Trọng Sinh Chi Đại Giới

Mùa đông ởthành phố A rất dày vò những kẻ xứ lạ. Dù là tố chất thân
thể Tô Nham hiện nay rất tốt, nhưng mỗi ngày trừng mắt nhìn khí trời âm
u, bầu trời bao la xám xịt, cơ thểy như đông cứng lại, chỗ này không
muốn đi chỗ ấy không muốn đến. Ba người còn lại trong phòng chảy nước
mũi như trái dưa gang, đến giờ ăn cũng lười đi chỉ nằm chờ người khác
giúp mua dùm. Vì vậy Lương Khuê chạy đến đặc biệt thường xuyên, ban đầu
là mua cơm cho Tô Nham, về sau bốn người trong phòng hắn đều bao hết.

Lương Khuê mang một đống hộp cơm chạy lên lầu sáu, dọc theo đường chạy mang
theo hơi nóng. Đụng phải không ít người quen khoa máy tính, thấy Lương
Khuê liền thân quen nói: “Lại đi 601 cung cấp lương thực à?”

Lương Khuê cười ha hả gật đầu: “Đúng vậy a, các cậu muốn cơm không?”

“Ôi, tụi này mua không nổi. Vừa gà vừa vịt, đám tụi bây là thứ độc trùng tư bản chủ nghĩa mà.”

Nói đùa xong, Lương Khuê đã vọt tới ngoài cửa 601, một cước đá văng cửa,
bốn người trong phòng lập tức sống lại, đều vứt bài tập trong tay xuống, cướp đoạt cơm trưa.

Tô Nham thở ra, lắc lắc cánh tay đau nhức
đứng lên, nhìn thấy trên mặt Lương Khuê còn đọng vết mồ hôi, khoác một chiếc áo khoác mùa đông, bên trong chỉ có một chiếc T-shirt ngắn tay.

“Cậu đi chơi bóng à?” Tô Nham nhận cơm trưa.

Lương Khuê qua chỗ y ngồi xuống, chống cằm xem websites: “Đúng a, buổi sáng
hai tiết cuối là thể dục. Á, có văn kiện đến này, nhận không?”

“Nhận.” Tô Nham hàm hồ nói.

“Thư Kế Nghiệp gởi tới, là công việchử? Đúng rồi, Tô Nham, ban chúng tớ có
một người anh em muốn tìm tớ hùn vốn mở tiệm ăn ở gần trường, tớ chịu
rồi. Từ nay đưa thức ăn cho cậu dễ hơn nữa.”

Tô Nham sặc đến ho khan: “Cơm Tây hay Trung Quốc?”

“Cơm Tây, tiệm phong cách Bỉ, như khoai điều Bỉ, rau diếp nướng, hải sản
trai sò, món ăn đạm, phomat vân vân, mở ở cửa bắc, cửa hàng tớ đã bàn ổn rồi, khai giảng sang năm chính thức khai trương.”

Tô Nham gật đầu, “Tớ biết mỹ thực Bỉ rất không tồi, nhưng chưa nếm qua.”

Lương Khuê cười với y: “Khuya hôm nay chúng ta đi ăn.”

Tô Nham cắt ngang hắn: “Không đi, bài tập nhiều quá tớ đau cả đầu rồi, sắp đến thi cuối kỳ, mấy ông bà giảng viênhành hạ người ta đến chết thôi.” Y nói rồi gặm đùi gà hả giận, Lương Khuê cười hì hì duỗi móng vuốt lông
lá ra: “Để tớ xoa bóp cho cậu… Oái…”

Đàm Duệ ôm cà mèn ho khan
nói: “Hai người các cậu đừng khanh khanh ta ta ở chỗ này, Lương đại soái ca, lần trước cậu nói có người bà con muốn thuê dạy kèm phải không? Tớ
cùng Vu Tưởng đông này không định về nhà, muốn làm gia sư kiếm chút phí
sinh hoạt. Lần trước hội trưởng nói sẽ lưu ý giúp chúng tớ, kết quả đến
giờ cũng chưa đứng vào đội. Dạy kèm được tiền nhanh, thiệt nhiều học
sinh xếp hàng chờ .”

“Cần a, sao lại không cần, mấy nhócbà con nhà chúng tớ còn nhiều, rất nhiều. Chỉ đích danh ngành toán lý hóa trường
chúng ta, khoa văn thì muốn đại học B, tớ tính coi, cao trung có ba
thằng nhóc, muốn học thêm toán lý hoá, hai người các cậu đi không? Cơ
bản tính một trăm một giờ, dạy tại gia, bên ngoài cũng không có giá này, bao ăn cơm, nhưng các cậu phải nhiệt tình giảng bài, mấy thằng oắt này
kỳ thật đều rất thông minh, chỉ là tính tình thiếu gia khó đối phó, các
cậu phải xem xét kĩ. Còn có năm sáu đứa tiểu học cấp 2, có mấy nhỏ cháu, nhưng nữ sinh dạy cho con gái tốt hơn.” Lương Khuê dứt lời nói với Tô
Nham: “Vốn cậu tớ còn muốn tớ đi dạy thằng em họ toán lý hoá. Hừ, tớ bỏ
tiền ra cho ổng cũng không muốn dạy. Về sau còn nói hỏi cậu coi có chịu
không, nhưng tớ không chịu, hộ chiếu đã làm xong rồi, nghỉ đông chúng ta đi thăm Việt Việt.”


Tô Nham trầm mặc gật đầu.

Đàm Duệ cùng Vu Tưởng vui vẻ không thôi nói: “Điều kiện tốt như vậy sao lại không dạy, thật cám ơn cậu.”

“Vậy được, tớ quay lại nói với cậu tớ liền cho các cậu qua. Tô Nham, Thư Kế
Nghiệp lại gởi văn kiện tới, còn muốn cậu coi ngay đây này.”

Tô Nham nuốt thức ăn, đi qua nói: “Nhấn mở ra coi.”

Lương Khuê nhấn mở văn kiện Thư Kế Nghiệp truyền đến, là một đoạn phim ngắn
về games cùng một địa chỉ Internet. Đoạn phim chỉ dài ba phút nên xem
rất nhanh, websites thì đều là tin tức về trò chơi kia cùng tư liệu về
đoàn đội nhân viên chế tác trò chơi này.

Thư Kế Nghiệp lên MSN nói: đoàn đội này nhỏ, chỉ có bốn người mà làm ra trình độ này, tương đối khá. Cậu có ý kiến gì?

Tô Nham chằm chằm vào màn hình nửa ngày không nói chuyện, công ty đang
từng bước phát triển, hàng năm muốn mời hiền nạp sĩ là nhất định, cho
tới bây giờ Thư Kế Nghiệp cũng chiêu mộ được không ít người tuổi trẻ
mới. Chỉ cần kỹ thuật tốt, Tô Nham cũng không có ý kiến gì.

Phần tư liệu trước mắt này, rất không tồi, video trò chơi ngắn kia cũng xuất sắc.

Mân Kiến Trung, năm thứ hai khoa máy tính đại học D.

Chính là Mân Kiến Trung này, Tô Nham nhớ rõ lúc trước lúc y lên năm nhất đại
học D, Mẫn Kiến Trung đã là đàn anh năm ba, một đàn anh chỉ nghe tên
không thấy mặt. Lúc Tô Nham lên năm hai, Mẫn Kiến Trung năm tư tốt
nghiệp, khi đó Tô Nham mới quen anh.

Tô Nham hôm nay nhớ tới chuyện cũ, trong lòng vẫn là bình tĩnh.

Tô Nham trả lời Thư Kế Nghiệp: rất tốt

Thư Kế Nghiệp nói: Ừm, anh liên lạc với bọn họ đây.

Thi cuối kỳ trôi qua rất nhanh, hai người chờ Lâm Cường cùng Trần Yến
đếnThành phố A, bốn ngườitề tụ xong lập tức bay đến bệnh viện Mỹ.

Không có bao nhiêu vui sướng sau đoàn tụ, chỉ cần vừa nghĩ tới Tần Việt còn nằm đó không nhúc nhích, ai cũng cười không nổi.

“Gần một năm …” Lương Khuê phiền muộn cảm thán.

Sắc mặt Tô Nham có chút tái nhợt, áo khoác lông cừu ấm áp cũng không cách
nào giảm đi hàn ý toàn thân y. Nhìn thiếu niên gầy gò trầm tĩnh trên
giường, trong lòng y bắt đầu dâng trào niềm xấu hổ khó có thể bỏ qua.

“Bác sĩ trong nước ngoài nước đều nói Việt Việt nhà dì không có bệnh, tìm
không ra bệnh gì. Có thể nó không tỉnh lại, một mực nằm như vậy, không
có bệnh cũng dằn vặt thành bệnh, ngủ mãi… Người liền gầy.” Trác Liên Chi nhìn đôi tay đôi chân khẳng khiu của con trai mà nghẹn ngào không thôi
nói. Kỳ thật bà đã rất ít khóc, chạy đến từng bệnh viện từng bệnh viện,
kết quả chẩn đoán đã nghe đến chết lặng, sớm đã không chảy nước mắt nổi
nữa. Mỗi ngày cứ máy móc chăm sóc, thay quần áo mớm thuốc cho nó, bà cái gì cũng không làm, luôn ở lại nơi này, hi vọng một ngày nào đó có thể
nhìn thấy Tần Việt mở mắt ra. Hôm nay thấy mấy người bạn tới thăm con,
bà nhìn bọn họ cùng tuổi nhau, vẫn sống tinh thần bừng bừng phấn chấn
như thế, trong lòng lập tức chua xót không thôi. Nếu Tần Việt không gặp
chuyện không may, hôm nay cũng sẽ giống như những chàng trai cô gái này, tha hồ huy vũ thanh xuân trong đại học.

Trần Yến nhìn tình cảnh
trước mắt, nhịn không được trào nước mắt. Chuyện làm người ta tối vô lực chính là thế này, gặp mặt nhưng không nghe được, gặp được nhưng cũng
như không. Cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể ngày ngày giương mắt
trông mong khổ sở chờ đợi .


Tần Việt, cậu muốn mọi người đợi bao lâu nữa?

Lương Khuê thở dài, đỡ dì út ngồi qua một bên: “Dì út đừng để bị bệnh, mấy
ngày này dì nghỉ ngơi cho khỏe đi, chúng con giúp dì chiếu cố Việt Việt, chúng con có thể ở nơi này một tháng.”

“Đúng vậy a, dì, dì đi nghỉ ngơi đi ạ, chúng con sẽ chăm sóc Tần Việt cẩn thận.”

Trác Liên Chi miễn cưỡng lộ ra nụ cười, gật đầu không thôi nói: “Ừ, các con
có thể ở cạnh Việt Việt nhiều nhiều cũng tốt, nói không chừng làm ồn lên nó liền tỉnh. Các con ở nhà của dì đi, cha nó mua một ngôi nhà cạnh
bệnh viện cho dì ở, nhà rất lớn, các con ở hết cũng đủ chỗ.”

“Cảm ơn dì út, Trần Yến, Lâm Cường. Các cậu theo giúp dì út tớ trở về nhìn đường trước, dời mấy thứ trong khách sạn qua đi.”

“Được, buổi tối đổi cho các cậu.”

Bàn tay Tô Nham giấu sau áo khoác siết chặt trắng bệch, y lẳng lặng ngồi
bên cạnh nhìn Tần Việt, Lương Khuê đến trò chuyện với Tần Việt, nói
những chuyện khi bọn họ còn bé, sinh động như thật, cứ như Tần Việt đang cười nghe hắn kể.

Nửa giờ sau Lâm Cường gọi điện thoại nói mọi thứ đã chuyển xong, Trần Yến cùng bảo mẫu đang chuẩn bị bữa tối.

Lương Khuê thoải mái cười nói: “Trần Yến thật là đức hạnh, biết nấu canh không? Nấu canh gà đi a, tớ muốn uống.”

“Không thành vấn đề.”

Tô Nham đột nhiên ôm lấy đầu nói: “Lương Khuê, tớ chóng mặt.”

“Không thoải mái?” Lương Khuê đi qua sờ đầu y: “Không có phát sốt a.”

“Không phải phát sốt, chỉ là chóng mặt choáng váng thôi, đại khái gió lạnh thổi lâu.”

“Chắc là thế, đúng lúc ở bệnh viện, tớ đi tìm bác sĩ hỏi, mua cho cậu chút
thuốc phòng cảm mạo, cậu dựa vào giường nghỉ ngơi một chút.”

“Ừ.”
Tô Nham nhìn Lương Khuê bước ra khỏi phòng bệnh, Tô Nham lập tức đứng
dậy, vươn tay liền xuất hiện một ống gì đó, bên trong đầy chất lỏng
trong suốt, Tô Nham vừa vội lại hưng phấn nâng Tần Việt dậy, cầm lấy ống nhắm ngay miệng cậu chậm rãi đút vào, chất lỏng chảy vào miệng Tần
Việt, mắt thấy nó chảy ra, Tô Nham nhanh nhẹn để đầu cậu ngửa ra sau,
bóp cằm cậu, vuốt cổ làm Tần Việt uống hết. Cứ làm vậy nhiều lần, đút
hết chất lỏng trong ống mới dừng tay. Tô Nham thở ra, buông tay để Tần
Việt nằm xuống, mặc dù y đã rất cẩn thận, nhưng vẫn làm trước ngực Tần
Việt ướt một chút.

Tô Nham cuống quít xử lý, thanh âm trong đầu kia cười khẩy: “Khặc khặc, ngươi đang lãng phí đấy, cho dù mỗi ngày ngươi đút linh thủy hắn cũng không tỉnh lại, đây là mệnh.”

Tô Nham giật mình một hồi, thở dài nói: “Ta có thể làm chỉ có chút chuyện
này thôi. Cậu ấy hiện tại… Quá gầy, nhìn dọa người. Cho dù ta không có
cách nào làm cậu ấy tỉnh lại, cũng hi vọng thân thể cậu ấy không suy sụp quá, cả đời còn rất lâu, nói không chừng cậu ấy kiên trì, có một ngày
sẽ thật sự tỉnh.”

“Khặc khặc khặc khặc, dù là sống lâu trăm tuổi, nhưng chỉ có thể nằm, lại làm được cái gì?”

Tô Nham trầm mặc không nói, nhìn mặt Tần Việt ngẩn ngơ.

Lúc Lương Khuê tiến đến lần nữa, Tô Nham đã ‘dù bận vẫn ung dung’ ngồi đọc báo.


“Còn chóng mặt không?” Lương Khuê mang túi nhựa qua quan tâm hỏi y.

Tô Nham lắc đầu: “Hết rồi, thể chất tớ tốt, nghỉ một chút liền không có thành vấn đề.”

“Hi vọng không có việc gì, tớ gọt táo cho cậu lót bụng. Di, chăn của Việt Việt sao lại ướt thế?”

Mặt Tô Nham thoáng lúng túng: “Khụ, tớ vừa rót nước, không cẩn thận để đỗ ra. Thực xin lỗi, lần sau tớ sẽ chú ý một chút.”

Lương Khuê chằm chằm vào Tần Việt, bỗng nhiên nói: “Dì út nói Việt Việt mỗi
ngày chỉ có thể dựa vào truyền dịch duy trì tánh mạng, cậu xem Việt
Việt, có phải quá gầy? Khi nào mới có thể tự mình ăn cơm uống nước.”

“… Không có chuyện gì, chậm rãi sẽ chuyển tốt.”

“Cậu nói sao lại có việc lạ này, lúc ấy nó không có nhảy xuống, cũng không
bị thương ở đâu, sao lại hôn mê bất tỉnh? Những bác sĩ kia quá không
chuyên nghiệp, cái này nói không biết cái kia nói không có vấn đề, cái
này còn gọi không có vấn đề? Tính ngày coi, tháng tư nhập viện, hiện tại cũng sắp đến năm mới, cư nhiên một chút tiến triển cũng không có.”
Lương Khuê ẩn chứa tức giận phàn nàn, hổn hển hai mắt trừng Tần Việt,
tràn đầy bất đắc dĩ.

Tô Nham không lời nào để nói, lại nghe Lương
Khuê lẩm ba lẩm bẩm nói: “Tô Nham, cậu nói có phải là quỷ nhập vào người rồi hay không?”

“…”

Lương Khuê vò đầu: “Cậu đừng nhìn tớ
như vậy, tớ nói thật… Cậu đừng không tin, có đôi khi tớ cảm thấy rất
thần kỳ. Có nên thỉnh một đại sư nội công đến xem không?”

“…”

“Đừng không nói lời nào a, tớ quay về phải đi hỏi thăm đại sư trong nước, nói thế nào cũng nên thử một chút, không thể ngồi chờ chết.”

“…” Tô Nham vỗ vỗ mặt Lương Khuê, híp mắt cười: “Cậu cố gắng lên.”

Bốn người ở lại Mỹ đến mùng một tết mới về, bọn họ tận lực ở lại đến lúc
này, đón giao thừa cùng Tần Việt trong bệnh viện, nghênh đón ánh triều
dương mùng một năm mới.

Vừa về nước, hai người đều nhận được điện
thoại từ nhà gọi đến. Lương Khuê nhất định phải về nhà, Tô Nham có chút
co quắp, nhà kia y đi qua một hai lần, đều là cha muốn y trở lại ăn cơm, năm trước cha cũng nói muốn y trở về ăn tết, hiện tại y trở lại Thành
phố A, hình như từ chối không được.

Nhưng Lương Khuê lại hi vọng
Tô Nham có thể trở về, vẫn tốt hơn so với Tô Nham một mình ngồi trong
nhà trọ. Dù người cha kia bất trách thế nào, cũng là cha của y.

“Ổng đã mời cậu trở về uống canh, vậy cậu đi đi. Không ăn phí lắm, mấy ngày
nay tớ phải bận rộn đi chúc tết, phỏng chừng không rảnh ở bên cậu, cậu
đừng ngày nào cũng im lìm ngủ trong nhà trọ.”

“Tớ bữa nào cũng đi nhà cậu chúc tết.” Tô Nham nói.

“Ha ha, đó là nhất định. Đi thôi, tớ tiễn cậu về. Không có gì cần để ý, mẹ
kế cùng nhỏ em tiện nghi nhà cậu nếu dám khi dễ cậu, tớ đi lóc mái nhà
họ ra!”

Lương Khuê tự mình đưa Tô Nham đến cửa, Ông Tô nhiệt tình
mời hắn vào uống trà, Lương Khuê tìm lý do đi trước. Tô Nham bước vào
căn nhà ấm áp, lập tức ngửi thấy mùi canh gà nồng đậm. Mùi canh gà này
là cách hầm cách thủy phía nam, Lương Khuê đặc biệt thích.

Ông Tô
vẻ mặt tươi cười nói: “Trở về thật đúng lúc, cô Liễu vừa hầm xong canh
gà, cha bảo bả thêm chút mì vào, trước kia con thích ăn món này, hôm nay phải ăn nhiều vài chén. Phòng dọn dẹp xong cho con rồi, con cứ ở đến
mười lăm, đi học rồi dọn đi không muộn.”

Tô Nham khẽ gật đầu, mở vali lấy rượu nho, hạt cà phê, chocolate ra: “Qùa biếu mọi người.”


“A a, mua tại Mỹ a, con có lòng.” Ông Tô rất vui mừng, không ngờ còn có
thể nhận được một phần quà, ông nghĩ, vốn tưởng rằng thằng con này lãnh
lãnh đạm đạm với ông, bình thường kêu nó trở lại dùng cơm cũng nhiều lần chối từ. Hôm nay xem ra, con trai nói thế nào vẫn là con trai, huyết
mạch tương liên, sao có thể lãnh khốc tới cùng chứ.

Hai cha con đang nói chuyện, mẹ kế cùng cô em Đường Du từ trên lầu đi xuống .

Ông Tô lập tức nói: “Nham Nham mua quà cho hai người, ha ha, đứa nhỏ này rất có tâm .”

Mẹ kế từ ái mỉm cười: “Cảm ơn, hiểu chuyện hơn cả em gái con, con nhóc kia đi ra thì chỉ lo chơi, không biết mua thứ gì cho chúng ta, đúng là con
tiểu bạch nhãn lang [1] mà”

Đường Du bất mãn phản bác: “Sao không mua a, nghỉ hè cấp ba con cùng bạn đi
Hồng Kông, không phải mua cho mẹ hai cái túi LV cùng kem dưỡng da sao?
Tiêu hơn cả vạn tiền tiêu vặt của con đó .”

“Vâng vâng vâng, mẹ
quên mất. Cô Liễu, canh gà xong chưa? Mau bưng ra, đừng để khách chờ
lâu. Ôi, coi trí nhớ của tôi này, không phải khách, là người một nhà, dì giống cha con gọi con là Nham Nham được chứ a?”

Tô Nham mỉm cười: “Dì tùy ý.”

Ông Tô bất mãn trừng vợ cùng con gái, hừ một tiếng kéo vali củaTô Nham vào
phòng ngủ: “Đi xem phòng của con, nhìn coi còn thiếu gì không.”

Hai cha con vào phòng ngủ, Ông Tô lập tức nói: “Con đừng để ý lời hai mẹ
con họ nói, hai người này há miệng ra ngoài nói ăn ra thì biết cái gì.
Hừ, con nhãi kia thực tế là bạch nhãn lang, nói thế nào cha cũng nuôi nó nhiều năm, bình thường cả sắc mặt cũng không cho cha, cả một viên kẹo
của nó cha cũng chưa từng nếm qua. Ngược lại còn nhớ mua cho mẹ nó cái
gì đó, chậc, còn không phải tiền cha kiếm được sao.” Ông Tô vừa nói vừa
móc ra một cái bao đưa cho Tô Nham: “Đưa tiền mừng tuổi cho con, con
cũng học em con một ít, chọn cái gì đó mà mua, đắc cũng được, nhưng lớn
rồi, trường là tiểu xã hội, sinh viên cũng phải ganh đua tranh đấu, mặc
keo kiệt quá không tốt đâu, mua hai bộ vest đẹp chút, đàn ông phải mặc
vest, đi tới chỗ nào đều có dáng vẻ.”

Tô Nham dò xét gian phòng
ngủ này, phòng cũng không lớn, nhưng bố trí vô cùng có phong phạm đàn
ông, y nghĩ đây nhất định là cha sắp xếp, cũng không thể trông cậy vào
mẹ kế đến thu dọn.

Y hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối cùng tầm mắt rơi vào bàn sách, trên đó đặt một khung ảnh, trong ảnh là y và cha
nhiều năm trước chụp chung. Khi đó y mới lên lớp 6, mặc một bộ đồng phục màu xanh quê mùa, đứng cong vẹo, khoát vai cha, cười khờ dại lại rực
sáng.

Tô Nham nhớ tới ngày đó, là chủ nhật trời trong nắng ấm, cha dẫn y đi ra ngoài chơi, kỳ thật chỉ là tản bộ ở công viên gần đó, tình
cờ đụng phải chú chụp ảnh tại chổ đó, ông chúrao to thú vị, cha y liền
cười ha hả kéo y đi chụp một tấm. Lúc ấy còn kiêu ngạo cảm thán: “Nham
Nham sắp cao bằng cha rồi, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ hơn cha cho coi.”

Nay nghĩ lại, khi đó cha y thật hạnh phúc, ngoài hạnh phúc
được nhận tiền lương, còn có khát vọng cùng dã tâm của mình. Mắt thấy
người chung quanh vì đầu tư kinh doanhlạigiàu hơn so với nhận lương hằng tháng, có nhà lớn, có xe hơi. Cha y lúc ấy làm trong xí nghiệp thuỷ lợi điện lực nhà nước, phúc lợi không tồi, nhưng muốn mua xe càng xa hoa
lại không mua nổi. Ông bất mãn với địa vị xã hội của mình, cảm thấy cầm
số tiền lương nhỏ nhoi này không đủ cho tiền đồ của mình.

Tô Nham
kỳ thật rất bội phục cha, có mục tiêu theo đuổi lập tức liền ra tay. Có
nhãn lực cũng có quyết đoán.Hồi lớp bảy điều kiện trong nhà Tô Nham khá
giả hơn, cha y thường xuyên nói chuyện lớn cười ha hả, càng lúc càng
giống kiểu cách ông chủ. Khi đó y không hiểu cái gì là đầu tư, cũng
không biết cha rốt cuộc làm gì bên ngoài, chỉ biết điều kiện trong nhà
tốt, y muốn mua cái gì cũng dễ hơn. Nhưng chờ đến đầu tháng ba, trong
nhà ngày càng ồn ào khắc khẩu.

Thấy Tô Nham chằm chằm vào ảnh
chụp, Ông Tô cười ha ha nói: “Đây là lúc đầu cha mang tới, sau này đây
là phòng của con, ảnh chụp liền đặt trong này. Đi thôi, uống canh gà
đi.”

“Vâng…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui