Trọng Sinh Chi Đại Giới

Tô Nham mơ thấy một giấc mơ, thấy một con mãnh thú, mở ra hàm răng
nhọn, dùng đầu lưỡi đầy nước bọt liếm láp mặt y, bôi đến mặt y dính sền
sệt, làm người ta phát run.

Tô Nham giật bắn cả người, đột nhiên
mở bừng hai mắt, tầm mắt còn chưa hoàn toàn rõ ràng, một bàn tay thịt
mang theo hương sữa liền khỏe khoắn mạnh mẽ vả vào mặt y, kèm theo tiếng cười ngây ngô khanh khách của thằng quỷ nhỏ kia.

“……” Tô Nham hai mắt vô thần nhìn chằm chằm thằng nhóc. Thằng nhóc đang dùng sức lăn lộn bên cạnh y, vung hai tay kéo kéo chăn, giật tóc, lỗ tai Tô Nham, vả vào mặt y, tư thế như nói ‘mi phải thức dậy chơi với ta’.

Thoằng nhóc thấy y tỉnh, cười càng sáng lạn, chậm rãi kề khuôn mặt bầu bĩnh qua,
dùng cái miệng đầy nước miếng vẽ loạn trên mặt Tô Nham.

Tô Nham không tiếng động thở dài, kéo mạnh cái chăn che kín cả đầu y và
thằng nhóc này. Thằng nhóc lúc này cười càng như điên, hưng phấn kêu to
vung vẫy tay.

Tô Nham nhéo khuôn mặt nhóc, sờ cái đầu bóng lưỡng
của nhóc, nhìn nhóc thật vất vả úp người lại như chú rùa lại cố ý lật
ngửa nhóc ra lần nữa. Thằng nhóc kia không ngại phiền lật mấy lần lại,
cuối cùng mệt đến cái mặt đỏ bừng, đá hai chân ủy khuất khóc lớn.

Tô Nham chui đầu ra, lấy chiếc đồng hồ báo thức nhỏ bên giường cho nhóc
chơi, nhóc lập tức ngừng khóc, say sưa sờ soạng chiếc đồng hồ.

Lúc này là 7h30 sáng, Tô Nham ngồi dựa vào gối nằm, xoa xoa mái tóc lộn
xộn, hữu khí vô lực hô to: “Lương Khuê, cậu làm xong không? Mau đến chăm nó, tớ muốn mặc quần áo rời giường.” Nói xong một bên nhìn chằm chằm
thằng nhóc không cho nó lăn xuống giường, một bên mặc quần áo.

Phòng bếp lúc này truyền đến tiếng của Lương Khuê:“Xong liền xong liền, hai phút.”

Tô Nham mặc quần áo, ghé vào bên giường chơi cùng nhóc con một hồi, Lương
Khuê rất nhanh liền bưng một cái chén nhỏ đầy hình hoạt hình vào. Tiểu
quỷ đang chơi vui vẻ lập tức hai mắt tỏa sáng, mông cọ về phía bên
giường.

Tô Nham trực tiếp ôm nhóc đến phòng khách, Lương Khuê vội
vàng mau mau thổi chén cháo gạo kê. Thằng nhóc nhìn thấy miếng ăn lại
không chờ được, thấy hắn không qua đút, lại bắt đầu muốn khóc.

Lương Khuê buồn bực mắng:“Vương bát đản sáng sớm liền quậy thằng cha nó, mẹ
nó, không đến 5h đã dậy! Không chịu ngủ, muốn cha nó đứng lên chơi
chung! Thật vất vả đổi quần áo sạch sẽ cho nó rời giường, nó nha có nửa
bình sữa uống còn chưa hết mà đi ị! Cái quần trong trong ngoài ngoài đều dơ hết, thằng cha nó lại phải tắm, thay quần áo cho nó lần nữa, còn
giặt quần áo bẩn, khổ cả buổi sáng a mày có biết hay không ! Hả? Còn
khóc cho cha mày nghe hả? Sớm hay muộn hành hung mày một trận.”

Lương Khuê mắng xong một tay kìm lấy người thằng nhóc, thuần thục ôm lên đùi
mình, ôm nó bắt đầu đút cháo. Tô Nham chạy đi đánh răng rửa mặt, thoải
thoải mái mái mới đi ra, ngửi thấy mùi cháo gạo kê, hít hít mũi
nói:“Thơm quá.”

