Trọng Sinh Chi Đại Giới

Hồi sáng lúc Tô Nham cùng bạn bè leo Vạn Lý Trường Thành, như y đã
nghĩ, người người chen chúc bị ngăn trên Trường Thành đi chậm như rùa.
Lúc điện thoại vang lên, hiện ra dãy số lạ lẫm.

“Nham Nham, con thực sự thi đậu Đại học A?”

Tiếng cha đột nhiên truyền đến, Tô Nham có chút sững sờ, hồi lâu mới lên tiếng: “Vâng. Đã đi học.”

“Ha ha, không hổ là con của cha, quả nhiên quá thông minh. Nham Nham sao
con không nói cho cha một tiếng, tốt xấu gì cũng phải làm một buổi tiệc
chúc mừng con thi đậu đại học chứ. Nếu không phải người khác nói đến
con, cha còn chưa biết nữa a.”

“Người khác?”

“Đúng vậy a,
một người bạn làm ăn của cha. Ông ta nói trông thấy con ở buổi tiệc của
con trai Lương Hưng Quốc, thấy con giống cha quá mới quay lại đến hỏi
chaa. Con Lương Hưng Quốc là bạn của con à?”

“Vâng.”

“Ha ha, không sai, không sai, người trẻ tuổi quen nhiều bằng hữu tốt, bằng hữu
nhiều con đường sẽ vững vàng hơn. Nham Nham có bạn bè giáo viên nào thân thì con ráng nhớ coi, tiệc rượu này cha sẽ mở thiệt lớn.”

Tô Nham cân nhắc thật lâu, không từ chối an bài của ông.

“Tiệc rượu đặt ở đâu? Nhà hàng nào?” Lương Khuê nghe xong bình tĩnh hỏi.

“Tạm thời không rõ lắm, ông ta tự an bài.”

“Tô Nham, mẹ kế kia gặp cậu chưa?”

“Chưa.”

Lương Khuê bĩu môi: “Nhìn thái độ bình thường của cha cậu, phỏng chừng mẹ kế
cậu cũng chẳng hiền lành gì mấy. Cha thì nhất định phải nhận, mẹ kế thì
thôi đi, tớ sợ bả khi dễ cậu.”

“Ha ha, bà ta có thể khi dễ tớ thế nào? Nể mặt của cậu, bà ta sẽ không dám a.” Tô Nham vê cằm Lương Khuê cười nói.

Lương Khuê sững sờ, líu lưỡi nói: “Xem mặt mũi của tớ?”

“Phải nói là xem mặt mũi của cha mẹ cậu.”

Lương Khuê hứ một tiếng.

Ông Tô làm việc rất hiệu suất, nói làm là làm, cả quá trình không liên quan nhiều lắm đến Tô Nham, Tô Nham chỉ phụ trách mời một ít bạn bè đến ăn.

Khi họ cùng đến nhà hàng, Tô Nham nhìn thấy tất cả đều là khách không quen. A, có một hai người là nhận thức, hai nhà cậu út cùng cô út của y, tốt
xấu gì cũng là thân thích, trước kia gặp qua mấy lần. Chỉ là những họ
hàng này luôn phát triển ở Thành phố A, sau khi ông bà nội qua đời, cũng không thân với nhà Tô Nham lắm.

“Nham Nham a, con đã lớn như vậy .”

“Thật giống cha con.”

Tô Nham lạnh nhạt mỉm cười, ngồi một bàn cùng bạn bè. Bạn cùng phòng Đàm Duệ hiếu kỳ nói: “Tô Nham, ai là mẹ cậu?”

“Mẹ tớ không có tới.”

Nói vừa xong, cửa ra vào tiến tới một đôi mẹ con, Ông Tô lập tức đi qua,
đứng bên người nữ nhân nói gì đó, Đàm Duệ vội hỏi: “Đó là mẹ cậu?”

“Mẹ kế.”

“…” Đàm Duệ câm họng.

Ông Tô dẫn mẹ kế cùng đứa con gái tiện nghi[1] đi về phía Tô Nham, cô bé
kia thay đổi rất nhiều so với mấy năm trước lúc Tô Nham nhìn thấy, dáng
người trở thành cọng mì sợi, đúng là một tiểu mỹ nhân.


“Nham Nham, đây là dì… Mẹ con, đây là em con Đường Du, nó cũng như con năm nay học năm nhất.”

Tô Nham khách khí vươn tay phải: “Chào dì, cám ơn dì chiếu cố ba tôi.”

“… Xin chào.” Nhìn thiếu niên trấn định vô cùng trước mắt, mẹ kế sửng sốt một cái, cứng ngắc vươn tay phải.

Ông Tô nhíu mày, con trai và mẹ gặp mặt như vầy cũng quá không thân thiết. (=..= Não ông này bị tàn rồi)

Cửa ra vào lại một hồi rối loạn, là Lương Khuê cùng cha mẹ hắn đến.

Vợ chồng Ông Tô vội vàng qua nghênh đón, Tô Nham ngồi không nhúc nhích, nhìn Lương Khuê bay thẳng đến phía y.

“Tô đại thiếu gia, sao mà mặt sa sầm nghênh đón tôi thế này?” Lương Khuê đi qua cười hì hì đập vai y.

Tô Nham nắm một nắm kẹo đưa cho hắn: “Cầm đứng một bên chơi đi cưng.”

“Shit, ngứa da hả.” Lương Khuê cười cười sững sờ, liếc cô gái bên cạnh Tô Nham thấp giọng hỏi: “Đây là cô em tiện nghi của cậu?”

Tô Nham gật đầu.

Lương Khuê che miệng nói thầm: “Các cậu không có quan hệ huyết thống, ít lui
đến nha. Con bé này đẹp đấy, cậu phảikiềm nén nghen.”

Tô Nham phụt cười: “Phải kiềm nén là cậu, tớ là nham thạch, không có gì không chịu được hết.”

“Tớ hôn một cái, không phải cậu cũng mềm nhũn ra?” Lương Khuê cười trộm.

Tô Nham ngoài cười nhưng trong không cười, ma trảo dưới bàn vung lên,
Lương Khuê lập tức mặt đỏ tới mang tai, nhanh như mèo động cũng không
dám động.

“Lương Khuê làm sao vậy?” Người khác hỏi. (Bị trảo tiểu đệ đệ rồi, Nham Nham hảo đáng sợ, nói ko hợp liền…. [run rẩy])

Lương Khuê thống khổ lắc đầu, liên tục xua tay.

Tô Nham buông lỏng tay, điềm nhiên như không quan tâm Lương Khuê: “Có phải là muốn đi vệ sinh không? Tranh thủ đi đi, đừng cố kiềm nénsẽ bị bệnh
đó.”

Lương Khuê kẹt kẹt đứng dậy, vội chạy về phía toilet.

Nói đây là tiệc chúc mừng Tô Nham đậu đại học, không bằng nói là hội giao
lưu của Ông Tô, đối tượng giao lưu quan trọng nhất chính là cha mẹ Lương Khuê. Những người khách khác, toàn bộ đều giống cha y mong ngóng vợ
chồng Lương gia. Ngược lại quên mất tiêu Tô Nham.

“Nham Nham, con
đừng ở kí túc xá, dọn về nhà cái gì cũng thuận lợi hơn, ký túc xá trường học điều kiện kém, thức ăn căn tin cũng không sạch sẽ gì.”

“Ở kí túc xá đi học tiện hơn, không muốn đón xe mỗi ngày.”

“Được rồi, nếu con thiếu cái gì nhớ nói với cha, đây là phí sinh hoạt cha cho con, con ở trường đừng không nỡ dùng tiền. Ráng mà học, quen nhiều bạn
vào, cũng đừng ngày nào cũng chơi game mê muội mất cả ý chí.”

“Vâng.” Tô Nham lên tiếng, sau đó cùng các sinh viên trở lại trường.

