Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Nếu có khả năng, Hạ Thiên thật sự muốn ngất xỉu ngay lúc này.

Có nhiều người nhìn như vậy, y cư nhiên dám đạp chân lên mặt mình....

Hạ Thiên hận không thể ngay lập tức liền tiến lên xé nát Hạ Thiên Tịch.

Nhưng đối với Hạ Thiên Tịch mà nói, bóp chết gã quả thực so bóp chết một con con kiến còn đơn giản hơn, chân y chỉ cần dùng sức một chút, cái đầu này của gã sẽ lập tức nát bét.

Hạ Thiên kỳ thực phải cảm ơn Hạ Thiên Tịch vì y chỉ nhìn không vừa mắt gương mặt này của gã, cho nên chỉ khiến gã cút đi mà thôi.

"Đi thôi!" Uy hiếp Hạ Thiên, Hạ Thiên Tịch cười híp mắt đi tới chỗ Viên Thiển.

Tuy Viên Thiển biết hôm nay hai nhà Viên Hạ sẽ kết thành thù, nhưng cũng không đi ngăn cản Hạ Thiên Tịch, hắn đã sớm muốn cho tên Hạ Thiên kia một chút giáo huấn, chỉ là ngại mặt mũi gia tộc cho nên vẫn luôn nhường nhịn Hạ Thiên, ai ngờ hôm nay gã lại xui xẻo đụng phải? Đáng đời!

"Đứng lại."

Khi hai người muốn xoay người rời đi, một giọng nói âm trầm truyền tới.

"Ca, ca...ngươi phải báo thù cho ta." Hạ Thiên bị Hạ Thiên Tịch làm nhục vừa mới từ trên mặt đất đứng lên liền hận không thể tìm cái khe đất mà chui xuống, nào biết Hạ Cung đột nhiên tới, Hạ Thiên ngay lập tức cảm thấy bản thân có chỗ dựa, lập tức chạy tới trước mặt Hạ Cung lấy lòng ủy khuất nói: "Ca, tên Hạ Thiên Tịch quả thực chính là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ngươi nhất định phải giáo huấn y một chút mới được, cho y biết tinh cầu Lyme là địa bàn của ai."

"Câm miệng." Ánh mắt âm lãnh của Hạ Cung lạnh lùng liếc nhìn đứa em trai mất mặt này, nhìn dấu chân của Hạ Thiên Tịch trên mặt gã, ánh mắt càng thêm âm trầm.

Hạ Thiên tuy là một nhị thế tổ ăn chơi trác táng, nhưng gã sợ nhất là người anh trai vẻ mặt âm trầm này, cho nên chỉ cần Hạ Cung vừa giận, gã ngay cả rắm cũng không dám đánh, lập tức ủy khuất không lên tiếng tránh ở phía sau Hạ Cung, nhưng ánh mắt mắt nhìn Hạ Thiên Tịch như cũ mang theo tràn đầy khiêu khích đắc ý và kiêu ngạo, anh gã tới, nhất định sẽ hung hăng giáo huấn Hạ Thiên Tịch một trận.

Hạ Thiên Tịch quay đầu nhìn về phía Hạ Cung, Hạ Cung cho người ta một loại cảm giác thực âm trầm, khiến người rõ ràng cảm thấy không thoải mái, nếu người bình thường thấy Hạ Cung đã sớm sợ hãi, thanh danh của Hạ Cung ở trên tinh cầu Lyme cũng hoàn toàn không dễ nghe.

Không phải nói Hạ Cung cũng là một tên nhị thế tổ mười phần, mà là thủ đoạn của Hạ Cung quá mức độc ác, phàm là người đắc tội Hạ Cung, gã đều có thể khiến người nọ sống không bằng chết.

Hạ Thiên Tịch nếu mất đi ký ức, đương nhiên cũng không nhận ra Hạ Cung.

Y chớp chớp đôi mắt, căn bản không để ý tới Hạ Cung, xoay người liền rời đi.

