Tác Phi nhíu mày. Ân cứu mạng thực ra cũng không đáng nói, ngược lại là hôm qua Arian đã dốc hết sức mình để phòng cho bọn họ không bị tổn thương.
Kỳ thật Tác Phi vẫn luôn có chút nghi ngờ. Tuy rằng thành Moya cùng rừng cây Noor kề nhau, nhưng chính vì vậy mà thành Moya luôn có kết giới phòng hộ dùng để ngăn cản mãnh thú xâm nhập, bảo hộ cư dân.
Bọn họ còn chưa đi ra khỏi phạm vi kết giới của thành, tại sao lại gặp phải một mãnh thú cấp năm? Đúng vậy, sau khi Tác Phi lấy thú đan ra liền đoán được cấp độ của mãnh thú. Hơn nữa, sau sự kiện hang động trong rừng cây Noor, mãnh thú trong đó phần lớn đều nhận thức Samuel cùng Tác Phi. Lúc này mới qua một hai ngày, chúng sẽ không kích động tới mức đi đột kích bọn họ đâu?
Hôm qua cậu đem chuyện này nói cho Samuel, Samuel giải thích một câu: “Là mãnh thú bị thuần dưỡng.”
Nếu là như vậy liền có thể hiểu được, bất quá… Người có thể thuần dưỡng được mãnh thú cấp năm chính là người vô cùng lợi hại, đối phó với kẻ đó so với việc giết chết một mãnh thú thì còn khó hơn rất nhiều.
Nói tới đây, Tác Phi mới nhớ ra một điều nữa. Đôi mắt của mãnh thú ấy đầy tơ máu, không có tiêu cự, rõ ràng là đã bị thứ gì đó kích thích rơi vào trạng thái hoàn toàn mất đi lý trí. Trên Jalands, nếu chủ nhân đơn phương giải trừ khế ước chủ tớ với mãnh thú, mãnh thú sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng này.
Có người lại sẵn sàng từ bỏ một mãnh thú cấp cao như vậy, chậc chậc, thật rộng rãi.
Như vậy xem ra đây hoàn toàn không phải là sự kiện ngoài ý muốn, mà là một cuộc tập kích có mưu đồ!
Nhưng mà, nó nhằm vào ai?
Bị dính vào chỉ có ba người bọn họ, tất nhiên mục tiêu là một trong số đó.
Tác Phi trái lo phải nghĩ. Từ khi đi vào thành Moya, cậu cùng Samuel căn bản không tiếp xúc với người khác, lại càng không đắc tội ai. Cho nên, chuyện này là hướng đến Arian?
Coi chừng là vậy thật. Arian thân là thủ lĩnh đứng đầu Nhân tộc, chủ thành chưởng quản thành Moya. Người y đắc tội chắc hẳn không ít, hoàn toàn có khả năng có người thời thời khắc khắc muốn dồn y vào chỗ chết!
Tư duy của Tác Phi vẫn đang suy nghĩ dưới góc độ lúc cậu chơi game, theo ấn tượng cậu có với nhân vật Arian trong “Jalands”. Cậu luôn nhận định y là một tiểu thụ nhuyễn manh đơn thuần, lại không nghĩ sâu một chút: một người thật sự đơn thuần làm sao có thể trèo đến vị trí này, đặc biệt là khi Nhân tộc đông người cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán.
Cậu một mực lo lắng cho an nguy của Arian, rối rắm muốn dặn dò y một phen, nhưng còn chưa mở miệng Samuel đã ngăn cản cậu.
Hắn nắm chặt tay Tác Phi, hơi dùng sức bóp một chút, khiến Tác Phi đem lực chú ý chuyển về trên người mình, rồi mới nói với Arian: “Được”.
Đây là đáp ứng lời mời của Arian.
Mắt Arian sáng rực lên, thoạt nhìn phi thường cao hứng. Y còn nói thêm: “Ta đã sớm phân phó, lúc này đã chuẩn bị thoả đáng rồi. Mời đi theo ta.”
Vì thế, Tác Phi bị Samuel dắt tay một đường tới nhà ăn.
Trên đường, Tác Phi rốt cuộc hiểu ra, cũng không tính toán dặn dò Arian nữa. Cậu đã quyết định đem tiểu thụ trước mắt tặng cho Samuel, tất nhiên không nên đi đoạt đất diễn của người ta. Muốn dặn dò cũng phải là tổng công chứ không phải cậu. Nghĩ vậy, cậu cũng vui lòng ngậm miệng.
Vào nhà ăn, Tác Phi mới cảm nhận được thành ý của Arian.
Trong phòng có một chiếc bàn dài chừng tám thước, trên mặt bày đầy mĩ vị đủ màu đủ sắc. Không nói đến mùi vị như thế nào, nhưng lượng kim tệ bỏ vào đây đã khiến người khác cứng lưỡi.
Mà ngay cả chiếc khăn trải bàn cũng được tinh xảo điểm xuyết trân châu ở bốn góc, quả thật là xa xỉ đến doạ người.
Tác Phi nuốt nước bọt cái ực, nhất thời muốn nói rằng: không cần ăn nha, chỉ cần bỏ túi thôi… Túi không gian của lão tử rộng lắm nè, còn nhiều chỗ dư lắm nè, đủ nhét đống vàng óng ánh này đó!
Bất quá ý tưởng này cũng chỉ đảo vòng quanh đầu thôi. Tác Phi không phải quỷ đói, cũng không thể làm chuyện hạ giá như vậy.
Sau khi ngồi xuống, Arian nhiệt tình biểu đạt lòng biết ơn của mình.
Tác Phi yên lặng nghe, một hồi sau mới nhớ tới một chuyện. Cậu bỗng dưng đánh gãy Arian, nói có chút đột ngột: “Đợi một lát rồi ăn.”
Lời này nói ra rất lúng túng, khiến Arian ngẩn người, thân thể hơi cứng ngắc.
Lúc này Samuel ngồi bên cạnh Tác Phi cũng nhìn về phía cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tác Phi nhìn về phía Samuel, nhất thời cảm thấy vô cùng tự tin. Cậu sắp xếp câu chữ rồi mới nói: “Thịt mãnh thú cấp năm kia thoạt nhìn rất tốt. Vốn là chúng ta hợp lực đánh chết, hay là nhân dịp khánh công yến* liền nếm thử hương vị của nó?”
*tiệc mừng chiến công, thắng lợi
Câu này là cậu nói với Samuel, nhưng Arian ngồi ngay đó, tự nhiên có thể nghe rõ ràng. Y vội vàng nói: “Ngươi đã nhận phần thịt đó, không cần vất vả lấy ra. Hôm nay, chúng ta nếm thử ẩm thực đặc sản của thành Moya đi.”
Tác Phi mân miệng không nói, Samuel nhìn cậu hỏi: “Ngươi muốn ăn?”
Tác Phi dùng sức gật đầu. Thịt thú kia tuy không ngon bằng thịt Hàn Băng Viêm Thú, nhưng căn cứ theo cấp độ cùng phẩm chất mà nói thì tuyệt đối phải là mĩ vị.
Samuel quay đầu nhìn về phía Arian nói: “Vậy phiền toái.”
Arian ngẩn người, rốt cuộc đem ánh mắt dời về phía Tác Phi. Y cẩn thận đánh giá Tinh Linh trước mắt. Y biết cậu là ai – thiếu chủ gia tộc Evans, là một phế vật phi thường nổi tiếng trong Tinh Linh tộc, mặc dù là Tinh Linh thuần chủng nhưng cho đến khi sắp thành niên đều không xuất hiện kĩ năng thần ban tặng, cũng không có năng lực đặc biệt của Tinh Linh thuần chủng.
Nhưng dù vậy, cậu lại bởi vì xuất thân cao quý mà được sủng ái, lại nhờ phụ mẫu che chở mà từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt hạnh phúc an nhàn, dùng từ chúng tinh phủng nguyệt* để diễn tả cũng không đủ. Dẫu vậy, tất cả thứ cậu sở hữu cũng tan biến sau khi thánh thụ bị chặt. Sau đó cậu rớt từ đám mây xuống, biến thành bụi bặm bẩn thỉu.
*Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ
Vậy tại sao vẫn có người che chở cho cậu ta? Không những Manzi Yagudin, mà còn Ma tộc trước mắt… Người như thế, rốt cuộc có chỗ nào đáng trân trọng? Vô năng lại yếu đuối, nhát gan lại yếu ớt, trừ bỏ huyết thống thuần chủng, cậu ta còn lại gì? Nếu không có những người này trợ giúp, cậu ta có thể sống sót sao? Cậu ta có thể thảnh thơi đặt điều kiện sao? Cậu ta có thể…
Những kí ức khốn khổ muốn dâng lên liền bị Arian nhanh chóng đánh gãy. Y cố gắng đem sự khó chịu trong lòng áp chế, trong nháy mắt điều chỉnh tốt cảm xúc, đối với Tác Phi nói: “Được, ta liền phân phó phòng bếp đi chuẩn bị.”
“Không cần.” Tác Phi lần thứ hai đánh gãy y.
Arian trong mắt hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn, không biết cái tên Tinh Linh được nuông chiều từ bé này lại muốn làm gì.
Tác Phi nhìn về phía Samuel nói: “Để ta làm, sẽ nhanh thôi.”
“Ngươi biết làm?”
Tác Phi gật đầu.
Arian ngăn cản nói: “Như vậy sao được. Ngươi là khách nhân, làm sao có thể để khách nhân xuống bếp, huống chi ta còn muốn cảm tạ các ngươi…”
Tác Phi nhanh chóng khoát tay nói: “Không phiền toái đâu, ta làm rất nhanh.” Trên thực tế, tối hôm qua lúc cậu chỉnh lý lại túi không gian đã cố ý đem thú đan của Hàn Băng Viêm Thú bỏ vào trong thịt mãnh thú cấp năm, lúc này thịt thú đã sớm được nướng tới non mềm, mùi hương thơm phức xông vào mũi, nếu không cậu cũng sẽ không đề xuất muốn lấy ra ăn.
Hơn nữa lúc mãnh thú đột nhiên xuất hiện, Arian liều chết muốn bảo vệ bọn họ, tuy rằng năng lực không đủ nhưng thành ý quá rõ ràng, cho nên Tác Phi mới muốn đem thịt thú ra chia sẻ. Hơn nữa, từ sau khi ăn thịt Hàn Băng Viêm Thú được thú đan nướng xong, Tác Phi vẫn cảm thấy cơ thể nóng hừng hực, thú con cũng như một quả cầu lửa bức bối. Vì thế, cậu cho là nguyên tố hệ hoả trong thú đan đã ngấm vào thịt thú. Arian là pháp sư hệ hoả, ăn thịt thú vào sẽ có hiệu quả tốt.
Nhưng bao nhiêu thứ như vậy làm sao có thể giải thích cho Arian… Thiệt là phức tạp, huhuhu ~ khó quá.
Cậu mặt mày cứng ngắc nửa ngày, cuối cùng mới nói rõ ràng: “Mang ta tới phòng bếp là được.” Lão tử chỉ cần một con dao với vài cái chén đĩa mà thôi. Nếu mà lấy Tu La nhận thái thịt, nó sẽ khóc đó…
Ngữ khí có chút cường ngạnh của cậu khiến Arian trong lòng phi thường bất mãn, sự chán ghét đối với cậu càng tăng cao. Bất quá, trước mắt y vẫn không thể tức giận, chỉ có thể tự mình dẫn bọn họ xuống bếp.
Tác Phi dùng dao hết sức vụng về, thịt cắt từng khối to nhỏ không đồng đều. Cậu nghĩ thịt này nhiều mỡ mà không ngán, ăn nhiều còn tốt cho cơ thể, nên càng hào phóng cắt ba đĩa đầy.
Sau đó, cậu còn muốn tự thân vận động bưng đồ ăn lên, nhưng lại bị Arian ngăn cản, bảo rằng có người hầu làm là được. Tác Phi nghĩ, tuy nói đây là hảo ý của cậu, nhưng cậu phải có tự giác mình là khách, vì thế không kiên trì nữa.
Ba người quay lại nhà ăn, Arian ném một ánh mắt cho thị nữ kế bên.
Thị nữ đứng thẳng tắp, lúc bưng thịt thú lên liền lấy trong túi ra một cái bình to bằng ngón cái, nhỏ ba giọt nước màu xanh lên trên thịt.
Sau một phen gây sức ép, cuối cùng họ cũng có thể bắt đầu ăn. Arian ngồi ở ghế chủ toạ, mắt lạnh nhìn xuống.
Tác Phi rất nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ thịt thú với Samuel, Samuel mở đầu ăn một miếng, gật đầu nói: “Ăn ngon.” Tác Phi nhất thời vui rạo rực, chính mình cũng ăn mấy miếng. Tiếp đó cậu lại nghĩ tới Arian, mời y ăn.
Arian lập tức khoát tay áo nói: “Ta chỉ ăn rau, không thể ăn thứ này.”
Lời này khiến Tác Phi ngẩn người. Arian ăn chay? Điều đó không có khả năng a. Cậu nhớ rõ ràng, lúc công lược Arian, da lông xinh đẹp cùng mĩ vị ngon lành đều có thể xoát độ hảo cảm của y. Mà mĩ vị cũng không giới hạn riêng thực vật, rõ ràng là rau thịt gì đều ăn được, tại sao lúc này y lại chỉ ăn rau?
Chẳng lẽ cậu nhớ lầm? Tác Phi cau mày suy nghĩ. Không có khả năng, cậu sẽ không nhớ lầm. Từ khi đi đến thế giới này, cậu đem tình tiết trong game ôn lại vô số lần, nếu không phải viết ra có khả năng gặp rắc rối, cậu đã muốn ghi chép lại hết.
Vậy có nghĩa là, nếu cậu không nhớ lầm thì Arian đang nói dối.
Tại sao lại nói dối?
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Arian, vừa lúc bắt gặp khoé miệng hơi gợi lên cùng ánh mắt xanh biếc loé lên sự chán ghét của y.
Có chỗ nào không đúng!
Ngay giây tiếp theo, Tác Phi đã biết. Cảm giác cứng ngắc bắt đầu nhanh chóng lan tràn từ tay chân cậu.
Cậu hoả tốc nhìn về phía Samuel. Đôi mắt tím của hắn đã nhuộm một mảnh ám trầm.
Có độc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...