Hai người lúc này mà đi Vân Nam, cha mẹ của Lương Khuê tuyệt đối sẽ không đồng ý. Lương Khuê tính đến chuyện này, vẫn vào trọ khách sạn Côn Minh rồi mới nói cho cha mẹ. Tuy tránh không được bị mắng một trận điếc tai, nhưng vẫn rất hào phóng bỏ thêm tiền vào thẻ của Lương Khuê.
“Tô Nham, chúng ta chơi một vòng khắp Côn Minh, Lệ Giang, Ngọc Khê, Đại Lý chắc sẽ tốn không ít thời gian, cậu có kế hoạch cụ thể gì không?”
Tô Nham ngồi xổm đổi giày, nghe vậy nhíu mày. Du lịch là thứ yếu còn mua ngọc mới là mục đích chính. Một khối ngọc tốt vài chục vạn căn bản không đủ, tiền gởi ngân hàng trong tay y có hạn. Muốn mua một khối ngọc hài lòng nhất, lại có thể đảm đương nổi, phỏng chừng phải tốn không ít thời gian.
“Đi chơi Côn Minh trước, mua chút quà vặt địa phương, ngày mai chúng ta đến Đằng Xung.”
“Được! Đi thôi, mà giờ ăn cái gì đây, bún qua cầu[1] đi ”
Hai người đều không gọi hướng dẫn viên du lịch. Lần đầu tiên tới vùng Vân Nam đặc biệt chưa quen, muốn chơi cái gì ăn cái gì đều phải tự hỏi tự tìm. Hai người thảnh thơi ăn một mạch, ngày hôm sau liền đến chợ ngọc thạch Đằng Xung.
Tô Nham không hề nghiên cứu chút gì về ngọc thạch, cả đời chưa từng đeo ngọc. Yđi trên đường, mờ mịt mà không thú vị nhìn tất cả chung quanh. Lương Khuê thuần túy ôm tâm tình vui chơi thưởng thức chuyện thú vị dọc đường, thỉnh thoảng dừng lại xem người khác mua mao liêu đổ thạch [2]. Nhưng hắn chỉ là xem, cũng không đi chơi.
Tô Nham tận lực né hắn đi, sốt ruột nói nhỏ:“Ngươi nói mau, muốn mua ngọc ở đâu?”
“Khặc khặc khặc , đây là chợ ngọc thạch tốt nhất? Thứ ta muốn thật không nhiều lắm. Lui về phía sau một trăm mét cửa hàng bên phải, ngươi vào xem.”
Tô Nham mờ mịt nhìn mấy khối đá trong cửa hàng, đôi mắt nhìn quét chung quanh, cuối cùng y nhìn chằm chằm một miếng ngọc phỉ thúy _ một trong những mảnh ngọc phỉ thúy hiếm hoi của cửa hàng.
“Khối ngọc này như cục đất, còn đòi năm mươi vạn. Ngươi có thể tìm rẻ một chút không?” Tô Nham lặng tiếng nói.
“Khặc khặc , ngươi tiếc tiền chứ gì.”
“Ta nói cho ngươi biết, ta chỉ mang theo 30 vạn.” Tô Nham khẽ nói, nhịn không được bổ sung:“Ngươi tìm rẻ một chút được không hả?”
“Tô keo kiệt! Đi theo ta, chúng ta đi mua một ít mao liêu[2] rẻ.”
“Trong mấy viên đá xấu xí kia thực sự có phỉ thúy? Ta nghe người ta nói những cái này giống như đánh cược, hầu như lừa bịp người.”
“Nói nhảm, đa số đều vô dụng nhưng có còn hơn không. Tích tiểu thành đại cũng là một con đường.”
Vài ngày sau đó Tô Nham liên tiếp tốn gần mười vạn, cơ bản đều là tốn trên phương diện có liên quan đến ngọc. Y phát hiện dưới đáy nguồn linh tuyền trong không gian cuối cùng đã bị nhét đầy màu xanh biếc. Nguồn suối rất nhỏ, ước chừng lớn bằng chậu rửa mặt, bỏ tất cả phỉ thúy lớn nhỏ vào như lấp thêm một tầng gạch màu xanh biếc.
“Tốt lắm, linh tuyền nuôi ngọc, ngọc nuôi linh tuyền, tạm thời không cần bôn ba.”
“Thật sự? Vậy ta có thể du lịch cho đã rồi.”
Ít đi một gánh nặng, Tô Nham vứt khối đá trong lòng, cùng Lương Khuê hai người chạy khắp tất cả những nơi vui chơi ở Vân Nam, lưu lại gần cả ngàn tấm ảnh lưu niệm. Chơi suốt tại Vân Nam mười ngày, lúc trở về đã là giữa tháng bảy.
Tô Nham tặng đống đặc sản mua về cho dì Từ, quay đầu lại thấy Lương Khuê chỉnh lí quà tặng cho người nhà, vội vàng nhân cơ hội nói:“Lương Khuê, cậu muốn trở về một chuyến không, thăm ba mẹ cậu luôn.”
Lương Khuê nghe vậy suy tư, than thở nói:“Tớ rất nhớ nhà …… Cũng tốt, vừa vặn lấy quà tặng bọn họ, nhưng Tô Nham cậu cùng tớ về đi, ba tớ rất muốn gặp cậu.”
Tô Nham lắc đầu:“Tớ không đi được, có cơ hội lần sau đi.”
Lương Khuê sắc mặt suy sụp:“Cậu không đi? Vì sao ?”
“Thành phố A bây giờ còn rất phiền, chờ dịch SARS triệt để qua đi, tớ sẽ đến chơi. Thế nào?”
Lương Khuê nghe vậy cảm thấy cũng đúng, lúc này không có việc gì ai lại chạy tới thành phố A. Hắn có lý do trở về thăm hỏi người nhà, Tô Nham thì đâu cần.
“…… Được rồi, tớ trở về vài ngày rồi về.”
“Ừ.”
Ngày hôm sau Tô Nham tiễn Lương Khuê đi sân bay, đưa mắt nhìn Lương Khuê bước đi.
Tô Nham quay đầu lại liền đi hỏi thăm vé máy bay chuyến tiếp theo. Chính lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị cuộc gọi là Thư Kế Nghiệp.
“Tô Nham, anh tới thành phố C các cậu rồi, vừa xuống máy bay, em có thể tới đón anh không?”
“Gì? Anh đã đến rồi?” Tô Nham kinh hãi.
“Đúng vậy, ngay tại sân bay.”
Tô Nham quay đầu chạy, đôi mắt quét tìm bốn phía trong đám người. Yvà Thư Kế Nghiệp đã từng thấy nhau, hôm nay sân bay lại vắng, không bao lâu quả thật nhìn thấy Thư Kế Nghiệp.
Thư Kế Nghiệp mặc sơ-mi xanh sậm, cổ áo bị tùy ý kéo ra, một tay cầm hành lý đơn giản, một tay treo áo khoác tây trang. Hình tượng nam nhân tinh anh chốn văn phòng sạch sẽ ngăn nắp, quan trọng nhất là Thư Kế Nghiệp còn rất trẻ, cũng mới tốt nghiệp đại học mà thôi. Nhưng hắn đem lại cảm giác không phải là một thanh niên trẻ trung non nớt chưa tiếp xúc xã hội, từ trong ra ngoài đều làm người ta cảm thấy có khả năng tin cậy.
“Hey, bên này, bên này.” Tô Nham liều mạng ngoắc với hắn.
Thư Kế Nghiệp bắt gặp Tô Nham liền mỉm cười đi nhanh về phía y, duỗi tay phải ra, lễ phép nói:“Lần đầu gặp mặt, xin chào.”
Tô Nham nắm lại, nhịn không được cười nói:“Xin chào xin chào, anh giống như đúc tưởng tượng của tôi, thanh niên trẻ trung anh tuấn.”
“Cậu so với tưởng tượng của anh còn trẻ hơn rất nhiều.” Thư Kế Nghiệp cao thấp dò xét Tô Nham. Tô Nham vừa vặn tiễn Lương Khuê đi nên quần áo mặc trên người không thể tùy tiện hơn. T-shirt ngắn tay, quần jean rộng thùng thình, chân mang một đôi giầy cứng, thậm chí cả tóc cũng rối bù. Trang phục thiếu niên không chút thu hút trên đường, điểm sáng lớn nhất ngược lại là gương mặt anh tuấn của Tô Nham.
“Anh có dự định ngủ lại khách sạn không?”
“Tạm thời không có.”
“Nếu không chê, ở nhà của tôi không?”
“Rất tốt, cám ơn cậu.”
Trên đường trở về, Tô Nham giới thiệu dọc theo con đường:“Bên kia từng là viện bảo tàng thành phố C, đại học C cũng hướng bên kia. Nhà của tôi thuộc về khu vực lạc hậu, tạm thời chưa khai phá, phụ cận không có cột mốc gì. Nhắc tới cũng khéo, tôi vừa chuẩn bị mua vé máy bay đến thành phố A tìm anh, may mắn chưa lên máy bay, bằng không chỉ có thể lỡ hẹn gặp anh.”
Thư Kế Nghiệp nghiêm túc quan sát thành thị ngoài xe, nghe vậy trả lời:“Cũng tại anh bận quá, trước khi lên máy bay vốn phải báo cho cậu. Anh có người bạn quê ở thành phố C, khi anh ấy còn bé sống ở chỗ này mấy năm, về sau lần nào cũng chỉ có thể tưởng nhớ, gần hai mươi năm chưa từng trở lại.”
Tô Nham nghe Thư Kế Nghiệp nói vậy, tự đáy lòng nói:“Tiếng phổ thông của anh nói thật tốt.” So với y còn tốt hơn, rõ ràng, cả lưỡi uốn lưỡi thẳng cũng đọc rất rõ ràng, Tô Nham bội phục không thôi.
Thư Kế Nghiệp mỉm cười:“Mẹ anh giáo dục tốt, khi còn bé ở Mỹ ngoài thời gian đến trường, trên cơ bản anh đều dùng để học tiếng trung ”
Tô Nham líu lưỡi, Thư Kế Nghiệp còn nói:“Mà những kỹ thuật kia của cậu là học từ ai thế? Hay là cao trung trong nước đã bắt đầu dạy lập trình?”
“…… Cái này tôi tự học, anh tin không? Dù sao tôi tin ……” Tô Nham chân thành nhìn Thư Kế Nghiệp, bộ dáng như nói anh cho dù không tin cũng phải tin.
Thư Kế Nghiệp bật cười ha ha:“Anh tin. Mặc kệ cậu học sao cũng không quan trọng. Những thứ cậu làm anh rất hài lòng, cũng rất cần kỹ thuật của cậu, cậu có mấy ý kiến rất hợp ý anh.”
Tô Nham chậm rãi nói:“Trong nước mấy năm nay nhập vào, trò chơi khai phá không ít, dùng hiểu biết của tôi về khẩu vị của các games thủ trong nước đều nghiêng về pk và mạo hiểm, loại trò chơi trồng trọt không được ưa chuộng. Đương nhiên bất kể là bên nào, tài chính quan trọng nhất, game là ngành đốt tiền mà.”
Thư Kế Nghiệp cũng không quấn quýt vấn đề tiền, suy nghĩ một hồi thì gật đầu nói:“Cậu nghĩ cũng giống anh, Võng Du đang chậm rãi du nhập. Trước đó, anh nghĩ thúc đẩy một trò chơi thi đấu thể thao trước, trò chơi này đội của anh đã bắt đầu chế tạo bước đầu ở nước Mỹ. Tô Nham, cậu ký hợp đồng với anh đi.”
Tô Nham nghiêm mặt nói:“Tôi đặc biệt hi vọng làm việc nhanh một chút, gia nhập đoàn đội tham dự chế tạo trò chơi. Nhưng anh cũng thấy đấy, tôi còn là học sinh cấp 3, tôi muốn ký kết nhưng thời gian phỏng chừng không cho phép. Một công nhân viên không có cách nào đi làm, anh khẳng định không thích.”
Thư Kế Nghiệp nhíu mày:“Qủa thật, học trung học rất phiền phức.”
“Cho nên, nếu tôi muốn góp vốn với anh thì sao?” Tô Nham nghiêm túc nhìn Thư Kế Nghiệp.
Thư Kế Nghiệp cũng nhìn y, sau đó nghiêm mặt nói:“Anh rất hoan nghênh, nhưng ít hơn hai trăm vạn tiền vốn thì khỏi bàn.”
“Hai trăm vạn? Được.”
Thư Kế Nghiệp từ lúc năm học sắp chấm dứt liền bắt tay vào làm công ty, năm thứ tư bề bộn cả năm toàn chiêu mộ nhân tài, trù hoạch, giai đoạn trước chế tác, hôm nay chỉ cần đem công ty vừa dựng lên đến thành phố A .
Thư Kế Nghiệp ở lại nhà Tô Nham, người này không giống Lương Khuê thích ăn thích chơi thích quậy, hầu như hắn chỉ yên tĩnh ngồi, mở máy tính cũng là công việc, há mồm nói cũng là công việc, lôi kéo Tô Nham cùng thao thao bất tuyệt thảo luận trò chơi. Lương Khuê cũng thích thảo luận trò chơi, nhưng hắn là nói theo góc độ của games thủ, Thư Kế Nghiệp chỉ dùng góc độ người phát triển mà đưa ra.
Thư Kế Nghiệp cũng chơi trò chơi trong này, chỉ chơi mấy trò chơi nhỏ Tô Nham làm, không chơi cái khác.
“Trò chơi nhỏ ban đầu thấy rất đơn giản nhàm chán, nhưng không biết vì sao chơi một lần lại một lần, không dứt không muốn buông tay.” Thư Kế Nghiệp ăn ngay nói thật.
Tô Nham mỉm cười:“Mặc kệ loại hình trò chơi gì luôn luôn có chỗ hấp dẫn, sở dĩ thất bại, cũng không phải trò chơi không tốt, mà là do rất nhiều phương diện khác.”
Thư Kế Nghiệp đồng ý gật đầu, cảm thán nói:“ Thị trường trong nước rất tốt, cố gắng kinh doanh, cuối cùng sẽ có chỗ thu hoạch. Mà cho dù thất bại cũng không sợ, bước ra bước đầu tiên mới là mấu chốt.”
Thư Kế Nghiệp liền ở bốn ngày mới cáo từ rời đi, ngày trước khi đi Thư Kế Nghiệp chỉ vào ảnh chụp trên bàn máy tính hỏi Tô Nham:“Cậu kia là bạn trai của cậu à?”
Tô Nham sững sờ, nghiêng đầu sang nhìn về phía ảnh chụp. Thì ra là tấm ảnh mười đồng y và Lương Khuê chụp chung ở Côn Minh, Lương Khuê khoát vai Tô Nham, cười vô cùng xán lạn. Ảnh chụp tùy ý đặt trên bàn, Tô Nham một mực không chú ý đến.
“Là bạn học cùng lớp.” Tô Nham bình tĩnh trả lời.
Thư Kế Nghiệp hiểu rõ gật đầu, nói một câu:“Trong nước hình như không cách nào tiếp nhận gay, cậu còn trẻ như vậy, nên nhẫn nhịn trước một chút.”
Sau thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Thư Kế Nghiệp, Tô Nham cảm khái rất nhiều, đôi khi y thật muốn cứ như vậy rời trường, đi vào xã hội. Y hâm mộ Thư Kế Nghiệp, muốn làm thì làm, không có băn khoăn. Nhưng đồng thời y cũng hiểu rõ, thế giới trưởng thành phi thường khắc nghiệt, rất nhiều hấp dẫn nhưng một khi đi vào liền không quay lại được. Muốn thể nghiệm lại vô ưu vô lự lúc còn trẻ, chỉ có thể đêm mơ một giấc. Bao nhiêu người tìm tòi mò mẫn trong cái vại đầy màu sắc kia, vấp ngã muôn màu muôn vẻ, nhớ tới lúc còn trẻ, hâm mộ muốn khóc. Nhưng đáng tiếc đi qua rồi, rốt cuộc không trở về được. Bất kể là ai, chỉ có thể đi về phía trước, dù giẫm phải kim nhọn, vết thương chồng chất, cũng không cách nào quay đầu lại, chỉ có thể đi thẳng đến điểm cuối của cuộc đời
Y có thể trở về ngày trước là do va phải đại vận, có thể sẽ chết sớm, tổn thọ hơn mười năm mới đổi lấy một lần vận khí như vậy. Chính là vì về đây lần nữa, y càng không muốn bỏ lỡ thời gian hiện tại.
Chuyện bên Thư Kế Nghiệp tạm thời không tới phiên Tô Nham sốt ruột, đoàn kỹ thuật công ty còn chưa tới, Thư Kế Nghiệp thì vội vàng thu mua một công ty chế tác trò chơi thiếu vốn đầu tư nghiêm trọng. Tô Nham cũng vì hai trăm vạn tiền vốn mà phát sầu.
Hai mươi hai tháng bảy, Lương Khuê thăm người thân trở về.
Hắn từ sân bay trở lại nhà Tô Nham, thời gian mới sáu giờ sáng mà thôi. Không khí nhẹ nhàng khoan khoái, đường phố hiu quạnh, đèn đường còn sáng.
Lương Khuê buồn bực nhìn chiếc điện thoại hết pin, cầm cái túi lớn bên chân lên đang chuẩn bị đi vào cư xá. Bóng người của Tô Nham đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Lương Khuê ngây ngẩn cả người.
Tô Nham đang đem từng túi từng túi gì đó chuyển lên xe ba bánh, xe ba bánh nho nhỏ bị quá tải nghiêm trọng, bao tải chồng chất lên cao. Tô Nham cùng dì Từ thành thạo nắm dây thừng cột chắc, trong sáng sớm tinh mơ xa xa đã nghe thấy thanh âm của Tô Nham vang vọng đến bên tai Lương Khuê:“Dì Từ, dì đạp xe đi theo sau, xe ba bánh con đẩy cho. Phiền dì mang bữa sáng của con theo luôn, cũng đừng vứt mẫu bánh mì con ăn chưa hết nha.”
“Tiểu Nham con coi chừng, hôm nay buộc rất cao, ngàn vạn lần đừng qua loa chủ quan. Yên tâm, bánh mì của con dì giữ lại mà.”
“Con biết ạ.” Tô Nham cúi đầu dùng sức đạp mạnh, đột nhiên vang lên tiếng motor, xe ba bánh cồng kềnh lung lay chạy lên con phố tinh sương, lướt qua Lương Khuê đứng bên đường. Tô Nham không trông thấy Lương Khuê, Lương Khuê biết y không thấy hắn. Bởi vì xe ba bánh kia thật sự rất quá tải, phía trước Tô Nham gần như bị chôn vùi, không nhìn thấy hai bên.
Lương Khuê kinh ngạc nhìn xe ba bánh đi xa, khi dì Từ đi xe đạp lướt qua bên người, Lương Khuê đột nhiên di chuyển. Hắn chạy vào cư xá tìm chiếc xe đạp, vút nhanh đuổi theo trên con phố.
Tiếng gió thổi qua vù vù, Lương Khuê dùng sức mà đạp, đạp xe thật nhanh vượt qua dì Từ, theo sát đằng sau xe ba bánh. Hắn không tăng tốc nữa, cứ theo sát như vậy. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đống bao tải cao như những núi nhỏ, sắc trời càng ngày càng sáng, hắn rốt cuộc biết trong đó đều là rau dưa.
Xe ba bánh motor nhỏ rất mạnh, tuy lung la lung lay rất dọa người nhưng cuối cùng vẫn an toàn chạy tới chợ rau. Tô Nham không phải tới sớm nhất, thậm chí tính ra là đã muộn.
Xe ba bánh chỉ có thể đứng ở nhà xe cố định ngoài chợ, xe thì đỗ vào được rồi nhưng những rau dưa này phải đem đến hàng rau, lộ trình tương đối xa.
Tô Nham nói với ông cụ trông coi nhà xe:“Cụ ơi, giúp cháu coi xe một chút, cháu dỡ hàng trước.”
“A, cháu mau lên, ông nhìn.” Cụ già một bên súc miệng một bên trả lời.
Tô Nham cẩn thận tháo dây, dỡ xuống hai bao rau dưa to, một tay kẹp một túi bước nhanh đi vào trong chợ. Lương Khuê ngừng xe, tiến vào chợ. Bên trong phi thường náo nhiệt, phần lớn là lái buôn lên hàng dỡ hàng, nhao nhao ồn ào làm người ta vô cùng phiền lòng, nhưng lại có một loại cảm giác nói không nên lời. Góc độ như vậy, Lương Khuê lần đầu tiên chứng kiến.
Tô Nham tháo hai túi rau dưa, đều tự phân ra một phần mang lên hàng rau. Cân điện tử, máy tính, hộp tiền lẻ, ghế, bản ghi chép, đều được đặt lên, chuẩn bị xong những thứ này, dì Từ từ cổng chợ rau đi tới. Tô Nham vội nói:“Dì Từ coi đi, con tiếp tục dỡ hàng.”
“Tiểu Nham con nghỉ ngơi một chút đi, con bề bộn cả buổi sáng, dì đi dỡ hàng.”
“Con nghỉ hè có thể giúp, sao lại để dì Từ vất vả chứ.” Tô Nham mỉm cười.
Dì Từ không lay chuyển được đành phải nói:“Con tranh thủ ăn bánh mì và trứng gà trước , chút nữa nguội rồi sẽ ăn không ngon đâu.”
“Dạ.” Tô Nham đôi mắt sáng ngời, cầm bánh mì đang ăn dở và trứng gà luộc bước tới hướng nhà xe, ngoạm ngụm lớn ăn sạch bữa sáng, Tô Nham tiếp tục dỡ hàng, xe ba bánh quá tải chậm rãi nhẹ dần. Tầng dưới chót là từng thùng hoa quả đóng gói gọn gàng.
Tô Nham đầu tiên ôm hai thùng, cắn răng xuyên qua chợ rau, đưa hoa quả vào hàng.
Một thùng hoa quả nặng hơn nhiều so với một túi, trong xe Tô Nham tổng cộng có tám thùng. Chờ Tô Nham chậm rãi chuyển xong, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Tô Nham đi trong đám người, kéo vạt áo T-shirt lên không thèm để ý lau mồ hôi trên mặt. Lúc này đã hơn bảy giờ, khách hàng ra mua thức ăn tăng lên nhanh chóng, chợ rau càng thêm ầm ĩ.
Tô Nham dựa vào hàng rau của mình, vuốt vuốt hai quả cà chua trong tay, tung hứng qua lại như làm xiếc, vừa chơi vừa lớn tiếng thét to:“Bán rau đây! Bán rau đây! Cà ớt dưa leo cà chua đậu cô-ve tươi ngon đây!”
Dì Từ vội vàng tiếp một vị khách hàng, nghe Tô Nham thét to không khỏi cười y:“Con thì chơi vui rồi, trước kia muốn con rao to con không vui. Giờ không cần rao, con lại càng muốn rao.”
Tô Nham ha ha cười:“Con đang luyện cuống họng.” Ban đầu cảm thấy thẹn thùng, hôm nay thành niềm vui thú bất chợt. Con người không cách nào dễ dàng thay đổi cuộc sống, nhưng có thể thay đổi tâm tình của mình.
Nụ cười nhàn nhạt trên môi Tô Nham, cuống họng trong trẻo réo vang trong chợ rau hỗn loạn, cứ như dòng nước mát, dễ dàng bị nhấn dìm. Nhưng khi cẩn thận lắng nghe, cẩn thận tìm kiếm, tiếng rao nọ sẽ một lần lại một lần quanh quẩn trong tai, tựa như dư âm còn văng vẳng bên tai.
Bán rau đây…… Bán rau đây……
Thanh âm này vòng đi vòng lại xuất hiện trong tai Lương Khuê. Hắn cứ đứng trong đám người nhộn nhịp, hắn thấy được Tô Nham nhưng Tô Nham nhìn không thấy hắn.
Hắn không biết tại sao phải xúc động theo tới, càng không biết vì sao lại núp một bên ? Vì sao không đi nói chuyện với Tô Nham ?
Hắn cứ đứng nhìn như vậy, không nói lời nào mà cũng chẳng rời đi.
Nhìn Tô Nham đem cà chua biểu diễn xiếc thành thục, nhìn y khẽ cười tiếp đãi khách hàng, nhìn y nghiêm túc kiểm tra tiền thật tiền giả, nhìn y nhanh nhẹn nhấn máy tính, nhìn ngón tay y thon dài, nắm bút, viết vào quyển sổ xinh đẹp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...