Viên Thiển đương nhiên cũng biết thanh danh của Hạ Cung, nhíu nhíu mày, nếu Hạ Thiên thì hắn còn chưa tới mức sợ hãi, nhưng Hạ Cung thì khác, người nam nhân chỉ hơn hắn vài tuổi này chỉ đôi khi hắn gặp phải cũng đã cảm thấy sợ hãi.

Thấy Hạ Thiên Tịch quay đầu không chút do dự rời đi, Viên Thiển nhíu mày một chút lập tức đuổi theo bước chân Hạ Thiên Tịch.

"Ca.....y.....y cư nhiên ngay cả ngươi cũng không cho mặt mũi...." Hạ Thiên hận không thể đem tròng mắt của mình trừng ra, không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch này cư nhiên lại bố láo như vậy? Ngay cả anh gã cũng dám đắc tội.

Sắc mặt Hạ Cung càng thêm âm trầm như sương mù, không nói hai lời liền công kích tới sau lưng Hạ Thiên Tịch.


Người xung quanh nhìn một màn này căn bản là không có ai dám vây quanh bọn họ gần như vậy, sôi nổi tản ra, để tránh cho trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, ai cũng không dám đắc tội Hạ Cung.

Hạ Thiên Tịch đã sớm cảm giác được công kích phía sau, đối với loại rác rưởi chủ động trêu chọc y, y thật đúng là cảm thấy rất phiền chán.

Vô luận đi đến chỗ nào đám ruồi bọ này đều là đuổi không hết.

Viên Thiển cũng không phải đối thủ của Hạ Cung, nhưng hắn cũng không nghĩ tới Hạ Cung cư nhiên lại không biết xấu hổ tập kích Hạ Thiên Tịch như vậy, lập tức liền muốn ngăn cản tập kích của Hạ Cung.

"Ngu ngốc."

Trong một khắc Hạ Cung tập kích kia, trong chớp nhoáng Hạ Thiên Tịch nhịn không được mắng Viên Thiển một tiếng, biết rõ không phải đối thủ của con ruồi bọ này cư nhiên còn chủ động đi lên tìm chết, thật ngu.

Hạ Thiên Tịch lập tức lắc tới trước mặt Viên Thiển chặn công kích của Hạ Cung, hai người qua một chiêu liền lập tức tách ra.

Hạ Thiên Tịch vững vàng đứng lại thân hình, nhướng đôi mắt đào hoa, ánh mắt lạnh lùng mà nheo lại nhìn Hạ Cung, gợi lên khóe miệng mang theo một tia lạnh lẽo.

Đừng thấy y hai ngày này vẫn luôn cười đến vô tâm vô phế, nhưng y cũng không phải một người có thể chịu đựng để người khác bắt nạt.

Bước chân Hạ Cung lảo đảo lập tức lui về sau vài bước, khuôn mặt âm trầm có khiếp sợ và không dám tin, hoàn toàn không nghĩ chỉ một chiêu của Hạ Thiên Tịch đã có thể khiến gã lui về phía sau nhiều bước như vậy.

Điều đó chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ thực lực của Hạ Thiên Tịch ở bên trên mình.

Năm đó ở trường Quân đội số 1, Hạ Thiên Tịch rõ ràng còn nhỏ hơn mình thực lực lại ở phía trên mình, trận đánh nhau ở lễ đường kia vẫn bị Hạ Cung coi là sỉ nhục trong cuộc đời gã, gã cũng vẫn luôn muốn tìm cơ hội báo thù, nhưng lại không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch cư nhiên từ đó không còn tin tức gì.

Khi gã quyết chí tự cường, không tìm thấy Hạ Thiên Tịch, gã mới tốt nghiệp ở trường Quân đội số 1, ba năm qua, gã vẫn luôn cho rằng bản thân về sau sẽ không gặp lại Hạ Thiên Tịch, lại không nghĩ tới hôm nay cư nhiên còn có thể nhìn thấy y, hơn nữa hai người mới chỉ so có 1 chiêu, gã đã cảm giác được thực lực của Hạ Thiên Tịch cường hãn hơn mình rất nhiều.

Hạ Cung trong lòng có khiếp sợ, gã cũng không muốn tin thực lực của Hạ Thiên Tịch cư nhiên ở trên gã, phải biết rằng ba năm qua gã huấn luyện không ít để đề cao thực lực bản thân, nhưng một chiêu vừa rồi kia liền trực tiếp đả kích tới gã.

"Hạ Cung, ngươi cư nhiên không biết xấu hổ làm ra hành động đánh lén sau lưng như vậy, ngươi đừng cho là Viên gia ta không lớn bằng Hạ gia ngươi, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm, thật sự khiến chúng ta nóng lên, cùng lắm thì Viên gia chúng ta cùng các ngươi cá chết lưới rách."

Sắc mặt Viên Thiển khó coi chửi ầm lên, hắn đã cảm thấy Hạ Thiên đủ không biết xấu hổ, không nghĩ tới Hạ Cung cư nhiên cũng không biết xấu hổ như vậy, cho rằng Viên gia bọn họ sợ Hạ gia của gã sao?

Hạ Cung sắc mặt âm u nhìn Viên Thiển một cái, còn chưa kịp nói gì, Hạ Thiên lập tức kiêu ngạo nhảy ra, vẻ mặt vênh váo tự đắc mắng: "Viên Thiển, bằng vào Viên gia các ngươi còn muốn cá chết lưới rách với Hạ gia ta sao, ngươi cũng nên tiểu một bãi mà tự soi gương xem Viên gia ngươi có cái tư cách kia hay không?"

"Ngươi......"

"Tiểu Thiển."


Khi Viên Thiển tức giận muốn tiến lên xé nát Hạ Thiên, Hạ Thiên Tịch giơ tay đặt lên bả vai Viên Thiển, ngón tay thon dài rõ ràng tinh tế gầy yếu nhưng sức mạnh lại đáng sợ mười phần.

Viên Thiển rõ ràng cảm giác được đáp áp lực của bàn tay đang đặt trên vai mình.

Hạ Thiên Tịch híp đôi mắt đào hoa cười nói: "Người chính là người, so đo với một con chó điên làm gì? Chẳng lẽ chó cắn ngươi một cái, ngươi còn trông cậy vào bản thân đi cắn lại chó một cái?"

Phốc ――

Viên Thiển và người xem diễn xung quanh đều nhịn không được lộ ra tiếng cười.

Thật sự là lời nói của Hạ Thiên Tịch quá kinh điển, mắng chửi người tuyệt đối không mang theo lời thô tục, hơn nữa y còn là người đầu tiên dám đối nghịch với Hạ gia, quả thực khiến người sùng bái!

"Ngươi...... Ngươi nói ai là chó? Muốn tìm cái chết có phải không?" Bởi vì có người chống lưng, lá gan Hạ Thiên cũng lớn lên, một tay kiêu ngạo chỉ vào Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch nhướng nhướng mày, cười híp mắt nhìn Hạ Thiên: "Làm sao? Ngươi còn muốn mặt bên phải lại dẫm lên một dấu chân sao?"

Rõ ràng là một đôi mắt đào hoa xán lạn, đuôi mắt rõ ràng phong lưu như vậy, còn mang theo nhè nhẹ mị hoặc, một mỹ thiếu niên tinh xảo như vậy hẳn là rất hấp dẫn người.

Nhưng mà, Hạ Thiên rõ ràng cảm thấy uy hiếp đến từ Hạ Thiên Tịch, uy hiếp của thiếu niên này không giống với anh gã, toàn thân tản ra khí lạnh, đây là một con tiếu diện hổ (hổ mặt cười), là nhân vật cho dù đang nói cười vui vẻ cũng có thể khiến người rùng mình cảm thấy nguy hiểm.

Khuôn mặt Hạ Thiên đỏ lên ấp úng run run cánh môi không dám lên tiếng, gã thật sự rất sợ Hạ Thiên Tịch.

Rõ ràng...một khuôn mặt tinh xảo hiền lành vô hại giống như một con búp bê sứ, nhưng mà....nhưng mà....chính là khiến gã cảm thấy thật rùng mình.

Hạ Thiên lập tức cảm thấy bản thân đúng là có chút ăn hại, nhưng mà giá trị vũ lực của y không bằng người ta gã cũng không có cách nào, chỉ có thể ủy khuất nhìn Hạ Cung: "Ca....."

"Câm miệng, cút trở về đi." Hạ Cung lạnh lùng nhìn thoáng qua Hạ Thiên.

Hạ Thiên lập tức giống như chuột thấy mèo xám xịt chạy đi.

Hạ Cung mím môi, vẻ mặt âm u, ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên Tịch rồi mới xoay người rời đi.

Gã đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Hạ Thiên Tịch như vậy, chẳng qua đại trượng phu co được giãn được, nếu một mình gã không đánh lại được y, như vậy liền tìm nhiều người tới giáo huấn y, dù sao tinh cầu Lyme là địa bàn của gã, còn lo không giáo huấn được một người sao?

"Đứng lại."


Thật đúng là phong thuỷ thay phiên chuyển, Hạ Thiên Tịch không chút do dự gọi lại Hạ Cung.

Hạ Cung dừng lại bước chân.

Hạ Thiên Tịch híp đôi mắt đào hoa hẹp dài nheo đuôi mắt nhàn nhạt nói: "Ta nói ngươi có thể đi rồi sao?"

Đây tuyệt đối là vả mặt.

Hạ Cung bỗng nhiên nhìn Hạ Thiên Tịch, ánh mắt mang theo vài phần hung ác.

Nhưng ánh mắt như trò trẻ con này căn bản không dọa được Hạ Thiên Tịch, y còn chưa ngu tới mức để bị một ánh mắt dọa được đâu!

Đã sớm nói, người khác không chọc y, y sẽ không dễ dàng đi chọc người khác, nhưng nếu ngươi dám chọc y, muốn dễ dàng rời đi như vậy, ngươi cho Hạ Thiên Tịch y là người hèn nhát dễ bị bắt nạt như vậy sao?

Y có bề ngoài hiền lành vô hại như vậy thì sao? Chỉ cần giá trị vũ lực bạo biểu, vô luận là đi tới đâu cũng đều là nhà.

"Chọc ta rồi ngươi liền nghĩ cứ đơn giản mà rời khỏi như vậy sao?" Hạ Thiên Tịch nhướng mày cười tủm tỉm hỏi.

Tuy y đang cười thân thiện nhưng Hạ Cung có thể nghe được rõ ràng uy hiếp trong lời nói của y.

Người xung quanh khiếp sợ, hai mắt hận không thể moi hết xuống làm đồ nhắm, trong lòng âm thầm vì thiếu niên này ra một thân mồ hôi lạnh, đây rốt cuộc là tên nhóc từ xó xỉnh nào đi ra? Lá gan cũng quá lớn rồi đi!

Ngay cả Hạ gia cũng dám đắc tội, không muốn mệnh à!

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Hạ Thiên Tịch vẫn như cũ không cảm thấy lời mình nói ra có bao nhiêu khiếp sợ.

Sắc mặt Hạ Cung quả thực âm u khó coi hơn cả màu phân, nhưng vừa rồi qua một chiêu với Hạ Thiên Tịch, gã biết bản thân không phải đối thủ của Hạ Thiên Tịch, nếu hiện tại không rời đi, gã ở chỗ này thêm một giây cũng chỉ tự rước lấy nhục.

Ngăn lại thị huyết hung ác trong lòng, Hạ Cung âm âm lãnh lãnh mở miệng: "Ngươi muốn thế nào?"

Con ngươi Hạ Thiên Tịch đảo đảo một vòng, cười tủm tỉm nói: "Như này đi, ngươi bồi thường cho ta 100 triệu tiền thiệt hại tinh thần là được."

Phốc ――

Người xung quanh nghe thấy Hạ Thiên Tịch công phu sư tử ngoạm thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần.

Một trăm triệu?

Ngươi nghĩ một trăm triệu này chỉ là ở phía sau vẽ thêm mấy số 0 thôi sao?

Hơn nữa, còn dám đòi Hạ gia 100 triệu tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, đầu ngươi bị lừa đá sao?

Ngay cả Viên Thiển cũng cho rằng đầu Hạ Thiên Tịch bị lừa đá.


100 triệu đấy! Hắn thiếu chút nữa bị Hạ Thiên Tịch dọa cho hộc máu.

"Thiên Tịch." Viên Thiển nho nhỏ lên tiếng gọi Hạ Thiên Tịch, tuy hắn và Hạ gia không đội trời chung nhưng hiện tại còn chưa tới mức chân chính xé rách da mặt, nếu thật sự ở chỗ này làm Hạ Cung không xuống được đài, vậy Hạ gia và Viên gia chỉ sợ thật sự sẽ khai chiến.

"Thế nào?" Hạ Thiên Tịch vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn Hạ Cung, một bộ ta thực nhân từ nói: "Nếu ngươi không muốn bồi thường cho ta cũng được, nếu ngươi muốn lựa chọn cái khác, ta cũng không ngại, ngươi có phải muốn lựa chọn điều kiện khác hay không?"

Nhếch lên đôi mắt, đôi mắt đào hoa phong lưu mang theo uy hiếp tuyệt đối.

Cho dù Hạ Thiên Tịch không có nói ra lựa chọn phía sau là cái gì, Hạ Cũng cũng biết tuyệt đối không nhẹ nhàng hơn 100 triệu.

Hạ Cung vẻ mặt âm trầm lấy ra hai cái thẻ trên người ném cho Hạ Thiên Tịch, xoay người rời đi.

Dù sao, tất cả nhục nhã hôm nay, gã sẽ đòi lại rất nhanh.

Hạ Thiên Tịch cười tủm tỉm tiếp nhận hai cái thẻ hướng về bóng dáng Hạ Cung cao giọng nói: "Ta còn phải đi ngân hàng kiểm tra một chút, nếu không đủ ta sẽ đi tìm ngươi."

Thân ảnh Hạ Cung cứng đờ, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, rất nhanh rời đi.

"Gã...... Gã......" Viên Thiển vẻ mặt không thể tin nổi trừng mắt nhìn hai cái thẻ trong tay Hạ Thiên Tịch: "Gã cư nhiên thật sự cho?"

Hạ Cung cư nhiên thật sự thỏa hiệp?

Trời ơi! Đầu gã hôm nay không bị phát sốt chứ!

Hay là nói, kỳ thật đầu Hạ Cung hôm nay mới bị lừa đá?

"Vì cái gì không cho?" Hạ Thiên Tịch cười tủm tỉm vẻ mặt tâm tình rất tốt nhìn thẻ trong tay mình, y không cảm thấy có cái gì không đúng một chút nào!

"Không phải...ngươi...ngươi biết Hạ Cũng là loại người gì không? Quả thực chính là một kẻ tiểu nhân độc ác, tàn bạo, bất nhân, âm hiểm, hôm nay gã cư nhiên ngoan ngoãn thỏa hiệp như vậy, quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi được không?"

Hạ Thiên Tịch nhún nhún vai, y vốn dĩ không quen biết Hạ Cung, cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó tin một chút nào, tâm tình sung sướng thu hai cái thẻ trong tay nói: "Đi thôi!"

".....Đi đâu?" Viên Thiển trong lúc nhất thời bị khiếp sợ còn chưa phản ứng lại, ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Tịch.

"Đương nhiên là tới ngân hàng."

"Tới ngân hàng làm gì?"

"Kiểm tra xem hai cái thẻ này có đủ 100 triệu tiền bồi thường thiệt hại tinh thần của ta hay không chứ làm gì!"

"......"

..........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui