Lăng Thần vừa lòng nheo lại mắt, đôi chân bước theo bên người, giống như không nhìn thấy sắc mặt như màu phân của Hạ Thiên Tịch, đắc ý dào dạt nói "Tịch Tịch, ta đã nói rồi, người vẫn là thích gọi Tịch Tịch, ta cũng thích gọi Tịch Tịch nhất, kỳ thật ta không ngại gọi ngươi là tiểu bảo bối, như vậy tất cả mọi người đều biết ngươi về sau đều là người của ta, đương nhiên, ta thích nhất chính là gọi ngươi phu nhân, như vậy người khác liền không cần suy đoán quan hệ của hai chúng ta..."
"Câm miệng." Hạ Thiên Tịch lệ rơi đầy mặt, vì răng y trước kia không có phát hiện Lăng Thần kỳ thật là một cái nói nhiều?
Lăng Thần lập tức ngậm miệng lại, thanh âm trầm thấp hơi mang theo trêu tức rốt cục yên lặng, Hạ Thiên Tịch lập tức bước nhanh rời đi, chính là đi được một lúc sau nhìn người bên cạnh, Hạ Thiên Tịch nổi giận đùng đùng quay đầu lại "Ngươi còn đi theo ta làm gì?"
Hạ Thiên Tịch xù lông giống như muốn nổ tung, lông tóc đều muốn dựng đứng lên.
Lăng Thần nheo lại đôi phượng mâu nguy hiểm nhìn phu nhân đang xù lông, ân...phu nhân như vậy cũng thực đáng yêu!
Hãn!Hạ Thiên Tịch nếu biết trong lòng Lăng Thần nghĩ gì, phỏng chừng thật muốn đâm đầu chết luôn cho rồi!
Đáng yêu mẹ mi! Lão tử là nam nhân sao có thể sử dụng từ đáng yêu để hình dung!
Hạ Thiên Tịch lệ rơi đầy mặt!
Lăng Thần nhướng nhướng môi cười ý bảo, ngươi vừa rồi không phải muốn hắn câm miệng sao? Thân là một trung khuyển đủ tư cách, tuyệt đối phải đem lời nói của phu nhân thành thánh chỉ mà chấp hành, phu nhân bảo hắn câm miệng hắn lập tức phải câm miệng, nghe lời đến nỗi quả thực so với máy móc bị khống chế còn chuẩn hơn.
Hạ Thiên Tịch hộc máu, y thật sự rất muốn phun cho Lăng Thần một mặt đầy máu.
Hiện tại nghe lời như vậy, lão tử không cho ngươi thích ta sao không thấy ngươi không nghe lời vậy?
Hạ Thiên Tịch không muốn cùng Lăng Thần dây dưa, y hiện tại thầm nghĩ muốn thoát khỏi Lăng Thần, nào biết Lăng Thần một đường vẫn đi theo y đến tận cửa ký túc xá, cái trán Hạ Thiên Tịch tràn ngập hắc tuyến, vẻ mặt đùng đùng nổi giận quay đầu lại nói Lăng Thần "ta đã đến cửa ký túc xá, ngươi còn đi theo ta làm gì?"
Lăng Thần nhướng cằm lên ý bảo, phu nhân không cho ta mở miệng ta tuyệt đối không mở miệng, trung khuyển nghe lời cỡ nào a!
Hạ Thiên Tịch hắc tuyến đầy đầu "..."
Y hiện tại rất muốn giết người có được không? Có được không? Có được không?
"Ngươi có thể mở miệng." Đối với Lăng Thần kỳ lạ như vậy, Hạ Thiên Tịch lệ rơi đầy mặt đều muốn quỳ lạy.
"Tịch Tịch, ta cũng ở ký túc xá này." Lăng Thần đắc ý dào dạt nheo lại phương mâu nói, trong mắt là thần sắc đắc ý không chút nào che dấu, hắn cũng thật không ngờ hắn cùng Tịch Tịch thế mà được phân đến cùng một cái ký túc xá, quả nhiên đây là duyên phận trong truyền thuyết a, hai người bọn họ không hổ là trời sinh một đôi, ngay cả thượng đế cũng trợ giúp bọn họ, khuôn mặt lãnh liệt của Lăng Thần nháy mắt tràn đầy ý cười ^_^!
"Nói bậy." Hạ Thiên Tịch không chút nghĩ ngợi liền trừng mắt.
"Tịch Tịch, ngươi xem." Lăng Thần đắc ý nâng lên quang não trên tay để cho Hạ Thiên Tịch nhìn thông tin trên quang não, quả thật là cùng một số ký túc xá.
Hạ Thiên Tịch nháy mắt hộc máu.
Duyên phận của y cùng Lăng Thần, nháy mắt khiến y muốn quỳ.
Sao đến cùng vẫn không thoát khỏi Lăng Thần? Đây là "Nghiệt duyên" trong truyền thuyết sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...