn.
Ánh mắt Cố Sanh rơi vào trêи người Cố Nhiêu đang ở trong lòng phụ thân cặn bã, nha đầu kia lúc này đang chờ xem nàng mất mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...