Lương Khuê cười ha ha,“Kỹ thuật của tớ tự nhiên
càng ngày càng cao, hôm nay thử bỏ thêm nước cà rốt, vị đúng là có khác, hơi ngọt.” Nói xong múc một thìa đưa tới miệng Tô Nham, Tô Nham không
khách khí há mồm nuốt luôn, nhăn mặt lè lưỡi với thằng nhóc đang hai mắt lấp la lấp lánh theo dõi y, đùa nói:“Đoạt chén cơm của con nha. Đêm qua ngủ thế nào? Nửa đêm tớ tỉnh lại một lần, phát hiện chân nó thiếu chút
nữa vói vào miệng tớ.”

“Phốc, nó thích nhất loạn đá loạn lăn, nằm
ngang nằm dọc thế nào cũng được, chỉ không thích nằm bình thường thôi.”
Lương Khuê hôn trán nó một cái.

Tô Nham vuốt cái cằm đâm tay của hắn, nói:“Mọc râu rồi nè.”

Lương Khuê lúc này căm giận nói:“Sáng sớm toàn bận việc vì thằng quỷ nhỏ này, tớ có thể đi đánh răng rửa mặt là giỏi lắm rồi.”

Tô Nham bật cười, bước chân nhẹ nhàng vào bếp tìm cái ăn .

Cháo gạo kê giống như của thằng nhóc nửa tuổi kia, hai cái trứng chiên, mười cái bánh chẻo nhân thịt heo với rau cải trắng, một bát lớn nước ngô
nóng hầm hập. Từ sau khi thằng nhóc đủ ba tháng bắt đầu cai sữa, trong
nhà sáng nào cũng chuẩn bị cho nó một chén cháo gạo kê, hoặc thức ăn
tương tự thế.

Tô Nham và Lương Khuê bình thường bận rộn, đứa nhỏ
để ở Lương gia chăm sóc, nhưng hai ngày nghỉ cuối tuần nhất định đưa nó
đến đây. Hai ngày ngắn ngủi này, Lương Khuê phải tự mình làm canh cho
nó, nếu không mẹ sẽ chạy qua đánh người. Nguyên văn lời bà là:“Con thân
là cha của đứa nhỏ, bình thường vội vàng học tập công tác, cha mẹ giúp
con chăm con cũng được. Nhưng hai ngày cuối tuần con phải chơi chung làm quen với đứa nhỏ, chứ không lẽ con muốn sau này nó kêu con là chú?”

Lương Khuê lúc ấy nghe xong vội lắc đầu, tuy cảm thấy chăm con thật sự còn
mệt hơn chạy công trường, nhưng hắn thật không dám nghĩ đến chuyện tương lai con mình kêu mình là chú…… Rất đả kích người.

Cả người cha
nghiêm túc nhà hắn, lúc trẻ cũng không dám cả ngày không về, chỉ sợ
giống như những chiến hữu khác, quanh năm suốt tháng không gặp vợ con,
về sau đứa con thấy cha liền trốn, căn bản không thèm nhìn.


Thứ
hai đến thứ sáu, khi chỉ có hai người thôi, Lương Khuê cũng sẽ chuẩn bị
bữa sáng đơn giản. Hai người ở bên ngoài ăn nhiều năm lắm rồi, nay càng
ăn càng thấy ngán, sau này Lương Khuê liền tự ra tay, nay tay nghề cũng
không tệ lắm.

Bình thường hai người sống, chỉ cần cả hai có thể về nhà ăn cơm, liền phân công hợp tác, Tô Nham phụ trách mua đồ ăn, Lương
Khuê phụ trách nấu, Tô Nham phụ trách ăn, Lương Khuê phụ trách rửa chén. Nếu chỉ có một mình ở nhà, không muốn làm thì cứ qua ăn ké nhà cha mẹ.

Nhưng từ ngày có thằng nhóc này, sinh hoạt nhất định phải quay quanh nó. Mỗi
lần đến cuối tuần, Lương Khuê đều bị thằng quỷ nhỏ dày vò đến ói máu.

Đi ị, Lương Khuê giải quyết, đi tiểu, Lương Khuê giải quyết, đói bụng,
Lương Khuê giải quyết, muốn ngủ, Lương Khuê giải quyết, muốn chơi, Tô
Nham chơi chung.

Tô Nham lúc đầu chơi với thằng nhỏ liền nói:“Nhóc này dễ thương quá, chờ tớ ba mươi tuổi cũng sinh một đứa.”

Sau đó Tô Nham nói:“Thật phiền chết, tớ bốn mươi tuổi rồi sinh.”

Gần đây Tô Nham nói:“Vẫn là không cần đứa nào nữa cho bớt việc.”

Lương Khuê nói:“Cậu chính là mạnh miệng !”

Tô Nham:“……”

Tô Nham cũng không cẩn thận như Lương Khuê, đối với việc chăm trẻ thật
không biết cách. Bất quá đứa nhỏ này y thật thích, nhóc con trừ mũm mĩm
hơn Lương Khuê, chỗ này cũng giống y Lương Khuê, cái mũi ánh mắt, chậc
chậc, quả thực chính là bản thu nhỏ của Lương Khuê. Mày rậm mắt to, khoẻ mạnh kháu khỉnh, chỉ cần không khóc không quậy, Tô Nham thật thích nó,
sẽ ôm nó đi chơi, ba tháng đầu gần như ngày nào cũng mua quần áo, xe, đồ chơi cho nó, sau này trong nhà chất nhiều quá mới dừng tay. Nhưng mỗi
khi đi công tác, Tô Nham vẫn sẽ mua mấy món quà cho nhóc, cho dù hiện
giờ nó không cần nữa.

Tô Nham ăn xong bữa sáng lau lau miệng, gôm
mấy thứ trong nhà lại, y và Lương Khuê chỉ có một bao, có mỗi đống phim
hoạt hình của thằng nhóc đã chứa hơn một bao lớn.

Thấy Lương Khuê
đã đút xong cho thằng nhóc, liền mang mấy thứ này đi qua nói:“Uy tốt
nhất chúng ta đi đi, chén đĩa khỏi dọn, tớ gọi điện thoại cho người dọn
dẹp hôm nay qua.”

Lương Khuê gật đầu, cười hì hì nhét thằng nhóc đã ăn no bắt đầu bán manh vào túi đeo lưng,“Ok ! đi thôi.”

Một nhà ba người ra ngoài, Tô Nham phụ trách lái xe, xuyên qua hơn nửa
thành phố, tiêu hơn hai giờ mới đến nơi. Thằng nhóc ngủ rồi tỉnh, tỉnh
rồi ngủ ít nhất cũng hai lần.

Một nhà ba người xuống xe trước cổng biệt thự xa hoa, chỗ đậu xe đã chiếm hơn phân nửa, toàn là xe khủng.
Bước vào biệt thự, đi đến hoa viên tiếp khách, suối phun, bể bơi, người
hầu đang bận rộn chuẩn bị tiệc đứng, một đống nam nữ trẻ tuổi đang ở
không ngồi nói chuyện phiếm, tạo thành một cảnh tượng náo nhiệt.

Thằng nhóc trong ngực Lương Khuê vừa tỉnh ngủ, thấy nước phun ào ào như suối, lúc này vui mừng chỉ trỏ liên tục, ồn ào muốn đi nghịch nước. Lương
Khuê bất đắc dĩ ôm nó đến bên cạnh, quản gia vội vàng đưa bàn và thực
đơn đơn giản lên. Hai cha con ngồi bên bờ hồ thưởng thức, Tô Nham đi ra
ngoài cùng mấy người quen bắt chuyện chào hỏi rồi quay lại ngồi đối diện bên cạnh Lương Khuê. Y tâm tình không tồi, ôm thằng nhóc kia qua chà
đạp, nhóc đang vui, ngưỡng đầu trét nước miếng lên mặt Tô Nham, Tô Nham
trốn đông né tây, nhóc còn tưởng y đang chơi với mình, lập tức cười đến
mặt đỏ bừng, đứng trên đùi Tô Nham nhảy lên nhảy xuống. Tô Nham buồn
cười hôn nhóc một cái chốc: “Ngốc y chăng thằng cha cưng, đến đến đến,
đứng thẳng! Đừng cong chân!”

Lương Khuê đang ở không ăn vặt trừng mắt phản bác:“Cậu nói nhiều quá, nó sau này ngốc thật thì làm sao.”

Tô Nham cười rực sáng:“Ngốc cũng là một loại ưu điểm, cũng nhờ thế tớ mới nhìn trúng cậu đó, không phải sao?”

“Phốc !” Lương Khuê đang uống một ngụm nước trái cây liền phun phụt ra, Tô
Nham làm bộ kêu lên sợ hãi, véo cằm thằng nhóc khinh thường nói:“Nhìn
thằng cha của con kìa, phun người ta một thân nước miếng.”

Một nhà ba người vô cùng bắt mắt, tổ hợp hai người đàn ông và một đứa bé, ít
nhiều phỏng đoán có thể nhận ra là quan hệ gì. Huống chi hôm nay đến
biệt thự này giúp vui toàn những người trẻ tuổi, phần lớn đều quen biết
Lương Khuê hai người, tối thiểu cũng từng nhìn thấy, nghe tin đồn về họ
rồi.

Công tử nhà Lương thủ trưởng đã hai mươi bảy, không bạn gái,
không vợ, cả ngày ở cùng một người đàn ông độc thân, quan hệ đủ rõ rồi.
Cho dù hiện tại lại thêm một cái đuôi nhỏ, cũng không che được ánh pha
lê sáng chói lấp lánh trên người Lương công tử.

Nói gì thì nói, hai người này hình như cũng không kiêng dè gì, quang minh chính đại đeo một kiểu nhẫn, cùng ra cùng vào.


Bên bể bơi đối diện Tô Nham là một bàn nam nữ, những nam nữ này tò mò đánh
giá một nhà Tô Nham, trong đó một cô gái khẽ nói:“Xem nhẫn ngọc trên tay họ đi, thật đẹp, tôi thích.”

“Màu sáng dễ nhìn, nhưng phỏng chừng cũng mấy chục vạn nha.”

Có người khác càng chú ý tin tồn:“Đứa nhỏ kia rốt cuộc là nhận nuôi hay
sao thế? Tiệc đầy tháng trưởng bối nhà tôi còn đi, ha ha, thật không
hiểu vợ chồng Lương Hưng Quốc đầu óc nghĩ gì, cũng dễ dãi quá mà. Dám
thật sự cho phép con trai làm gay, làm gay thì thôi, còn làm rõ ràng như vậy, nhà họ việc vui gì đều xuất hiện Tô Nham kia, cũng không kiêng dè
một chút, thật gan nha.”

“Nếu là mấy cụ nhà tôi, tôi mà có cái sở thích này, đảm bảo đánh gãy chân tôi nha.”

“Ha ha, cậu không được, cậu mập thấy ớn nhìn phát ghê, ha ha, bảnh như anh
vợ kia của Lương gia mới đúng quy cách, tuy nói ghê thì ghê, nhưng nhìn
cũng không chán ghét. Bộ dạng quả thật tinh tế, đẹp hơn mấy thằng minh
tinh nhìn như đàn bà trên TV nhiều.”

“Bảnh là thứ yếu, chủ yếu là loại hành vi này, chậc chậc, gần quá, tôi còn cảm thấy không được tự nhiên.”

“Cậu ngốc a, đứa bé kia đương nhiên là huyết mạch Lương gia, chứ con nuôi mà bảo bối thế à? Tôi thấy Lương Hưng Quốc cũng lười tổ chức tiệc đầy
tháng cho người dưng. Mà nhìn xem, thằng nhóc nhìn y như Lương Khuê.”

“Ừ ừ, nhìn cái liền biết là cha con. Chẳng lẽ Lương Khuê không chịu nổi áp lực, cùng phụ nữ bên ngoài sinh một đứa?”

“Có khả năng, thích đàn ông thế nào cũng không thể chặt đứt hậu đại.”

“Không phải đâu, người họ Tô kia thoạt nhìn không phải hàng dễ nói, có thể cho phép tình nhân cùng phụ nữ sinh con, còn có thể vui vẻ ngồi chơi chung
như thế?”

“Cậu hiểu hắn bao nhiêu? Hắn tính tình trâu bò thế nào
cũng sinh không được, sinh không ra nhất định phải cúi đầu chịu thua,
nếu cả con cũng không cho Lương Khuê sinh, hắn còn ở được cái rắm, sớm
bị Lương Hưng Quốc đuổi ra ngoài.”

“Có lẽ là đẻ mướn thì sao?”

“Cũng có khả năng.”

“Nói cũng kỳ quái, Lý Huy đính hôn mời bạn bè đến chơi, sao lại mời gia đình này tới? Tôi thấy Lý Huy cũng không thân với họ bao nhiêu, Lý Huy tên
này sinh hoạt cá nhân quá bừa bãi, cùng hai tiến sĩ nhà Lương gia cũng
không phải người chung đường a.”

“Hình như có liên quan với vị đại sư mà Lý Huy nói?”

Đoàn người còn đang đoán tới gần giữa trưa, chủ nhân buổi tiệc Lý Huy mang
theo vị hôn thê xuất hiện, đoàn người lần lượt tiến lên chúc mừng. Lý
Huy lại không yên lòng nhìn xung quanh, thẳng đến thấy Lương Khuê hai
người mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Nham cúi đầu xem đồng hồ, thời gian hẹn cũng sắp đến .

Đúng 12h, một chiếc xe thể thao phong cách đỏ rực trực tiếp chạy vào biệt
thự, cong cong vẹo vẹo dừng ở mặt cỏ xanh tươi. Cửa xe mở ra, một nam
nhân mặc bộ tây trang đỏ thẫm, để mái tóc dài đen như mực nhảy ra. Khóe
môi nam nhân nhếch lên nụ cười bất cần đời, gương mặt tuấn lãng dị
thường làm người ta trong nháy mắt đui mù.

Nam nhân cười đi tới hướng đám người, một bước hai bước……

“Phốc……”

Có người nhịn không được cười trộm .

Dáng người
thon dài cân xứng, tây trang đỏ thẫm cùng mái tóc dài lại càng làm hắn
nổi bật lên, có hương vị độc nhất vô nhị nồng đậm của mỹ nam tử cổ đại.

Nhưng mà, hắn lại mang một đôi giầy thể thao trắng như tuyết

Đỏ chói trắng tinh, bắt mắt lóng lánh dưới ánh mắt mọi người.

Nam nhân nghe được tiếng cười nhạo không thèm để ý chút nào, một tay cắm
vào túi quần, lắc lắc lư lư đi thẳng đến suối phun, cuối cùng đứng ở
trước mặt một nhà ba người.

Lương Khuê hung tợn trừng nam nhân này.

Tô Nham không chút để ý ngửa đầu nhìn hắn:“Tự nhiên kêu ta tới nơi này làm gì”


Nam nhân đặt mông ngồi trên bàn, nắm lấy một cái bánh bích quy ném vào
miệng, tà liếc Lương Khuê, chậm rì rì nói với Tô Nham:“Ta cũng đâu có
bảo ngươi tha nhân khẩu nhà ngươi đến.”

Tô Nham thở dài:“Hôm nay
nghỉ, dù sao đi ra cũng là đi ra, đương nhiên mọi người cùng đi ra chơi
vui hơn rồi, mà nói có ăn có uống, không mang người nhà theo thật quá
lãng phí .”

Nam nhân búng một cái lên trán thằng nhóc, nhóc giương tay lên cười hì hì bắt lấy mái tóc dài của hắn, túm ở trong tay vui
sướng hài lòng thưởng thức.

Nam nhân thở dài:“Tiểu tử này lớn cũng chậm quá trời, lần trước nhìn thấy nó thế này, cũng qua mấy tháng, sao
còn chưa biết nói chưa biết đi gì hết vậy?”

“……” Lương Khuê không nói gì nhìn cục cưng.

Tô Nham khinh bỉ hắn:“Ngươi cũng lăn lộn ngoài này nửa năm, còn chưa học
được thường thức của nơi này? Sọ não bị cửa kẹp rồi hả?”

Nam nhân vỗ bàn cười quái dị:“Khặc khặc khặc, cửa là cái thá gì, có thể kẹp lấy kì tài ngất trời là ta á.”

Tô Nham bật cười:“Vậy ngươi tiến triển thế nào? Về sau có tính toán gì không.”

“Khặc khặc, đương nhiên là vừa chơi vừa tu luyện rồi.”

“Ngươi tính chơi thế nào?”

“Chơi rất đơn giản nghen, thấy thằng nhóc trẻ bên kia không? Thấy ta đánh
thắng vài ván bài, liền kêu ta là đại sư, nằn nặc đòi bái ta làm thầy,
ta thấy hắn căn cốt không sai liền nhận nha.”

“……” Tô Nham nhìn nhìn Lý Huy, lau một phen mồ hôi lạnh vì hắn.

Lý Huy đúng lúc đi tới, ân cần chào hỏi Tô Nham Lương Khuê, cúi đầu khom
lưng cầm rượu trong tay dâng cho nam nhân:“Sư phụ, nếm thử rượu này, đã
cất rất nhiều năm rồi ạ.”

Nam nhân một hơi ực hết, rồi đem cái ly
không trả lại cho Lý Huy, Lý Huy nhưng không lạ gì, nhưng lại làm một
đám người giật bắn tan vỡ.

“Lý Huy a, đây là Tô Nham, về sau con thấy y chẳng khác gì thấy ta, biết không?”

Lý Huy sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, nhiệt tình cười với Tô Nham:“Về sau xin chỉ giáo.”

Tô Nham khóe miệng co rút, nắm tay thằng nhóc lên đánh nam nhân một cái,
nam nhân khặc khặc cười quái dị, vui vẻ chọt cái bụng mềm mềm của nhóc,
nhóc kia cười đến hai mắt bắn sao sáng.

“Nham nham a, ta phát hiện con nít chơi vui lắm, ngươi chừng nào sinh một đứa vậy?”

“Không cần ngươi quan tâm. Ngươi nói mau, muốn ta tới nơi này làm gì?”

Nam nhân đuổi Lý Huy đi, nói:“Ta phát hiện một người rất kỳ quái, hắn không mạnh, lại liếc mắt một cái nhìn thấu tuổi của ta, tối thần kỳ là ta
phát hiện hắn có liên hệ với ngươi.”

“Ai vậy?” Tô Nham kinh hãi, người này căn bản thoát ly phạm vi của nhân
loại, không ai có thể nhìn thấu hắn, người hắn nói nhất định cũng không
là phàm nhân.

“Một tiểu quỷ tên là Tô Tỉnh, cũng thật khéo, cùng họ với ngươi.”

“Tô…… Tỉnh?” Tô Nham nhíu mày suy nghĩ.

Lương Khuê cũng ráng nhớ lại:“Không có người nào Tô Nham quen tên Tô Tỉnh hết.”

Tô Nham chợt nhớ tới:“Có một ngươi như vậy ta quen thật, nhưng không có khả năng.”

“Sao lại không có khả năng?” Nam nhân nhíu mày.

Tô Nham ngừng nói, bởi vì đó là bạn đại học đời trước. Đời này gặp cũng chưa gặp lần nào, Tô Tỉnh sao có khả năng biết y chứ.

“Ngươi làm sao phát hiện hắn và ta có quan hệ?”

Nam nhân cười:“Đừng quên ta là đại sư, ta hiện tại tuy tính không được quan hệ cụ thể giữa hắn với ngươi, nhưng các ngươi quả thực có một chút liên hệ. Tốt lắm, ta hỏi rõ, tái kiến.”

“Bai.”

Lương Khuê bình
tĩnh nhìn nam nhân rời đi, Tô Nham buồn cười vò đầu hắn, hôn một cái lên trán hắn:“Đừng lần nào cũng ghen, cậu trong lòng cũng biết. Tớ cùng hắn không phải cái loại quan hệ đó.”

Lương Khuê trầm mặc gật đầu, có
một số việc hắn quả thực biết, cũng sẽ không nói ra. Tựa như Tô Nham có
một số việc, cả đời cũng sẽ không nói.

Đến giờ sau, buổi đính hôn
của Lý Huy chính thức bắt đầu, Lý Huy nắm tay vị hôn thê xinh đẹp đi,
hai người dưới sự chứng kiến của mọi người trao đổi nhẫn đính hôn.

Lý Huy hôn vị hôn thê, nói:“Bảo bối, về sau anh sẽ đối tốt với em.”

Vị hôn thê kích động hôn trả hắn:“Chồng yêu em yêu anh.” Nói xong lại hờn dỗi trừng hắn:“Anh còn chưa nói yêu em nha!”

Người xem phía dưới cười ha ha, cô gái cũng không giận, mỉm cười hờn giận nhìn Lý Huy.

Lý Huy lúc này ôm cô, mật ngọt nói:“Ba chữ này anh muốn lưu trữ đến ngày
chúng ta kết hôn đầy bảy mươi năm rồi nói với em ! Chứng kiến tình yêu

của chúng ta vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.”

Một chút tức giận còn sót lại của cô lúc này tan thành mây khói, kích động ôm Lý Huy hạnh
phúc khóc nói:“Em sẽ đợi đến ngày đó! Chính miệng nghe anh nói với em,
ai cũng không được nuốt lời !”

Người phía dưới lại cổ động vỗ tay cười ha hả, có người liều mạng tung hoa, có người huýt sáo cười.

Tô Nham đứng sau đám người mỉm cười, một bóng ma đột nhiên đánh úp lại,
nụ hôn của Lương Khuê liền bất ngờ chưa kịp phòng bị đặt lên môi y, Tô
Nham hơi kinh ngạc.

Lương Khuê lại chưa đủ hương vị liếm liếm bờ
môi y, thấp giọng nói:“Tớ nhớ năm tớ mười bảy tuổi ấy, có người nói với
tớ: ‘mười năm sau, tớ sẽ nói ba chữ ấy cho cậu’. Không biết người kia
còn nhớ không, có phải muốn tư lợi nuốt lời, ba ngày không xuống giường
được phải không?”

Tô Nham phốc xuy bị chọc cười,“Cậu nhớ lầm, bốn chữ mới đúng.”

Lương Khuê lắc đầu:“Ba chữ.”

“Bốn.”

“Ba!”

“Rõ ràng là bốn.”

Tô Nham, cậu sao không nói thích tớ?

Vì sao không nói?

Mười năm sau, tớ nói cho cậu nghe.

Mười năm? Hai mươi bảy tuổi !

Mai mốt tớ cũng không nói, chờ tớ bảy mươi tuổi lại nói them lần nữa với cậu.

Mười năm sau.

Nếu tớ vẫn có thể thấy cậu.

Nếu tớ vẫn như cũ thích cậu.

Nếu ta vẫn có thể coi mười bảy tuổi là kí ức hạnh phúc.

Nếu chúng ta vẫn hạnh phúc nắm tay bên nhau.

Nếu tớ vẫn…. có thể nói ra tớ thích cậu……

“Là ba chữ !” Hắn cười kiên trì.

Tô Nham yên lặng không nói gì, lẳng lặng nhìn chàng trai hai mươi bảy tuổi đang nôn nóng.

Nhìn vài nét nụ cười, vài vẻ cau có, một chút khờ khạo, một tí ngu đần.

Nhìn ánh mắt chưa từng thay đổi suốt mười năm của hắn, chấp nhất nhiều như
vậy, chân thành nhiều như vậy, trong vắt nhiều như vậy.

Nhìn hắn vẫn trẻ con cố chấp như ngày xưa ấy.

Tô Nham nở nụ cười, nhẹ giọng nói nhỏ.

“Mười năm sau, tớ lại nói với cậu lần nữa.”

Chàng trai hai mươi bảy tuổi bẻ hai tay thở dài.

“Mười năm sau? Ba mươi bảy tuổi !”

Mười năm quen biết, mười năm làm bạn.

Mười năm mười năm, hiểu nhau vài cái mười năm, từ nắm tay đến đầu bạc.

Hạnh phúc mà tớ có được, chính là ở bên cạnh cậu, nắm tay hiểu nhau vài cái mười năm.

Như thế mà thôi.

Đọc chương này, tự nhiên nhớ đến bài hát của Tuấn Hưng:

Nắm tay anh thật chặt, giữ tay anh thật lâu

Hứa với anh một câu sẽ đi chọn tới cuối con đường

Đến khi tim ngừng đập và đôi chân ngừng đi

Vì em yêu ơi xin em hãy cứ tin

Nắm tay anh thật chặt, giữ tay anh thật lâu

Để hứa với nhau một câu sẽ đi chọn tới cuối con đường

Đến khi tim ngừng đập và đôi chân ngừng đi

Thì đôi ta cũng sẽ không xa rời…

Con người có bao nhiêu cái mười
năm, kiếp trước hai người đã bỏ lỡ quá nhiều, kiếp này mong rằng họ có
thể bên nhau đến tận cuối đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui