Hương lô trêи trà kỷ trước mặt vẫn đang lượn lờ tỏa khói, nhưng tâm tư của Cố Sanh dường như đã lâm vào trong sương mù dày đặc, không hiểu sao cảm thấy áp lực nhưng không cách nào thoát khỏi.
Bên ngoài một mực bàn luận về công chúa Tây Cương, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai lùng bùng, lại nghe không rõ.
Cho đến khi mặt trời lặn, Cửu Điện Hạ mới dẫn vương phi đứng dậy tiễn chân hai vị hoàng tử.
Nhìn hai vị hoàng tước lên xe ngựa, biến mất trong ngã rẽ, Cố Sanh xoay người hồi phủ, một đường tim đập loạn đi đến cạnh hàng liễu bên hồ.
Thẳng đến hai nha hoàng bên cạnh bị người phía sau cho lui xuống nàng cũng không phát hiện.
Một đôi ngọc thủ tự thắt lưng ôm lấy nàng, hơi thở ấm áp phả bên tai, một nụ hôn rơi trêи gương mặt.
Khí tức Cố Sanh quen thuộc, không quay đầu lại chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Điện hạ, Hoàng Thượng sang năm mới để ngài xin sắc phong cho vi thần, lại dùng vương phi chi lễ mở tiệc ở Nhan phủ. Nếu như giữa đường có biến cố, người bên nhà mẹ của ta sau này phải làm sao ngẩng đầu trước mặt thân hữu?”
Người phía sau nghe vậy ngẩn ra, lập tức nhíu mày vội vã nói: “Có biến cố gì? Nàng muốn đổi ý phải không?”
Cố Sanh xoay người, giương mắt nhìn vào đôi mắt hoa đào kia, lắc đầu nói: “Không phải, vi thần là sợ ngài…..”
Muốn nói lại thôi, có chút chột dạ, bản thân nàng không muốn làm hết “nghĩa vụ của Vương phi”, làm cho hoàng tước người ta suốt ngày nghẹn nín, đã như vậy còn không cho người ta đổi vương phi, dường như không có lý lẽ.
Nàng không muốn cản trở Cửu Điện Hạ nạp thϊế͙p͙, lại không hy vọng công chúa kia nhanh như vậy đã chiếm mấy vị trí của nàng.
Nhưng công chúa hòa thân gả vào phủ lại làm một trắc phi, dường như cũng không có đạo lý.
Trong lòng nghẹn đến hoảng hốt, Cố Sanh xoay người, ưu sầu nhíu mày.
Cửu Điện Hạ nhìn bóng lưng ưu sầu của ái phi thần bí khó lường nhà mình, cho rằng nàng còn đang lo lắng vì chuyện Cố Nhiêu, liền tiến lên đỡ vai nàng: “Đừng lo lắng, đại ca lần này dám nháo đến trước mắt nàng, ta tuyệt sẽ không thoái nhượng, không có lần sau nữa.”
Cố Sanh nghe vậy sửng sốt, lúc này mới nhớ đến chuyện Cố Nhiêu đúng là âm hồn bất tán.
Bị chuyện của Tây Cương công chúa huyên náo đến quên chuyện này, nàng cúi đầu nhìn mặt hồ trong suốt không gợn sóng trước mắt, lập tức lui về phía sau vài bước.
Thực sự là họa vô đơn chí, Cố Sanh xoay người, ủ rủ đi trêи đường mòn về phía Bắc: “Vi thần đi xem Thạch Lựu có tốt không.”
Giang Trầm Nguyệt vài bước đuổi kịp nàng, ấp úng giải thích: “Ta vốn không muốn làm nàng ta bị thương, nhưng việc quá đột ngột, nha đầu kia lúc đó còn gắt gao kéo cánh tay nàng, gân xanh nhảy thẳng, dáng vẻ đặc biệt dọa người ngươi biết không…..”
Cố Sanh nghe được áy náy trong lời này.
Làm nha hoàn thân cận của nàng bị thương, Cửu Điện Hạ cũng biết hổ thẹn.
Tiểu nhân tra chính là người như vậy, cho dù nói lời xin lỗi cũng phải mang theo giày xéo mắng người….
Ý tứ Cố Sanh có thể biết, hơn mười sớm chiều ở chung, một ánh mắt thì nàng đã biết nàng ấy hôm nay muốn ăn cao điểm hương vị gì.
Có được lời giải thích này trong lòng nàng thật ra rất vui mừng, vội vàng chủ động hòa hỏa: “Điện hạ không cần tự trách, muốn trách chỉ có thể trách vi thần lúc đó thất thố.”
Vài ngày sai Cố Sanh vẫn không dậy nổi tinh thần, có việc không có việc gì cũng muốn đến phòng Thạch Lựu tâm sự.
Gần như mỗi ngày đều có một đống quan gia thân thuộc gửi thư hàm, xin đến bái phỏng Cửu vương phi, đều là muốn đến nịnh bợ.
Cố Sanh vốn dĩ còn muốn có một khởi đầu tốt, ra dáng của một Cửu vương phi, nhưng hôm nay nghe nói Tây Cương công chúa sắp đến ý chí chiến đấu của nàng liền biến mất.
Ban đêm đều ngủ không an ổn, trái lại những lúc bị Giang Trầm Nguyệt lăn qua lăn lại mới có thể ngủ trầm, một ngày lại một ngày, thân thể giống như bị nghiện, một khắc cũng không muốn xa rời.
Vào một đêm kia, nàng mơ thấy bản thân cô độc ngồi ở Tháng Địa Vân Cư, có tiểu thái giám đến nói cho nàng biết Cửu Điện Hạ đêm nay muốn nghỉ ở trong viện của vương phi.
Nghe nói như thế, trong mộng có một tia mừng rỡ, quay đầu phân phó Thạch Lựu, vào ɖu͙ƈ phòng chuẩn bị nước nóng.
Quay đầu, đã thấy khuôn mặt tiểu thái giám biến thành thị tỳ thông phòng bị phạt hình trượng kia, đầy mặt trào phúng cười nói với nàng: “Có cái gì phải chuẩn bị? Vương phi cũng không phải ngươi!”
Cố Sanh chấn kinh tỉnh dậy, một ót mồ hôi.
Đôi mắt một hồi lâu mới thích ứng với hắc ám, trêи người nặng trịch, ánh mắt buông xuống, nhìn thấy một đôi tay khớp xương rõ ràng đang yên lặng phủ lên ngực trái của nàng, một chân còn gác trêи bùng nàng….
Cố Sanh quay đầu, chỉ thấy tiểu nhân tra “giương nanh múa vuốt” ôm lấy nàng còn đang ngủ say.
Là loại ngủ đặc biệt yên tĩnh, vô thanh vô tức, xinh đẹp giống như một bức họa, màu da tráng nõn, dường như có thể tỏa ra quang vựng của ánh trăng trong đêm.
Ngực trái bỗng nhiên bị bàn tay kia nhẹ nhàng nhéo một cái, tiểu nhân tra ở trong mộng lộ ra nụ cười thỏa mãn, chân dài khẽ động, đem thư đồng ngốc ôm càng chặt hơn nữa.
Trong lòng bỗng nhiên kiên định một ít, Cố Sanh kéo móng vuốt tội ác đặt trêи ngực trái của nàng mình ra, nghiêng người tương đối, để đôi tay kia nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của nàng, nàng cũng vươn hai tay ôm lấy cổ Giang Trầm Nguyệt.
Một đêm mộng đẹp.
Tháng hoa đào nở dần qua đi, đoàn xe ngựa hòa thân năm ngày nữa sẽ đến kinh thành, công chúa A Na Nhĩ theo quốc vương Tây Cương vào cung tham bái Kỳ Hữu Đế.
Bảo Hòa Điện bày rượu thiết yến, ở giữa có vũ cơ Tây Cương đặc biệt hiến vũ, ánh mắt của ngũ hoàng tử vẫn tách khỏi nhóm người, nhìn về phía công chúa ở đối diện.
