Đừng nghe!Lời này nói rất lớn, kích thẳng vào màng tai Tô Nham.
Tô Nham vừa tỉnh ngủ có chút mơ hồ giật bắn một cái, thân thể hơi run lên, tay cầm điện thoại khựng lại, trên màn hình hiện lên tên của Lương
Khuê.
Tâm tình Tô Nham vốn bình tĩnh lười biếng, bởi vì một câu
‘đừng nghe’ mà trở nên hỗn loạn bất an, y gần như không chút suy nghĩ
liền chọn nhận nghe.
Điện báo là Lương Khuê, y vì sao không thể nghe chứ!
Tô Nham nhanh chóng tiếp nghe, người nọ trong đầu thở dài một tiếng buồn bã.
Tiếng thở dài này càng như sấm đánh, giật đến Tô Nham thần kinh căng cứng, ngón tay siết thật chặt.
Y cứng ngắc phát ra âm thanh: “Lương Khuê?”
“Ha ha, Tô Nham, đoán coi tớ giờ đang ở đâu nè?”
Điện thoại đầu bên kia truyền đến tiếng cười thoải mái vui sướng bừng bừng
của Lương Khuê, mơ hồ còn kèm theo tiếng sóng nước gió nhẹ. Tiếng cười
của người này luôn rất có sức cuốn hút, có thể làm Tô Nham không tự chủ
được cong khóe miệng theo, vứt bỏ tất cả mọi phiền não dư thừa.
“Tại bờ biển?” Tô Nham mỉm cười nói ra đáp án, trong nháy mắt đó y đem bất an do lời cảnh cáo nọ đem lại vứt ra sau đầu.
“Sai! Lại đoán đoán coi, ha ha.”
“Thành phố E không có biển, cậu đang ở trên hồ? Không nhảm nữa, hôm nay cậu…
Có gặp được gì không?” Lương Khuê mỗi ngày cùng y điện thoại liên lạc,
hành tung của nhau đều biết rõ trong lòng bàn tay. Vị giáo sư kia của
Lương Khuê mang theo vài sinh viên bôn ba các nơi, đều là đi đến những
hiện trường kiến trúc thực địa dạy, có vài kiến trúc thậm chí là tòa nhà cũ kỹ vứt đi. Sáng sớm hôm nay Tô Nham bảy giờ rời giường, Lương Khuê
theo lệ cũ nói chuyện với y, lúc ấy đã nói hắn ở thành phố E, chuẩn bị
đi hiện trường kiến trúc VV đại kiều đang trong quá trình thi công, vị
giáo sư kia của họ tham dự xây dựng VV đại kiều, vừa vặn dẫn họ qua thực tập. Cả mùa hè, bọn họ học chủ yếu là về cây cầu này.
Lương Khuê
lúc này đang đứng trên cầu, đỉnh đầu ánh mặt trời rực rỡ soi chiếu, phía dưới là sông nước cuồn cuộn, hôm nay mặt trời chói gắt, nhưng trên cầu
gió lại rất lớn, thổi vù làm nước chảy ào ào, cả nón che nắng cũng bị
thổi vào trong nước, Lương Khuê đành để đầu trần phơi nắng. Tuy thời
tiết khốc nhiệt làm người khó chịu, nhưng tâm tình Lương Khuê không tồi, hắn và mấy đàn anh đàn chị đều hẹn trước, chờ tối đến mặt trời lặn
xong, họ bơi ngay trên bờ sông, sau đó cử hành hội nướng trong đêm,
phóng pháo hoa, thỏa thích mà chơi một đêm.
Lương Khuê ghé vào cầu cười to: “Tớ hôm nay gặp được rất nhiều chuyện thú vị, ha ha ha, có một anh rất khôi hài, anh ta ra ngoài mà lại mang một đôi giày xăng-̣đan
đáy nhựa giá rẻ, kết quả chúng tớ thăm dò trên cầu lâu, buổi sáng còn
không có chuyện gì, đến trưa lúc nóng nhất, ảnh đột nhiên nói đau chân,
kết quả giơ chân lên nhìn, đáy giày xăng-̣đan chảy ra hết, dính vào bàn
chân anh ta! Ha ha ha ha, may mắn phát hiện kịp thời, bàn chân anh ta
chỉ bị phỏng nhẹ thôi, cười chết tớ. Nhưng nói gì thì nói nơi này nóng
quá, lúc nóng nhất trên cầu tối thiểu cũng hơn sáu mươi độ, thật đòi
mạng mà. Giáo sư già rồi nên căn bản không lên cầu, thân thể chịu không
nổi.”
Tô Nham nghe vậy mỉm cười, tưởng tượng cảnh tượng kia cũng
cảm thấy rất khôi hài, “Nhiệt độ cao thế cậu cũng chú ý một chút, đừng
để bị cảm nắng .”
“Tớ biết, chúng tớ cũng không ngốc, chịu không
được thì đi xuống ngay. Kỳ thật hầu hết thời gian đều ngồi hóng mát
trong tiệm tạp hóa gần đó, rất thoải mái. Món vặt nơi này cũng ăn rất
ngon, đáng tiếc mùa hè quá nóng, bằng không tớ thật muốn mua một ít thức ăn gửi qua bưu điện cho cậu nha.”
“Ăn thì miễn đi.”
“Ừ, đúng rồi, chỗ tớ ở là Thành phố D.”
Khúc Piano thoải mái vui sướng diễn tấu một hai phút, làn điệu dễ chịu kia
gần như khiến người ta muốn đi vào mộng đẹp ngọt ngào, nhưng ngay lúc
bạn thoải mái mơ màng buồn ngủ, keng —— tiếng chuông đột ngột gõ vang,
kích thích mãnh liệt kia, chấn động đến mức làm bạn nát ra, tâm thần
phiêu diêu.
Thành phố D!
Lương Khuê lại ở Thành phố D!
“Sao cậu lại ở Thành phố D!” Tô Nham gần như giơ chân nhảy cẫng lên rít gào
chất vấn, hận không thể đem quỷ thần đều làm tỉnh lại. Đáng tiếc Tần
Việt mê man không có động tĩnh, y tá đi ngang qua hành lang sợ tới mức
dừng bước, xe đẩy trong tay thẳng tắp đụng vào tường. Y tá không khách
khí gõ cửa vào, chỉ vào Tô Nham ngữ khí bất thiện blahblah giáo huấn một trận.
Nhưng Tô Nham căn bản không nghe cô ta nói gì, điện thoại
trong tay y gần như bị bóp nát, sắc mặt trắng bệch, tứ chi cứng ngắc,
bất an mãnh liệt ấn sâu vào tim y, thất hồn lạc phách chạy ra khỏi phòng bệnh, thẳng ra bên ngoài.
Lương Khuê bị rống đến đầu phát mộng
một hồi lâu mới xoa lỗ tai để sát vào nói: “Tô Nham? Cậu làm gì a, lỗ
tai bị cậu gào điếc. Tớ ở Thành phố D rất bình thường, đại kiều VV vốn
nối liền DE hai thành phố, chúng tớ vốn nói đóng quân ở E, nhưng giáo sư tạm thời sửa lại, cho nên tới đây. Tô Nham? Tô Nham? Nè nè? Hey?”
Lương Khuê không giải thích được nhìn điện thoại, không hiểu nổi Tô Nham vì
sao phản ứng mãnh liệt như vậy. Hắn ở D thì sao chứ? Cần kích động như
vậy à? Lương Khuê rầu rĩ nhìn nước sông, trong lòng luôn cảm thấy có chỗ không đúng. Tô Nham rất ít vì chuyện gì mà phản ứng lớn như vậy, hơn
nữa cả nguyên nhân cũng không nói, cái này không giống Tô Nham bình
thường. Lương Khuê càng nghĩ, nghi hoặc trong lòng càng nhiều.
Hắn liên tưởng đến có quan hệ cùng Thành phố D, có thể liên quan đến Tô
Nham, cũng chỉ có Mẫn Kiến Trung đại học D kia mà thôi. Tô Nham từng nói y chưa bao giờ tới Thành phố D, khi đó hắn tin… Thế nhưng về sau Tô
Nham lại quen Mân Kiến Trung đại học D… Hiện tại Tô Nham cũng vì hắn ở D mà phản ứng kỳ quái như thế.
Sắc mặt Lương Khuê càng u ám, hắn
không có cách nào không liên tưởng đến chuyện càng kỳ quái, tỷ như giấc
mộng có liên quan đến Tô Nham cùng Mân Kiến Trung kia. Hắn đã từng cho
rằng mơ chỉ là mơ, nhưng Mẫn Kiến Trung lại thật sự tồn tại, hơn nữa
thật sự quen biết Tô Nham. Còn nữa, hắn cũng chưa từng tới đại học D, vì sao trong mơ cư nhiên lại xuất hiện cổng đại học D chứ?
Đây là lần đầu tiên Lương Khuê tới Thành phố D.
Sáng sớm lúc giáo sư nói tới nơi này, hắn không hiểu sao lại cảm thấy hưng
phấn cùng chờ mong, nói không rõ tại sao lại vui sướng, cứ như đi đến
Thành phố D, có thể nhìn thấy người giấu kín trong đáy lòng ngày ngày
trông ngóng.
Nhưng điều này kỳ quái cỡ nào, những người hắn muốn
gặp nhất kia, căn bản không liên quan đến Thành phố D, cha mẹ của hắn ở
Thành phố A xa xôi, người yêu của hắn ở Mỹ kia mà.
Hắn đi Thành phố D, người muốn gặp sẽ là ai?
Mặt trời hừng hực làm toàn thân Lương Khuê chảy mồ hôi, nhưng giờ phút này trong lòng hắn có chút lạnh lẽo.
Miên man suy nghĩ là giày vò nhất, thế nhưng một khi có ý nghĩ kia, suy nghĩ làm cách nào cũng không thể ngăn chặn.
Lương Khuê bỗng xoay người: “Anh ơi, phiền anh nói một chút với giáo sư, tôi có chuyện phải làm, buổi tối nhất định trở về!”
Không đợi anh kia hỏi nhiều, Lương Khuê nhanh như chớp lao xuống cầu, ngăn
một chiếc taxi lại, cứng ngắc nói ra nơi muốn tới: “Đại học D.”
Khi suy nghĩ biến thành hành động, dù là ai cũng không cách nào ngăn cản hoài nghi trong lòng hắn.
Đại học D, hắn mãnh liệt muốn đi xem một lần.
Ngồi trong xe, Lương Khuê kiềm chế bất an cùng hoài nghi trong lòng, không
ngừng gọi cho Tô Nham, nhưng không biết vì sao, Tô Nham thủy chung không nghe. Điều này làm sắc mặt Lương Khuê càng đen thêm.
Tô Nham xông về nhà nắm hộ chiếu thẳng đến sân bay căn bản không có tâm tư nghe,
Thành phố D, là bãi tha ma của y, điều này rất đáng sợ. Mỗi lần nghe
người ta nói đến thành phố kia, y liền nghĩ tới cơn ác mộng đỏ rực ấy.
Nhưng y cũng không bài xích thành phố kia, nếu Lương Khuê nói muốn đi du
lịch, nói đi đến đó, y tuyệt đối sẽ không phản đối, cũng sẽ không bất
an.
Nhưng tất cả bình tĩnh, đều bị câu nói đừng nghe kia làm hỗn loạn.
Vì sao không cho y nghe?
Bởi vì Lương Khuê ở Thành phố D.
Vì sao Lương Khuê ở Thành phố D thì bảo y đừng nghe?
Tô Nham rất rõ, tuy y và chủ nhân không gian không phải cùng một loại
người, nhưng chủ nhân kia đối xử y rất không tệ, tối thiểu sẽ không hại
y.
Nhắc nhở y, chung quy là có ý nghĩa. Đối với Tô Nham mà nói,
một tồn tại như vậy, gần như có thể so sánh với thần tiên, cả thần tiên
cũng cảnh cáo y, y còn có thể bình tĩnh thế nào.
Tô Nham không
ngừng thúc tài xế tăng tốc, nghi hoặc lộn xộn vô cớ hoàn toàn biến thành lo lắng, trái tim hoảng loạn đã làm thân thể y rét run. Y không khỏi
hai tay ôm đầu, bắt buộc chính mình tỉnh táo, không được mất đi lý trí,
không được rối loạn quá mức.
“Rốt cuộc là thế nào? Vì sao không
cho ta liên lạc với Lương Khuê? Thành phố D như thế nào? Ngươi cái gì
cũng không chịu nói rõ.” Y không ngừng truy hỏi.
“Nham Nham,
ngươi hỏi ta cũng vô dụng, ta nói rồi, những chuyện này ta không cách
nào nắm chắc, cũng không làm gì được. Ta chỉ cảm thấy bất tường mãnh
liệt, tại sao như vậy, ta không cách nào trông thấy. Chỉ là một loại cảm giác mà thôi. Ta cảm thấy ngươi tốt nhất đừng đi Thành phố D…”
“Lương Khuê tại đó!”
“… Ai ai, được rồi, ngươi không gọi điện thoại bảo hắn mau mau rời đi Thành phố D sao?”
Tô Nham như bừng tỉnh, vội vàng lấy điện thoại ra bấm không ngừng, Lương Khuê rất nhanh liền nghe .
Tô Nham mừng rỡ, liên tục lớn tiếng nói: “Lương Khuê! Cậu mau rời khỏi Thành phố D, mau mau rời khỏi cho tớ, đừng nán lại nữa.”
Lương Khuê nghe vậy sắc mặt càng âm trầm, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
“Cậu nói cho tớ biết, dựa vào cái gì tớ phải rời đi Thành phố D? Đây là
nhà cậu à? Cậu bảo tớ đi tớ liền đi? Tớ không đi đấy, tớ lại muốn nhìn
cậu… Hừ.” Nếu nói lúc trước hắn vẫn hoài nghi dự đoán của mình, cú điện
thoại này của Tô Nham lại làm hoài nghi của hắn tăng thêm mười lần! Hắn
thật sâu cảm thấy trong đó khẳng định có mờ ám, Tô Nham nhất định gạt
hắn cái gì…
Tô Nham ngạc nhiên, không ngờ Lương Khuê lại như thế. Y thoáng không phục hồi tinh thần lại, làm sao cũng không rõ Lương Khuê
uống lộn thuốc gì!
“Lương Khuê! Tớ hiện tại rất chân thành nghiêm
túc nói cho cậu biết, cậu nhanh chóng rời đi Thành phố D cho tớ, đừng
lắc lư tại đó. Hiện tại tớ không rảnh cãi với cậu, cậu đừng bướng với
tớ.”
Lương Khuê giận sôi, giương giọng rống to: “Ai bướng với cậu, nếu cậu không mờ ám trong lòng tớ cũng chẳng muốn cãi với cậu, tớ nói
hiện tại cậu thật sự ở Mỹ sao? Không ở đại học D cùng người ta hẹn hò
chứ hả?” vừa nói xong hắn có chút hối hận, không khỏi hung hăng cắn
răng, môi cũng cắn nát, chỉ là lanh mồm lanh miệng không có biện pháp,
lời vừa ra khỏi miệng thu không trở lại. Tô Nham hiện tại ở Mỹ hắn vẫn
có thể khẳng định, dù sao điện thoại biểu hiện là đường dài quốc tế. Thế nhưng Tô Nham bây giờ không ở Thành phố D, không có nghĩa là y… hạt
giống hoài nghi một khi gieo xuống, không tìm được đáp án, chết cũng
không cách nào yên tâm.
Tô Nham nghe vậy giận đến thiếu chút nữa
nện vào kính, ngữ khí càng phẫn nộ: “Tôi fuck cậu thứ ngu ngốc chết tiệt này đừng nghi thần nghi quỷ tự tìm khó chịu, bây giờ không phải lúc cãi nhau với cậu! Cậu rốt cuộc có hiểu tôi gấp tới mức nào không, đại thiếu gia cậu nghe tôi mau rời đi được không, tôi lập tức bay về tìm cậu! Đến lúc đó cậu muốn làm gì cũng có thể, cậu có gì không hiểu tôi cũng nói
hết cho cậu.”
“Tôi không hiểu rất nhiều! Cậu hiện tại thẳng thắn
nói rõ ràng trong lòng cậu rốt cuộc là sao cho tôi, cậu nói cậu chưa
từng tới đại học D, nhưng vì cái gì cậu quen Mẫn Kiến Trung, coi như các cậu làm việc mà quen đi, vậy vì cái gì cậu không để tôi tới Thành phố
D? Cậu e ngại thứ gì ở đây? Tô Nham, bây giờ còn có thể cãi vói cậu, nếu cậu để tôi phát hiện… Tôi giết cậu! Vương bát đản!” mắt Lương Khuê đỏ
lên, gắt gao chằm chằm vào ảnh chụp Tô Nham trên màn hình di động, tất
cả hoài nghi lúc này đều biến thành phẫn nộ, giống như hoài nghi của hắn đã thành sự thật. Trong lòng hắn bế tắc khó chịu, mãnh liệt muốn phát
tiết. Taxi chạy vút qua, cách đại học D trong mộng của hắn, càng ngày
càng gần.
Xúc động táo bạo muốn đâm vào tường, đại khái chính là cảm giác giờ phút này.
Tô Nham vô lực, lúc này mới phát hiện khó có thể câu thông với Lương Khuê
cỡ nào, người này ngang ngược lên rồi đến mấy con trâu cũng kéo không
trở lại. Lương Khuê kỳ thật cũng không phải người đa nghi, tin đồn thất
thiệt hắn rất ít để ý. Nhưng Mân Kiến Trung cùng đại học D, một loạt
liên hệ này, Lương Khuê không nghi ngờ mới kỳ quái.
Tô Nham vò đầu, nhụt chí cầm lấy điện thoại không ngừng nói: “Cậu nghe tớ rời đi Thành phố D được không? Coi như tớ xin cậu.”
Lương Khuê nộ đến bừng cháy: “Cút đi!” Tô Nham khi nào thì hạ mình cầu xin
hắn, thái độ hiện tại của y, càng làm Lương Khuê không thể chịu đựng
được.
“Cậu đừng quá mức bất phân! Hoài nghi của cậu căn bản chính
là khinh nhờn tình cảm tôi dành cho cậu, Lương Khuê, nếu cậu phát hiện
tôi căn bản không phản bội cậu, Cậu tính thế nào? Cậu muốn coi như mọi
chuyện chưa từng phát sinh? Nói cho cậu biết không có cửa đâu! Cậu đã
dám hoài nghi tôi, tôi liền dám hoài nghi cậu. Cậu không tin tình cảm
của tôi, cậu oan uổng tôi, cậu nghĩ ăn nói với tôi thế nào? Đến lúc đó
hi hi ha ha trôi qua? Tôi hiện tại nói cho cậu biết, hôm nay chỉ cần cậu đi, mặc kệ kết quả cậu tìm được thế nào, đến lúc đó tôi cũng chia tay
với cậu! Từ nay về sau cậu làm chuyện của cậu, tôi làm chuyện của tôi.”
Lương Khuê nghe vậy khiếp sợ, sau khiếp sợ, toàn thân tức giận đến run rẩy.
Tô Nham dùng tình cảm của bọn họ uy hiếp hắn, chỉ vì ngăn cản hành động hiện tại của hắn.
Lương Khuê giận không kềm được, khàn giọng rít gào: “Cậu cho rằng chia tay tôi liền sống không nổi hả!”
“Chia tay thì chia tay, tôi không thèm!” Lương Khuê rống lớn xong, hổn hển quăng điện thoại di động.
Tài xế cau mày nói: “Đập hư kính phải đền đấy.”
“Đền thì đền!”
Tài xế tức giận hừ lạnh, xe chạy nhanh hơn, hơn 10′ sau rốt cục đến đại học D. Lương Khuê thanh toán tiền đi, hắn đứng trước cổng đại học, hoảng
hốt nhìn cánh cổng, rõ ràng chỉ thấy qua trong giấc mộng một lần, không
hiểu sao lại như rất quen thuộc.
Lương Khuê ngơ ngác đứng thật lâu, rốt cục giơ chân đi vào sân trường.
Giờ là bốn giờ rưỡi chiều, trong sân trường không tính náo nhiệt, Lương
Khuê ngẩn người cũng không biết đi vào làm gì, hắn nhìn con đường cong
cong thật dài, cây pháp đồng hai bên xanh tươi mơn mỡn, cả trai lẫn gái
dạo bước trong đó, lẳng lặng nhìn, tựa như cảm thấy, Tô Nham sẽ đi ra từ trong đám người…
Lương Khuê mê mang đứng, thời gian chậm rãi trôi qua, đến hơn năm giờ, người đi ra sân trường càng nhiều.
Nhưng trong đám người không có Tô Nham.
Lương Khuê giật mình bật cười, Tô Nham ở Mỹ, làm sao có thể từ nơi này đi ra…
Nghĩ đến đây đã nghĩ đến chia tay, Lương Khuê lại nghiến răng nghiến lợi.
Mắt thấy mặt trời ngã về tây, sắc trời chậm rãi ảm đạm.
Lương Khuê không biết lý do mình đứng ở chỗ này, thẳng đến hắn trông thấy Mân Kiến Trung từ sân trường đi tới, tim Lương Khuê rốt cục bạo động.
Thiếu chút nữa liền nhịn không được tiến lên chất vấn hắn, nhưng Mẫn Kiến
Trung từ đám người lướt qua hắn, trong nháy mắt ra khỏi trường, quẹo
vào, đi về hướng con đường trong mộng kia…
Lương Khuê ma xui quỷ khiến theo phía sau, tựa như trong giấc mộng ngày đó, hắn theo sát Tô Nham.
Con đường này cũng giống như trong mộng, cả quảng cáo hai bên đường cũng không thay đổi.
Lương Khuê biết rõ, đi con đường này sẽ dẫn đến nhà trọ của Mẫn Kiến Trung.
Mẫn Kiến Trung quẹo vào con đường nhỏ, vào nhà trọ, cuối cùng dừng lại ở phòng 402.
Tim Lương Khuê đập mạnh như trống, giống như đúc giấc mơ nọ, Mân Kiến Trung thật sự ở 402!
Mẫn Kiến Trung móc chìa khóa ra, vừa chuẩn bị mở khóa, 402 két một tiếng, cửa mở…
Lương Khuê hung hăng nhắm mắt lại.
“Ơ, hôm nay em tới thật sớm.” tiếng Mân Kiến Trung cười làm tỉnh lại thần trí Lương Khuê.
Lương Khuê trừng lớn mắt nhìn sang.
“Em trốn hai tiết, hầm canh cho anh, đúng lúc có thể ăn đó.” Cô gái trong phòng mỉm cười nói.
Mân Kiến Trung bước vào phòng, sau đó đóng cửa.
Lương Khuê nghe được Mân Kiến Trung trong phòng vui vẻ nói: “Canh ngó sen thơm quá.”
Chốn giống y trong mộng, Tô Nham lại không ở.
Trong 402 là một cô gái, bạn gái của Mân Kiến Trung.
Lương Khuê không biết khi nào thì rời đi, hắn thở dài một hơi, lại toát ra càng nhiều nghi vấn.
Sắc trời đã tối sầm, ngựa xe như nước náo nhiệt tươi sáng.
Hắn đi một mình trên phố, điện thoại hư cũng không cách nào liên lạc. Hắn
muốn cùng Tô Nham trò chuyện, muốn Tô Nham cho hắn một lời giải thích.
Hắn nói chia tay chỉ là nói đùa, đương nhiên là đùa, hắn làm sao có thể
chia tay. Mặc kệ sự tình như thế nào hắn cũng không chia tay.
Hắn đi đến buồng điện thoại công cộng, không chút do dự bấm số điện thoại của Tô Nham.
‘ Số quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… ’
… Lương Khuê chán nản gục đầu xuống, Tô Nham tắt điện thoại, có phải giận lắm hay không? Khẳng định rất giận rồi…
Hắn không chết tâm lại bấm mấy lần, nhưng một lần lại một lần, luôn là giọng nữ đáng ghét kia.
Tô Nham biết hiện tại không có cách nào giải thích rõ ràng với Lương Khuê, cũng không thể coi lời nói nhảm của Lương Khuê cho là thật. Nhưng Tô
Nham thật sự phẫn nộ, đặc biệt khi y gọi điện thoại thế nào Lương Khuê
cũng không chịu nghe, y quả thực hận thấu loại cảm giác vô lực vận mệnh
sắp đặt này. Đã nói vận mệnh của y đã sớm sửa lại, đã sớm thoát ly quỹ
đạo ban đầu, vì sao đến bây giờ lại không thể thoát ly càng triệt để một chút! Vì sao còn phải liên quan đến Thành phố D, liên quan đến Lương
Khuê!
Nên phát sinh chung quy cũng phải phát sinh, một câu như vậy, tựa như nói rõ hết thảy.
Tô Nham muốn trốn, lại trốn không thoát.
Y có chút hiểu ra thay đổi của nhân sinh, dù cải biến thế nào cũng sẽ
không hoàn toàn thay đổi, luôn có nhấp nhô nhất định phải thể nghiệm
trong cuộc đời đang chờ ở kia, giống như bức tường kín, nhảy cũng nhảy
không qua.
Nhân sinh nhìn như thay đổi, nhưng nó sẽ không thật sự thay đổi.
Bởi vì Tô Nham vẫn là Tô Nham, Lương Khuê vẫn là Lương Khuê, tất cả mọi người, đều là chân thật.
Tô Nham ngồi trong máy bay, như vượt qua cả thế kỷ đằng đẵng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...