Nhìn em trai buồn bã ỉu xìu ngồi trên ghế, Sở Giang Đông biết hắn nhàm chán mới tới, vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng ai biết Sở Giang Thiên cư nhiên cố ý than thở, như là hạ quyết tâm muốn cho mình chú ý hắn. “Xảy ra chuyện gì? Nhiều việc như vậy, sao em lại có thời gian tới tìm anh thế?” Sở Giang Đông vẫn là mềm lòng, buông công tác trong tay xuống hỏi em trai.
Quả nhiên, Sở Giang Thiên vẫn chưa trưởng thành nhanh oán trách y: “. . . . . . Còn không phải Tuyết Kỳ a. . . . . .”
“Em cùng Trương Tuyết Kỳ cãi nhau?” Sở Giang Đông tự nhiên hiểu được, đừng nhìn Sở Giang Thiên thoạt nhìn thành thục, nhưng bên trong vẫn là một đứa trẻ bốc đồng, những cô bé trước kia kết giao với hắn cũng đều vì tính cách này của hắn mà rất nhanh chia tay, lần này Trương Tuyết Kỳ cùng hắn kết giao gần hai năm, còn tưởng rằng cuối cùng có thể an định lại, thật không có nghĩ cư nhiên lại cãi nhau.
“Lần này thật không phải là lỗi của em, là cô ấy, cô. . . . .”
“Tiểu Thiên, ” Sở Giang Đông đánh gãy hắn: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên em đem sai lầm đổ lên người bạn gái, người trước cũng vậy, người sau cũng thế, lúc chia tay em đều nói là lỗi của các cô ấy, anh nghĩ em khả năng tâm chơi đùa quá nặng, cho nên sẽ không để ý, nghĩ đến chờ đến đại học em sẽ trầm ổn một chút. Nhưng còn bây giờ thì sao, Tuyết Kỳ cái gì không tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, bộ dạng lại xinh đẹp, có thể có cái gì sai lầm?”
Sở Giang Thiên kêu to: “Anh! Anh chỉ biết bênh người ngoài!”
“Người ngoài? Tiểu Thiên, em cùng Trương Tuyết Kỳ kết giao cũng có hai năm rồi, tại sao em vẫn cho rằng cô ấy là người ngoài?” Sở Giang Đông xoa xoa cái trán, đối với biểu hiện của hắn cảm thấy bất đắc dĩ: “. . . . . . Em nói thực cho anh biết, lúc trước kết giao cùng Trương Tuyết Kỳ, em rốt cuộc là vì cái gì? Em rốt cuộc ôm tâm tư gì?”
Sở Giang Thiên bỗng chốc bị y hỏi khó, ngập ngừng hai tiếng nói: “. . . . . .Cô ấy ôn nhu lại xinh đẹp, không hay phát giận, tóc dài mềm, bộ ngực cũng lớn, chưa bao giờ bắt buộc em bồi cô ấy đi dạo phố, có đôi khi ngày lễ em quên tặng quà cũng không tức giận, biết em thích ăn cái gì mặc cái gì thích màu gì, cùng cô ấy ở chung một chỗ em cảm thấy thật sự thoải mái. . . . . .” Vừa nói giống như tất cả đều là ưu điểm, hắn nhất thời cũng có chút mê hoặc rốt cuộc tại sao lại cãi nhau với cô ấy.
“. . . . . . Tiểu Thiên, tóc dài, bộ ngực lớn, ôn nhu xinh đẹp lại bao dung. . . . . .Em không phải là tìm bạn gái, là tìm mẹ!” Sở Giang Đông tức giận đập bàn một cái, bạn gái của Sở Giang Thiên tất cả đều là một loại hình, vừa mới bắt đầu y cho là hắn thích nữ sinh như vậy, hiện tại xem ra, hắn hoàn toàn là đối bộ ngực lớn có luyến tình kết!
“Em. . . . . . . .Em!” Bỗng chốc bị trạc phá tâm tư, Sở Giang Thiên quẫn bách đến mặt đỏ rần: “Anh quản không được! Hừ, ít nhất em tìm là nữ nhân! Anh quản em đem cô ấy làm thành vợ hay là làm mẹ! Nếu nói đến, anh rốt cuộc đối con vịt chết kia ôm tâm tư gì a?”
“Tâm tư gì? . . . . . .” Không nghĩ tới em trai cư nhiên đem lời chuyển tới trên người mình, ngón tay thon dài của Sở Giang Đông nhẹ nhàng gõ cái bàn: “Ha ha. . . . . . tự nhiên là ôm tâm tư muốn hắn ngoan ngoãn bò lên giường, muốn xem đến hắn ở trên giường khóc, ở trên giường cười đi!”
Lời này tự nhiên là nói đùa, bất quá coi như là Sở Giang Đông có chút tư tâm, dù sao đối với một người nam nhân mà nói, tự nhiên muốn xem đến người yêu ở trên giường mình bày ra tư thế vừa dâm đãng lại đáng yêu nha, nhất là nghĩ đến cái mông nhỏ trụi lủi thịt đô đô của vịt con, còn nghĩ đến vẻ mặt một bên mắng một bên thẹn thùng của hắn, trong lòng cũng không khỏi rung động. Nhưng là y lại không nghĩ rằng, vật nhỏ “ngoan ngoãn bò lên giường” trong miệng y lại ở ngay ngoài cửa phòng của y.
Ngô Nông nghe xong lời này của y, trên người một trận lạnh, một trận nóng: Rõ ràng đời trước là ở năm hai mới nghe được ngôn luận kinh thế hãi tục bậc này, không nghĩ tới đời này cư nhiên nhắc tới. Sau học kỳ năm 1, mà hắn vốn coi là quan hệ của mình cùng Sở Giang Đông rất tốt đến mật lý điều du*, lại không biết hắn lại vẫn là nhìn mình như vậy!
Ngô Nông nắm tay thật chặt, văn kiện nắm trong tay hắn đều bị hắn biến thành nhăn nhúm. Bất quá sau khi sống lại hắn sớm không phải là chàng nhà quê nhát gan sợ phiền phức tám năm trước kia, mà là đàn ông đích thực chân chân chính chính! (?)
Ngô Nông thân hổ chấn động, hổ gầm một tiếng, rồi mới ở trước khi anh em Sở Giang Đông còn chưa kịp phản ứng, liền một cước đá văng cửa phòng, xách nạng chạy vọt vào ──
──”Sở hỗn đản! Anh chịu một nạng của tôi đi!”
Nói thật, Sở Giang Đông thật sự bị phó tư thế “Lỗ Trí Thâm nhổ cây liễu” của Ngô Nông làm giật mình, mắt thấy Ngô vịt con giơ lên cái nạng trong tay hướng y vọt tới, nguyên bản vết thương ở chân giống như cũng khá, chạy so với ai khác đều nhanh, Sở Giang Thiên còn chưa kịp đưa tay kéo hắn, hắn cũng đã vọt tới bên người Sở Giang Đông, vung nạng liền hướng trên người y ném tới.
“Vịt, vịt con. . . . .” Sở Giang Đông không biết y phạm vào cái gì! Thật sự, chỉ có thể một mặt trốn tránh: “Em làm gì vậy?” Y làm sao nghĩ đến một câu đùa vui của mình bị Ngô Nông trở thành chứng cứ “Y là lão biến thái có tiền”, hiện tại mắt đầy sát khí thầm nghĩ đem y đánh tới Thái Bình Dương.
Sở Giang Đông dù sao cũng là đại thiếu gia, từ nhỏ có học qua không ít kỹ năng phòng thân, theo lý thuyết hẳn là rất dễ dàng có thể bắt được Ngô Nông, nhưng là Ngô Nông như là kích phát tiềm lực, cư nhiên làm cho Sở Giang Đông trăm bắt không được, cái nạng trong tay cũng luân phiên vung lên.
“Hỗn đản! Đồ ngu! Lão biến thái! . . . . . . FUCK! hijodeputa! vasalamerde! vaiinculo! !” Trong miệng Ngô Nông lại một lần nhớ lại các câu thô tục của các quốc gia, cuối cùng nếu không phải cái nạng đánh tới trên bàn làm việc mà gãy, hắn khả năng còn muốn tiếp tục náo đi xuống.
Sở Giang Đông thấy hắn không có vũ khí, chạy nhanh thừa cơ hội này một phát bắt được hắn, đem hắn liều mạng giơ chân kéo vào trong lòng ngực của mình: “Tốt lắm tốt lắm, lại có chuyện gì a, phát hỏa lớn như thế.”
Ngô Nông giống như con vịt điên, ở trong lòng ngực y liều mạng giãy dụa, cuối cùng còn một ngụm cắn đến trên cổ y gắt gao không buông miệng. Sở Giang Đông chỉ cảm thấy cái cổ mới tốt lên vài ngày lại là một trận đau đớn, trong lòng hiểu được lần này so với vài lần trước càng nghiêm trọng, sợ là muốn thấy máu.
Sở Giang Thiên đã muốn ngốc ở một bên lúc này cuối cùng kịp phản ứng phải giúp ông anh, lại bị Sở Giang Đông một cái xua tay đuổi ra ngoài, trước khi đi hắn không cam lòng trừng mắt Ngô Nông đưa lưng về phía hắn ghé vào trong lòng Sở Giang Đông, rồi mới căm giận đóng cửa rời đi.
Ngô Nông cắn trong chốc lát hơn nửa ngày không buông miệng, chỉ cảm thấy trong lòng vừa giận vừa vội, cũng có một loại thương tâm không thể nói, cư nhiên oa một tiếng khóc lên. Sở Giang Đông lúc này đã không có tâm tình đi nhìn vết thương trên cổ mình, chính là đối với Ngô Nông vừa khóc lại mắng dỗ nửa ngày, một câu đều không có hồi phục.
Nếu nói Ngô Nông là khóc, còn không bằng nói là đang gào thét, hắn dù sao không phải nữ nhân thủy tố, cho dù trong lòng bi phẫn cũng bất quá rớt vài giọt nước mắt, chỉ là một mực kéo cổ họng gào khóc kêu to, không biết còn tưởng rằng Sở Giang Đông đang cưỡng gian hắn đâu.
“Mẹ nó. . . . . Hỗn đản. . . . . . Mẹ nó tôi còn tưởng rằng anh là người tốt. . . . . Thực đồ phá hoại.. . . . . Tôi mới hơi chút cảm thấy anh có chỗ tốt. . . . . .” Ngô Nông náo loạn trong chốc lát thanh âm cũng thấp xuống, vết thương trên chân hắn dù sao chưa tốt, xoay người an vị đến trên ghế, liền bắt đầu thì thào tự nói: “Cư nhiên dám nói tôi như thế, anh thực mẹ nó nghĩ tôi sẽ chủ động đi lên giường của anh? . . . . . . Mẹ nó đời trước đã như vậy, sao đời này vẫn còn như thế.. . . .”
Sở Giang Đông đến lúc này cuối cùng hiểu được Ngô Nông là vì cái gì náo loạn, té ra là do câu vui đùa kia của mình làm cho hắn tưởng là thật, tuy rằng không biết “đời trước” “đời này” là ý gì, nhưng là đại ý Sở Giang Đông xem như hiểu .
Y đi tới muốn ôm Ngô Nông, nhưng là Ngô Nông lại hướng y giơ ngón giữa, mắt hung tợn trừng y. Y sờ sờ cái mũi chạy nhanh thừa nhận sai lầm: “Tiểu. . . . . . Nông Nông, em hiểu lầm. Anh khong phải thầm nghĩ lên giường với em, chính là nói đùa với Tiểu Thiên thôi.”
“Vui đùa? A? Tôi thao đại gia anh vui đùa!” Ngô Nông vỗ cái bàn liền đứng lên: “Anh mới mới hay nói giỡn, cả nhà anh đều hay nói giỡn! Mẹ nó, tôi giờ mới biết vì sao khi tôi nhập học anh liền ân cần với tôi như vậy, hóa ra là muốn đưa tôi lên giường a!”
Sở Giang Đông kêu khổ a, y cũng không phải không muốn đưa Ngô Nông lên giường, lúc ấy hai người còn kém từng bước cuối cùng kia, cùng trên giường có cái gì khác nhau? Hôm nay bất quá là nói ra, cũng không biết làm sao liền chọc vào điểm giận của Ngô Nông, làm cho hắn phản ứng lớn như thế.
Y lại không biết những lời này cùng lời nói làm cho Ngô Nông khó chịu nhiều năm cơ hồ là một chữ không kém, thật sự là vận mệnh vô thường. Bất quá cũng may không giống đời trước, đời trước Ngô Nông sợ tới mức bỏ chạy, mà đời này Ngô Nông lại dám xông tới hành hung y.
“Nông Nông, ” Sở Giang Đông thở dài một hơi, không để ý hắn phản kháng giữ chặt tay Ngô Nông, bắt đầu chọn dùng nhu tình thế công: “Anh nói a. . . . . Em cũng là nam nhân, chẳng lẽ lúc em thích một người, liền không nghĩ đến muốn đưa đối phương lên giường mình?”
Ngô Nông vắt hết óc nghĩ a nghĩ, cuối cùng cứng rắn ném ra hai chữ: “Không có.”
“. . . . . .” Sở Giang Đông bỗng nhiên có điểm nghèo từ.
Ngô Nông vừa thấy biểu tình ngốc lăng kia, trên mặt cũng có chút hồng, muốn rút tay của mình về lại bị gắt gao ngăn chận: “Làm sao vậy, chưa thấy qua xử nam a.”
“Một lần cũng không có?”
“Không có.”
“Đối với anh cũng không có?”
“. . . . . .”
“Em xem, đây không phải là có sao.” �
Mặt Ngô Nông đỏ hơn: “này không giống!”
“Này có cái gì không giống?” Sở Giang Đông biết ăn nói, mắt thấy Ngô Nông giống như bị mình nói buông lỏng rồi, nhanh thuận theo cột lên.
“. . . . . . Này, này. . . . . .” Ngô Nông mắt loạn chuyển, nửa ngày mới tìm được một cái lý do: “Nếu như tôi muốn đưa người lên giường, ít nhất tôi sẽ đi từng bước một từ từ đến!”
“Phốc. . . . . .” Sở Giang Đông chưa bao giờ biết nguyên lai Ngô Nông lại là người ngây thơ như thế: “Em nói, trước tiên anh đem em mang về nhà, cởi giầy cho em, giúp em thoát quần áo, lại tắm rửa cho em, lại dẫn em lên giường, lại thay em đắp chăn, ngủ tiếp ở bên cạnh em, lại hôn em, rồi ôm em ── chính em nói nha, cái này không tính là từng bước một từ từ đến sao?”
Ngô Nông bị hắn nói như vậy không biết làm sao, tức giận cái gì cũng bị mất, ngay cả một chút lửa giận cuối cùng trong lòng kia cũng dần dần tiêu tán . . . . . . Tỉnh táo lại từ từ nghĩ, ngữ khí Sở Giang Đông lúc đó cũng rất tùy ý, mà dù sao hai người hiện tại đã đến chỗ một bước cuối cùng không sai biệt lắm, trên thực tế, đây xem như là một ít vui đùa tình thú đi. . . . .
Ngô Nông trong lòng hốt dâng lên một trận hối hận, nếu đời trước chính mình có dũng khí có can đảm xông vào giáp mặt như ngày hôm nay hỏi Sở Giang Đông một chút, nói như ngày hôm nay, có phải tất cả đều hoàn toàn bất đồng hay không? Dù sao, năm đó Sở Giang Đông chiếu cố chính mình suốt hai năm, khẳng định cũng đối với mình tình căn thâm chủng.
Nhìn thẳng vào ánh mắt của Sở Giang Đông, trong mắt tràn ngập “đừng nóng giận”, Ngô Nông cuối cùng cũng thở dài, quay đầu nhìn về một bên.
Hiểu lầm suốt hai đời, kéo dài tám chín năm cuối cùng cũng hạ màn, coi như là thật đáng mừng ~
*Mật cùng mỡ ở chung một chỗ. So sánh phi thường thân mật hòa hảo. So sánh người cảm tình thân mật khăng khít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...