Công chúa A Na Nhĩ vẫn yên tĩnh cúi đầu, đôi mắt màu hổ phách tựa như mèo Ba Tư, ánh mắt lẳng lặng rơi vào món ăn trước mắt.
Ngũ hoàng tử vốn tưởng rằng nàng xấu hổ dùng bữa, không bao lâu, lại thấy nàng rút loan nguyệt đao tùy thân ra, dùng đao cắm vào thức ăn, sau đó đưa lên miệng….
Được rồi, đây đại khái là một con mèo Ba Tư không biết dùng đũa.
Khóe miệng của Ngũ hoàng tử nhịn không được kéo lên — công chúa dị tộc xinh đẹp lại không mất dã tính như vậy, thực sự là khiến hắn hài lòng đến không thể hài lòng hơn.
Không bao lâu, thất hoàng tử bị ngũ hoàng tử kéo lấy, cùng đi kính rượu quốc vương Tây Cương.
A Na Nhĩ dĩ nhiên phải đứng dậy cùng phụ thân, hàng mi dài của nàng chớp động như cánh bướm, đôi mắt linh động không ngừng lưu chuyển trêи mặt hai vị hoàng tử.
Nàng vừa mới tròn mười lăm tuổi, khuôn mặt tựa như tiểu yêu tinh nơi sơn dã, khiến người ta vừa thấy đã không thể rời mắt.
Thất hoàng tử cũng nhìn đến thất thần, A Na Nhĩ này thật ra cũng không phải xinh đẹp rung động lòng người giống như cửu hoàng muội của hắn, cử chỉ lại có một cổ dã tính hiếm thấy, không hiểu sao khiến người ta ngứa ngáy trong lòng!
Hắn cũng muốn chen vào hàng ngũ tranh đoạt thê tử rồi.
Tịch gian không ngừng náo nhiệt, A Na Nhĩ yên tĩnh quan sát hai người hồi lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trêи người thất hoàng tử, khẽ cong khóe môi cười với hắn.
Giữa đôi môi nàng mơ hồ lộ ra một chiếc răng nanh, thật đúng là giống mèo!
Ngũ hoàng tử nhất thời trầm mặt, kéo thất hoàng tử lập tức lui về ghế, thực sự là khiêng tảng đá đập vào chân…
Sau khi Kỳ Hữu Đế ngồi vào ngự kỷ, ánh mắt một mực dừng trêи người Giang Hàm, ý bảo nàng kính nữa cho quốc vương Tây Cương, lại thấy nàng vẻ mặt khổ đại thâm cừu, uống rượu giải sầu, nên đành phải thôi.
Lại ghé mắt xem Giang Trầm Nguyệt.
Hài tử xui xẻo này…. Trêи ghế trống rỗng! Không thấy bóng người!
Kỳ Hữu Đế nặng nề thở dài, khuê nữ thật không khiến hắn bớt lo a….
Cửu Điện Hạ lúc này đang ở chỗ Vưu Quý Phi, giận dữ đâm thọc với mẫu phi, liệt kê chuyện xấu một tháng qua của thư đồng ngốc.
Vừa nói vừa được Vưu Quý Phi đút canh đút thức ăn, Cửu Điện Hạ gấp đến độ món ăn cũng không nhai đã nuốt xuống bụng, tiếp tục cáo trạng!
Bởi vì một cước của Cố Sanh đá vào vị trí khó mở miệng, Cửu Điện Hạ chỉ đành tránh nặng tìm nhẹ mà thuật lại.
Những chuyện khác nghe ra lại không đáng nhắc đến, cho nên Vưu Quý Phi cuối cùng xoa đầu Cửu Điện Hạ ôn nhu khuyên nhủ: “Điện hạ trưởng thành rồi, tâm cũng nên phóng khoán một ít, đừng chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng đều ghi tạc trong lòng.”
Cửu Điện Hạ ôm nỗi hận rời đi…..
Cố Sanh không tham gia yến hội, một mình ở trong phủ ngẩn người.
Trong đầu vẽ ra cảnh tượng Tây Cương công chúa cùng Giang Trầm Nguyệt lãng mạn gặp gở.
Sợ hãi đè nén suốt một tháng đã không có cách nào khác giấu giếm, nàng chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Sau khi tán tịch Cửu Điện Hạ hồi phủ chỉ thấy vương phi nhà mình một tay cầm bầu rượu, trực tiếp quán vào trong miệng!
Thị nữ ở bên cạnh trong tay còn ôm bình rượu, Cửu Điện Hạ tiến lên nhìn một cái — đã hết nửa vò rượu, ái phi thực sự là hảo tửu lượng….
Cố Sanh gương mặt đỏ bừng, nhìn thấy có người đến gần, mạnh quay đầu, đôi mắt huân say thẳng tắp nhìn Cửu Điện Hạ, lắc lư đứng lên, dùng ngón tay chỉ vào đối phương: “Ngươi! Đến! Cùng ta uống một chén!”
Cửu Điện Hạ thân là “một ngụm say” lần đầu lộ ra vẻ mặt sùng bái đối với vương phi, khiêm tốn phất tay cự tuyệt.
Cố Sanh vừa nhấc chân, một cước giẫm lên ghế, hào hùng vạn trượng nâng bầu rượu với Giang Trầm Nguyệt: “Một chén này, hai ta…. Nhất đao lưỡng đoạn! Sau này… Ta mặc kệ ngươi…. Muốn cưới Tây Cương công chúa gì đó! Giang Trầm Nguyệt…… Giang Trầm Nguyệt ta nói cho ngươi biết….”
Cửu Điện Hạ mở to đôi mắt, lập tức bước lên phía trước ấn đầu Cố Sanh vào lòng mình, không cho nàng xuất khẩu lỡ lời.
Hơi nghiêng đầu, thiển đồng đảo qua thị tỳ bên cạnh, các nàng lập tức khom người rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa.
Cửu Điện Hạ buông tay ra, nâng khuôn mặt thư đồng ngốc lên.
Trong đôi mắt hạnh chứa men say đã ngấn lệ quang, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ khí thế vừa rồi, Cố Sanh run giọng nói tiếp lời vừa rồi: “Ta…. Ta một chút cũng không sợ…”
Đôi mắt đạm kim sắc thẳng tắp nhìn nàng, khiến Cố Sanh từ trong hoảng hốt trở nên thanh tỉnh rất nhiều, mơ hồ phát hiện bản thân dường như đã hô tục danh của người kia….
Nàng lập tức nâng tay che khuôn mặt: “Xong rồi….xong rồi….. Điện hạ muốn phạt vi thần hình trượng!”
Vừa dứt lời, trước mắt một trận thiên toàn địa chuyển, thân thể được bế lên, vài bước được đặt trêи giường.
Cố Sanh vẫn che mặt, một giọng nói quen thuộc gần bên tai nàng: “Cưới công chúa Tây Cương cái gì? Nàng đây là bịa đặt, là nên phạt hành trượng, trước đây không phải nàng không dám gọi thẳng tên ta sao?”
Cố Sanh buông tay ta, đôi mắt say mơ hồ nhìn người trước mắt, thần bí mở miệng: “Không phải bịa đặt! Ta nói cho ngươi biết, Giang Trầm Nguyệt sẽ cưới Tây Cương công chúa làm vương phi, thực sự!”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp trước mắt bỗng nhiên nheo lại cười rộ lên, thì thầm bên tai nàng: “Giang Trầm Nguyệt cưới chính là Cố gia tam tiểu thư, ngoại tôn nữ của Nhan gia, một cô nương tên là Cố Sanh, nàng mới là Cửu vương phi kiếp này của ta.”
Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh mở mắt ra phát hiện bản thân đang bày ra dáng vẻ bạch tuộc ôm tiểu nhân tra nào đó….
Giương mắt nhìn lên, tiểu nhân tra vẫn ngủ đến ngọt ngào, trêи gương mặt ngọc bạch, trêи cổ, còn có nhàn nhạt hồng ngân….