Chương trình năm nhất rất nặng, bài tập mỗi ngày phải hoàn thành cũng không
ít. Tô Nham mua một cái notebook, lúc bài tập nhiều ở lại ngay trong kí
túc xá, rảnh rỗi lại đến công ty. Trên thực tế thời gian có thể đến công ty rất ít, cả nhà trọ cũng lười về. Ngành nghề để lựa chọn cũng không
thiếu, nhưng Tô Nham vẫn chọn ngành vi tính. Đặc điểm của ngành này là
khiến thời gian nghỉ ngơi giảm sút đáng kể, y coi như thoải mái, ba
người còn lại trong phòng đều kêu khổ thấu trời, thỉnh thoảng ồn ào:
“Con bà nó, còn nặng hơn so với cấp 3 a!”

Còn có điều càng làm
người ta thống khổ chính là nữ sinh quá hiếm, ngành kĩ thuật xác thực
rất ít nữ sinh. Khoa máy tính còn là hiếm trong hiếm, lúc vừa khai giảng năm nhất khoa máy tính bọn họ có không ít nữ sinh đậu vào, dần dần sau
nhập học, có thể chuyển ngành đều chuyển hết, nữ sinh ở lại có thể đếm
được trên đầu ngón tay.

Học cấp 3 thành tích xuất sắc, không có
nghĩa là học đại học cũng xuất sắc, hai bên căn bản là hai lĩnh vực hoàn toàn bất đồng, trường càng giỏi, sự khác biệt này càng lớn. Tô Nham đời trước đọc ở đại học D, cũng là đại học đứng đầu, nhưng khoa máy tính
trường này cũng không trội lắm, nếu lấy thực lực chỉnh thể so sánh với

trường hiện tại đang học, Tô Nham cũng cảm giác chênh lệch rõ ràng.
Giảng viên là mấu chốt lớn nhất trong đó. Giảng viên trường này mời về
đều là người nổi tiếng trong lĩnh vực máy tính, trong đó có một người là thần tượng Tô Nham sùng bái cả hai đời. Việc học mặc dù nhiều, nhưng đi học là một loại hưởng thụ, giảng viên bất đồng cách dạy cũng bất đồng,
người trong phòng phàn nàn thì phàn nàn, nhưng ánh mắt cả đám sáng
trong, bất tri bất giác liền thoát khỏi hơi thở mà cấp 3 đã in hằn trên
người.

Lương Khuê học xây dựng, thời gian nghỉ ngơi không nhiều
hơn Tô Nham bao nhiêu, nhưng hắn lại hiếm thấy mà chủ động nghiêm túc đi học, đơn giản là lĩnh vực ngành học mới, rất thú vị.

Kết thúc
chương trình học hôm nay, Tô Nham cầm sách trực tiếp chạy đến căn tin,
thời gian này căn tin vô cùng chen chúc, Tô Nham đứng ở vị trí dễ thấy
chờ Lương Khuê đến. Nhìn đầu người nhốn nháo, những đôi mắt lưu động ánh sáng khác thường. Đại học thật là cung điện kỳ diệu, nhiều người, thiên hình vạn trạng. Cả trai lẫn gái cởi bỏ nét đơn thuần thời cấp 3, khoác
lên tinh quang cùng mị lực nhàn nhạt.

Có câu nói đại ẩn ẩn vu
thị[?], dùng để hình dung tâm tình Tô Nham kỳ thật cũng không thích hợp, nhưng Tô Nham vẫn nghĩ tới câu này. Trường học to như vậy, con người
thì đủ mọi loại hình, đồng tính luyến ái hòa vào trong đó, kỳ thật cũng
chẳng chói mắt lắm. Càng nhiều người chỉ là lạnh nhạt đi qua, sẽ không
đặc biệt chằm chằm vào người khác cười nhạo xem náo nhiệt quá lộ liễu.
Bọn họ sẽ không giống học sinh cấp 3 ngạc nhiên kinh sợ, chỉ vào mũi của bạn mà mắng mày là biến thái. Thật muốn làm gì bạn, người ta sẽ có cách làm càng thông minh hơn.

Tô Nham cùng Lương Khuê cũng không làm
ra động tác khác thường gì trong trường, đi cùng nhau không khác gì hai
người bạn. Tô Nham lại trong lúc vô tình nhìn thấy vài đôi đồng tính mập mờ khác, đừng nói y liếc nhìn ra, cả mấy người bạn cùng phòng cũng một
câu nói toạc móng heo, lần nào cũng mập mờ cười với Tô Nham chỉ vào hai
đàn anh phía trước: “Hai người kia nhất định là một đôi.”

Trong trường nhân số rất đông, y và Lương Khuê, không phải cặp đôi duy nhất.

Đời trước y học ở đại học D, năm y học năm nhất, 《núi Brokeback》làbộ phim
đồng tính rất thịnh hành trong ngoài nước. Bên tai đôi lúc lại thoáng
nghe người ta cười hì hì nói một câu Brokeback.Khả năng tiếp nhận của người trẻ tuổi kỳ thật rất mạnh, có lẽ rất nhiều
người không cách nào chấp nhận đồng tính luyến ái, nhưng không có nghĩa
là họ sẽ chủ động đi đả kích đồng tính. Mỗi người đều có cách sống của
bản thân, ai rảnh nhìn bạn có đi lên con đường nghiêng lệch hay không.

“Hôm nay muốn ăn cái gì?” Lương Khuê cười hì hì chạy tới, vuốt bụng đôi mắt lấp lánh nhìn lên menu.

Tô Nham thuận tay mua hai ly cocacola, liếm liếm khóe miệng nói: “Thịt
chiên. Lần trước ăn thật ngon, mua thêm một phần rau trộn, những thứ
khác tùy ý. Tớ đi giành chỗ, cậu xếp hàng.”

“OK.” Lương Khuê chen
vào đi xếp hàng, đồ ăn căn tin đại học không hề khủng bố như lời đồn bên ngoài, kỳ thật rất nhiều món ăn khá ngon. Học một ngày đói bụng mệt
mỏi, đến căn tin có thể nhét đầy bụng, giá cả rẻ lợi ích thực tế, không
gì không ổn cả.

Lương Khuê không bao lâu liền bưng cơm tìm được Tô Nham, bên người Tô Nham còn ngồi hai người bạn cùng phòng của y, Đàm
Duệ cùng Vu Tưởng. Ba người đang nói chuyện về khóa học buổi sáng; Đàm
Duệ thấy Lương Khuê đến liền thân thuộc nói: “Hôm nay sao chỉ có mình
cậu thế này, cậu bạn khoa hóa kia không đi cùng à?”

Cậu bạn khoa
hóa Đàm duệ nói chính là Tiết Thủ Nhân, học sinh Lê Hoa cao trung thứ ba khoa học tự nhiên đi đậu Đại học A năm nay. Cấp ba trước kia, Tô Nham
cũng không biết cậu, Tiết Thủ Nhân trừ học tập ra gần như mặc kệ tất cả, bởi vậy không có xã giao gì, hôm nay cùng lên đại học, lập tức liền
thân nhau. Tha hương đất khách, có bạn cùng lớp làm bạn, trong lòng sẽ
an tâm một ít, vừa khai giảng xong, Tiết Thủ Nhân rất không được tự
nhiên, mỗi ngày gọi điện thoại cho Tô Nham Lương Khuê, lôi kéo bọn họ
cùng ăn cơm trưa, cơm tối, cơm khuya, ba người cùng tiến cùng lui mãi,
Lương Khuê gần như sắp hỏng mất. May mà giờ Tiết Thủ Nhân đã thích ứng,
có bạn mới, đã không còn quấn người như vậy.

“Cậu ta đã cai sữa, không còn đi theo chúng ta nữa.” Lương Khuê cười xấu xa.

Đàm Duệ cười to: “Miệng cậu thật quá ác mà.”


“Tớ là oán hận chất chứa quá sâu.” Lương Khuê hừ nhẹ, chen vào cầm viên
thịt vui thích hưởng thụ: “Còn tên còn lại trong phòng các cậu đâu rồi?”

“Đi tán gái rồi, ngày nào cũng nằm vùng ở thư viện, còn khổ hơn mấy ông anh công nhân bên công trường nữa.”

Lương Khuê hiểu rõ gật đầu, đột nhiên có nữ sinh đến bên cạnh nói: “Tôi có thể ngồi ở đây không?”

Bốn người ngẩng đầu, nữ sinh đang nở nụ cười kia hết sức xinh đẹp, thật sự
là lấp lánh mù cả mắt, Đàm Duệ cùng Vu Tưởng lập tức bị điện giật cảm
xúc lâng lâng.

Nữ sinh ngồi xuống bên cạnh Tô Nham, Tô Nham ngậm nửa viên thịt mỉm cười lễ phép với cô.

Nữ sinh mỉm cười: “Tô Nham khoa máy tính đúng không? Em muốn hỏi anh có bạn gái chưa?”

Không khí chung quanh lập tức khẩn trương lên, Tô Nham im lặng không nói,
chậm rãi nuốt hết nửa viên thịt xuống cổ họng, y vẫn không lên tiếng,
nhưng có thể cảm giác được ánh mắt công kích của Lương Khuê liên tục bắn phá. Nếu y không tỏ rõ thái độ, cuối cùng không phải y chết thì là nữ
sinh này tiêu.

“Có.” Tô Nham trả lời.

Nữ sinh a một tiếng: “Em đã nói mà, anh không thể không có bạn gái. Vậy thì thôi, coi như em không có hỏi.”

Nữ sinh đi vội vàng, cô vừa đi, Đàm Duệ hai người liền bóp cổ tay không thôi nói: “Chúng anh vẫn FA đây nè.”

Tô Nham cười híp mắt với Lương Khuê: “Đẹp trai quá nó khổ lắm người ơi…”

Lương Khuê ôm Tô Tự Sướng: “Tướng mạo tớ thắng cả Phan An à nha.”

Đàm Duệ cùng Vu Tưởng trăm miệng một lời nói: “Nội hàm! Nội hàm a! Nội hàm ở nơi nao?”

Sau bữa cơm chiều, hai người rời khỏi trường, Lương Khuê vừa đi vừa trò
chuyện, quay đầu lại nói với Tô Nham: “Tô An Bình tìm chúng ta qua chơi, đi không?”

Tô Nham không sao cả gật đầu: “Dù sao ngày mai nghỉ.”

Lương Khuê gật gật đầu tiếp tục trò chuyện, cầm chìa khóa xe đi lên phía
trước, Tô Nham kéo khóa áo đi theo phía sau, gió đêm ngày đông lạnh thấu cả xương, thổi vào mặt người rét đến phát đau.

“Ai?”

Lương
Khuê phía trước đột nhiên khẽ quát, tiếng nói tràn ngập cảnh giác. Tô
Nham bước nhanh tiến lên, ngọn đèn soi chiếu, thấy rõ thì ra là người
quen.

“An Tử?” Lương Khuê hoang mang cực kỳ, không hiểu nổi Hoàng
Thịnh An vì cái gì xuất hiện ở chỗ hắn đỗ xe, thời gian này, Hoàng Thịnh An hẳn phải ở đơn vị mới đúng.

Hoàng Thịnh An đứng lên, quần áo
mất trật tự, mùi rượu xông về phía hai người, Lương Khuê nhíu mày thật
chặt, đi qua cẩn thận nhìn hắn: “Mày say? Sao lại chạy tới nơi này,
Fuck, thực ngạt thở…” Lương Khuê quay phắt đầu đi, Tô Nham nhắc nhở:
“Tranh thủ lên xe a, bên ngoài quá lạnh. Hoàng Thịnh An mặc rất mỏng.”

Lương Khuê lúc này mới phát hiện Hoàng Thịnh An chỉ mặc một bộ sơ mi nhăn nheo, vội vàng mở cửa xe mở hệ thống sưởi.

“Tô Nham, An Tử, mau lên đây.”

Tô Nham vừa chuẩn bị ngồi vào vị trí lái phụ, đi hai bước liền thấy Hoàng
Thịnh An còn ngẩn người không nhúc nhích, cho rằng Hoàng Thịnh An uống
rượu đầu óc không thanh tỉnh, liền quay lại giữ chặt cánh tay Hoàng
Thịnh An, đỡ hắn đi vào chỗ ngồi phía sau.

Khoảng cách hai người
cực kỳ gần, Hoàng Thịnh An gần như dựa sát cả người vào Tô Nham, mùi vị
khác thường nồng nặc xông thẳng vào Tô Nham. Tô Nham cố gắng khiến sắc
mặt không thay đổi, nhưng như muốn ói ra. Động tác cấp bách khó dằn nổi
nhét Hoàng Thịnh An vào xe, nhét một cái không vào, nhét hai cái cũng
không vào, Hoàng Thịnh An kéo chặt cánh tay y không buông, Tô Nham nhíu
mày: “Hoàng Thịnh An, anh buông tay, đi vào dựa lên ghế.”

Hoàng
Thịnh An bất động, Lương Khuê không kiên nhẫn mở đèn lên, dưới ánh sáng, cặp mắt Hoàng Thịnh An vô cùng trấn định nhìn Tô Nham, Tô Nham sững sờ, lại dùng sức nhét hắn vào trong xe, động tác rất thô lỗ. Y vừa dùng sức như vậy, Hoàng Thịnh An rốt cục có phản ứng, hắn ngồi thẳng lên, cười
híp mắt nhìn Tô Nham: “Cưng đang quyến rũ anh đúng không?”

Tô Nham như nghe được tiếng người ngoài hành tinh, sửng sốt không kịp phản ứng, nhất thời cứng ngắc ở đó không nhúc nhích. Lương Khuê phanh một tiếng
mở cửa xe, một bước liền đứng kế bên ôm Tô Nham ra, đưa đầu vào cắn răng lạnh lùng nói: “Hoàng Thịnh An, mẹ mày đừng tưởng uống rượu có thể nói
lung tung.”

Hoàng Thịnh An cười ha ha, ánh mắt xuyên qua Lương

Khuê thẳng tắp nhìn Tô Nham mặt không biểu tình: “Chính cưng quyến rũ
anh, hại anh không bình thường, cả đơn vị cũng không ở lại được nữa. Lúc đầu anh nên ra tay hung ác một chút, trực tiếp giết cưng. Để cưng khỏi
phải hại người, thằng mặt trắng chết bằm, thứ ẻo lả.”

Lương Khuê
một đấm đánh vào mặt Hoàng Thịnh An: “Mẹ mày!” Cho dù là bạn nối khối từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn cũng không dễ dàng tha thứ gã này nói năng
bậy bạ vũ nhục Tô Nham.

“Ha ha, chính cưng làm hại…” Hoàng Thịnh An vẫn cười như trước.

Lương Khuê tức giận lại muốn đánh hắn, Tô Nham giữ chặt Lương Khuê, lơ đễnh
nói: “Anh ta nói cũng không phải tớ, cậu tức giận bậy bạ làm gì. Mau đi
lái xe, tiễn bước anh ta, thối chết người ta.”

Lương Khuê hầm hừ một đường lướt xe chạy vù vù, ném Hoàng Thịnh An vào Hoàng gia, quay đầu liền đi gặp mặt Tô An Bình.

“An Bình, Hoàng Thịnh An xảy ra chuyện gì? Mẹ nó, êm đẹp chạy tới làm người ta ghét mà.” Lương Khuê vừa đến KTV liền bắt được Tô An Bình truy hỏi.

Tô An Bình đốt một điếu thuốc, ngồi lên sofa thở ngắn thở dài: “Hôm nay
tìm mày chính là nói chuyện này, những người khác ở đơn vị, tạm thời
cũng không thể tìm họ, đành phải nói với mày. An Tử bị đơn vị đá đi rồi, mày hiểu không?”

“Thật sự? Vì cái gì?” Lương Khuê giật mình không nhẹ, Tô Nham cũng hoang mang nhìn bọn họ, y còn tưởng những người này
đều là con ông cháu cha, sao lại bị đá?

Tô An Bình có điểm nhăn nhó, gãi gãi đầu nhìn về phía Tô Nham, Tô Nham đứng dậy: “Tôi đi kiếm một ít thức ăn .”

“Chuyện gì a mày nói mau.” Lương Khuê không kiên nhẫn thúc hắn.

Tô An Bình lúc này mới nói: “An Tử đánh một tiểu công tử của thị trưởng
thành phố L, chính là chuyện lúc tụi mày thi đại học, tiểu công tử kia
bị thương rất nặng, về sau về nhà trị liệu hai tháng mới khỏi hẳn, nó
khỏe rồi thì không dám về nữa, nghe đâu ra nước ngoài học. Kỳ thật việc
này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu có quan hệ thì dễ xử, nhưng cha An Tử lại không có thực quyền gì, đơn vị lần này liền xử phạt An Tử. Vốn cho rằng chuyện này xong rồi, nhưng Quốc Khánh năm nay, An
Tử đột nhiên quậy lần nữa, bị mấy ông cấp trên giấu kín…khụ… Khụ khụ,
cậu ta, ờ, ở đơn vị ngủ với đàn ông… Bị bắt được .”

Lương Khuê quả thực bị sấm đánh, nghẹn họng nhìn trân trối không phản ứng. Hắn nhìn
thế nào cũng không ra Hoàng Thịnh An tên kia cũng thích đàn ông, tên tặc hư hỏng kia, rất thích chơi gái, thích nhất là chơi mấy trò dày vò đa
dạng. Không giống mấy người bọn họ, dù chơi thế nào, cũng không đến mức
bị người trên chụp mũ.

Tô An Bình thở dài: “An Tử là không nhịn
được mới tìm đàn ông ở đơn vị phát tiết, kết quả gây chuyện, kỳ thật
cũng không phải lỗi của nó, chơi trò này cũng không phải chỉ có mình nò, nhưng nó cứ không may bị người ta bắt được. Lương Khuê, mày biết là ai
đá An Tử ra khỏi đơn vị không?”

“Ai?” Lương Khuê theo phản xạ hỏi.

Tô An Bình thở ra một vòng khói: “Cha mày.”

Lương Khuê toàn thân chấn động, ngực như bị chùy đấm một cái.

Tô An Bình nhấc chân lên bắt chéo cảm thán: “Cha mày thật đúng thiết diện
vô tư, dù thế nào cũng nhìn chúng ta lớn lên a, chút tình cảm cũng không cho. Để người ta nghẹn khuất nhất chính là cha An Tử tự mình đến cửa đi tìm cha mày, ổng cả cửa cũng không mở.” Nói xong, Tô An Bình nhỏ giọng
nói thầm một câu: “Cái gì huynh đệ đều là vô nghĩa…”

Lương Khuê nửa ngày mới khôi phục bình thường, nói: “Tối tao đi về hỏi, xem có thể vãn hồi hay không.”

Tô An Bình gật đầu: “Nhờ vào mày.”

Trên đường trở về Lương Khuê tâm tình nặng nề, một câu cũng không nói.

“Đang lo cho bạn của cậu?” Tô Nham hỏi hắn.

Lương Khuê đột nhiên đỗ xe, nghiêng đầu thẳng tắp nhìn Tô Nham, vươn tay nắm chặt tay Tô Nham, trong lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi, không
biết là do nóng, hay do sợ mà chảy ra.

Tô Nham không hỏi nữa, đời
trước y chưa bao giờ tiếp xúc nhóm bạn nối khố này của Lương Khuê, không biết bọn họ là chuyện gì, hiểu lại không nhiều lắm, thật sự đoán không
được tâm tư lúc này của Lương Khuê. Nhưng sức nắm của Lương Khuê nói cho y biết, Lương Khuê đang khẩn trương sợ hãi, nhìn sâu vào đôi mắt kia, y biết, Lương Khuê tuy khẩn trương, lại dị thường cố chấp.

Cố chấp, không có gì không tốt .

Tô Nham nắm chặt tay Lương Khuê.

[1] Con gái tiện nghi: con gái từ trên trời rơi xuống, trong ngữ cảnh này
có thể hiểu là con gái không có quan hệ máu mủ, con của người ta.

Tô Nham nắm chặt tay Lương Khuê.

Đọc câu này làm Vân nhớ tới bài Nắm lấy tay anh quá a


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận