Lăng Thần nghẹn cười trong lòng thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Quả thực muốn nội thương.
Ở chỗ Lạc Ngôn không nhìn thấy, Hạ Thiên Tịch hung hăng nhéo hắn một phen, có buồn cười như vậy sao? Cư nhiên còn dám cười nhạo y? Quả thực không thể tha thứ.
Lăng Thần lập tức thu lại biểu tình quá mức khó miêu tả trên mặt mình, ở trước mặt tiểu tức phụ tuyệt đối không thể quá đắc ý.
Lạc Ngôn cũng không phát hiện động tác nhỏ của hai người, bưng bát canh gà chậm rãi đút cho Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch uống được mấy thìa, bụng đã no không chịu nổi, tuy canh gà rất tươi ngon, hương vị rất thơm, nhưng y hiện tại thật sự không uống nổi nữa.
Hạ Thiên Tịch âm thầm dùng tay lại nhéo hắn một cái.
Ánh mắt Lăng Thần hơi ủy khuất nhìn tiểu tức phụ, lại làm sao nữa thế?
Sao lại càng ngày càng hung dữ như vậy?
Quả thực có chút khủng bố!
Về sau tiểu tức phụ sẽ không trở nên hung dữ mãi như vậy chứ!
Nghĩ tới cuộc sống sau này của mình đều có chút đáng sợ!
Hạ Thiên Tịch rất là sốt ruột, y đã uống không nổi nữa rồi, nhưng y lại không thể nói rõ, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Lăng Thần.
Còn may Lăng Thần chỉ liếc mắt một cái liền hiểu ra, lập tức đứng lên đi ra ngoài, Lạc Ngôn cũng không để ý tới hắn, chỉ một lát sau Lăng Thần cầm một bát con tới hộp giữ ấm múc một bát chia sẻ với tiểu tức phụ của hắn.
"Con làm gì thế?" Lăng Thần còn chưa múc ra, đã bị Lạc Ngôn nhìn thấy, lập tức nhíu mày vẻ mặt trách cứ nhìn hắn nghiêm túc mà nói: "Sao lại không hiểu chuyện như vậy? Đây là ta làm cho Tiểu Tịch, là để bồi bổ thân thể cho y, sao con đã lớn thế rồi còn tranh ăn với Tiểu Tịch, sao không biết thương yêu y chứ."
Lăng Thần: "......"
Hạ Thiên Tịch: "......"
Này là con ruột sao?
Cuối cùng hai người bọn họ ai mới là con ruột?
Lăng Thần trầm mặt buông bát.
Hạ Thiên Tịch nghẹn cười trong lòng, nhưng nhìn thấy Lạc Ngôn lại đưa tới một thìa canh gà, còn có lời nói của anh, Hạ Thiên Tịch thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần.
"Nào, Tiểu Tịch, ngoan ngoãn uống xong chỗ này, bên trong hộp còn có, con uống nhiều một chút, một ngụm cũng đừng để cho nó, cũng không biết thương con."
Hạ Thiên Tịch: "......"
Khuôn mặt lập tức trở nên có chút khổ bức.
Y không hề muốn uống một chút nào.
Cứ như vậy uống tiếp, chỉ sợ bụng y cũng phải nứt vỡ.
Quả nhiên người không thể quá đắc ý, bằng không nhất định sẽ xui xẻo mà.
Hạ Thiên Tịch một bên ngoan ngoãn uống, biểu tình dịu ngoan, nhìn qua quả thực khiến người yêu thương, một bên trộm nháy mắt, dùng đuôi mắt ý bảo Lăng Thần mau chóng nghĩ cách, bằng không lát nữa nếu không giả bộ được mà lòi, hừ hừ...
Đến lúc đó để cho ngươi đi mà giải thích.
Lăng Thần hậm hực sờ sờ cái mũi, không thể vui sướng khi người gặp họa, ngoài ra nếu tiểu tức phục thật sự tức giận thì không hay.
"Ba ba, để con đút cho Tịch Tịch là được rồi, ba đi ra ngoài nghỉ tạm một hồi trước đi!" Lăng Thần vẻ mặt thành khẩn nhìn Lạc Ngôn.
Hạ Thiên Tịch đang cổ vũ cho hắn trong lòng, hơn nữa vội vã không chờ nổi hỗ trợ: "Đúng đúng, ba ba, người đã nấu canh cho con còn đi xa như vậy, còn tự mình đút cho con, con..."
Vẻ mặt cảm kích quả thực không biết phải nói gì, biểu tình muốn nói lại thôi, hốc mắt hồng hồng, nhìn cực kỳ khiến người yêu thương.
Biểu tình như vậy mới có thể càng thêm khiến người ta thích, Lạc Ngôn lập tức liền cảm thấy càng thích Hạ Thiên Tịch hơn, đem bát canh đưa cho Lăng Thần nói: "Được, con đừng nghĩ nhiều, ta muốn tận mắt nhìn con uống hết, như vậy đi, ta đi ra ngoài trước, Thần Thần đút cho Tiểu Tịch uống xong thì ra ngoài cho con nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Vâng."
"Vậy ba ba, người đi nghỉ ngơi đi." Hạ Thiên Tịch tri kỷ nói, ánh mắt rất là lưu luyến.
Biết Lạc Ngôn đi ra ngoài, y mới thở ra nhẹ nhom một hơi, vừa rồi thiếu chút nữa bị hù chết.
Lăng Thần nhìn biểu tình vui sướng trên mặt y, chế nhạo nói: "Bảo bối, còn muốn uống không?"
Hạ Thiên Tịch hung trừng lia mắt qua lườm hắn một cái.
"Bảo bối, ta vừa cứu ngươi đấy, ngươi liền đối xử với ta như vậy sao?" Lăng Thần biểu tình ủy khuất vạn phần nhìn Hạ Thiên Tịch, ánh mắt kia...đúng là cấp bậc diễn xuất của ảnh đế.
Hạ Thiên Tịch yên lặng cho kỹ thuật diễn xuất của Lăng Thần một like, một bên lườm hắn trắng mắt, đuôi mắt nhướng lên, ánh mắt mang ý cười, lại có chút xấu xa: "Thân ái, vậy ngươi uống đi!"
Đôi mắt nhỏ dịu dàng tựa hồ muốn nói, ngươi xem ngươi xem, ta đối xử với ngươi thật tốt, cho nên ngươi phải nhanh chóng uống đi!
Lăng Thần: "......"
"Quả thật dạo này càng ngày càng xấu." Lăng Thần cười cười dùng ngón tay chọc chọc mũi nhỏ của Hạ Thiên Tịch, cầm bát canh gà còn lại uống hết.
Đương nhiên hắn biết Hạ Thiên Tịch không thể uống được nữa mới cho hắn uống, bằng không hắn sao có thể tự mình đoạt thực của tiểu tức phụ?
Quả thực thương yêu còn không hết.
Hạ Thiên Tịch híp mắt cười cười, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng, đúng là khiến người vừa nhìn liền cảm thấy ngứa hết đầu quả tim.
Lăng Thần buông bát xuông, nhịn không được cúi người hôn lên mặt Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch thuận theo nhắm mắt lại, hưởng thụ ấm áp giờ phút này.
Kỳ thực, Lăng Thần càng muốn thực hiện động tác tiếp theo, nhưng ba ba Lạc Ngôn còn ở dưới chờ, cho nên sau khi hắn hôn môi hôn mũi hôn mặt xong, Hạ Thiên Tịch mau chóng đẩy hắn ra.
"Không được, ngươi trước đi xuống, ba ba còn ở dưới" Hạ Thiên Tịch hơi chau mày.
Biểu tình cực kỳ nghiêm túc và nghiêm túc.
Vẻ mặt Lăng Thần hơi ủy khuất mà nhìn hắn.
Hạ Thiên Tịch nhướng mày.
Vẻ mặt Lăng Thần càng thêm ủy khuất.
Thật giống như là một con chó lớn không được gặm xương, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Nội tâm Hạ Thiên Tịch quả thực muốn hỗn độn trong gió.
Nói tà mị cuồng quyến đâu rồi?
Nói cao quý lãnh diễm đâu?
Quả thực không khoa học.
Nhưng mà, biểu tình trên mặt và ánh mắt của Lăng Thần lại càng thêm ủy khuất.
Rất là đáng thương.
Hạ Thiên Tịch: "......"
"Khụ khụ...... Đêm nay, liền thỏa mãn ngươi một lần được chưa." Khuôn mặt Hạ Thiên Tịch hồng hồng, ngẩng đầu nâng cằm kiêu ngạo nói.
"Chỉ một lần thôi sao?" Giọng nói ủy khuất đáng thương quả thực không gì sánh bằng.
Hạ Thiên Tịch thiếu chút nữa bị sặc chết.
Một lần còn chê ít?
Quả thực có voi đòi hai Bà Trưng!
"Vậy một lần cũng không có." Hạ Thiên Tịch lập tức tức giận xù lông.
Ánh mắt Lăng Thần càng thêm ủy khuất vạn phần, quả thực rất khiến người có cảm giác tội lỗi.
Hạ Thiên Tịch: "......"
"Nhiều nhất hai lần được chưa." Hạ Thiên Tịch khuôn mặt hồng hồng nói.
"Ba lần đi!" Điển hình có hai Bà Trưng còn xin thêm thanh kiếm!
"Đi chết đi." Hạ Thiên Tịch lại lần nữa thành công xù lông.
"Vậy hai lần." Lăng Thần gợi lên khóe môi cười vạn phần tà mị, nhanh như cắt hôn một cái lên khóe miệng Hạ Thiên Tịch, sau đó mau chóng đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
Hạ Thiên Tịch: "......"
Đúng là do mình càng ngày càng cưng chiều hắn sao?
.........
"Tra được?" Hạ Thanh vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Úc Trục Thiên lập tức gật gật đầu nói: "Tang thi ẩn nấp ở Đế Đô tinh lần trước đã tìm được rồi, hiện tại ta đã phái người chặt chẽ đi theo gã, ngươi không phải lo gã chạy trốn."
Khuôn mặt Hạ Thanh nghiêm túc gật gật đầu nói: "Vậy ta liền đi."
"Ta đi cùng ngươi." Úc Trục Thiên lập tức đi theo Hạ Thanh.
Lần trước Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần ra ngoài gặp phải tang thi, chờ sau khi Hạ Thiên Tịch ngủ rồi Lăng Thần lại tiến tới dò xét một phen, nhưng gã tang thi kia đã sớm chạy vô tung vô ảnh, nhưng nếu đã biết có tang thi ở Đế Đô tinh, chắc chắn không thể đủ giấu giếm, để gã tang thi này tiếp tục làm hại nhân loại.
Nhưng Lăng Thần cần từng giây từng phút ở cạnh Hạ Thiên Tịch, không có cách đi ra ngoài điều tra, cho nên liền thông báo Hạ Thanh.
Lúc ban đầu Hạ Thanh cũng phải không ít người đi điều tra, nhưng không điều tra được bất cứ tin tức gì, nhớ tới Úc Trục Thiên trong xã hội có nhiều nhân mạch hơn mình, cho nên anh mới nhờ Úc Trục Thiên một chút, ai biết mới gần 5 ngày mà thôi, đúng là Úc Trục Thiên đã điều tra ra được.
Phải biết rằng một con tang thi cao cấp ẩn nấp trong đám người là rất không dễ dàng điều tra ra được, hơn nữa tang thi này đều gây án lưu động, theo bọn chúng nuốt máu thịt nhân loại càng nhiều, lực lượng của bọn chúng liền càng mạnh, thế lực của Hạ Thanh ở quân đội rất có uy nghiêm, nhưng ở trong xã hội lại không sánh bằng Úc Trục Thiên.
Úc Trục Thiên vừa nghe thấy Hạ Thanh có việc nhờ mình, lập tức hưng phấn cả một ngày một đêm không ngủ được.
Phải biết rằng, đây chính là lần đầu tiên trong ba năm Hạ Thanh có việc nhờ mình, đương nhiên hắn phải tận tâm tận lực làm tốt.
Năm ngày qua, hắn hao phí không ít nhân lực và tài lực, cuối cùng mới điều tra ra được sự tồn tại của gã tang thi kia, cho nên vô cùng lo lăng chạy tới đây.
Hạ Thanh vốn định mau chóng thông báo cho cấp dưới đi bố trí, chợt nghe được tiếng bước chân gắt gao đi theo anh của Úc Trục Thiên ở phía sau, anh bỗng nhiên quay đầu, Úc Trục Thiên không dự đoán được anh sẽ quay đầu, thiếu chút nữa bị đụng phải, còn may tự mình kịp thời dừng lại bước chân, không thì hai người chắc chắn sẽ đụng vào nhau thật mạnh.
Cứ như vậy, Úc Trục Thiên còn mạnh mẽ bước hụt một cái, thiếu chút nữa sái chân.
"Thanh Nhi, làm sao vậy?" Úc Trục Thiên không chỉ không oán trách, sau khi đứng vững thân mình lập tức vẻ mặt khẩn trương nhìn Hạ Thanh.
Hạ Thanh nhìn vết quầng thâm nhàn nhạt bên dưới đôi mắt hẹp dài phong lưu trên khuôn mặt tuấn mỹ của Úc Trục Thiên, trái tim lạnh băng hơi chút rung động.
Nói vậy, mấy ngày nay hắn cũng rất ít ngủ nhỉ!
"Ngươi...... Đi trước nghỉ ngơi đi!" Lời quan tâm tùy ý nói ra, tuy giọng nói của anh lạnh như băng không có bất cứ độ ấm gì, nhưng vẫn khiến Úc Trục Thiên cực kỳ vui sướng.
"Thanh Nhi, ngươi đây là đang quan tâm ta sao?"
Khuôn mặt anh tuấn cao hứng của Úc Trung Thiên vì điều này mà động dung, đôi mắt hẹp dài cực kỳ phong lưu, trách không được lại có nhiều người vì hắn mà thần hồn điên đảo như vậy, không chỉ bởi vì hắn giàu có, mà bản thân hắn cũng cực kỳ có mị lực.
Sắc mặt Hạ Thanh xanh mét, lạnh lùng nói: "Không có."
Vành tai hồng hồng, cực kỳ ngạo kiều: "Có đi hay không?"
"....." Tuy Úc Trục Thiên cực kỳ cao hứng vì Hạ Thanh quan tâm hắn, nhưng hắn lại không muốn để Hạ Thanh một mình đi đối phó con tang thi kia.
"Ngươi đi trước ngủ đi, chờ ngươi tỉnh, chúng ta cùng đi." Hạ Thanh mặt vô biểu tình lạnh lùng nói.
Úc Trục Thiên trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt vui sướng, nghĩ nghĩ lại lắc đầu: "Vẫn là thôi đi!"
"Mau đi." Hạ Thanh nhíu mày thẳng tắp, vẻ mặt lạnh như băng đầy hung dữ.
"......" Úc Trục Thiên vẻ mặt vui sướng, bị quát còn thật cao hứng: "Được được, ngươi đừng nóng giận, ta hiện tại liền đi ngủ."
Úc Trục Thiên vui sướng chạy vào phòng cho khách của Hạ gia của mình, nếu hắn là một con chó to, sau đuôi chắc chắn sẽ có một cái đuôi to xù lông lắc lư trái phải.
Hạ Thanh nhìn, trong lòng có ý cười ấm áp.
..........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...