Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

"Được rồi, nếu hai vị đồng học đã giới thiệu xong, như vậy Hạ Thiên Tịch đồng học, ngươi cứ ngồi ở..." Giảng sư nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống trong lớp học, ngón tay chỉ về một phía mặt cười như hoa nở nói: "Ngươi cứ ngồi ở bên cạnh bạn học Tề Phi Dương là được."

Ánh mắt thù hận của đám nam sinh phía sau nhìn Hạ Thiên Tịch lập tức cứng ngắc, để cho hai kẻ thù ngồi chung với nhau, giảng sư ngươi có biết như vậy sẽ máu chảy thành sông hay không?

"Vâng" Hạ Thiên Tịch hơi hơi mỉm cười đi về phía Tề Phi Dương.

Mà trên mặt Tề Phi Dương lại không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt lại đang nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch đi tới chỗ ngồi trống bên cạnh Tề Phi Dương, vừa định ngồi xuống, một nam sinh phía sau khiêu khích dùng chân câu lên cái ghế, muốn cho Hạ Thiên Tịch ngồi trượt, sau đó té lăn xuống đất xấu mặt.

Nhưng kỹ năng nhỏ này sao có thể làm khó được Hạ Thiên Tịch, y quay đầu nhìn thoáng qua nam sinh tóc đỏ vẻ mặt kêu ngạo phía sau, nam sinh lại khiêu khích nhướng nhướng mày lên, như thằng ngu giả khốc.

Hạ Thiên Tịch tính tính phi thường tốt gợi lên khóe miệng cười cười, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài mang theo một mạt ý cười không rõ, sau đó hướng tới phía dưới ngồi xuống, cũng không để ý tới động tác nhỏ của nam sinh.

Mà nam sinh dùng chân câu lấy cái ghế kia, thấy Hạ Thiên Tịch muốn ngồi xuống, dùng một chút lực muốn đem ghế câu đi, nhưng gã chợt phát hiện, cái băng ghế này tựa hồ nặng tới ngàn cân, hắn bỗng nhiên dùng lực mạnh một chút câu lấy cái ghế, ngược lại bản thân lại vì quán tính lập tức ngã ra sau một cái, ầm một tiếng hung hăng té xuống đất, lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người trong lớp.

"Crewe đồng học, ngươi làm sao vậy?" Giảng sư vừa mới an bài chỗ ngồi cho Tinh Dạ xong, liền thấy một màn như vậy, lập tức quan tâm dò hỏi một chút.

Crewe ngã chổng vó trên mặt đất như chó gặm kức nghiến răng nghiến lợi, vừa định đứng lên, cổ chân liền truyền tới một trận đau nhức, gã mới phát hiện cái chân kia của mình cư nhiên trật khớp.

"Báo cáo giảng sư, ta......chân ta trật khớp......" Crewe hai mắt bốc hỏa trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tịch, gã biết chắc chắn là Hạ Thiên Tịch giở trò quỷ, nhưng gã lại không có chứng cứ gì cả, đau đớn dưới chân đang thời thời khắc khắc nhắc nhở gã.

"Cái gì? Chân trật khớp? Sao lại tự dưng trật khớp?" Giảng sư vừa nghe, lập tức đi xuống bục giảng.

"Crewe ngồi bệt trên mặt đất mặt xám mày tro, một chân duỗi thẳng tắp, tuy từ bên ngoài không nhìn ra vấn đề gì, nhưng bị người vừa chạm vào liền đau đớn tới xuyên tim khiến cho sắc mặt Crewe lập tức trắng bệch.

Giảng sư lập tức cho người nâng Crewe tới phòng y tế.


"Crewe kia là bị choáng váng sao? Chỉ ngã một cái chân liền trật khớp?"

"Hẳn là giả đi!"

"Ta vừa rồi chỉ thấy, Crewe cư nhiên muốn chỉnh nam thần đại nhân, chẳng qua lại rơi vào mình, đáng đời."

"Cái gì? Crewe này quả thực quá đáng giận, cư nhiên chỉnh nam thần đại nhân, ta nói, cứ để gã ở phòng y tế luôn đi đừng ra ngoài càng tốt."

"......"

Khi Crewe và giảng sư rời đi, thanh âm thảo luận trong lớp lập tức vang lên kịch liệt.

"Chân Crewe là do ngươi làm!" Ánh mắt Tề Phi Dương sáng quắc nhìn Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch nhướng mày, không cho ý kiến.Từ trước tới nay, y đều là loại người ngươi kính ta một thước, ta hồi ngươi một trượng, chỉ cần người khác không chủ động tìm y kiếm chuyện, y chắc chắn sẽ không chủ động gây sự với người khác, Crewe này cũng chỉ là trừng phạt một chút mà thôi.

Tề Phi Dương nhìn Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, bỗng nhiên đứng lên nói: "Ngươi ra ngoài cùng ta."

Hạ Thiên Tịch cănbanr không để ý tới Tề Phi Dương, là học sinh trao đổi, vì để không làm mất mặt trường Quân đội số 1, vào ngày đầu tiên cậu còn không muốn gây họa.

"Hạ Thiên TỊch" Thấy Hạ Thiên Tịch cư nhiên thờ ơ, thậm chí ngay cả một sắc mặt cũng không ném cho mình, Tề Phi Dương phẫn nộ, lập tức gầm lên.

"Ngươi là nói chuyện với ta?" ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt nhìn Tề Phi Dương một cái, vẻ lãnh đạm cùng cao ngạo trong mắt khiến Tề Phi Dương phi thường phẫn nộ.

"Không thì ngươi cho là gì?"


"Ta sao biết được?"

"....." Tề Phi Dương bị chọc tức thiếu chút nữa muốn bóp chết Hạ Thiên Tịch.

"Ta muốn khiêu chiến với ngươi."

"Xin lỗi, ta không muốn thi đấu." Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt nói.

Tề Phi Dương thiếu chút nữa bị vẻ thờ ở của Hạ Thiên Tịch chọc cho hộc máu: "Không được, ngươi cần phải thi đấu với ta."

Là tiểu bá vương ở quân khu, là tiểu bá vương ở trường học, lần đầu tiên bị mất mặt trước Hạ Thiên Tịch, điều này khiến cho Tề Phi Dương phi thường khó chịu, từ đó tới giờ, gã vẫn luon thực nỗ lực, để một ngày kia gặp lại Hạ Thiên Tịch tìm lại mặt mũi cho mình, tẩy đi vết ô nhục của bản thân, nhưng mà -- trong khoảng thời gian này, gã cư nhiên không gặp lại Hạ Thiên Tịch ở đại viện quân khu.

Sau đó, gã lại nghe nói Hạ Thiên Tịch cư nhiên là học sinh trường Quân đội số 1.

Trong lòng Tề Phi Dương lập tức ngũ vị tạp trần, quả thực không biết phải làm gì mới được.

Đánh bại gã cư nhiên là học sinh trường Quân đội số 1, nghĩ như vậy liền cảm thấy kỳ thực bản thân cũng không mất mặt cho lắm, nhưng mà....Hạ Thiên Tịch lại là một tên phế vật, phế vật bị gã cười nhạo nhiều năm như vậy cư nhiên đánh bại gã, nghĩ như vậy, trong lòng Tề Phi Dương lại thập phần không thoải mái.

Hôm nay có thể nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, Tề Phi Dương liền mừng thầm trong lòng, gã muốn tẩy đi sỉ nhục lần trước trước mặt Hạ Thiên Tịch.

Nhưng mà, Hạ Thiên Tịch lại không quan tâm chút nào.

Hạ Thiên Tịch chỉ nhìn thoáng qua Tề Phi Dương một cái, mím môi không nói, châm chọc trong ánh mắt kia tuyệt đối khiến Tề Phi Dương không chịu được.


"Ngươi...cần phải thi đấu với ta." Thanh âm Tề Phi Dương tràn ngập uy hiếp.

Vì giảng sư không có ở đây, hiện tại ở lớp này Tề Phi Dương là một tiểu bá vương, bình thường người khác cũng không dám làm gì gã, hiện giờ thấy Tề Phi Dương bắt nạt Hạ Thiên Tịch, rất nhiều nữ sinh không nhìn nổi.

"Tên Tề Phi Dương này sao lại đáng giận như vậy? Nam Thần đại nhân vừa tới liền bị gã bắt nạt, quả thực khiến người chán ghét."

"Đúng vậy, bình thường Tề Phi Dương bắt nạt chúng ta còn chưa tính, hiện tại cư nhiên còn bắt nạt nam thần đại nhân."

"Vì sao gã là người của lớp chúng ta? Quả thực quá mất mặt."

"......"

Trong lớp chỉ có mười mấy nữ sinh lập tức triển khai thảo lận ríu rít. Sắc mặt Tề Phi Dương lập tức đỏ lên, hung hăng nện một cái lên mặt bàn trước mặt mình, mặt bàn không chịu nổi lửa giận từ tay gã ầm ầm sập xuống, tiếng động lớn này lập tức làm cho cả lớp trở nên lặng ngắt như tờ.

"Ai CMN dám nói thêm một câu nữa, nắm đấm của lão tử sẽ không có mắt." Hai mắt Tề Phi Dương tràn ngập lửa giận nhìn mọi người uy hiếp.

