Mùa thu, hồ sen cạnh lương đình nước trong thấy cả bầu trời, một vòng diễm dương chói mắt chiếu qua đầu, phủ một tầng vàng kim lên cánh sen.
“Phốc” một âm thanh vang lên, một viên đá chui vào trong nước, đánh vỡ sự yên lặng của cả hồ nước.
Trong chớp mắt, viên đã không an phận lại bắn lên mặt nước, nương theo dư lực tiến về phía trước, liên tiếp nhảy ba lần trêи mặt nước, rốt cục trầm nặng chìm vào đáy nước.
“Cáp!” Hài đồng ngồi bên hồ ngắm nhìn bỗng nhiên nhảy dựng, bàn tay nhỏ chỉ vào phương hướng viên đá chìm xuống, cười đến nhìn thấy răng không thấy mắt.
Đó là một hài tử cực kỳ xinh đẹp, ước chừng trêи dưới hai tuổi, tóc ngắn mềm mại màu nâu nhạt đổ ra sau đầu, trêи đầu thắt một chỏm tóc.
Mặc ngoại sam lả lướt màu hạnh hoàng, trêи chân mang đoản hài bên trêи thiêu chữ vạn ám kim sắc.
Thân thể nhỏ bé phì nộn của nàng còn đứng chưa vững, tính cả búi tóc trêи đầu mới miễn cưỡng cao hơn đầu gối của nhũ mẫu một đoạn, trông giống như một cộc gỗ.
Nhìn thấy viên đá chìm xuống đáy hồ không có động tĩnh, tiểu tay béo của hài đồng nâng rất cao, huy vũ như đôi cánh nhỏ: “Ôm! Ôm!”
Dáng vẻ như vậy, nhưng lại pha lẫn nhất phái uy nghiêm.
Nhũ mẫu ở bên cạnh vội vàng lách đến phía sau nha đầu kia, một tay nhấc lấy nàng, để nàng ở chỗ cao bao quát nhìn đàn cá cả kinh tán loạn trong hồ nước.
Không bao lâu, đàn cá chạy tán loạn lặn vào đáy nước, mặt hồ lại khôi phục bình tĩnh.
Nha đầu kia trừng mắt nhìn, duỗi chân, ý bảo nhũ mẫu để mình xuống.
nhũ mẫu cẩn cẩn dực dực đem nàng đặt xuống đất, nghiêng đầu giương cằm ý bảo tiểu thái giám bên cạnh tiếp tục ném viên đá xuống hồ.
Liên tiếp “bõm bõm” mấy tiến lại không khơi dậy hứng thú của hài tử nữa.
Lực chú ý của Nha đầu kia trở lại trong bùn đất dưới chân, nàng vừa được thả xuống đất liền ngồi xổm xuống, nhặt cái muôi đầy bụi đất tiếp tục đào xới.
Nhũ mẫu nhíu mày, nháy mắt với lão ma ma bên cạnh.
Lão ma ma khoát khoát tay, tập mãi thành thói quen khuyên nhủ: “Lúc bệ hạ hai ba tuổi, cũng thích ngồi xổm chỗ nào đào địa long, thái hậu nương nương lúc trước cũng ngăn không được, huống hồ lão nô? Tùy nàng đi, chờ điện hạ lớn một chút, tự mình sẽ muốn sạch sẽ.”
* * * * * * * *
Lương đình giữa hoa phòng được sửa chữa lại, bốn phía điều là sa mạn thiển tử sắc.
Gió ấm thổi qua, sa mạn phất phới, dương quang ấm áp chiếu qua khe hở, Cố Sanh dần dần chuyển tỉnh.
Ngủ trưa trong hương hoa, tỉnh lại tâm tình luôn luôn thư sướиɠ, Cố Sanh ngẩng đầu, Hoàng Thượng vẫn đang ngủ say.
Lặng lẽ dâng lên một nụ hôn, Cố Sanh rón ra rón rén đứng dậy, mang hài thêu vào, nghiêng đầu hỏi tỳ nữ: “Giờ nào rồi?”
Cung nữ e sợ quấy nhiễu thánh an, đè nặng giọng nói nhỏ giọng trả lời: “Giờ Mùi canh ba rồi.”