Cố Sanh trừng mắt nhìn, mơ mơ màng màng nghĩ thầm: Đây là bị tiểu yêu tinh nào hôn thành như vậy? Cũng quá không biết kiềm chế rồi!
Nàng nhẹ nhàng táp lưỡi, bỗng nhiên cảm thấy môi mình một trận đau đớn, đưa tay sờ nhẹ…
Ôi chao! Sưng lên rồi!
Trong lòng xẹt qua một tia dự cảm bất tường, che đôi môi sưng mỏi, ngẩng đầu nhìn hôn ngân trêи mặt tiểu nhân tra, dường như đã biết cái gì rồi….
Chỉ một thoáng khuôn mặt đã nóng đến sắp bốc hơi!
Cửu Điện Hạ dần dần tỉnh dậy, Cố Sanh vội vàng giả vờ ngủ!
Không mặt mũi nào đối mặt!
Cánh tay được Cửu Điện Hạ nhẹ nhàng đẩy ra, Cố Sanh híp mắt nhìn trộm, Cửu Điện Hạ ngồi dậy tự mình mặc y sam, nhẹ nhàng đi ra cửa.
“Mang bộ tứ quý dương chi bạch ngọc ra, đưa đi trong viện của vương phi.”
Nha hoàn nghe ra đắc ý trong giọng nói, giương mắt nhìn lên, trong lòng toàn bộ hiểu rõ.
Lần đầu thấy vương phi hạ miệng “nặng” như vậy, xem ra tiểu hoàng tước tối qua đã bộc lộ uy thế rồi!
* * * * * * *
A Na Nhĩ dùng xong điểm tâm liền dẫn theo hai dũng sĩ Đột Quyết xuất cung, kϊƈɦ động du ngoạn phố xá kinh thành.
Phố Khánh Long là con đường phồn hoa nhất trong thành, ban ngày rất nhiều tiểu thương đều bày hàng buôn bán.
Những quầy hàng trước mắt gần như chói sáng đôi mắt của vị công chúa đường xa mà đến này.
Dọc đường, không ít dân chúng đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn nàng, A Na Nhĩ vui vẻ chấp nhận sự chú ý, tràn đầy vui vẻ quan sát quầy hàng xung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi vào một bàn đồ trang sức lung linh.
Đó là một cửa hiệu trang sức, đi vào xem thử tựa hồ đều là những vật trang sức giá rẻ.
A Na Nhĩ lập tức nhìn trúng một cây trâm bằng gỗ đàn mộc.
Đang nâng tay muốn cầm lên, bên cạnh lại đột nhiên vươn đến một bàn tay thon dài, thẳng thắn lưu loát lấy đi cây trâm ngay trước mắt nàng!
A Na Nhĩ giật mình ngẩng đầu, vừa muốn cải cọ đã bị sườn mặt tuyệt sắc trước mắt cả kinh đến đầu óc đình trệ…
Thẳng đến người đó mở miệng hỏi giá A Na Nhĩ mới đột nhiên hoàn hồn, nhíu mày trách mắng: “Cây trâm này là ta nhìn trúng trước!”
Nghe vậy, mỹ nhân trước mắt nghiêng đầu buông xuống ánh mắt nhìn về phía nàng, đôi mắt hoa đào đạm kim sắc tràn ngập biểu cảm “ngươi rất phiền”…
A Na Nhĩ vốn không muốn nổi giận đối với một cô nương xinh đẹp nên nếu như đối phương không chịu giao cây trâm ra nàng cũng chỉ có thể xem như không may.
Một khắc lúc nàng nghĩ có thể một ánh mắt liền kết bạn tương giao với vị mỹ nhân này, nàng phát giác chỗ không thích hợp.
“Ngươi… Là một tước quý?” A Na Nhĩ khϊế͙p͙ sợ, làm sao lại có tước quý lớn lên có bộ dáng này!
Thế nào sẽ có tước quý ở ngoài đường cướp trầm cài quân quý người ta đã nhìn trúng!
Còn có thái độ ngạo mạn như vậy!
Thiếu bị giáo huấn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...