Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp

Tử Vi nói: “Tiểu Nông, anh có gì muốn nói với em không?”

Ngô Nông cúi đầu ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng nói một câu “Thực xin lỗi” .

Tử Vi hỏi: “Tiểu Nông, các anh khi nào thì quen nhau?”

Ngô Nông cúi đầu nghĩ một lát , sau đó quay đầu nhìn Sở Giang Đông: “Đời trước đi.”

Tử Vi nước mắt giọt lớn giọt lớn trào ra hốc mắt, Ngô Nông trong lòng đau xót, vừa định đi ra phía trước đưa khăn tay, lại không nghĩ cô ngược lại lui về phía sau một bước cách hắn rất xa. Đồng dạng địa điểm, đồng dạng động tác, bất đồng mới vừa rồi là Ngô Nông lui ra phía sau một bước cự tuyệt Sở Giang Đông ôm, mà lần này lại đổi thành Tử Vi.

“Hai người nói cho tôi biết . . . . . hai người quen nhau lúc nào?” Tử Vi quay đầu đi đưa tay lau nước mắt, đôi mắt sắc và lông mi đen của cô bị bôi loạn trên mặt, nhìn qua buồn cười vô cùng, nhưng Ngô Nông ngay cả cong khóe miệng cũng khó khăn.

“Chính là gặp, sau đó thích mà thôi.” Lần này là Sở Giang Đông đáp, y phát hiện Tử Vi không nghe được hai người họ vừa vạch trần bí mật, hình như chỉ bắt gặp cảnh tượng hai người ôm nhau: “Đối điểm ấy anh vô cùng. . . . . .”

“Sở Giang Đông, tôi xin anh, anh để Ngô Nông chính miệng nói với tôi!” Tử Vi bỗng nhiên đề cao thanh âm, nhưng rất nhanh lại áp xuống, cô quay đầu nhìn Ngô Nông: “Tiểu Nông, em muốn anh nói, em muốn chính miệng anh nói em biết.”

“. . . . . . Anh. . . . . . Tử Vi, như Sở Giang Đông nói, ” Ngô Nông rũ mắt xuống, rất nhanh lại nhìn thẳng Tử Vi: “Chúng ta bất quá là gặp được, sau đó thích mà thôi, tuy rằng bên trong có rất nhiều khó khăn, tuy rằng cũng có sai lầm . . . . . nhưng là nói tóm lại, anh nghĩ anh rất thích cùng y ở chung một chỗ . . . . . .” Cho dù hắn đời trước từng vì Sở Giang Đông nói một câu vui đùa mà tránh né, sau đó cũng bởi vì trên yến hội tạm biệt mà nhất thời bực mình chạy đi đua xe. . . Nhưng tốt xấu cả đời này hai người lại gặp gỡ, lại dây dưa ở cùng một chỗ, hiện tại đã rõ, bực mình của hắn cũng tan thành mây khói .

Trong lúc nhất thời, trong phòng nhỏ im lặng chỉ có hắn cúi đầu tự thuật cùng tiếng Tử Vi thường thường nức nở, Sở Giang Đông duy nhất làm, chính là giữ chặt tay hắn, cổ vũ cho hắn.

Ngô Nông kể lúc hai người gặp nhau, cái hôn đầu tiên của hai người bọn họ, ở hội học sinh ngoài bìa rừng kể chuyện đản bảo bảo, sự chăm sóc của y, cùng với nghỉ đông, hai người cõng Tử Vi ôm. Hắn làm rõ tâm của mình với Sở Giang Thiên, gằn từng tiếng không tạo hình, để lộ ra đều là chân tình của mình .

Hắn nghĩ mình có lỗi với Tử Vi, có lỗi hắn không thể cùng cô sống cả đời, thật có lỗi hắn liền coi cô là em gái mình.