Cố Sanh gật đầu, vừa muốn đứng lên bỗng nhiên phát hiện dường như trong hài có vật gì đó, không phải cứng rắn lại có một chút cấn chân.
Nàng ngồi trở lại bên giường, nghi hoặc nhấc chân trái, vừa muốn cởi hài, bỗng nhiên cảm giác thứ dưới lòng bàn chân dường như… Dường như cử động!
Cố Sanh nhất thời lạnh cả sống lưng, mạnh mẽ cố sức hất hài xuống mặt đất.
Nhẹ nhàng “ba” một tiếng.
Cúi đầu vừa nhìn, một vật thể đen nhánh đang ra sức nhúc nhích!
Thứ đó! Cho dù hóa thành tro Cố Sanh cũng sẽ không quên!
Là địa long!
Trầm mặc giây lát, thị nữ xung quanh vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ vẫn chưa kịp quỳ xuống thỉnh tội, tiếng kêu sợ hãi của Cố Sanh suýt nữa xốc cả nóc của hoa phòng lên.
Hoàng thượng đang ngủ say bị Hoàng Hậu điên cuồng lắc tỉnh.
“Bệ hạ! Ngài muốn hù chết vi thần sao! Bao nhiêu tuổi rồi còn trêu cợt vi thần! Thứ này có thể giấu trong hài sao? Ân? Có dọa người hay không! Có dọa người hay không!”
Thị nữ xung quanh bị dọa đến quỳ xuống, Hoàng Hậu thế nào lại động tay động chân rồi? Chuyện xấu rồi! Chuyện xấu rồi! Hoàng Thượng sẽ giận chó đánh mèo các nàng!
Giang Trầm Nguyệt bị kéo tỉnh lại, mờ mịt ngồi dậy, cong đôi chân dài, bối rối nhìn về phía thư đồng ngốc đang hoảng loạn, vô thức đem nàng kéo vào trong lòng.
Nỗi sợ hãi của những người trộm quan sát ở xung quanh nhất thời tiêu tan thành mây khói.
Bệ hạ sủng ái nương nương, luôn có thể trong lúc lơ đãng phát triển đến cao độ, phát triển đến mức dung túng.
Hoàng thượng dáng vẻ mơ hồ, vươn tay đem nương nương kéo vào trong lòng, thực sự là tâm của người xem cũng sắp tan chảy rồi.
Cố Sanh cũng sẽ không bị chút hành động của tiểu nhân tra trấn an, lắc lắc thân thể bĩu môi nói: “Bệ hạ quá nhẫn tâm! Đêm nay vi thần muốn ngủ cùng Liên Nhi.”
Một câu nói rốt cục đánh nát tất cả buồn ngủ của hoàng thượng.
Thiển đồng mờ mịt của Giang Trầm Nguyệt đột nhiên chuyển tỉnh, buông tay ra, cúi đầu nghiêm túc nhìn về phía Cố Sanh: “Trẫm làm gì nàng?”
Giọng nói này rõ ràng vẫn mang theo khàn khàn do không tỉnh ngủ, xem ra tiểu nhân tra cũng không có giả bộ ngủ, nhất định là trước khi ngủ đã đem địa long bỏ vào trong hài rồi!
Cố Sanh mắt sáng như đuốc, quay đầu lại chỉ vật chứng trêи mặt đất, cả giận nói: “Bệ hạ lại dùng địa long hù dọa vi thần!”
Giang Trầm Nguyệt thăm dò nhìn xuống, kéo kéo khóe môi: “Địa long?”
“Bệ hạ còn cười!” Cố Sanh không phục, xúc cảm lúc lòng bàn chân giẫm lên nó đến giờ vẫn khiến nàng hoảng hốt.
Giang Trầm Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng: “Hoa phòng vốn là nhiều địa long.”
“Bệ hạ còn muốn chống chế!”
“Nàng đã quên trẫm từ trước đến nay trêu cợt nàng thế nào?”
Cố Sanh hồ nghi nhìn địa long trêи mặt đất, cảm thấy hơi sai sai, quay đầu lại nhìn tiểu nhân tra: “Có cái gì khác nhau?”
Giang Trầm Nguyệt phum ra từng chữ: “Phải lập tức thấy kết quả.”
Cố Sanh: “….”
Đúng vậy, lúc tiểu nhân tra trêu cợt nàng, đều thích tại chỗ nhìn dáng vẻ hoảng sợ của nàng, chưa từng mai phục lâu như vậy.
“Vậy….”
Cố Sanh chuyển mắt, một mực khẳng định: “Bệ hạ chính là vì muốn che giấu! Bệ hạ càng lúc càng giảo hoạt!”
Giang Trầm Nguyệt không thừa nhận, cũng không biện giải, cúi đầu trong tiếng trách cứ của Cố Sanh, thẳng đến một trận tiếng bước chân tập tễnh truyền vào lương đình.
Cố Sanh quay đầu lại, nhìn thấy bảo bối nhà mình hồng hộc chạy đến bên giường, trong tay tựa hồ còn đang cầm cái gì đó.
Cố Sanh mắt mở trừng trừng nhìn Giang Liên ngồi xổm xuống, nhặt lấy chiếc hài nàng đã hất đi, đem vật gì đó trong tay cẩn cẩn dực dực thả vào….
Cố Sanh: “…..”
Không bao lâu, Giang Liên đứng lên khóe mắt nhìn thấy một con địa long vẫn còn nắm trêи đất, rõ ràng chính là con lúc trước nàng đã bỏ vào trong hài…
“Chui ra rồi….chui…chui…..” Nha đầu kia chậm rãi nhặt con địa long lên, đặt vào chiếc hài còn lại của mẫu thân.
Cố Sanh: “…..”
Sau khi thả địa long vào “ổ nhỏ”, Giang Liên tập tễnh nhấc chân béo chạy ra, lưu lại mẫu thân một mình rối loạn trong sa mạn.
Đau lòng gần chết, nàng đây là đã tạo nghiệt gì, lúc nhỏ chống chọi với địa long của tiểu nhân tra tám năm, hôm nay lại phải bắt đầu chiến đấu với thân khuê nữ.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng lạnh nhạt của tiểu nhân tra.
Cố Sanh lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người, nhìn thấy tiểu nhân tra cũng xoay mặt sang chỗ khác, vẻ mặt “Trẫm bị thiên đại ủy khuất, nàng xem mà làm đi”.
“Bệ hạ ~ ~” Cố Sanh lập tức dính lấy, cắn môi làm nũng với đế vương thù dai: “Vi thần trách oan ngài rồi….”
Nhưng mà đế vương thù dai không dễ hồ lộng, không có bồi thường mang tính thiết thực thì kiên quyết bày ra khuôn mặt lạnh.
Cố Sanh chỉ đành chủ động quy hàng, buổi tối muốn lật thẻ bài hai lần, rốt cục cũng thu dọn xong lửa giận của hoàng thượng.
Trêи đường Hoàng Thượng đến Dưỡng Tâm Điện, tiểu công chúa theo ở phía sau giống như cái đuôi nhỏ: “A ni ~ a nịch ~”
Giang Trầm Nguyệt xoay người, khối gỗ nhỏ đánh vào đầu gối của nàng, khuôn mặt nhỏ phì nộn ngẩng lên: “A nịch!”
Giang Trầm Nguyệt khụy một gối xuống trước mặt nàng, nâng tay xoa nhẹ tiểu hoàng mao, mở miệng sửa đúng vô số lần: “Niết!”
Khối gỗ nhỏ rất chăm chú học theo: “Nịch!”
Giang Trầm Nguyệt: “Niết.”
Giang Liên: “Nịch!”
Giang Trầm Nguyệt: “Được rồi đi chơi đi.”
Cung nữ ở bên cạnh: “….”
Thánh thượng thực sự là a niết không kiên trì nhất thế gian.
Giang Liên cho rằng bản thân học được rất giống, khoa chân múa tay vui sướиɠ sau đó theo sau hoàng a nịch nhà mình: “A nịch! Địa long lớn?”
Giang Trầm Nguyệt gục đầu xuống, chăm chú khích lệ nói với hài tử: “Ngươi làm tốt, mấy con địa long đó thể trạng đều đạt được yêu cầu, a niết sẽ không lừa ngươi, chờ sáng mai, ngươi đến chỗ khối đá lần trước xem đi, nhất định thấy một túi cao điểm.”
Đôi mắt kim sắc của Giang Liên nhất thời sáng ngời, vui vẻ nhảy dựng lên: “Cao điểm! Cao điểm.”
Giang Trầm Nguyệt dừng lại bước chân, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, bí mật này không thể để bất luận kẻ nào biết, bằng không lần sau cao điểm tiên nữ sẽ không giao nhiệm vụ mới cho ngươi nữa, hiểu không?”
Giang Liên như lâm đại địch, nhíu tiểu mi tâm, thấy chết không sờn gật đầu: “Biết!”
Cố Sanh liên tiếp mấy ngày đều thuyết giảng các loại tác hại của việc đào địa long, nhưng hiệu quả không lớn, nàng chỉ có thể dặn nhũ mẫu nghĩ biện pháp ngăn cản.
Vào lúc ban đêm lại xảy ra chuyện xấu.
Khối gỗ nhỏ bưng mặt khóc lóc trêи bàn cơm, Cố Sanh dỗ dành thế nào nàng cũng không phản ứng.
Cố Sanh nháy mắt với tiểu nhân tra, yêu cầu nàng làm hết chức trách của một mẫu hoàng, giúp đỡ giải quyết ưu sầu của hài tử.
Vì vậy Giang Trầm Nguyệt buông bát đũa, hỏi Giang Liên có gì ủy khuất.
Nha đầu kia khóc sướt mướt trả lời cơ bản là bởi vì bị nhũ mẫu đe dọa -” Tiểu công chúa đào bùn đất không đáng yêu, Hoàng hậu nương nương không thích.”
Cố Sanh nhất thời mềm lòng, thuận lông: “Nương sẽ vĩnh viễn yêu thương ngươi.”
Nha đầu kia khóc càng dữ dội hơn.
Giang Trầm Nguyệt gõ gõ trêи mặt bàn, nghiêm khắc mở miệng: “Ngẩng đầu lên.”
Sâu trong lòng Giang Liên vẫn có bản năng kính nể đối với mẫu hoàng, trái lại ngẩng đầu, vành mắt đỏ bừng nhìn mẫu hoàng, nức nở nói: “A nịch….”
“Thân là công chúa Đại Hạ.” Giang Trầm Nguyệt buông xuống ánh mắt nhìn thẳng Giang Liên: “Gặp ủy khuất cũng chỉ biết rơi lệ? A niết dạy ngươi thế nào? Ngươi cảm thấy bản thân khả ái sao?”
Giang Liện bị phải đến sửng sốt, nhăn nhó một hồi muốn nói “Rất khả ái” nhưng nương vẫn luôn dạy nàng phải khiêm tốn, cho nên nàng thoáng khiêm tốn một chút: “Có một chút một chút khả ái ~”
“Sai.” Giang Trầm Nguyệt nói như đinh đóng cột: “Ngươi vô cùng khả ái, bởi vì ngươi đối với a niết là rất khả ái, đối với mẫu thân của ngươi càng thêm khả ái, ngươi không thể không khả ái, hiểu chưa?”
Giang Liêng phát ngốc, chớp đôi mắt to nhìn về phía hoàng a niết chẳng biết xấu hổ.
Giang Trầm Nguyệt nói cho nàng biết: “Có người nói ngươi không đáng yêu, vậy hắn nhất định là đang nói dối. A niết từ trước đến nay dạy ngươi thế nào? Đối với người nói dối, ngươi phải làm làm sao ứng đối?”
Giang Liên do dự, nhìn ánh mắt đạm kim sắc kiên định của a niết hồi lâu, miễn cưỡng nhăn nhó nói một tiếng “phỉ nhổ”…
Giang Trầm Nguyệt lúc này mới nâng tay sờ sờ đầu Giang Liên, tán dương nói: “Đúng vậy, ngươi nên nhổ nước bọt vào hắn, mà không phải rơi lệ.”
Giang Liên tiếp nhận giáo ɖu͙ƈ kiểu cường đạo mà gật đầu, a niết thực sự là một người uyên bác.
Cố Sanh: “…..”
“Bệ hạ!” Cố Sanh không thể nhịn được nữa: “Ngài không thể ngay cả hài tử cũng trêu cợt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...