Thanh âm quyến rũ này khiến gã thật hưởng thụ. Gã cúi đầu, lộ ra khuôn mặt của mình. Làn da ngăm đen khiến ngũ quan gã càng tục tằng, đặc biệt có hai chiếc răng nanh mọc lộ ra ngoài, làm tăng thêm vẻ hung ác tàn bạo. Nhưng lúc này, trong con ngươi sáng như chuông đồng kia lại rõ ràng là dục vọng.
Barnor một tay nâng Arian lên, trực tiếp bế lấy y. Với độ cao vừa vặn của hai người, Barnor khát khao liếm lên lồng ngực phấn hồng của thiếu niên, khiến lớp sa mỏng trở nên ướt nhẹp, dính sát lên da thịt y, làm mạt phấn hồng nổi lên càng đáng chú ý.
Arian không có chút kháng cự nào. Y biết rõ sở thích của người trước mặt, càng chống cự gã sẽ càng mạnh bạo, vì vậy y liền đưa chính mình đến bên miệng gã, tinh tế rên rỉ.
Ánh mắt màu nâu của Barnor thấm đẫm tình dục. Gã càng liếm lộng, càng khát khao nhiều hơn. Rốt cuộc không chịu nổi, gã vội vàng chế trụ phần eo của thiếu niên, bài khai hai chân của y vòng qua lưng mình.
Arian cả kinh, không nghĩ tới Barnor hôm nay lại xúc động như vậy. Nếu bị gã cứng rắn đâm vào như thế này nhất định sẽ mất nửa cái mạng, vì vậy y cuống quít vươn tay ngăn lại. Mới vừa chống cự, y đã đụng phải ánh mắt bất mãn của Cự Ma. Y lập tức mềm giọng, ôn nhu nói: "Đừng nóng vội, ta tới giúp ngươi."
Barnor lập tức hiểu ý tứ của y, thả lỏng vòng tay. Arian nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng ở trước mặt Barnor. Hai người chiều cao cách xa nhau, Arian đứng thẳng cũng chỉ tới ngang eo của Cự Ma.
Nhưng độ cao như vậy, trước cảnh tượng này càng thêm ái muội.
Arian ngẩng đầu hướng về phía Cự Ma mỉm cười ngọt ngào, rồi vươn tay cởi thắt lưng Barnor. Quần áo Cự Ma phi thường đơn giản, thắt lưng vừa giải khai, một đồ vật thật lớn liền nhảy ra.
Cho dù đã gặp qua nó nhiều lần, thứ trước mắt vẫn vô cùng có sức kích thích thị giác. Lông mi Arian hơi hơi run rẩy; y vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy long trụ. Sự cứng rắn, nóng rực của nó đối lập hoàn toàn với bàn tay trắng nõn mát lạnh của y.
Barnor thoải mái gầm nhẹ một tiếng. Arian đã cúi đầu liếm lộng, chiếc lưỡi tinh tế vẽ vòng, hai tay mềm mại chơi đùa vỗ về cao thấp. Barnor chỉ thấy huyết mạch bành trướng, giống như muốn nổ tung.
Gã rốt cuộc không thể khắc chế, vươn tay nắm gáy Arian, đem đồ vật của mình hướng miệng y hung hăng đỉnh lộng. Chỉ là nó quá lớn, chỉ có thể tiến vào phần đầu. Miệng y vừa ẩm ướt vừa chật hẹp, khiến Cự Ma vừa muốn va chạm mãnh liệt rồi tiết ra, lại vừa muốn nhẫn nhịn một chút, kéo dài sự hưởng thụ này.
Nhưng giây tiếp theo, đầu lưỡi mềm mềm tinh tế kia lại đùa nghịch điểm mẫn cảm trên đỉnh dương v*t của gã, mà đôi tay nhỏ bé mềm mại lại phối hợp nhanh hơn, tốc độ lên xuống tăng dần khiến Barnor hưởng thụ khoái cảm cực hạn, không kiềm chế được mà hoàn toàn phun trào.
Tinh dịch trắng đục toàn bộ bắn trên khuôn mặt nõn nà của Arian.
Barnor từ cao trào tỉnh táo lại, nhìn thấy khuôn mặt đầy dịch trắng cùng khoé miệng phiếm hồng của Arian, nhất thời cảm thấy có chút đau lòng. Gã ôm Arian lên, bàn tay có chút ngốc vụng giúp y chà lau.
Arian lại quay đầu lại, trực tiếp đem lớp sa mỏng trên người xé mở, hai chân vòng lấy eo Barnor, nhẹ nhàng thong thả cọ xát, dùng thanh âm mị hoặc nói: "Tiến vào?"
Lý trí ít ỏi còn tồn tại trong đầu Barnor lập tức biến mất, cự vật dưới thân nguyên bản mềm nhũn trong nháy mắt đứng thẳng dậy. Gã thô lỗ dùng ngón tay sờ xuống hạ thân Arian, mới vừa chạm vào đã cảm giác được một chút chất lỏng ôn nhuận. Nguyên lai Arian đã sớm tự bôi trơn cho bản thân – ý nghĩ này nhất thời càng làm huyết mạch gã bành trướng.
Ngón tay Cự Ma thô to, cho nên gã chỉ có thể dùng ngón út chậm rãi khai phá, sau đó tiếp tục dùng đầu ngón tay đảo lộng. Tuy rằng động tác vẫn thô lỗ hấp tấp, nhưng quá trình này đối với một Cự Ma mà nói là đã hết sức săn sóc.
Arian không có thói quen được chăm chút như vậy. Ngón tay Cự Ma thô ráp, lúc lộng chỗ thịt non kia khiến y run rẩy toàn thân, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn. Điều này khiến lý trí y thật chán ghét, nhưng thân thể lại hưởng thụ. Địa phương vốn mềm nhũn dưới thân cũng dần dần ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn nhiễm đầy sắc đỏ ửng, đôi mắt xanh biếc long lanh mê ly.
Hai ngón tay thâm nhập vào cơ thể y, không ngừng ra vào, phát ra tiếng nước khiến người khác phải đỏ mặt. Hai tay Arian nắm lấy quần áo Cự Ma, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, hô lên: "Barnor, ta muốn. Cho ta, mau cho ta..."
Nghe đến câu này, Cự Ma hoàn toàn không cách nào nhịn được nữa. Gã một tay nâng mông Arian lên, một tay nắm thắt lưng y, đem cự vật của mình chen vào tiểu huyệt phấn nộn đã bị khai phá.
Mặc dù động tình nhưng kích cỡ to lớn này cũng làm Arian mặt trắng bệch. Dẫu vậy, Barnor lại hoàn toàn không để tâm. Toàn bộ thần kinh của gã đã bị tiểu huyệt mềm mại ẩm ướt kia hấp dẫn, chỉ biết vội vàng thao lộng.
Arian đau đến cả người phát run, nhưng lại không thể chống cự. Y thấp giọng rên rỉ, không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng không chảy xuống một giọt nước mắt.
Y trợn to mắt, cảm nhận từng đợt chấn động kịch liệt dưới thân, giống như cả người đều bị xé rách. Dù đau đến kinh khủng, nhưng y lại cảm nhận được một cỗ khoái cảm chậm rãi dâng lên, đôi con ngươi xanh biếc lần thứ hai nhiễm tình sắc, chìm vào bể dục.
Khi Cự Ma mãnh liệt thúc sâu vào y, y vong tình ngâm nga: "Dùng sức... lại dùng sức một chút."
Đôi mắt Barner đã sớm sung huyết đỏ rực. Gã ngửi thấy mùi máu tươi, biết rõ Arian bị thương, nên một phần lý trí kêu gọi gã chậm lại. Nhưng không được – Arian muốn gã, càng muốn gã dùng sức hơn nữa.
Lý trí Cự Ma hoàn toàn biến mất. Gã điên cuồng đỉnh lộng, bàn tay to rộng không cố định ở một chỗ mà liên tục di chuyển, vuốt ve lên da thịt trắng nõn của người trước mặt. Gã không biết nặng nhẹ, khiến cho làn da phủ đầy dấu ấn xanh tím. Màu sắc này như tấm vải đỏ trước mặt một chú bò tót, khiến gã càng thêm điên cuồng.
Thẳng đến khi gã phát tiết, Arian đã không biết hôn mê từ lúc nào. Barnor rốt cuộc tỉnh táo lại. Gã nhìn thân thể Arian đầy ứ ngân xanh tím cùng với phía dưới hỗn loạn đầy bạch trọc cùng máu, đôi mắt hiện lên vẻ ảo não.
Bàn tay to hung hăng vỗ đầu bản thân, Barnor nhanh chóng ôm Arian vào phòng tắm. Gã chưa bao giờ hầu hạ qua bất luận kẻ nào, lại bởi vì vóc dáng quá mức chênh lệch nên không biết phải xử lý thân thể mảnh khảnh trước mắt như thế nào. Thật sự quá yếu, tựa hồ gã chỉ cần sử dụng một chút sức lực liền có thể bẻ gãy.
Nhưng mà... cũng không thể gọi người tiến vào. Barnor chỉ có thể ngốc vụng cẩn thận giúp y rửa sạch rồi bôi thuốc.
Vất vả một lúc, rốt cuộc mang Arian đặt lên giường, đầu Barnor đã ướt mồ hôi.
Gã nhìn Arian, vừa muốn rời đi thì vạt áo liền bị kéo trụ.
Arian mở mắt ra, tràn đầy mệt mỏi nhưng cứng rắn chống đỡ nói: "Barnor, đến đây."
Barnor tiến đến gần y. Tiếng nói của Arian thật nhỏ, nhưng mỗi một chữ đều lọt vào tai Cự Ma.
Đôi mắt Cự Ma loé loé, vừa định hỏi thì Arian đã nói: "Ngươi... không muốn cho ta sao?"
Thanh âm này thật mỏng manh, cặp con ngươi xanh biếc ẩn ẩn nước mắt. Barnor lập tức nói: "Cho ngươi, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi."
Nghe vậy, Arian yên tâm cười cười, hai mắt nhắm nghiền. Trên người đau đớn không chịu được, nhưng đầu óc y lại hoàn toàn thanh tỉnh.
Điều y muốn, không một ai cho được.
Dẫu vậy, y sẽ chính mình giành lấy. Chỉ cần có được thần khí kia, chỉ cần có thể nắm giữ lực lượng nghịch thiên ấy, y liền không cần dựa vào bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không có ai dám nhạo báng y. Y có thể chân chính có được quyền lực mà không ai dám phản kháng, có thể khiến mọi người thần phục, có thể cho chủng tộc ghê tởm này xuống địa ngục, có thể...
Moya... Ca ca nhất định sẽ báo thù cho ngươi.
Tác Phi tâm tình rất tốt. Tuy rằng cậu biết cái kĩ năng lừa đảo kia có thể kéo cừu hận, nhưng may mắn phát hiện sớm, độ nguy hiểm cũng ít đi nhiều. Hơn nữa, cậu còn bỏ được thành kiến đối với Samuel, đạt được tình bạn của tổng công là rất thành tựu a.
Tác Phi từ nhỏ đã sống nương tựa cùng bà nội, cha mẹ mặc dù qua đời sớm nhưng để lại cho cậu thật nhiều tài sản, tuy rằng không đủ cho cháu chắt tiêu xài no đủ, nhưng cũng đủ khiến người khác ham muốn. Đúng vậy, khi cha mẹ từ trần, liền có người thân xa gần bốn phương tám hướng lộ diện, mang theo đủ loại thăm dò khác nhau tiếp cận cậu.
Lúc đó Tác Phi còn rất nhỏ, phân không rõ thật hư, bà nội lại không có ở nhà, đối mặt với một đám "thân nhân" thân thiết cậu liền tin lời bọn họ nói, sau đó mắc mưu, bị lưu lạc đến một nơi rất xa.
Tuy rằng cuối cùng cũng được bà nội tìm về, nhưng nhà cậu tổn thất một số tài sản lớn. Từ đó, bà nội dặn dò cậu ngàn vạn lần rằng vô luận người khác nói gì cũng không được để ý tới, không được đáp ứng. Khi ấy Tác Phi hết sức sợ hãi nên đem những lời này khắc sâu trong đầu. Trước mặt bà nội, cậu là một chú chim non suốt ngày líu ra líu ríu, nhưng khi có người ngoài, cậu liền mân miệng gắt gao, vô luận thế nào cũng không nói một câu.
Đến khi cậu trưởng thành, có thể phân biệt phải trái thì nó đã dưỡng thành thói quen, đối với người thân thuộc với mình cậu có thể nói liên tục không ngừng, nhưng đối với người xa lạ thì ngay cả chào hỏi cơ bản đều làm không được.
Cũng bởi vì tính cách này mà cậu sống hơn hai mươi năm, được xưng là bằng hữu thân cận cũng chỉ có một người.
Sau khi bà ngoại qua đời, người bạn thân duy nhất cũng sang Mĩ sinh sống, Tác Phi liền trở thành một thân một mình, cũng từ đó bắt đầu sinh hoạt tử trạch...
Là một trạch nam, chứng sợ giao tiếp càng biến nặng. Trừ bỏ mỗi tuần người bạn ở Mĩ đều gọi video nói chuyện phiếm với cậu, còn lại cậu hoàn toàn không có cơ hội mở miệng nói chuyện.
Mà hiện tại, tuy rằng mạc danh kì diệu xuyên tới thế giới này, nhưng ở đây không có máy tính, không có internet, cũng không có gian phòng nhỏ bao bọc cậu gắt gao. Cho dù cậu thường xuyên gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đây thật sự là cánh cửa mở ra cho cậu
Hơn nữa, có vẻ như cậu sắp có được người bạn thứ hai từ lúc chào đời tới giờ.
Nghĩ đến đây, cậu nhất thời có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Cậu nhìn về phía Samuel, trịnh trọng nói: "Ngươi yên tâm, về sau vết thương lớn nhỏ gì cứ giao cho ta!" Phải trượng nghĩa như vậy mới là đàn ông!
Samuel giật mình rồi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Được."
Đm!! Tác Phi mặt lập tức đỏ bừng. Ta nói này, trưởng thành đẹp trai như vậy không cần tuỳ tiện cười nghe chưa ~ Đây là phạm quy, phạm quy đó ~!
Ngày hôm sau đến lúc ăn trưa, Arian suốt ngày bận rộn mới xuất hiện trước mặt họ.
Hôm nay, Arian mặc một trường bào màu xanh nhạt, bó sát người, ngay cả cổ áo cũng dựng đứng, kín đáo che đi cần cổ.
Bất quá cho dù ăn mặc kín cẩn như vậy, y nhìn vẫn rất thời trang, lại vì trang phục bó sát người mà khiến y cao hơn nhiều.
Với mái tóc vàng nhẹ nhàng rực rỡ, y nhiệt tình mời Samuel cùng Tác Phi đi dùng bữa, muốn đáp tạ ân cứu mạng hôm qua của bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...