Tựa như Ngô Nông nhận thấy như vậy, Tử Vi đối với hắn quả thật không có tình yêu nam nữ, chỉ có tình anh em, nhưng dù sao cũng là thanh mai trúc mã cô từ nhỏ ỷ lại, cũng từng vụng trộm ảo tưởng về sau vì hắn sanh con dưỡng cái, cho nên từ trong tâm nhận hết thảy.

Xấu hổ trầm mặc lan tràn ở giữa ba người, Tử Vi cúi đầu, nước mắt một giọt một giọt rơi xuống trên mặt.


“Trên thực tế, em vừa mới liền thấy được.” Chợt, Tử Vi trước tiên mở miệng: “Ngay trước khi em lên sân khấu. . . . . em ở phía trước chờ chờ chờ không thấy các anh, vì thế đến tìm các anh.” Cô hít mũi một cái: “Sau đó ở chỗ này, ở nơi này phía sau cửa khép hờ, em nhìn thấy các anh ôm nhau.”

Sở Giang Đông rốt cục hiểu được, vì sao vừa rồi Tử Vi trên sân khấu trạng thái không thích hợp như vậy: “Em. . . . . .”

“Em hiện tại đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười.” Cô quay đầu đi, đem ánh mắt ném tới ngoài cửa sổ hành lang, không muốn đi xem biểu tình trên mặt Sở Giang Đông: “Là anh nói cho em biết cuộc thi này, và là anh để em trước khi lên đài tận mắt nhìn thấy hai người ôm nhau, rồi anh giúp em thuận lợi vượt qua cuộc thi này . . . . . Sở Giang Đông, em không biết nên cám ơn anh , hay là nên chửi hỗn đản.”

Sở Giang Đông chấn động nghẹn lời, Ngô Nông cũng nói không nên lời. Trận bảo vệ tình yêu này, cuối cùng người bị hại là Tử Vi vô tội nhất, bọn họ đã từng cho rằng vì bọn họ có thể hảo hảo xử lý chuyện Tử Vi này, lại không nghĩ cuối cùng vẫn làm tổn thương cô bé này.

Mà đang ở thời khắc khó khăn này, từ nơi không xa phòng hóa trang ngoài truyền tới tiếng kêu sốt ruột của Trương Tuyết Kỳ: “Tử Vi, Tử Vi em ở đâu? Hiện tại đến giai đoạn bình bầu cuối cùng rồi! Người chủ trì đang thúc giục tất cả người mẫu!”

Tử Vi quay đầu sang hướng Trương Tuyết Kỳ hô: “Em tới đây!” Trong thanh âm trong trẻo không che dấu giọng mũi. Cô quay đầu, gắt gao nhìn Ngô Nông, ngay khi Ngô Nông nghĩ cô sẽ đi lên tát hắn một cái, cô lại bỗng nhiên nở nụ cười.

“Thực xin lỗi Tiểu Nông, em đến bây giờ chưa đủ lớn có thể nhận đồng tính luyến ái.” Cô vừa cười một bên lau nước mắt: “Nhưng nếu anh là đồng tính luyến ái, em nghĩ em sẽ chúc phúc anh.” Dứt lời cô lại thật sâu nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó xách váy, chạy vội tới hậu trường, giống như là một vị công chúa chân chính, chạy tới tương lai thuộc về cô.

Hậu trường , Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình nhìn Lý Tử Vi ánh mắt sưng đỏ, toàn bộ ngây ngẩn cả người.

“Em, em muốn trang điểm lại không?” Lưu Vũ Đình lắp bắp hỏi, trên thực tế cô muốn hỏi nhất là — Tử Vi, em đã xảy ra chuyện gì?

“Không cần.” Lý Tử Vi lắc đầu: “Hai người đừng nhìn em khóc, trên thực tế trong lòng em đang cười đấy.”

Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình hai người liếc nhau, đều không biết cô có ý gì.

Tử Vi đột nhiên hỏi: “Có phải hai người cũng đều biết chuyện Sở Giang Đông và Tiểu Nông ?”

Hai người thế nào nghĩ đến đột nhiên chuyện bí mật này lại bị lôi ra, biểu tình lúc này chính là sửng sốt, sắc mặt biến ảo mấy lần chính là không dám mở miệng.

Thấy họ bộ dạng này, Tử Vi cũng hiểu. Cô nở nụ cười, nụ cười kia giống như là đang nói “Quả nhiên chỉ có một mình tôi không biết”.


Trương Tuyết Kỳ nhìn thấy nụ cười của cô trong lòng căng thẳng, thật cẩn thận tiến lên muốn đỡ cô: “Tử Vi. . . . . . em có khỏe không?”

“Không sao,” Lý Tử Vi lắc đầu, phủi làn váy của mình, bước lên bậc thang phía trước. Trên đài ánh sáng chiếu vào trên mặt của cô, làm cho các cô ấy thấy không rõ biểu tình của cô: “Em rất khỏe.”

========

Một năm rưỡi sau

“Sở Thiên nga Sở Thiên nga Sở Thiên nga Sở Thiên nga! ! ! ! ! !” Ngô Nông một bên kêu to một bên như gió xông vào văn phòng hội học sinh của quản lý học viện . Các thành viên công tác bận rộn trong hội học sinh thấy nhưng không thể trách, nhìn vịt con bám đầy bụi xông tới, ngay cả hỏi hắn là tới làm gì đều không có — này không chỉ có là bởi vì vịt con hội trưởng thoạt nhìn một chút cũng không xong này là trưởng phòng ban thư kí hội học sinh có sức tranh cử lớn, lại bởi vì một màn này trong một năm rưỡi trình diễn quá nhiều lần.

Hiện tại Sở Giang Đông đã năm tư, từ lúc bắt đầu học kỳ liền từ chức hội trưởng hội học sinh, nhưng bởi vì y có bản hiệu nghiên cứu sinh, cho nên trong lúc rảnh rỗi y có khi cũng tới viện hội học sinh hỗ trợ.

Nhìn Ngô Nông vui vẻ phấn chấn xông vào văn phòng, Sở Giang Đông thở dài, nhỏ giọng nói câu xin lỗi với hội trưởng đương nhiệm, sau đó liền giữ chặt Ngô Nông còn hưng phấn không thôi đến trong phòng hội nghị nhỏ bên cạnh, muốn nghe xem hắn lần này lại là có cái gì gọi là “đại sự” cần hướng y báo cáo.

Y ngẫm lại– lần trước là trường ban thư kí tìm hắn nói chuyện, hỏi hắn có nguyện lập tức làm trưởng ban hay không, trước đó nữa là hắn gặp được Sở Giang Thiên cùng giảng sư nam ôn nhu nổi tiếng trong trường học ở gốc cây vụng trộm hôn môi, trước đó là Tử Vi giới thiệu bạn trai của mình cho hắn. . . . . .

Sở Giang Đông nâng trán tựa vào bên tường, không biết hắn lần này có năng lực làm ra cái gì .

“Sở Giang Đông! Lịch sử tái hiện rồi!” Nhưng lần này Ngô Nông mang đến là đại tin tức chân chính, hắn bộp một cái vỗ vào trên bàn, gương mặt hưng phấn màu đỏ bừng: “Lịch sử tái hiện rồi! !”

“. . . . . . Cái gì lịch sử?” Sở Giang Đông trong lòng vừa động, trong đầu loáng thoáng có một dự đoán, y ngồi thẳng lên, có chút khó tin nhìn Ngô Nông.

“Còn có thể có cái gì? !” Nụ cười trên mặt Ngô Nông thật tươi: “Ba em vừa gọi cho em, nói là chính phủ đã phái người thông tri tới, trong vòng nửa năm chúng ta dọn đi, nói muốn xây khu trung tâm buôn bán, là trọng yếu nhất thành phố trọng yếu nhất. Công ty có giấy phép buôn bán tất cả đều có thể được bồi thường, hai năm trở lên đều dựa theo mỗi thước vuông hai ngàn vụ bồi thường phí cho vay. . . . . .”

Ngô Nông lời còn chưa nói hết cũng đã nhảy dựng lên, một phen ôm cổ Sở Giang Đông không đầu không não hôn tới: “Mẹ nó, em chờ hôm nay hai ngày rồi! Em muốn mua Porsche, em muốn điên cuồng đổ máu, em muốn có người mẫu làm người yêu. . . . . Ai u!” Vui sướng quá mức điên cuồng Ngô Nông không nghĩ đã đem bí mật nhỏ trong lòng tiết lộ ra, hiển nhiên bị Sở Giang Đông giáo huấn một trận, gõ đầu, véo mông, đem hắn chỉnh ai u ai u cầu xin tha thứ.

“Anh nói vịt con a, em đã ba mươi mốt tuổi, sao một chút quan niệm quản lý tài sản đều không có a?” Sở Giang Đông nhướng mày, cười đến là một cái nhu tình như nước: “Em cứ xài như vậy, sớm hay muộn có một ngày sẽ tiêu sạch — xem ra vẫn còn cần anh tự mình đi bái phỏng bác Ngô một chút, truyền thụ cho ông một chút chi tiêu hợp lý mới đúng.” Y dứt lời lại giả mù sa mưa thở dài: “Có đứa con phá sản như em, anh thay bác Ngô bọn họ quan tâm. Nếu không như vậy đi, anh khuyên bác Ngô đem tiền quăng đến trong công ty nhà anh, coi như là nhập phần cổ phiếu đi.”


“Anh anh anh anh anh anh. . . . . . !” Ngô Nông tức giận nói không ra lời: “Sở hỗn đản, thiếu gia tôi thật vất vả một lần nữa giàu có một hồi, anh liền hành hạ tôi như thế à?”

Gặp vịt con lại không tự giác mân mê miệng vẹt, Sở Giang Đông trong lòng càng phát ra hoài nghi vật nhỏ trước mặt có thật là hơn ba mươi tuổi hay không. Sở Giang Đông vội vàng đem hắn ôm vào trong ngực một trận khuyên, rốt cục mới để cho miệng vịt kia thu hồi.

— hừ, không để ý tới anh!

Trong mắt rành mạch viết mấy chữ to Ngô vịt con mông cản cản, đẩy ra Sở Giang Đông, hùng hổ dẫn đầu rời đi. Bởi vì đã biết trong nhà đã có tiền, cho nên khí thế theo bóng dáng hắn xem ra quả thực giống như là một vịt đấu hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, hỏa lực cường tráng khủng khiếp.

Kết quả hắn vừa bước ra cửa phòng họp, nhóm bộ viên sớm chờ ở bên ngoài như ong vỡ tổ tiến lên đón, tranh nhau đem thứ gì đó nhét vào trong tay Ngô Nông. Tên này nói “Ngô học trưởng xin giúp tôi giao cái này cho Ellie”, tên kia hỏi “Ngô học trưởng Ellie cô ấy khi nào lại tới trường thăm anh.” Ngô Nông bị hơn mười con quạ này làm phiền, dùng khí thế băng sơn phóng lên nhóm học đệ che ở trước mặt mình, vừa nói “Tốt lắm tốt lắm tôi đưa giúp” “Cái này không thể trả lời”, vừa nói một bên nhanh chóng thu nhận những lễ vật kia, sau đó thừa dịp bọn họ không kịp phản ứng liền nhanh chóng chạy đi.

Một năm rưỡi trước trong cuộc thi người mẫu kia, Tử Vi thuận lợi trúng cử, mặc dù không phải hạng nhất, nhưng lại cũng để lại ấn tượng khắc sâu cho nhiều người. Sau rồi khí chất tươi mát tự nhiên tươi cười ngọt như ánh mặt trời, cô và vài vị xuất sắc khác được người đại diện cho “Tinh linh trong hộp” người thiếu nữ này trang điểm xuất hiện ở trên các quảng cáo , sinh động ở 《Trend Junior》một đường tuổi trẻ được nhiều người lưu hành trong tạp chí, đã hơn một năm tới nay, nhưng lại cũng dần dần ở trên giới người mẫu giới bộc lộ tài năng, áp đảo bốn vị xuất sắc khác, trở thành thần tượng của rất nhiều cô bé, trang phục của cô trong ngày thường cũng là đối tượng được nữ sinh noi theo.

Tự nhiên như vậy, cô trong nhiều năm đã trở thành tình nhân trong mộng của đàn ông, bọn họ luôn ở các địa phương ngăn chặn Ngô Nông để kêu hắn mang quà giúp, làm phiền hắn kinh khủng.

Ngô Nông ôm một đống quà trở lại ký túc xá, nhìn các dạng lễ vật chất đầy bàn, bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Tử Vi.

“Aloha a, Tiểu Nông a, có chuyện gì không?” Nhưng ai biết nghe điện thoại cũng không phải giọng nữ hoạt bát trong ấn tượng , mà là lão nam nhân ngoại quốc không biết xấu hổ .

“bullshit! Elkom tên tội phạm dụ dỗ thiếu nữ này, ông sao ở cạnh Tử Vi!” Ngô Nông ôm điện thoại dậm chân, hận không thể tiến lên cho lão ngoại quốc kia một quyền.

“no no no, tôi nói qua cho cậu rất nhiều lần rồi! Nếu cưới vợ Trung Quốc , tôi muốn dùng tên Trung Quốc ! Đừng cứ gọi tôi là Elkom O’Hara , hãy đọc theo tôi: Hách — Nhĩ– Khang!” Nhưng lão ngoại quốc cợt nhả bên kia căn bản nghe không ra Ngô Nông phẫn nộ, ngược lại còn hưng trí bừng bừng hướng hắn nhắc lại tên Trung Quốc của mình .

Đúng vậy, tên lão ngoại quốc so với Tử Vi lớn hơn hai mươi tuổi, ngày thường công tác thuận tiện, vậy mà làm trò xiếc lâu ngày sinh tình, giành được tâm Lý Tử Vi chỉ có hai mươi tuổi, làm cho cô không để ý Lý ba ba Lý mụ mụ khuyên can, cùng hắn ta đi, vượt tuổi yêu đương. Hơn nữa càng ghét hơn là, vì muốn cho Tử Vi vui, thế nhưng lấy tên Trung là “Hách nhĩ khang” làm tên!

Làm Ngô Nông không tiếp thu được là, con của lão già nay so với Tử Vi còn lớn hơn hai tuổi ! Ngẫm lại xem đi, vốn là nhà trai hơn hai mươi ba tuổi, hơn nữa con nhà trai tuổi còn lớn hơn Tử Vi, Tử Vi làm mẹ kế quả thật làm lao tâm lao lực, Lý ba ba Lý mụ mụ bên kia cũng từng vì thế cùng cô chiến tranh lạnh gần nửa năm, sau đó vẫn là Lý mụ mụ bên kia trước hết tiếp nhận con rể tuổi cùng bọn họ không sai biệt lắm, mẹ con hai người ôm đầu khóc hồi lâu.

Cùng Lý Tử Vi cái loại dám yêu dám hận, dũng cảm nói ra chính mình tình yêu phương pháp bất đồng, Ngô Nông đối với cha mẹ nhà mình áp dụng mẫu “Không nhận thức được” rót vào hình thức, Sở Giang Đông trên căn bản là lấy tần suất hàng tháng bái phỏng một lần theo Ngô Nông về nhà thăm viếng (?), thường xuyên cùng Ngô ba ba tâm sự chuyện lớn chuyện nhỏ, trong ngày thường có thời tiết biến hóa cũng sẽ gọi điện thoại đi qua ân cần thăm hỏi, ngày lễ ngày tết lễ vật lại hận không thể trực tiếp lấy tiền đập.

Ngô ba ba Ngô mụ mụ cũng không phải người hồ đồ, bọn họ nhìn nhà Tử Vi thảm thiết, nhìn nhìn lại con trai nhà mình ngoan ngoãn nhanh nhẹn kéo tay Sở Giang Đông cúi đầu đứng ở nơi đó, mắng vài câu khó nghe, đánh gãy mấy cây gậy gộc sau chỉ có thể nhận — Ngô gia Lý gia đây không phải anh cũng không phải em, một người là con gái tìm trai tóc bạc, tuổi so với nó lớn gấp đôi không nói còn có đứa con trai so với nó lớn tuổi hơn, một người là con trai tìm người Trung Quốc gia thế tốt đẹp bằng tuổi , đáng tiếc cũng là nam . . . . . .

Ai, thật sự là kiếp trước oan nghiệt nha.


Bất quá không có biện pháp, con cháu đều có phúc của con cháu, bọn họ lão già khọm này quản được sao.

=====

Ngô Nông đến cuối cùng đều không có cùng Tử Vi nói chuyện điện thoại, bởi vì Elkom nói cho hắn biết Tử Vi còn đang làm việc, Ngô Nông liền đành phải hẹn thời gian nói muốn tới nhà đưa quà cho cô.

Hắn bên này điện thoại còn chưa nói xong, phía sau còn có một cái thân hình ấm áp lê đến, một đôi bàn tay to cũng bắt đầu ôm hắn từ trên người dưới thân không ngừng dao động, thậm chí có ý đụng tới vật nhỏ nơi hạ thân hắn, làm cho hắn tránh trái tránh phải rất khó chịu.

“Thối thiên nga, anh tới ký túc xá em làm gì!” Ngô Nông cộp một tiếng cúp điện thoại, hung tợn cho Sở Giang Đông một cái khuỷu tay hung mãnh, đáng tiếc Sở Giang Đông thể cốt cường tráng, sửng sốt ăn một cú này, còn có công phu hà hơi lên lỗ tai hắn.

“Vịt con a. . . . . anh nói, chờ sau khi anh lên nghiên cứu sinh, đi với anh tới cư xá bên cạnh thuê cái phòng ở chung đi. “Sở Giang Đông ngọt ngào đưa ra lời mời, tự nhiên làm Ngô Nông xấu hổ đến một cái đỏ mặt tía tai.

“Cái rắm, ở với anh có chỗ tốt gì a!” Ngô Nông trong lòng y muốn chạy trốn, thân mình xoay a xoay, xoay a xoay, lại ngoài ý muốn điểm lên nhiệt khí của mỗ thiên nga đen.

“Có lợi chứ sao. . . . . .” Sở Giang Đông kéo dài âm cuối, bỗng nhiên mạnh mẽ xoay người Ngô Nông, áp hắn lên trên tường, áp thân thể cùng hắn mặt đối mặt, mũi thiếp mũi: “Chỗ tốt lớn nhất, hiển nhiên là làm loại chuyện này . . . . . .”

“. . . . . . Uy ! Uy !Anh làm gì thế!” Ngô Nông sợ tới mức gào khóc kêu to: “Bây giờ còn là ban ngày, rèm cửa sổ. . . . . . ô. . . . . . rèm cửa sổ!”

. . . . . .

Hư, bây giờ là thời gian thiên nga đen cùng vịt con xấu xí ngọt ngào yêu yêu, người nhàn rỗi vẫn là nhanh ra đi!! ^_^

Cuối cùng nói thêm câu nữa — cho dù vịt con xấu xí nhất định cả đời chỉ có thể làm cái vịt con xấu xí, nhưng chỉ cần có thiên nga đen thương hắn ở bên cạnh hắn tạo ra cánh vì hắn che gió che mưa, hắn cũng có thể trở thành vịt con xấu xí hạnh phúc nhất trên thế giới nha!

. . . . . . Cạc.

. . . . . . Cạc?

— Cạc! !

【 toàn văn hoàn 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui