Nam tử trước mắt trên người mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, thiết kế phi thường đơn giản nhưng không thể che đi sự tao nhã của cơ thể y.
Đó là một người rất đẹp, mái tóc dài xanh biếc hơi uốn lượn, tùy ý xõa ra phía sau lưng, cặp lông mày khẽ xếch lên, mặc dù không có chút biểu tình dư thừa cũng làm cho tâm người khác ngứa ngáy một cách khó diễn tả.
Mà điều khiến Tác Phi kinh ngạc chính là, khuôn mặt này thật sự rất giống một người.
Tiên tri Yêu Tinh tộc, vị Amia chuyên lừa đảo hãm hại người khác kia.
Hai người tựa hồ trừ bỏ màu tóc bất đồng, cảm xúc trên gương mặt bất đồng, còn lại ngũ quan cơ hồ là giống nhau như đúc.
Không… Cũng có chút không giống. Khuôn mặt của Amia đã có thể gọi là kiệt tác kinh điển của Yêu Tinh tộc, trên toàn bộ Jalands cũng là xinh đẹp thượng đẳng. Nhưng Hull nếu so với y thì càng hơn vài phần.
Biểu tình khiến người khác cảm thấy thanh thanh lãnh lãnh này đặt trên dung mạo khuynh thành ấy mới thật là vừa vặn.
Nhưng mà tại sao Hull lại tương tự với Amia như thế? Một người là Long tộc, một người là Yêu Tinh… Này thì có quan hệ gì?
Hơn nữa, vì sao mà dung mạo của Hull giờ phút này cùng cậu trước đây nhìn thấy trong game hoàn toàn bất đồng?
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tác Phi nhìn chằm chằm vào Hull, biểu tình kia kinh ngạc có, suy tư có. Hull không có khả năng không nhận thấy, y hơi nhíu nhíu mày hỏi: “Có vấn đề gì?”
Tác Phi không biết có nên hỏi hay không, bất giác nhìn sang Samuel. Samuel gật gật đầu, Tác Phi liền hỏi: “Ngươi có quen biết Amia không?”
“Amia? Không biết.” Vẻ mặt của Hull không giống như đang giả bộ, một bộ dáng như chưa bao giờ nghe qua cái tên này.
Không biết? Chẳng lẽ hai người không có bất cứ quan hệ nào? Nhưng mà vì cái gì sẽ giống nhau như vậy, hơn nữa một Long tộc một Yêu Tinh tộc, chủng tộc cũng khác nhau, cũng sẽ không tồn tại cái gì mà song bào thai.
Ngược lại, em trai ruột của Hull, Nair, mặc dù biến nhỏ nhưng vẫn là dưới hình dáng long thể.
Tác Phi nhịn không được lại bổ sung một câu: “Bộ dạng các ngươi rất giống nhau, nhưng hắn là Yêu Tinh tộc.”
“A…” Hull lần này lại đột ngột nói: “Là tiên tri Yêu Tinh tộc sao?”
Hả… Y không biết Amia, nhưng lại biết tiên tri Yêu Tinh tộc? Logic kiểu gì vậy?
Hull giải thích: “Tiên tri Yêu Tinh tộc là sứ thần của ta, bộ dáng của hắn mỗi lần luân hồi đều giống hệt ta. Bất quá, tên thì không giống.”
“Sứ thần?” Tác Phi như thế nào lại cảm giác càng nghe càng không hiểu. Sứ thần của một Long tộc vì sao lại là Yêu Tinh.
Hull cũng không trực tiếp trả lời nghi vấn của Tác Phi, ngược lại là nhìn thoáng qua Samuel, nhưng ngay sau đó rất nhanh lại thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tác Phi hỏi: “Amia… không từng nói gì với các ngươi sao?”
“Ưm… Không có.”