Tuy còn rất nhiều người bất mãn, nhưng lại sợ nắm đấm của Tề Phi Dương, trong lúc nhất thời cũng không có ai dám nói chuyện.

Nhưng mà, đối với uy hiếp của Tề Phi Dương, những thứ này ở trong mắt Hạ Thiên Tịch quả thực chính là trò trẻ con, ở trước mặt người đã chết hai lần, hiện giờ thật sự không có gì có thể khiến y run sợ.

Hạ Thiên Tịch nhướng mắt, đôi mắt hẹp dài rất là phong lưu, nhàn nhạt nhìn Tề Phi Dương một cái, cong lên khóe môi: "Ta vì sao phải thi đấu với ngươi? Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?"

Những lời này, tuyệt đối là khiêu khích lớn nhất.

Được rồi! Kỳ thực Hạ Thiên Tịch thực sự không có một chút ý tứ khiêu khích.

Y nhìn Tề Phi Dương trước mặt chỉ cảm thấy có chút quen mặt mà thôi, nhưng lại không nghĩ ra là gặp qua ở chỗ nào.

Thời điểm giáo huấn Tề Phi Dương y cũng không cần thận nhìn gã, hơn nữa chỉ là một nhân vật không quan trọng không liên quan tới sinh mệnh, y vì cái gì phải nhớ kỹ Tề Phi Dương.


Nhưng mà ở trong mắt Tề Phi Dương, nghe lời nói thờ ơ của Hạ Thiên Tịch, đây tuyệt đối là khiêu khích trắng trợn với gã.

"Ngươi...tốt, rất tốt." Trên mặt Tề Phi Dương giờ phút này đã không biết nên dùng màu sắc gì để hình dung mới được, thay đổi đỏ đen, xanh đen...., một đôi mắt như đang phun lửa căm giận trừng Hạ Thiên Tịch, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đi ra."

Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, trong lúc nhất thời y thật đúng là không nhớ nổi đã gặp qua Tề Phi Dương ở nơi nào, nhưng dựa vào bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia của gã, chắc chắn là quen biết y.

Nhưng không sao, đối với người không liên quan, nhớ hay không nhớ cũng có gì quan trọng đâu!

Nhìn Tề Phi Dương đi ra ngoài trước, Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi đi ra ngoài, nếu gã muốn thi đấu, vậy thi đấu là được, đối với loại hình như Tề Phi Dương, nếu không lau bớt nhuệ khí của bọn họ, đánh bại sự kiêu ngạo của bọn họ, về sau chuyện phiền toái chắc chắn sẽ không ít, vừa lúc hiện tại đánh bại Tề Phi Dương, về sau nói không chừng phiền toái sẽ ít đi rất nhiều.

Mọi người vừa thấy hai người đi ra ngoài, lập tức sôi nổi đi theo ra ngoài cùng. Giờ phút này tuy là thời gian đi học, nhưng vì là trường quân đội, không nhất định tất cả học sinh đều ở trên lớp học lý thuyết, cho nên bên ngoài cũng có không ít học sinh, nhìn bên này có một đám người vây quanh, đều tò mò tiến lại xem thử.

"Thiên Tịch, ngươi thật sự muốn thi đấu sao?" Tinh Dạ đứng ở bên cạnh Hạ Thiên Tịch nhỏ giọng quan tâm dò hỏi.

"Không có việc gì." Hạ Thiên Tịch lắc đầu cười nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ không việc gì."

"Không phải." Tinh Dạ lắc đầu vẻ mặt quan tâm nhìn Tề Phi Dương nói: "Ta là lo lắng ngươi đánh gã quá ác độc, cho nên lát nữa ngươi nhất định phải hạ thủ lưu tình một chút, chúng ta vừa tới trường quân đội Neville, vẫn là nên đừng gây quá nhiều phiền toái."

Hạ Thiên Tịch: "......"

Tề Phi Dương: "......"Mọi người: "......"

Tuy giọng nói Tinh Dạ vốn dĩ đã rất nhỏ, nhưng khoảng cách giữa Hạ Thiên Tịch và Tề Phi Dương vốn dĩ không vượt qua ba mét, hơn nữa giờ phút này hiện trường còn lặng ngắt như tờ, thanh âm nho nhỏ của ngươi đương nhiên là không còn nhỏ nữa.

Mí mắt Hạ Thiên Tịch giật giật, y chưa bao giờ biết, ngay cả Tinh Dạ cư nhiên cũng có tề bao hài hước.

Ngươi trực tiếp cắm đao như vậy thật sự được sao?

..........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui