Ngô Nông ban đầu cũng không phản ứng kịp người dán vào bên tai mình nói chuyện là ai, nhưng chỉ một hai giây sau, cái đầu vịt nho nhỏ của hắn liền chuyển động nhanh, hơn nữa còn nhận ra hồi nãy hắn cư nhiên đang nói xấu người khác (?) thì bị bắt gặp!
Ngô Nông không kìm được nuốt nước miếng, cái đầu cứng ngắc ngó đằng trước, căn bản không dám đem đầu của mình chếch sang nhìn người tới một tí, chỉ sợ sau khi quay đầu thì thấy bản mặt đen sì tức giận ngập trời. Hắn chỉ có thể trừng trừng dòm Sở Giang Đông đứng đối diện mình, trên mặt đối phương vẫn là một nửa mang theo bất đắc dĩ, một nửa là nụ cười xem kịch vui.
Ngô Nông nuốt nước miếng, nghĩ thầm mình không thể ngồi chờ chết như thế, phải chủ động nói hai ba câu hòa hoãn không khí mới phải. Hắn cứng ngắc chuyển đầu, thậm chí ngay cả cổ cũng giống như người máy già cỗi phát ra thanh âm.
Nhưng đầu hắn còn chưa nghiêng được một tí, kẻ tự xưng Sở Giang Thiên bên cạnh hắn lại mở miệng nói chuyện, dĩ nhiên, lần này vẫn giống như mới vừa rồi, dán chặt ghé vào lỗ tai hắn, ác ý thổi khí vào lỗ tai hắn: “Tôi nói học đệ nè, đầu cậu nếu quay qua như vậy, tôi có thể hôn trúng cậu đó. . . . . .”
Ngô Nông cả người giật nảy, nhanh quay đầu lại.
Trong lòng Ngô Nông đang hết sức khó khăn thì Trương Tuyết Kỳ vốn đứng ở bên cạnh hắn từng bước từng bước đi tới, sau đó hai tay thon dài móng sơn màu đỏ nhẹ nhàng kéo, liền túm Sở Giang Thiên từ trên người Ngô Nông xuống.
“Anh yêu!” Sở Giang Thiên bị kéo xuống cũng không cải chính, cười hì hì ôm thắt lưng Trương Tuyết Kỳ, ôm lấy mặt của cô liền ở trên gò má cô hôn một cái. Động tác thân mật tự nhiên kia, vừa nhìn liền biết quan hệ không phải nhỏ.
Ngô Nông sửng sốt, nhìn Sở Giang Thiên rồi lại nhìn Sở Giang Đông, lại nhìn Trương Tuyết Kỳ, trong lòng nghi ngờ không dứt: Trương Tuyết Kỳ không phải là bạn gái của Sở Giang Đông sao, sao đảo mắt liền biến thành em dâu ?
Sở Giang Đông như nhìn thấu nghi vấn của hắn, mỉm cười với hắn một cái, rất có thâm ý nói: “Anh chưa từng quen bạn gái.” Y nói hai chữ đó dị thường rõ ràng, ý cũng rất rõ ràng: Trương Tuyết Kỳ vốn chính là vợ của em trai y, chẳng qua lần đó vì “tị hiềm” mới kéo Sở Giang Đông làm bia đỡ đạn.
Bất quá Ngô Nông lười quản y có bạn gái hay không, liếc Sở Giang Đông một cái, trong mắt ý rất rõ ràng: anh quen bạn gái hay không, tôi quản làm chi ~!
Bên kia Sở Giang Đông và Trương Tuyết Kỳ thân thiết xong, cuối cùng cũng có tinh lực hảo hảo đối phó Ngô Nông. Hắn ôm thắt lưng Trương Tuyết Kỳ, cười với Ngô Nông giống như đại hôi lang: “Vị học đệ này, xem ra cậu đối với tên của tôi rất có thành kiến nhỉ.”
Nếu như không phải Ngô Nông còn cố niệm tôn nghiêm nam nhân của mình, nói không chừng sẽ trốn đến phía sau Lý Tử Vi. Hắn run rẩy trả lời: “Không, không dám. Học trưởng, tên của anh rất phong độ.”
Sở Giang Thiên nâng khóe miệng: “Phong độ? Vậy còn không bằng cậu đổi tên Sở Bá Vương đi, đó mới khí phách.”
Nhìn Sở Giang Thiên là biết kiên quyết vì vấn đề tên mà muốn cùng mình kết thù, Ngô Nông tự biết đuối lý chỉ có thể dùng mềm: “Sở học trưởng. . . . . . em không có ý kia.”
“Kêu học trưởng gì,” Sở Giang Thiên ngước cằm về phía anh trai bên kia của mình: “Tôi và anh trai tôi đều họ Sở, đều là học trưởng của cậu. Cậu gọi như thế phân không rõ hai người chúng tôi. ——cậu biết anh tôi hử? Cậu bình thường gọi hắn thế nào, liền gọi tôi như vậy đi.”
Ngô Nông sửng sốt, đại não hoàn toàn không kịp cái miệng: “Nhưng em bình thường gọi y là ‘ Sở hỗn đản ’.” Đại não vừa kịp phản ứng với câu nói vừa ra khỏi miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Nông lúc này trắng bệch. Đừng nói hắn, ngay cả Sở Giang Thiên cùng Trương Tuyết Kỳ còn có Lưu Vũ Đình đối diện hắn cũng thay đổi sắc mặt, Sở Giang Đông mặc dù thường ngày tu dưỡng tốt, cũng thường bị hắn mắng, nhưng nghe hắn nói ra những lời đó mà không suy nghĩ, cũng dở khóc dở cười.
Hết lần này tới lần khác Tử Vi so với hắn còn không có đầu óc hơn, thanh âm vừa giòn vừa to: “Rồi, anh Sở Giang Thiên này chính là Sở nhị đản!”
Ngô Nông cơ hồ vừa nghe cô mở miệng là biết cô muốn nói lung tung, nhưng còn chưa kịp lấy tay che miệng của cô, lời của cô thốt lên trước.
Sở Giang Đông: “. . . . . .”
Sở Giang Thiên: “. . . . . .”
Trương Tuyết Kỳ: “. . . . . .”
Lưu Vũ Đình: “. . . . . .”
Một trận tịch mịch khó chịu vòng chung quanh sáu người, nhất là nhiệt độ bên cạnh Sở Giang Thiên, dứt khoát ngay cực địa.
Ngô Nông lúc này lời áy náy cũng nói không ra, hắn quẫn bách ném cho Sở Giang Đông một cái ánh mắt, trong ánh mắt kia hàm chứa ba phần yếu thế ba phần xấu hổ ba phần thỉnh cầu thậm chí còn có một phân làm nũng, nếu quả thật trở thành Hán ngữ thì đó chính là “van anh, giúp em một tay đi!” Lần này nguyên vẹn ý thức nhờ giúp đỡ trong lòng cho thấy trong tiềm thức hắn vẫn lệ thuộc đối Sở Giang Đông, nhưng chính hắn cũng chưa phát hiện.
── Hắn, trước khi Sở Giang Thiên bộc phát tức giận, kéo Lý Tử Vi tỉnh tỉnh mê mê chạy như bay.
Nhìn thân ảnh hai người đi xa, Sở Giang Thiên liền đem nắm đấm của mình vọng xuống bàn phát ra tiếng rầm rầm vang dội: “Anh. . . . . chẳng lẽ con vịt đần trụi mông chạy trốn bén nhạy kia chính là vật nhỏ anh nhận định?”
Sở Giang Đông ho khan một tiếng, đẩy mắt kính trên sống mũi một cái, trong lúc nhất thời lại không biết có nên gật đầu hay không.
Sở Giang Thiên hung hăng cắn răng: “Bên cạnh hắn còn có con gà mẹ đần kia, thật con mẹ nó đúng là vật họp theo loài!”
=======
Lý Tử Vi đặc biệt mê mang cầm rubik đi theo phía sau Ngô Nông, cẩn thận hỏi: “Tiểu Nông, em không phải là làm sai cái gì chứ?”
Ngô Nông nhìn Tử Vi thuần tình giống như hoa bìm bìm *, trong lòng thở dài. Trong thôn nhỏ của bọn họ dân phong thuần phác, cái gì như hỗn đản, con chó … đều là lúc chơi với bạn theo thói quen gọi. Tỷ như Lý Tử Vi cùng ba ba của Ngô Nông, từ nhỏ cũng là kêu “Lý đại đản” “Ngô nhị đản” , cho nên Tử Vi thật không có cảm thấy cách gọi này có gì không ổn. Trình độ văn hóa của Ngô Nông cao hơn Tử Vi, trong lòng cũng thành thục, càng hiểu rõ sự thật những người có tiền kia quan trọng mặt mũi, trong lòng khẳng định, chuyện Tử Vi gọi Sở Giang Thiên là “Sở Nhị đản”, tuyệt đối sẽ chọc đối phương giận dữ.
Ngô Nông mặc dù hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Giang Thiên, nhưng thông qua mấy câu nói ngắn ngủn của hắn liền xác định, đối phương tuyệt đối không phải là người dễ trêu chọc, nói hắn là đại hôi lang là đã xem thường hắn. Tử Vi hôm nay sẽ rời đi trường học, nhưng còn mình. . . . . .
Ngô Nông nặng nề rùng mình một cái, nhưng để Tử Vi quan tâm, không thể không bày ra một nụ cười cứng ngắc.
=======
Dù sao Tử Vi cũng là con gái, mặc dù cô có lúc cường tráng làm Ngô Nông xấu hổ, nhưng Ngô Nông vẫn không yên tâm để cho cô một mình ở trường học, hắn đặc biệt mua vé xe tốc hành cho Tử Vi về nhà, mặc dù giá cả đắt chút, nhưng được cái tốc độ nhanh. Ngô Nông không giống như Sở Giang Đông, trong nhà có tiền, tùy tùy tiện tiện là có thể mời người ăn cơm gần trăm đồng, tiền của hắn đều phải là dành dụm từng chút, cho nên chỉ có thể cho Tử Vi chịu khổ ở căn tin trường học ăn một bữa. Bất quá Tử Vi cũng vô cùng vui vẻ, lần này ra ngoài đến đại học A nổi danh cả nước, gặp được người đẹp trai chơi rubik, bây giờ còn có thể cùng sinh viên đại học có nhiều văn hóa ngồi ăn cơm chung . . . . . . tóm lại Tử Vi vui sướng vô cùng.
Hơn sáu giờ tối Ngô Nông đưa Tử Vi lên tàu hỏa, Tử Vi dựa vào cửa sổ xe liều mạng vẫy tay với hắn, trong tay còn cầm rubik Sở Giang Đông cho cô. Nhìn thấy một màn này, Ngô Nông mới nhớ tới, trong túi mình còn có rubik sáu mặt trái tim mà Sở Giang Đông đặc biệt làm cho mình, hắn giống như bị phỏng, vội vàng móc ra đem nó ném vào trong thùng rác. Cuối cùng nhưng không biết tại sao lại hối hận, không để ý bẩn lại lượm ra ngoài.
Hắn cầm khối rubik đó thật chặt, ngồi ở sau xe ta-xi, ánh mắt vô thần nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu cũng không ngừng thoáng hiện ký ức mười năm trước. Trong trí nhớ khuôn mặt kia mỉm cười cùng lời nói ôn nhu, còn có ngón tay linh xảo có thể làm ra một khối trái tim, khiến tâm Ngô Nông xao động không dứt.
Người con trai mười năm trước đưa tay ra với hắn cùng hôm nay hợp lại làm một, trong lòng Ngô Nông kích động, cảm giác mình không hề ghét hắn.
Hắn cau chặt chân mày, trong tay cầm khối rubik có hình trái tim hoàn toàn cùng mười năm trước bất đồng nhưng lại dị thường tương tự, hàm răng gắt gao cắn lại.
=======
Hắn mặt mày ủ dột vào ký túc xá, chậm rì rì lên thang lầu, xa xa liền thấy có một bóng đen đứng ở trước cửa, sau đó một thanh âm hung tợn mới vừa nghe qua sáng nay ở trong lầu vang lên:
“Tôi nói học đệ này, chuyện sáng nay, tôi nghĩ chúng ta cần phải “đàm phán” một phen.”
Ngô Nông toàn thân cứng đờ, rubik trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
── Sở nhị đản? Hắn sao lại ở chỗ này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...