Tác Phi vắt hết óc nghĩ lại. Amia nói rất nhiều, nhưng cụ thể về Hull này thì tựa hồ một điều cũng chưa nói. Từ từ… Tác Phi bỗng nhiên nhớ lại. Amia dường như đã sớm nhận thức Samuel, cậu lúc ấy còn nghi hoặc Amia vì sao lại có thái độ quen thuộc với Samuel như vậy.
Hơn nữa, Amia gọi Samuel là Lionel.
Này cùng với cách xưng hô của Hull và Nair đối với Samuel y như nhau. Bọn họ không gọi tên của hắn, ngược lại kêu bằng họ…
Càng nghĩ, Tác Phi càng minh bạch cảm thấy rằng tế bào não của mình không đủ dùng, hơn nữa Hull rõ ràng cũng không muốn nói thêm nữa. Tác Phi cân nhắc một chút, thấy việc này cùng mình không quá quan hệ, cứ tiếp truy cứu mà hỏi cũng có chút ngượng ngùng. Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, vẫn là hỏi ít một chút thì tốt hơn.
Việc cấp bách vẫn là thỏa đáng đem thần khí hồi sinh thu vào tay.
Không đợi Tác Phi nói ra, Hull đã chủ động bảo: “Đi theo ta, ta mang các ngươi đi lấy thần khí hồi sinh.”
Nói xong, y liền triển khai đôi cánh. Điều này Tác Phi cũng không quá ngoài ý muốn, trong game Hull sau khi biến thành hình người cũng có cánh, là loại cánh thật lớn duy độc thuộc về Long tộc.
Hull ôm tiểu Nair, dẫn trước một bước hướng về phía vực sâu vô tận bay đi.
Tác Phi còn đang ngây người, Samuel đã ôm lấy cậu, giương cánh theo sau.
Thần khí hồi sinh thế nhưng nằm bên trong vực sâu vô tận? Nó vốn là ở nơi này, hay là Hull không cẩn thận đánh rơi vào; với lại, Hull vì sao lại bị vây ở đây?
Trong đầu Tác Phi có rất nhiều dấu chấm hỏi, bất quá, cậu cùng Hull không thân quen, hơn nữa thái độ của Hull đối với cậu cũng luôn thực vi diệu, bởi vậy cậu cũng không hỏi ra.
Dẫu vậy, tò mò không chỉ có một mình cậu, tiểu Nair cũng phi thường hiếu kỳ.
Nó hỏi Hull: “Anh, nơi này là chỗ nào nhỉ? Anh vì cái gì mà lại bị nhốt ở đây?”
Hull không hé răng. Tại thời điểm Tác Phi cho rằng Hull sẽ không trả lời, y lại mở miệng: “Nair, nhớ kỹ, nơi này là Long mộ.”
“Long mộ?” Cái từ này đối với Nair mà nói hiển nhiên có chút khó hiểu. Hull kỹ càng, tỉ mỉ giải thích cho nó: “Là nơi an nghỉ của Long tộc chúng ta.”
“A…” Cái này Nair nghe hiểu, tiếp đó nó rất khẩn trương hỏi: “Anh vì sao lại ở trong này?” Sự lo lắng của nó rất rõ ràng. Nó cho rằng Hull muốn chết, cho nên mới tới đây.
Hull hôn lên cái đầu nhỏ của nó một cái, tiếp tục nói: “Anh chỉ là muốn đến kiểm chứng một điều, sau lại bị người khác tính kế, lọt vào mai phục, lúc ấy mới bị nhốt ở chỗ này.”
Nair nhất thời càng khẩn trương. Dẫu vậy, mặc dù khẩn trương nhưng thanh âm lại kiên định hơn rất nhiều: “Anh, ai dám khi dễ anh, Nair đánh hắn!”
Hull khẽ cười một chút, đáp: “Ừ, anh tin tưởng năng lực của Nair.”
Chút khích lệ này khiến tiểu Nair tức thời mừng rỡ tới mức không phân biệt được đông tây nam bắc, mà đề tài lúc trước cũng cứ như vậy mà bỏ lửng.
