Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp

Cũng không biết trước khi Sở Giang Đông rời bãi tập cùng huấn luyện viên nói cái gì, tóm lại cuối cùng huấn luyện viên vẫn tha bọn họ một mạng , không để cho bọn họ làm tới 30 cái liền cho bọn họ từ trên xà đơn xuống .

Ngô Nông có thể nói là người nghiêm túc ra sức nhất, khi hắn cuối cùng có thể đứng trên mặt đất thì hai cánh tay đã nhũn đến nâng không nổi, đáng thương buông xuống hai bên thân thể. Giống như là cánh vịt con đáng thương bị thương, không bao giờ có thể vui sướng đập cái cánh nhỏ của mình, chúng chỉ có thể rũ ở nơi nào đó.

Ngô Nông bốn đứa ủ rũ cúi đầu hướng tới chỗ nghỉ ngơi trong lớp , bốn đứa tựa như lính thất trận, sống không bằng chết ngồi phịch ở trên đất. Rõ ràng mỗi người đều vừa mệt mỏi vừa khát, nhưng lại không có khí lực bò dậy uống miếng nước, chỉ có thể há to mồm, giống như là hy vọng bầu trời mưa xuống.

Ai ngờ vừa nhập học liền bị bầu thành hoa khôi quản lý học viện , tiểu mỹ nữ Lưu Vũ Đình cư nhiên cầm trong tay một chai nước suối duyên dáng thướt tha tiêu sái đến bên người Ngô Nông, ngồi xổm xuống, cầm trong tay chai nước suối đưa đến trước mặt hắn, sau đó nhỏ giọng nói: “Ngô Nông, chớ nằm , đứng lên uống miếng nước đi.”

Mắt Ngô Nông sáng lên, trong lòng thật không nghĩ tới mình đời này mị lực lớn như thế, rõ ràng đời trước chưa từng có cơ hội cùng Lưu Vũ Đình nói câu nào, cho đến lúc mình rời đi trường học, cô đều không biết mình tồn tại. Sao đời này đổi vận , lại còn có mỹ nữ chủ động dựa vào !Lại nói Lưu Vũ Đình dáng dấp thật đúng là không tệ, nhỏ gầy thon thả, mặc dù không giống Trương Kỳ cao gầy đầy đặn như vậy, nhưng cũng có phong tình của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết , cười một tiếng còn có hai má lúm đồng tiền. Sau mắt kiếng là lông mi vừa dày vừa cong, hai con mắt to ngập nước giống như đang nói, thanh âm vừa mềm vừa nhỏ, vừa nghe cũng biết là tiểu cô nương hay xấu hổ.


Hắn lúc này đâu còn lo lắng mệt mỏi, một cỗ ý thức từ dưới đất bò dậy , cười đến ánh mắt cũng nhìn không thấy hướng Lưu Vũ Đình nói cám ơn. Hắn dù khát đến cổ họng mau bốc lên, nhận lấy chai nước cũng không nói thêm nữa, ùng ục liền đem chai nước kia uống xuống một nửa, bên cạnh tên cùng phòng nhìn ánh mắt đều thẳng, lòng nói Ngô Nông tiểu tử này thật có biện pháp, mau như thế liền làm hoa khôi tới đây lấy lòng.

Hoa khôi Lưu Vũ Đình luôn luôn tại bên cạnh ôn ôn nhu nhu nhìn hắn, thấy hắn đều uống không sai biệt lắm, mới sâu kín mở miệng: “Đại biểu ca nói thật không có sai, cậu như vậy, thật đúng là giống con vịt con đói khát.”

“Phốc. . . . . . Khụ khụ khụ !” Nước trong miệng Ngô Nông một cái liền phun ra, hơn nữa còn có phần trực tiếp văng đến trên ống quần của hoa khôi. Lưu Vũ Đình cũng là tình tình tốt, thong thả ung dung từ trong túi rút ra khăn giấy, run rẩy mở ra đem nước lau khô sạch.

“Gấp cái gì, chai nước này là đại biểu ca đặc biệt dặn dò tôi lưu lại cho cậu, không ai giành với cậu, cậu uống chậm một chút.” Lưu Vũ Đình rất là kỳ quái nhìn hắn một cái, thanh âm bình thường để Ngô Nông cho là tiếng trời bây giờ nghe tới giống như là bùa đòi mạng.

“Cô, cô mới vừa nói đại biểu ca gì? Rốt cuộc là ai kêu cô tới đưa nước cho tôi?” Ngô Nông cầm chai nước run rẩy a run rẩy, chỉ sợ nghe được đáp án kia trong đầu.

“Chính là Sở Giang Đông năm ba a.” Lưu Vũ Đình chớp chớp mắt, lông mi dài xoát xoát có thể thành phong trào: “Biểu ca nói, ‘vịt con vừa lười vừa yếu, chắc chắn sẽ không chủ động đi uống nước, em lưu bình nước chờ đưa qua cho hắn, tránh khỏi hắn lười đến đói khát chết’. ”

“Hắn mới đói khát! Cả nhà hắn đều đói khát!” Ngô Nông mắng một cái lên, hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, hất ra chai nước đã trống không trong tay, nặng nề đạp bước lần nữa trở lại bên tên cùng phòng kia.


Lưu Vũ Đình nhìn bóng lưng của hắn,thanh âm tiếp tục nho nhỏ tái diễn: “Biểu ca còn nói: ‘sau khi vịt con biết là nước ta đưa, nhất định sẽ xù lông, không quan hệ, liền để hắn xù đi, xù xù xù hắn liền xù thành quen’. ”

============

Sau đó trong nửa tháng, Sở Giang Đông luôn tìm ra đủ loại lý do tới thăm lớp, có lúc là tới đưa nước, có lúc là tới khích lệ mọi người, tóm lại thời điểm mỗi lần tới đều là tiền hô hậu ủng, hết sức danh tiếng.

Ngô Nông không lần nào cho Sở Giang Đông sắc mặt dễ nhìn, mỗi khi tầm mắt của Sở Giang Đông cùng hắn chạm đến thì hắn cũng thừa dịp những người khác không chú ý, đối với Sở Giang Đông một trận nhe răng nhếch miệng. Nói thật, hắn cũng không hiểu, rõ ràng đời trước hắn lúc này căn bản không biết Sở Giang Đông, làm sao sống lại vừa vào học liền gặp? Mặc dù đời này Sở Giang Đông cùng đời trước một dạng, ôn văn nhĩ nhã tao nhã lễ độ, nhưng Ngô Nông cũng không còn là Ngô Nông mười năm trước, tuyệt đối sẽ không lại bị những quan tâm nho nhỏ này bắt làm tù binh, giống như con vịt đần ngây ngốc đầu nhập bẫy rập của đối phương.

Vừa nghĩ tới Ngô Nông liền muốn đi tìm chết, đời trước hắn vừa vào học liền phát hiện chênh lệch của mình và những bạn học khác, tự ti cô độc cũng là không thể tránh được. Hết lần này tới lần khác Sở Giang Đông ôn nhu chăm sóc lại xuất hiện ở trước mặt hắn, đối với hắn quan tâm chiếu cố tốt hết sức, có lúc còn cố ý làm chút động tác nhỏ ái muội, Ngô Nông một chút kiến thức cũng không có tự nhiên đâm đầu đi vào. Bất quá ý định khi đó của hắn cũng đơn thuần, căn bản không có phát hiện Sở Giang Đông đối với mình”Không có hảo ý” , chẳng qua là ngây ngốc cho y là một “Hảo đại ca” , nếu như không phải năm thứ hai đại học nghe được Sở Giang Đông cùng người khác nói, muốn cùng mình lên giường, muốn xem mình ở trên giường khóc lóc, hắn là tuyệt đối sẽ không phát hiện Sở Giang Đông đối với mình ôm loại tâm tư làm cho mình khó chịu này.

Hơn nữa sau đó lại trải qua tám năm, bây giờ Ngô Nông nhưng là từ trong kim tiền đại nhiễm hang đi ra , tự nhiên sẽ không có tâm tư đơn giản như đứa trẻ 18 tuổi bình thường, hiện tại hắn vừa nhìn thấy Sở Giang Đông sẽ nhớ tới tổn thương hắn đối với mình, không nhấc chân bỏ chạy đã rất tốt, càng đừng nhắc tới tiếp nhận hảo ý của y.


Nhưng là hết lần này tới lần khác Sở Giang Đông một lần lại một lần chạy tới ở trước mặt hắn chuyển động, Ngô Nông cố chống đỡ một ngụm ngạnh khí, không để ý tới y, mà là làm bộ như huấn luyện quân tư, dáng vẻ đi nghiêm, không cùng y có bất kỳ trao đổi ( nếu như trợn mắt không tính là trao đổi ), cư nhiên thường xuyên qua lại liền bị huấn luyện viên nhìn vào trong mắt, ấn tượng đối với hắn thay đổi rất nhiều, thậm chí đem hắn chọn vào lễ nghi phương đội, đi ở phía trước nhất tất cả đội ngũ phương đội —— dĩ nhiên tương đối, huấn luyện cũng là càng khổ.

Huấn luyện viên vài phần kính trọng đối với Ngô Nông mà nói giống như là tuyết thượng gia sương *, ngày ngày cùng thoải mái đánh cà, hết lần này tới lần khác đội ngũ phương đội huấn luyện không thể lười biếng, mỗi lần đều phải trổ tài nghệ bằng đỉnh đầu, đứng dưới mặt trời hơn một giờ.

*tuyết thượng gia sương: đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ý họa vô đơn chí =]])

Thấy dáng vẻ hắn tự tìm tội này, Sở Giang Đông càng thêm hứng thú, hướng đội ngũ phương đội của bọn họ chạy càng chuyên cần. Bất quá Sở Giang Đông cũng coi như là biết điều, không có chủ động hướng trước mặt Ngô Nông tiếp cận, chẳng qua là xa xa nhìn vịt con một ngày một ngày đứng ở trong đội ngũ phương đội, đỉnh đầu đầy mồ hôi, ngay cả lông trên đầu cũng bị áp dẹt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui