“Nham Nham, con nói coi Lương Khuê đứng đực ra ở đó làm gì vậy?”
Tô Nham ngạc nhiên ngẩng đầu,“Cái gì?”
“Nhìn bên cạnh.”
Tô Nham quay đầu lại, đưa mắt nhìn bốn phía, trong sóng người chen chúc, Lương Khuê thật sự như hạc giữa bầy gà, mặc dù hắn hình như đang tận lực nhấn chìm mình trong biển người, nhưng vẫn chạy không khỏi cặp mắt của Tô Nham.
Lương Khuê chú ý tới tầm mắt Tô Nham, lập tức xấu hổ một chút, xoa đầu chậm rãi bước tới, hai tay đút vào túi quần, bộ dáng tản mạn vẻ mặt như chẳng thèm để ý.
Tô Nham không nói chuyện, tùy tiện để Lương Khuê đứng bên cạnh. Y tiếp tục làm việc chào hỏi các khách hàng.
Ngược lại dì Từ vừa tiếp vừa nhiệt tình cười nói:“Ai nha thật là Lương Khuê a, sáng sớm trên đường thấy con cỡi xe đạp chạy vèo qua, dì còn tưởng mình hoa mắt. Sao con chạy tới chợ rau vậy, ăn sáng chưa?”
Lương Khuê rề rà chạy đến sau bàn rau, đứng kế bên Tô Nham, nghe vậy vội vàng cười nói:“Sáng sớm con vừa xuống xe lửa về, thấy hai người người tới người đưa, con hiếu kỳ, nên theo tới nhìn coi.” khi nói hắn chú ý nhìn Tô Nham, thấy Tô Nham rất bình tĩnh, lại nói:“Tô Nham, cậu muốn làm thêm sao không nói với tớ, tớ cũng có thể giúp mà.”
“Giúp cái gì? Giúp tớ giới thiệu việc làm tốt hả?” Tô Nham cười hắn.
Lương Khuê lắc đầu:“Tớ không có ý kia, tớ nói cậu đừng nóng nghen, thấy cậu bán rau tớ bị hù giật mình……”
Tô Nham bật cười ha ha, không thèm để ý nói:“Bằng không cậu nghĩ tớ làm cái gì sẽ không hù đến cậu nào?”
“Cái này…… Không có nghĩ tới.” Lương Khuê thẳng thắn thành khẩn nói.
Đột nhiên nhìn thấy Tô Nham đạp xe ba bánh bán rau, Lương Khuê rất kinh hãi, cho dù nhà Tô Nham rất mộc mạc cũ nát, cho dù cha mẹ Tô Nham chưa từng xuất hiện, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới Tô Nham lại đến nước này. Nếu bỗng nhiên nghe người khác nói học sinh lớp nào lớp nào trong nhà là bán rau, đại đa số nhất định sẽ cảm thấy gia đình này rất nghèo. Lương Khuê nhớ tới hồi cấp 2, lớp có một bạn học có ba là gác cổng trường, mỗi lần đến tan học, người bạn kia đều cúi đầu, mặt đầy xấu hổ và giận dữ. Trong lớp, cậu ấy thường xuyên vì nghề nghiệp của ba mà bị người khác cười nhạo. Hôm nay nghĩ lại, thật không có gì buồn cười, người ta cũng không phạm pháp. Nhưng hồi cấp 2, hắn tuy không khi dễ cậu đó, nhưng quả thực từng giễu cợt cười nhạo theo những người khác.
Những việc nhỏ quá khứ kia sớm bị hắn quên lãng, chưa từng nhớ tới, cho tới giờ cũng không cảm thấy có gì sai trái.
Chỉ là hôm nay nhìn thấy Tô Nham, không hiểu sao hắn lại nhớ tới chuyện cấp 2, nhớ tới người bạn kia, nhớ tới những tiếng cười ngây thơ lại tàn khốc kia. Hắn đổi tất cả thành Tô Nham, hắn thấy Tô Nham nghiêm túc, thậm chí nhiệt tình bán rau, đột nhiên cảm giác chán ghét mình. Hắn vô ưu vô lự, không quan tâm tiền, không quan tâm tiền đồ tương lai, bị khinh bỉ có người trấn an, tổn thương có người an ủi, vất vả có người đau lòng. Hắn có thể cười, mỗi ngày không kiêng nể gì mà cười, tất cả đều vì hắn không có chuyện cần phiền lòng, cuộc sống không đem phiền não cho hắn. Thế cho nên hắn xem nhẹ rất nhiều chuyện, chuyện của người khác, khó xử của người khác. Hắn có thể đối tốt với Tô Nham nhưng hắn không phải cha mẹ Tô Nham. Hắn có tiền, nhưng đấy không phải tiền của Tô Nham. Hắn có thể giúp Tô Nham, nhưng Tô Nham không phải cái gì cũng chấp nhận.
Tô Nham có ý kiến của Tô Nham, có phiền não của Tô Nham.
Lương Khuê giật mình nghĩ, nếu có một ngày cha mẹ rời khỏi hắn, nếu có một ngày hắn chỉ còn lẻ loi một mình, không chỗ nương tựa. Nếu có một ngày hắn ở trong một khu phố lạc hậu, trong một căn nhà cũ kỹ _ hắn sẽ làm gì?
Hắn chỉ biết là, nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Tô Nham lúc trời tờ mờ sáng, trong lòng không hiểu sao sinh ra vô số ưu tư. Ưu tư không ngôn ngữ nào có thể diễn tả.
“Tô Nham, ba mẹ cậu có phải bỏ mặc phí sinh hoạt của cậu không?” Lương Khuê buồn bực lên tiếng hỏi.
Tô Nham cắn cà chua cười than;“Cậu đang nghĩ lung tung cái gì vậy? Bọn họ để lại cho tớ một sổ gởi ngân hàng, cũng đủ tớ học xong đại học áo cơm không lo. Cậu nghĩ tớ rất nghèo? Cậu đần hả, người nghèo thật sự…… có thể mặc như tớ à.” Y giật nhẹ T-shirt của mình.
Lương Khuê thở phào, ngẫm lại vậy cũng phải. Quần áo Tô Nham bình thường mặc tuy không phải rất đắt, nhưng trên cơ bản đều là hàng hiệu. Hơn nữa nhìn y tiêu xài, không giống người nghèo mỗi ngày đều túng thiếu.
Tô Nham thấy bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của Lương Khuê không khỏi buồn cười, âm thầm lắc đầu thở dài. Tuy nói nghề nghiệp chẳng phân biệt được bất cứ điều gì, nhưng thật có vài nghề, nói ra làm người ta nghĩ đến đầu tiên chính là bần hàn, dân cùng khổ tầng chót xã hội.
Thí dụ như nghề công nhân chiếm cứ phần lớn trong nước, người ta chính là nghiêm túc dùng sức khỏe dùng kỹ thuật để kiếm sống, tự mình kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng đi trong đô thị lớn, chen chúc lên xe công cộng đều bị ghét bỏ.
Y biết Lương Khuê đột nhiên thấy y bán rau, khẳng định bị hù sợ. Không chừng trong đầu suy nghĩ, biến y thành thằng nhỏ đáng thương cha không thích mẹ không yêu ăn không đủ no mặc không đủ ấm cả học phí cũng không đóng nổi.
“Cậu bán rau bao lâu rồi?” Lương Khuê lại hỏi.
“Tớ giúp dì Từ trông coi, có lẽ một kì nghỉ hè.”
“Tớ cũng giúp, không cần tiền công.” Lương Khuê chém đinh chặt sắt nói.
“Dựa vào cậu?” Tô Nham khinh thường nhướng mày.
Lương Khuê đỏ mặt tức giận nói:“Tớ thì sao! Bán rau dễ ẹt chứ gì, cậu nghĩ tớ không coi được cân điện tử? Không biết tính sổ? Mấy trò này ai không biết chứ.”
“Được, đến đây đi. Lương đại soái ca, cậu đứng ra chỗ sáng ấy đấy, không thể lãng phí gương mặt hotboy như vậy được. Cậu cứ đứng rao to, nhất định có thể hấp dẫn một đống khách nữ”
“Rao…… Rao to?” Lương Khuê bị đẩy ra ngoài đứng, ngây ngốc nhìn Tô Nham.
“Đúng vậy, cậu không phải đã thấy sao, rao to như tớ vậy, tiếng phải lớn nghe không.”
Khách qua đường cười hì hì nhìn hai thiếu niên này, Lương Khuê chỉ cảm thấy đỉnh đầu bốc khói, lắp bắp trốn tránh nói:“Không rao được không? Tớ thấy khách rất nhiều, không cần rao được không ?”
Tô Nham trừng mắt : “ Có phải cảm thấy rất mất mặt? ”
Lương Khuê vội lắc đầu: “Không có, tớ, tớ chỉ không quen, khụ khụ, thật không quen mà.”
“Được rồi, tớ không miễn cưỡng cậu.” Tô Nham không thèm để ý phất phất tay, tiếp tục bận rộn.
Dì Từ cười to:“Tiểu Nham con cũng đừng làm Lương Khuê khó xử, rao cái gì, khách của chúng ta cũng không cần rao. Lương Khuê con đừng cho là thật, Tiểu Nham cố ý trêu con chơi. Nó cũng không phải làm công, hôm nay chỉ giúp đỡ chút, các con lâu lâu mới được nghỉ hè, không có việc gì thì cứ ra ngoài chơi, đánh bóng dạo phố vân vân. Học sinh cấp 3 học tập vất vả, đừng tự tìm mệt mỏi.”
Hai người vừa nói như vậy, Lương Khuê cảm thấy lại càng mắc cỡ. Đứng đực ra toàn thân không được tự nhiên, hắn rốt cuộc đến làm gì! Đến làm gì !
Lương Khuê còn làm đấu tranh ở đằng kia, Tô Nham đập hắn một cái, cười nói:“Nhìn cậu sắc mặt năm màu rực rỡ suy nghĩ cái gì? Đi thôi, đi dạo phố với tớ.”
“A?” Lương Khuê ngơ ngẩn, hắn còn đang xem xét có nên rao hay không, phải rao thế nào, sao lại đi chứ? Hắn đâu phải chỉ nói đại đâu!
“Đi dạo phố, nghe không hiểu hử?”
“Hiểu!” Lương Khuê hấp tấp đuổi kịp.
Tô Nham chậm rãi lướt đi trên đường, bên ngoài chợ bán rau có một con phố rất náo nhiệt, hai bên đường đều là hàng bán rẻ. Con đường này khá dài, đầu đường là tiệm quần áo, đoạn giữa là tiệm tạp hóa đồ dùng sinh hoạt, đoạn sau là tiệm kim khí. Trong đó xen lẫn bao nhiêu quán quà vặt, quán hoa quả, quán tạp hoá lấn đường.
Tô Nham đầu tiên đi thẳng đến quán quà vặt, mua hai cái bánh nướng giòn vừa lớn vừa thơm, cùng Lương Khuê mỗi người một cái.
Hai người vừa ăn vừa đi đến đầu đường, Tô Nham cắn bánh nướng ú ớ giới thiệu:“Cậu chưa ăn sáng, nếu không cậu ăn sáng trước luôn không? Đi lên phía trước một chút có một cửa hàng điểm tâm sáng, bên trong có bán mì, phở, bên cạnh còn có giò cháo quẩy diện oa.”
Lương Khuê quả thật đói bụng, lúc này gật đầu:“Tốt, cậu dẫn đường đi.”
“Bánh quẩy diện oa ăn ngon, nhưng hơn phân nửa là dầu cống ngầm, cậu tốt nhất ăn ít thôi.” Tô Nham mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn nhét vào miệng. Y có một thói quen tốt, chính là không quá kiêng ăn, ăn nhiều, thấy cái gì thơm cũng thèm, muốn nếm thử. Sáng sớm mặc dù đã ăn trong nhà dì Từ, nhưng lúc này thấy bánh quẩy tỏa hương trước mặt, bụng lại cồn cào. Đáng hận nhất chính là biết rõ là dầu cống, nhưng vẫn muốn ăn. ( Dầu ăn Trung quốc kinh lắm, toàn làm từ nước cống thôi rồi bán cho nhà hàng với các tiệm nhỏ, kinh chết đi được )
Lương Khuê cũng giống vậy, cái gì bẩn không bẩn trực tiếp xem nhẹ, ăn ngon là được!
Một hơi ăn sạch tô phở, ba cái bánh quẩy, sau đó mang theo mười cái diện oa vừa đi vừa ăn với Tô Nham. Hai người ăn đến miệng đầy dầu mỡ, cả người đều là mùi bánh quẩy diện oa, đặc biệt mùi diện oa rất nồng, rất dễ bám người.
“Cậu có đánh rắm không đấy?” Chờ ăn xong diện oa, luồng hương vị không phiêu tán đi trong gió làm người ta nhíu mày. Lương Khuê không khỏi trừng mắt nhìn Tô Nham nghi ngờ hỏi.
Tô Nham khẽ cười nói:“Cậu tốt nhất cách tớ xa một chút, bằng không ngạt chết cậu.”
“…… Cậu thả bom thiệt hả?” Lương Khuê nhìn mông Tô Nham.
Tô Nham trợn tròn mắt:“Đừng không tự giác như vậy, ngửi ngửi xem mùi trên người cậu coi! Con mẹ nó chuyện buổi tối cậu lén ăn tỏi trong nhà tớ cậu tưởng tớ không biết?”
Lương Khuê sắc mặt đỏ bừng, lại cãi bừa:“Ăn tỏi tốt cho sức khỏe! Tớ là sợ cậu ghét mùi kia, nên buổi tối mới lén cậu ăn. Đừng có đánh trống lảng à nha, tỏi là tỏi, đánh rắm là đánh rắm.”
Hai người cãi nhau đi tới khu quần áo đầu đường, Tô Nham lau sạch dầu ngoài miệng, nhấc chân đi vào cửa hàng gọi là ‘ Y luyến’.
Lương Khuê đang buồn bực y vào tiệm quần áo nữ làm gì, đi vào liếc mắt nhìn thấy Trần Yến mới bừng tỉnh.
Trần Yến giật mình chào hai người : “ Hai người các cậu sao tới vậy, ha ha.” Nói rồi vội vàng mang ghế đến cho hai người ngồi, lấy ví ra nói:“Tớ đi mua hai chai nước sát bên cho các cậu, trong tiệm trừ quần áo không có gì cả. Sớm biết các cậu tới, tớ liền chuẩn bị chút đồ ăn vặt.”
“Không vội, cũng không phải làm khách. Chúng tớ nhàm chán, tới đây đi dạo. Trong này làm ăn được không?”
Trần Yến mỉm cười:“Ổn lắm, chủ là chị họ của tớ. Chỉ thường xuyên nhập hàng, tớ liền giúp trông tiệm. Mặc kệ làm ăn đắt ế ra sao, tớ một tháng lãnh tám trăm, chị rất chiếu cố tớ, còn đưa tớ một ít quần áo.”
Cô vừa nói như vậy, Tô Nham và Lương Khuê tự nhiên nhìn quần áo cô mặc trên người _ quả nhiên giống như đúc một bộ còn treo trong tiệm.
Tô Nham đến thăm Trần Yến, kỳ thật cũng không biết có thể cùng Trần Yến lải nhải cái gì. Trần Yến hiện giờ thay đổi, biết ăn nói, tính cách sáng sủa có cách biệt rất lớn.
Ba người ngớ ra như vậy, thiếu Lâm Cường, nhất thời thật không biết nói gì, không khí có chút nhạt nhẽo.
Lương Khuê tính cách sáng sủa, nhưng hắn không quen thân với Trần Yến. Cân nhắc nửa ngày tìm không ra chủ đề, dứt khoát không nói lời nào. Con mắt loạn chuyển trên quần áo treo trong tiệm.
Đây là cửa hàng chừng 30 mét vuông, thiết bị lắp đặt đơn giản, cũng may khá đẹp. Quần áo treo rất dụng tâm, những bộ đẹp nhất treo ở nơi bắt mắt nhất.
Lương Khuê thuần túy là vì tìm chủ đề, vì vậy tùy ý chỉ một bộ quần áo đẹp nhất trong mắt của hắn, hỏi:“Cái kia bao nhiêu tiền? Nhìn cũng đẹp.”
Trần Yến cười: “ Cậu đừng hỏi, quần áo trong này cậu sẽ chướng mắt. Đều là hàng bèo, chất lượng không tốt, mặc không ổn, nếu cậu tặng bạn gái thì có chút keo kiệt……” Cô thiệt tình cho thấy như thế, tuy không thân với Lương Khuê nhưng cô cũng nghe nói Lương Khuê đã từng lấy một chiếc xe hơn trăm vạn chở Trần Oản Oản đi hẹn hò. Trăm vạn, đối với cô mà nói chính là con số trên trời, giàu lắm mới mơ tới nổi.
“Tớ chỉ tùy tiện hỏi, ha ha, hơn nữa tớ cũng không có bạn gái.” Lương Khuê vuốt mũi cười.
Không cần Lương Khuê hỏi nhiều, rất nhanh có một khách nữ trẻ tiến đến vừa vặn nhìn trúng bộ quần áo kia.“Bà chủ, cái này bao nhiêu tiền?”
Trần Yến cười đi qua:“Dạ, bộ này sáu mươi sáu, chị thích thì có thể mặc thử.”
Người phụ nữ kia liên tiếp mặc thử, trả giá, trả giá, lại trả giá, cuối cùng bốn mươi lăm đồng mua quần áo đi.
Lương Khuê tắc luỡi, nhỏ giọng nói nhỏ với Tô Nham: “ Thật rẻ như vậy?”
Tô Nham mỉm cười, cười hỏi Trần Yến:“Trần Yến, giá của bộ ấy thật là bao nhiêu?”
Trần Yến ha ha nói:“Nói thật cho các cậu biết, giá chỉ mười lăm.”
Lương Khuê lập tức há hốc mồm:“Mười lăm?”
“Ừ, cậu cho rằng có thể bao nhiêu? Quần áo bán ở nơi này ai mua? Mặc kệ làm ăn kiếm chênh lệch thế nào. Nhưng trang phục càng ngày càng nhiều, giá tiền cũng tăng hơn nửa, làm ăn không dễ như trước đây. Trước kia tớ rất hâm mộ chị họ, thậm chí nghĩ tạm nghỉ học đi ra học làm ăn. Nhưng chị ấy lại hâm mộ tớ, hâm mộ tớ có thể học trung học, sau này còn có cơ hội học đại học.” Trần Yến chợt cười tươi:“Ba tớ học tới cấp 2, mẹ tớ mới tới tiểu học. Bọn họ không đọc bao nhiêu sách, nhưng đặc biệt hi vọng mấy đứa con chúng tớ học đại học, đại khái là sợ nghèo, trông cậy vào học để ngẩng cao đầu. Gần đây tớ mới biết được ba và hiệu trưởng là bạn thời tiểu học, cùng chung lớp 2. Chia lớp lần này, ba tớ mang rượu đi tìm hiệu trưởng, bằng không dùng thành tích của tớ, vào không nổi lớp 11/12. Tớ đã nói mà, hèn gì mà quái dữ vậy.” cô nói thở dài thật dài, ngơ ngẩn nhìn mặt đất, tĩnh mịch hồi lâu thì cất tiếng nỉ non như thở dài:“Nhưng tớ sợ không theo kịp……”
Đi vào cái gọi là lớp giỏi đương nhiên là một cơ hội, nhưng đối với học sinh lấy quan hệ mà tiến vào như Trần Yến, lại dễ nghĩ ngợi lung tung, tâm tư nặng nề, thành tích trở thành áp lực lớn lao.
“Cha tớ nhiều năm nay chưa bao giờ nói là bạn chung lớp với hiệu trưởng, cha khẳng định không muốn nói, càng nói ra, càng có vẻ chênh lệch. Cha ôm kỳ vọng lớn như vậy với tớ, nếu tớ thi rớt đại học thì sao……” Trần Yến thật sự nói mãi. Một người nói nhiều tâm sự trong lòng như vậy, nhưng nếu nói cô muốn thúc đẩy bầu không khí, không bằng nói là bị đè nén, áp lực quá lớn, sốt ruột muốn tìm người thổ lộ tâm sự trong lòng. Nói ra dù sao cũng thoải mái hơn chút.
Cô không muốn làm cha thất vọng, tất cả kỳ vọng cha cô dành cho cô, cũng là kỳ vọng cô dành cho chính mình. Cha làm cô cảm thấy áp lực, chính cô cũng tự tạo áp lực. Áp lực từ từ tích lũy, càng ngày càng nặng.
Lớp 11 còn chưa bắt đầu, cô đã bắt đầu thấy sợ. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cách ‘Học sinh ưu tú’ gần đến thế, không muốn vì thành tích không theo kịp mà bị bỏ lại. Nhưng nhiều năm như vậy, cô càng hiểu rõ, ở mặt học tập có đôi khi chỉ cố gắng, thật sự không đủ. Huống chi cô đần độn mấy chục năm rồi.
Lương Khuê lẳng lặng nghe hết tất cả, càng không biết nói cái gì. Hắn ảo não vuốt vuốt mái tóc, thầm nghĩ đối phó nữ sinh đa sầu đa cảm, hắn thật sự không có cách. Vấn đề trong lời của Trần Yến đối với hắn căn bản không phải vấn đề, hắn không có phiền não như thế. Học hoài, học mãi, học đến thi đại học thì tự do, thi đại học khó như vậy sao? Cho dù thi rớt cần gì phải quấn quýt thành như vậy, không đậu đại học, còn có rất nhiều con đường có thể chọn mà.
Có thể hắn hiện tại không nghĩ như vậy, hắn suy nghĩ càng nhiều. Tận lực đứng ở góc độ Trần Yến mà suy nghĩ, sau đó hắn phát hiện mình không phải Trần Yến, cũng không rõ Trần Yến, lời an ủi, lời nói qua loa, tất cả đều không nói ra được.
Tô Nham hai tay chống cằm, con mắt nhìn dòng người qua lại ngoài tiệm, một mực ngậm miệng không nói.
Lời Trần Yến nói y cũng nghe, Trần Yến nói ra, là kìm lòng không đậu nói cho y nghe, chứ không phải nói cho Lương Khuê người không có lí do gì hiểu được những chuyện này.
Trần Yến thừa nhận, trên tâm lý cô tin vào lời Tô Nham nói, cứ như chỉ cần Tô Nham nói không thành vấn đề, liền thật sự không có vấn đề. Đây là một loại ỷ lại, cô cảm thấy đây không phải tình yêu, bởi vì cô chưa bao giờ có rung cảm trước Tô Nham. Đây là bạn của cô, người đầu tiên chân thành làm bạn cùng cô.
Khổ sở trong lòng bị đè nén, không thể nói với người nhà, chỉ muốn nói cho bạn bè nghe, cũng chỉ có bạn bè mới có thể lắng nghe.
Tô Nham không nói nhảm, nghe xong tâm sự của Trần Yến, lời ít ý nhiều nói:“Trần Yến, tớ không có cách nào thay cậu đi thi đại học.”
Trần Yến run lên, cắn cắn môi.
“Cậu có tâm sự gì, gặp phải khó khăn gì, có thể tới tìm tớ bất cứ lúc nào. Cho dù tớ không thể giúp cậu bài ưu giải nạn, nhưng tớ sẽ nghiêm túc nghe cậu nói hết.”
Tô Nham nói sau đó đứng dậy vỗ vỗ mông, cùng Lương Khuê hai người rời khỏi tiệm quần áo.
Lương Khuê một đường không nói lời nào, im lặng cùng Tô Nham trở lại chợ rau, sau đó đạp xe về nhà.
Tô Nham ngáp:“Sáng dậy sớm quá, tớ đi ngủ thêm giấc, giữa trưa kêu tớ .”
Lương Khuê gật đầu, thấy y muốn vào phòng, nhịn không được hỏi:“Vì sao cậu để ý Trần Yến quá vậy?”
Tô Nham dừng lại, yên lặng đóng cửa phòng, không trả lời câu hỏi của Lương Khuê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...