Bay tiếp một đoạn thời gian cũng không tính là ngắn, Nair không hỏi gì, Hull lại cố ý nói thêm. Y nói chuyện với Tác Phi, nhưng mà thường thường hướng ánh mắt về phía Samuel, giống như vô ý.
“Tinh Linh, ngươi thực may mắn, trên toàn bộ Jalands, Long tộc có lẽ cũng chỉ còn lại hai anh em chúng ta, ngươi đều nhìn thấy rồi.”
Tác Phi có chút không biết nói gì, chỉ ‘Ừ’ một tiếng.
Hull còn nói: “Ngươi có biết vì sao sẽ có sự tồn tại của Long mộ không? Long tộc chúng ta tuy rằng số lượng rất thưa thớt, nhưng tuổi thọ Long tộc gần tiếp cận tới mức Á Thần, cho nên tử vong đối với chúng ta là một chuyện vô cùng khó xảy ra. Mà nơi an nghỉ này, cũng là do bọn ngươi… tặng cho Long tộc.”
Nói tới đây y dừng một chút, ngữ khí tuy rằng bình tĩnh nhưng cừu hận trong mắt lại khó có thể che giấu: “Các ngươi tuy rằng nhỏ yếu nhưng số lượng đông đảo, hơn nữa giỏi về tâm kế, am hiểu mưu lược. Các ngươi cũng không đoàn kết, nhưng có thể vì ích lợi mà tiến hành hợp tác ngắn hạn. Tuy rằng sẽ sinh ra càng nhiều nghi ngờ cùng tranh đấu lẫn nhau, nhưng tại thời điểm giáp mặt với một ngoại tộc giàu có, sẽ có thể đồng tâm nhất trí mà đối địch. Giết hại vô lý trí, khiến cho một chủng tộc huy hoàng đứng trên bờ vực diệt vong!”
Một câu cuối cùng, y nhả từng chữ rất nặng nề, mà lúc những lời này vừa chấm dứt, trước mắt đột nhiên trống trải.
Cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt khiến trái tim Tác Phi kịch liệt nhảy lên.
Đây chỗ nào mà là một ngôi mộ, rõ ràng là một đại dương vàng bạc châu báu…
Châu báu lấp lánh kim quang lòe lòe ở khắp nơi, còn có vô số vải vóc tơ lụa, kim giáp bảo kiếm… Đồ vật vô giá như vậy toàn bộ lại giống như rác rưởi mà tùy ý ném ở trong này.
Rõ ràng là tài phú có thể khiến cho người khác điên cuồng, nhưng lọt vào trong mắt Tác Phi, cậu có một loại cảm giác khó hiểu rằng đây là một bãi đổ rác.
Vì sao trong mộ phần lại không có thi thể, mà là mấy thứ này?
Biểu tình của Tác Phi một tia không lọt mà vào trong mắt Hull. Đôi mắt y chậm rãi chớp chớp, khóe miệng thoáng cong lên, gợi lên một nụ cười ý tứ không rõ. Y cứ như thế nhìn chằm chằm Tác Phi, Samuel lại nhìn về y, cảm xúc trong đôi mắt tím che giấu thực tốt, nhưng tư thái cũng là cảnh giác, thời thời khắc khắc đang đề phòng cái gì đó.
Hull mẫn cảm nhận thấy được điều này. Y nhìn về Samuel, trong đôi mắt xinh đẹp như phỉ thúy là sự ôn nhu thản nhiên, rất cạn, rất nhu hòa. Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt nhìn về phía người xa lạ.
Samuel không nhìn lại. Hull lẳng lặng nhìn trong chốc lát cũng dời đi.
Y sau đó hướng Tác Phi hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ vì sao trong mộ lại không có thi thể phải không?”
Tác Phi gật gật đầu.
Hull nở nụ cười, trong nụ cười này có một sự bi thương không thể nói rõ: “Long tộc cả người là bảo vật, các ngươi làm sao có thể bỏ qua chứ? Họ chính là chí bảo, so với mấy thứ trước mắt trân quý hơn gấp trăm ngàn lần.”
“Các ngươi đem da rồng phủ lên người, đem xương rồng chế tạo thành lưỡi dao sắc bén, rồi sau đó dùng những thứ này đi tiếp tục giết hại Long tộc.”
“Trong Long mộ này làm thế nào còn có thể có thi hài.”
Tác Phi không hé răng, Hull cũng không tiếp tục nói. Y cúi xuống đống bảo vật đó, từ bên trong lấy ra một vật màu xanh lam.
Đó là một bảo thạch hình dạng như trái trứng, lớn cỡ một bàn tay, màu xanh lam phi thường xinh đẹp. Bảo thạch này không phải là một vật chết, mà bên trong nó, sắc lam tựa hồ như đang chậm rãi lưu động.
Hull đem bảo thạch này giao cho Tác Phi nói: “Cho ngươi. Chúng ta thanh toán xong.”
Đây là thần khí hồi sinh. Tác Phi đặt ở trong tay, một sự mát dịu nhẹ nhàng từ trong lòng bàn tay truyền tới, cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Cậu không hề nghĩ ngợi mà giao cho Samuel. Từ khi túi không gian của bản thân bị người ta cướp đi, cậu liền không tự mình giữ đồ vật nữa, toàn bộ đưa cho hắn. Thực hiển nhiên, giữa hai người bọn họ thì sức chiến đấu của Samuel cường đại hơn rất nhiều.
Tuy rằng lấy được thần khí hồi sinh, nhưng địa phương trước mắt rõ ràng không phải là nơi thích hợp để tiến hành thao tác.
Chỗ đầu tiên hiện lên trong đầu Tác Phi dĩ nhiên là lãnh địa của Người Lùn. Bất quá, tiếp đó cậu liền dẹp bỏ suy nghĩ này. Lãnh địa Người Lùn cư dân quá mức đông đúc, không phải rất thích hợp.
Hull nói: “Trở về Long cốc đi. Ngươi hẳn là không biết sử dụng thần khí hồi sinh, ta còn có thể giúp ngươi.”
Như vậy… Tác Phi nhìn nhìn Hull, lại dùng ánh mắt hỏi Samuel. Samuel nãy giờ vẫn không mở miệng, lúc này hắn nhìn Tác Phi, nhẹ giọng nói: “Đi Long cốc.”
Hắn tuy rằng chỉ bảo có ba chữ, nhưng mà Tác Phi lại nghe được những lời hắn chưa nói ra: “Có ta ở đây, không cần lo lắng.”
Vì thế, đoàn người liền ly khai vực sâu vô tận, đồng thời trở về Long cốc.
Cùng lúc đó, còn có một vị khách khác không mời mà đến Long cốc.
Đó là một nam nhân một thân hắc bào. Thân hình gã cao lớn, nhưng toàn bộ thân thể lại bị bao bọc lại trong hắc bào này, ngay cả một cọng tóc cũng không lộ ra ngoài. Nhưng mà, người đi theo phía sau gã lại làm thân phận của gã bại lộ.
Đằng sau gã là một Yêu Tinh với mái tóc lam phi thường xinh đẹp. Yêu Tinh không có một tia biểu tình, chỉ gắt gao theo sát đuôi.
Nam nhân mặc hắc bào nhìn cảnh tượng của Long cốc, có chút cảm khái nói: “Hans, chúng ta đã rời đi thật lâu.”
Yêu Tinh được gọi là Hans thấp giọng đáp lại: “Đúng vậy, chủ nhân.”
Nam nhân đi về phía trước, tuy rằng không nhìn thấy dung mạo nhưng có thể cảm giác được tâm tình của gã đang rất sung sướng: “Đi, chúng ta đi gặp lại bạn bè cũ một lần.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...