Translator: Hạ Phong Dĩ Băng
*********************************
Đỗ Vân Tu có cảm giác, hiện tại hắn như đang ở trên mây.
Đi lên sân khấu nhận thưởng thế nào, như thế nào nhận từ tay Tạ Di *tiểu Kim Bách ấy, đáp lại Tạ Di thế nào, tất cả đều nhớ không rõ nữa rồi. Toàn bộ quá trình tựa như ảo mộng, mơ mơ hồ hồ.
(*Kiểu như là giải thưởng nhỏ đấy, ở đây mình nghĩ là nói đến chiếc cúp của giải Kim Bách.)
Hắn chỉ nhớ rõ, sân khấu nhận giải thưởng, được trang trí bằng đá cẩm thạch rất sáng, rất đẹp.
Từ lúc ở dưới đài (sân khấu) đi lên, có mấy trăm ánh mắt đang nhìn mình, đứng trước giới nghệ thuật, có biết bao huy hoàng và hãnh diện. Có rất nhiều nghệ sĩ cùng khách quý tham dự.
Bọn họ đang nhìn mình, nhìn xem nhất cử nhất động của mình, Đỗ Vân Tu nhìn sang rồi chậm rãi bước qua. Rất nhiều người trông có vẻ lạ lẫm, xinh đẹp, khuôn mặt anh tuấn, nét mặt của bọn họ và người hâm mộ, ẩn chứa vẻ chúc mừng, hay ganh ghét. Tại đây, dưới ánh đèn, hình ảnh bản thân được chiếu trên màn hình lớn, sáng rọi.
Đúng chính thứ này đây, lần lượt từng cái một, gương mặt rồi quang cảnh bên ngoài, tất cả hợp thành một thể phồn hoa, náo nhiệt mê người, chứ không phải cảnh tịch mịch buồn tẻ, đích thực, đây chính là giới nghệ thuật.
Đỗ Vân Tu thấy được Chử Phong và Amanda.
Ban nãy, dù đã cố hết sức nhưng vẫn không thể che đậy được. Đích thực việc mất đi giải thưởng này khiến cho Chử Phong khó chịu mãi không thôi, trên trán vẫn thấy rõ ý chí cùng sự tức giận trong hắn.
Ngồi cạnh một nghệ sĩ khác, cố làm như không thấy, che miệng cười khẽ. Tuy biết rằng, tại đây, mọi người sẽ không vì chuyện này mà đàm tiếu. Nhưng hành động vừa rồi của Chử Phong thực sự là quá lộ liễu.
Có thể chắc rằng một khoảng thời gian sau, hành động của Chử Phong đêm nay không chỉ sẽ trở thành đề tài để nói chuyện của các nghệ sĩ mà còn được viết thành một bài báo đưa lên báo chí, trang web truyền thông.
Lúc này, trông sắc mặt Amanda không tốt lắm.
Chử Phong chẳng muốn nổi đóa lên với cô, hơn nữa hắn cũng biết rõ rằng người được nhận giải thưởng này vốn là Vân Tu chứ không phải hắn.
Lúc ấy, hắn nhìn Amanda với một ánh mắt tức giận tột độ.
Chiếc cúp Kim Bách nặng trịch ấy.
Nhận từ tay Tạ Di, Đỗ Vân Tu nhớ tới kiếp trước Tạ Di đạt được giải nam diễn viên suất sắc nhất chính là vào một buổi tối.
Buổi họp mặt kết thúc, hắn cùng Tạ Di ngồi trong xe, bầu trời đầy sao sáng, chiếu đến tận cửa sổ xe sau.
Tạ Di khi đó một bên vò đầu hắn, một bên vừa cầm cúp đưa cho hắn xem. Một bên nói với hắn, sinh ra đã rất hâm mộ hắn.
"Tiểu Kim Bách" bình thường chế tác ra là cả một quá trình, cần năm mười bước, là nhờ vào kỹ thuật gia truyền, công nghệ của thợ thủ công mà hoàn thành."Trước đem hợp kim đun nóng hòa tan đổ vào khuôn đúc,về sau các loại chất lỏng được ngưng kết, làm lạnh, lại dùng giấy ráp nhỏ như sợi lông đánh bóng, mài cho sáng bóng. Tiếp theo là mạ điện, tầng thứ nhất chính là đồng, tiếp theo là ni-ken (Ni) cùng ngân quang, cuối cùng là 24k hoàng kim. Ở trong quá trình này, phải đặc biệt chú ý đến độ nóng, nếu như độ nóng quá cao, *bách thụ sẽ biến dạng, nếu như độ nóng chưa đủ cao, hợp kim sẽ phai màu."
(*bách: một loại cây bách, ở đây là gỗ.)
Đỗ Vân Tu lúc ấy hiếu kỳ, tự hỏi sao Tạ Di lại biết nhiều đến như vậy, một bên nhìn xem chiếc cúp Kim Bách ấy như thế nào.
Vì vậy lần này, đến cuối cùng khi hắn cũng được bước lên lễ đài cao nhất, nhận lấy cúp và nói lời cảm ơn. Đỗ Vân Tu nhịn không được, đem cảm tưởng của bản thân năm ấy nói ra.
"...Năm đó, có người nói cho tôi biết quá trình chế tác ra "Tiểu Kim Bách". Về sau tôi một mực muốn sự nghiệp của mình thành công cũng giống như thế. Từng tầng một, đánh bóng gia công, không được phép sai lầm. Kể biến dạng hay phai màu cũng không được..."
"...Chúng ta mỗi người đều xem "Tiểu Kim Bách" là trân ái. Qua nhiều năm như vậy, đều là muốn có nó, đạt được nó để mà khẳng định bản thân. Chung quy đều là để khẳng định sự nghiệp diễn xuất thành công của bản thân."
"Bởi vì sự nghiệp của chúng ta chính là diễn xuất, tài năng của chúng ta được thể hiện qua giải thưởng Kim Bách."
"Cho dù mỗi giới, mỗi loại giải thưởng đều không giống nhau. Nhưng đều mang lại tinh thần cho bạn. Qua muôn vàn thử thách, sau đó, mới có thể tách ra khỏi vỏ bọc, cùng tỏa sáng trước ánh hào quang."
Đỗ Vân Tu có cảm giác hỗn loạn khi bản thân nói ra những lời này.
Mặc dù lời phát biểu cảm ơn lần này không giống như trong nội dung phát biểu đã chuẩn bị từ trước nhưng dưới khán đài, tiếng vỗ tay của mọi người đã vang lên như sấm.
Tạ Di nhìn Vân Tu có chút kinh ngạc hơn là khẩn trương.
Vô luận là Vân Tu hay Chử Phong, hắn đều không ưa thích cho lắm. Bọn họ đều mang cho hắn cảm giác không tốt. Tuy vậy trong nháy mắt, lúc đối phương trình bày cảm xúc khi nhận giải Kim Bách trông rất nghiêm túc, thần thái thành khẩn, ấy vậy mà đả động hắn...
Có lẽ, bản thân khi đó, không lựa chọn sai.
Lúc ấy, đợt bỏ phiếu thứ hai, Chử Phong 7 phiếu, Vân Tu 6 phiếu.
Nguyên bản, chuyến này là Chử Phong thắng Vân Tu nhưng mà các nhà phê bình ra sức chống đỡ cho Vân Tu yêu cầu lật lại bảng bầu chọn.
Giải thưởng Kim Bách, làm như vậy mới có quy tắc.
Một khi vượt qua 10 phiếu tức thì tự nhiên sẽ thắng cuộc nhưng nếu số phiếu chỉ gần bằng thì cần phải tranh luận kỹ càng hơn, chính là phải xem xét lại bảng kết quả.
Tạ Di nhìn thoáng qua liền biết rõ là chuyện gì đang xảy ra – dẫn đầu việc xem xét bảng kết quả chính là Phong Cảnh, hơn nữa mối quan hệ của hắn với các nhà bình phẩm cực kỳ thân thiết. Phong Cảnh là người có tính đầy mị lực.
Người có thể xưng là bạn bè của hắn, đối với hắn, tận sức mà làm.
Cuối cùng 10 vị Bình phẩm tán thành thông qua. Vì vậy bắt đầu vòng thứ 3 bỏ phiếu. Vân Tu lần này được 8 phiếu. Kết quả những vị bình phẩm ủng hộ Chử Phong lại không chấp nhận, yêu cầu xem xét lại kết quả. Lần xem xét này, khẩu chiến còn kịch liệt hơn những lần trước.
Bên phía ủng hộ Chử Phong, các vị bình phẩm nhất trí cho rằng. Tuy trong phim Chử Phong chỉ vào vai nam thứ nhưng diễn xuất vô cùng xuất sắc, đem lại một hình tượng bá đạo nhưng thâm tình, phi thường tự nhiên.
Các vị bình phẩm ủng hộ Vân Tu thì thấy được, Vân Tu ở bộ phim "Đường Vân Khởi" của đạo diễn Trương Thỉ, diễn xuất rất tốt, thể hiện nội tâm xuất sắc, có trình tự, sức bật rất mạnh, Vân Tu diễn tương đối chuẩn với những cảm xúc bất đồng bên trong nhân vật ở mọi hoàn cảnh, đó là điều khó có người có thể làm được.
Song, ở mọi phương diện đều được tranh luận rất kịch liệt.
Ban đầu, Tạ Di chẳng qua chỉ ngồi một bên nghe, cũng không phát biểu bất kỳ ngôn luận nào. Lệ Duệ lại để hắn bầu chọn Chử Phong, Phong Cảnh lại bảo hắn lựa chọn Vân Tu. Kết quả người khó xử không phải là 2 bên mà chính là bản thân hắn. [các người đẩy Tạ Di như trái banh ấy(╯-_-)╯]
Nhưng mà thời gian dần trôi qua, cái cân nghiêng về một phương lại bắt đầu đổi hướng gió.
Ủng hộ Chử Phong chính là phương hướng vô cùng kiên định, thậm chí hắn còn cho rằng biểu hiện của Chử Phong so với Vân Tu vẫn tốt hơn.
Ý này của Tạ Di mới là ý tức thời.
Tuy Phong Cảnh và hắn có mối quan hệ rất tốt, nhưng giao tình giữa hắn và Lệ Duệ không phải không có.
Lệ Duệ mới là tổng tài của ESE.
Một câu nói của hắn, sẽ có bao nhiêu người không cho hắn mặt mũi đây? Ví dụ như những thứ kia chỉ cần mở to mắt nói những lời bịa đặt bình phẩm về Chử Phong, ví dụ như, tại đợt bỏ phiếu thứ hai, bỏ phiếu cho Chử Phong, hắn...
Bối cảnh không có thế lực.
Coi như là diễn xuất có tốt cách mấy cũng không được thừa nhận sao?
Tựa như, người kia..
Ủng hộ Chử Phong, là càng đem hành động, diễn xuất "khoe khoang, ba hoa chích chòe" của Chử Phong thổi phồng lên. Nội tâm Tạ Di liền phản cảm mãnh liệt.
[HPDB :Thấy Tạ Di suy nghĩ mà khổ sở dễ sợ o(≧▽≦)0 ]
Đang ủng hộ Chử Phong, lại lần nữa phải nói, Chử Phong không chỉ có diễn xuất tốt mà nhân khí cũng tương đối cao, tốt nhất là nên đem giải thưởng người mới ưu tú này ban cho hắn, coi như là khuyến khích đám người mới, khiến họ gần hơn với giới giải trí.
Tạ Di rất cục nhịn không nhịn được, liền mở miệng.
"Chử Phong và Vân Tu đều là những diễn viên phi thường xuất sắc...""...Tại giới giải trí rộng lớn này, nghệ sĩ có được *siêu sao nhân khí, mới có thể nổi được."
(*Ý chỉ có thần thái của một ngôi sao)
Tạ Di đã lăn lộn trong cái vòng lẩn quẩn nhiều năm, chuyện thế này cũng từng trải qua nhiều rồi, thế nên sẽ không hàm hồ: "Lần này, trong giới điện ảnh, trình độ của hai người chẳng phân biệt được, cứ sàn sàn nhau, khó có thể phán đoán rõ ràng. Nếu đã như vậy, chi bằng kéo dài quy tắc, kết hợp hai loại phương pháp 'nhìn ngang', 'nhìn thẳng' mà bình phẩm."
'Nhìn ngang là chỉ **lấy khung cảnh luận khung cảnh, đơn thuần đem Vân Tu trong 'Đường Vân Khởi' cùng Chử Phong trong 'Giang Sơn' tiến hành so sánh.
(**Nguyên văn của từ này là 'chữ phiến' hay 'mảnh' (mình cũng k hiểu rõ lắm nhưng theo mình nghĩ thì đây là kiểu so sánh bề nổi, bối cảnh của hai người.)
'Nhìn thẳng' là nhìn chung diễn viên này qua các bộ phim đã tham dự. Lại nói đến so sánh, lần này hắn so sánh hai người dựa vào diễn xuất nhân vật trong phim.
Lúc này, tình cảnh rơi vào cục diện bế tắc.
Lời này Tạ Di nói ra, tuy bề ngoài trông như chẳng có gì nhưng bên trong lại mang theo uy quyền nhất định, nhóm người bình thẩm đang ngồi xung quanh đều đồng ý.
Chỉ có Tạ Di – người từng hợp tác với Vân Tu và Chử Phong trong "The Legacy" mới có thể hiểu được – bàn cờ này bắt đầu thay đổi thế trận thắng lợi rồi!
Quả nhiên phân tích xong, sau khi xem xét diễn xuất của Vân Tu và Chử Phong từ bộ phim « The Legacy » phần 1 và phần 2, đến bộ điện ảnh bọn họ đóng.
Tính cách Chử Phong từ bộ "The Legacy" đã thể hiện rõ sự bá đạo, thâm tình.
Mà nhân vật Vân Tu đóng, một bên là người ôn nhu, ngấm ngầm chịu đựng, che dấu ý nghĩ đen tối trong nội tâm, một bên là người không màng đến hình tượng, có khí phách nam nhi hào hùng, hình tượng tâm huyết. Nhất là khi dùng đến ánh mắt để diễn đạt nội tâm, khiến người ta dễ rung động!
Tạ Di tà khí cười cười, một đôi 'Hắc Diệu Thạch', giống như liếc mắt một cái thôi liền có thể nhìn thấu tâm tư người khác.
Có lẽ những nhà bình phẩm đang ngồi ở đây đều có nhiều kiến thức, hiểu rõ về diễn xuất, mọi thứ đều vô cùng lợi hại nhưng hắn đã lăn lộn trong giới điện ảnh quốc tế vài năm, thử sức với vô số nhân vật.
Loại người này, vốn tích trữ được nhiều kinh nghiệm.
Không chỉ khiến người ta có kiến thức rộng rãi, gặp chuyện không sợ hãi. Càng quan trọng, tại thời điểm đặc thù, trên người hắn, cái loại gọi là ảnh đế, khí chất của một siêu sao trẻ liền toát ra.
Đó là cái mà người ngoài không thể thấy.
Lúc này, Tạ Di đã tổng kết vấn đề xong, cùng lúc này toàn thân phát ra một loại khí thế, mơ hồ khiến người ta thấy rõ được đáp án, chẳng còn tâm trạng nghĩ đến quyết định cuối cùng của mình!
Thấy mọi người đều không nói gì nữa.
Tạ Di nhíu mày, tay cầm bút đặt xuống bàn viết: "Vậy quyết định như thế đi! Lần này, diễn xuất của Vân Tu kinh ngạc hơn Chử Phong nhiều" (Nắng: Bá đạo trên từng hạt gạo T^T.)Đây là lí do giải thích thỏa đán nhất.
[HPDB: Suy nghĩ lâu như vậy, cuối cùng lí do Di ca đưa ra cũng đơn giản thật, nhưng lần này em thấy Di ca rất là có mắt nhìn người ('▽` ) ]
Khi đó, lựa chọn như vậy Tạ Di cũng không hối hận.
Hắn đau đầu nhất chính là giải thích với Lệ Duệ thế nào.
Lệ Duệ là tổng tài của ESE, hắn cùng ESE ký hợp đồng chưa lâu, không nghĩ muốn đắc tội với đối phương.
Dù cho hợp đồng đã hết, Mục Triết Bạch cũng thường xuyên khuyên giải hắn nguyên tắc xử thế cũng là: Thà rằng ít hơn mười người bằng hữu, nhưng nhất định không thể có nhiều địch nhân.
Thực tế, địch nhân kia ở trong xã hội còn là nhân vật có mặt mũi.
Ở bên cạnh chời đợi hồi lâu, cuối cùng Mục Triết Bạch thấy Tạ Di vừa đi ra, lập tức săn sóc, đưa cho anh một ly café [HPDB: vợ săn sóc chồng chu đáo quá!!! (=′∇'=) ]
"Tình huống không được như ý? Chử Phong không được giải thưởng người mới ư tú nhất?" – Mục Triết Bạch thấy Tạ Di thất thần, liền biết rõ đã gặp tình huống ngoài ý muốn rồi.
"Vốn là hắn đấy... Bất quá là lật lại, xem xét bảng bình chọn" – Tạ Di nheo mày.
Tạ Di không biết thế nào lại cùng Mục Triết Bạch kể lại hết nội tâm, cái loại tâm tình kì quái [Vợ chồng đương nhiên là nên san sẻ cảm xúc mà!!! (≖‿≖✧) ]
Cái loại này đối với Vân Tu là ảo giác của sự áy náy
Chỉ cần vừa nghĩ tới Vân Tu không trúng cử, hắn liền không chịu nổi nhớ tới người kia, sai sót của giải thưởng Kim Bách hạng mục nam diễn viên suất sắc nhất năm đó.
"Tôi cuối cùng vẫn là ủng hộ Vân Tu, muốn Vân Tu thắng."
Mục Triết Bạch nghe xong hơi ngẩn ra, trên kính mắt lóe lên tinh quang.
"Đây là chuyện Phong Cảnh giao phó. Chúng ta chỉ có thể nghe theo, không có cách nào khác."
"Hả" – Tạ Di ngẩng đầu nhìn Mục Triết Bạch.
"Anh vốn dựa theo ý của Lệ Duệ, bỏ phiếu cho Chử Phong, nhưng mà trong thời khắc quan trọng nhất, Phong Cảnh gọi điện tới đây, cho anh tìm đến Vân Tu không phải sao?... Anh ở đây, bên cạnh phòng bình phẩm, cũng không hề biết hướng đi của ESE. Phong Cảnh trong điện thoại ám chỉ bình chọn, anh đương nhiên là muốn xử lý theo ý của ESE."
Lần này, bình phẩm có 13 người.
Dù cho đối với Lệ Duệ giấu giếm Tạ Di đem phiếu vé tìm đến cho Vân Tu, cũng không có thể cam đoan ngày sau không có người để lộ ra ngoài, hoặc là trong trường hợp nào nói ra ngoài, tương lai rơi vào tai Lệ Duệ.
Mà Phong Cảnh, ngay từ đầu liền đề cập với Tạ Di về vấn đề này
Mục Triết Bạch đánh vào chủ ý, liền đem sự giao phó của Phong Cảnh kéo dài, đẩy về sau. – Lệ Duệ trước tiên là kêu tìm đến Chử Phong, sau đó lại nói Phong Cảnh bảo tìm đến Vân Tu. Bọn hắn chỉ có thể cho rằng ESE tạm thời muốn thay đổi người được chọn nên đả phán đoán như thế.
[HPDB: Anh Bạch thật đa mưu, cơ mà làm như vậy ác với Cảnh quá(>口
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...