Hạ Thiên Tịch trước kia không nói là một tên bại gia tử, nhưng cũng là một tên ăn chơi trác táng, cùng với đám hồ bằng cẩu hữu không thiếu ăn chơi đua đòi, cho nên đối với quán bar nhà nào lớn nhất ở thủ đô, náo nhiệt nhất, Hạ Thiên Tịch vẫn là rất rõ ràng.
Cho nên y không nói hai lời liền mời người đi quán bar lớn nhất thủ đô - Blues!
Nghe đồn Blues bối cảnh rất hùng hậu, dù sao có thể mở một quán ba rực rỡ ở liên bang và đế quốc, cũng không phải dễ dàng mà làm được, người trong Liên bang là phải có, người ở Đế quốc cũng cần có, mà người như vậy cũng cần phải là người có quyền thế ở tầng lớp cao tầng.
Nhưng Hạ Thiên Tịch mặc kệ những điều đó, dù sao những việc này cũng không liên quan tới y, y dẫn người tới Blues, chỉ là muốn cho mọi người chơi vui vẻ mà thôi.
"Âu Hiểu, ngươi nói ghế lô ở đây một đêm tiêu phí hết bao nhiêu tiền?" Thiệu Đinh đi trong quán bar trang trí kim bích huy hoàng, hai mắt sáng lấp lánh tràn đầy hâm mộ. Trước kia hắn có nghe người ta nói đến cái tên Blues, chỉ tiếc Blues chi phí hoàng kim, tuy hắn bình thường cũng có một ít tiền tiêu vặt, nhưng ở Blues, ngay cả một cái ly uống nước bình thường cũng không mua nổi. Nhóm thanh niên bọn họ này cũng không phải chưa từng đi bar, chỉ là chưa đi tới Blues nổi tiếng toàn Liên bang và Đế quốc mà thôi, hiện tại nhìn Hạ thiếu cư nhiên có thể dẫn một đám người bọn họ tới Blues tiêu phí, lập tức ánh mắt mỗi người càng thêm tôn sùng.
Hạ thiếu có thể hào khí mời bọn họ tới Blues tiêu phí như vậy, vậy nói lên điều gì? nói lên Hạ thiếu coi trọng bọn họ a, bọn họ trong lòng khẳng định càng thêm tôn sùng Hạ Thiên Tịch.
"Theo ta được biết, Blues bình thường một cái ghế lô cần trên vạn tinh tế tệ, còn chưa kể đến mỗi người tiêu phí." Âu Hiểu nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn Hạ Thiên Tịch đi ở phía trước, mịt mờ một chút.
Khi Thiệu Đinh bọn họ cử hành đại hội luận bàn hắn cũng không có mặt, chỉ là khi bọn họ muốn ra ngoài tụ hội, gặp bọn họ nên liền đi theo tới.
"Oa! ta quả thực không thể tưởng tượng được buổi tối hôm nay chúng ta sẽ tiêu phí bao nhiêu tiền?"
"Hạ thiếu thật là quá hào sảng, thật không hổ là thần tượng của ta!"
"Ta cảm thấy đi theo Hạ thiếu, quả thực quá đáng giá, so với đi theo Tề Phi Dương cái tên kiêu ngạo ương ngạnh tiểu bá vương kia khá hơn nhiều, ngươi nhìn Hạ thiếu xem, Tề Phi Dương đều không xứng nhắc tới cùng Hạ thiếu."
Nghe Âu Hiểu nói, mọi người lập tức mồm năm miệng mười nghị luận sôi nổi, lần này đi theo Hạ Thiên Tịch tới không chỉ có mười mấy thiếu niên mà còn có mười mấy nữ sinh, các nàng đều là thành viên đội cổ động viên, có Crewe mời cũng có Thiệu Đinh mời, vốn dĩ sau khi Crewe rời đi các nàng cũng nên rời đi, nhưng nhìn đến Hạ Thiên Tịch, các nàng thật sự không muốn rời đi, nào biết Hạ Thiên Tịch cư nhiên hào sảng như vậy liền mời cả các nàng, đám nữ sinh này phương tâm lập tức một mực khăng khăng đi theo Hạ Thiên Tịch.
"Không cần nhắc tới Tề Phi Dương, Tề Phi Dương và Hạ thiếu quả thực không thể so sánh!"
"Hạ thiếu hiện tại chính là tình nhân trong mộng của đám nữ sinh chúng ta!"
"...."
Đám nữ sinh ngay lập tức cũng mồm năm miệng mười nghị luận lên, hơn nữa ánh mắt cũng đều trộm nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt không chút nào che dấu hoa đào hồng phấn rõ ràng.
Hạ Thiên Tịch đi ở phía trước run rẩy khóe miệng, tuy hắn trời sinh là Gay, nhưng y đối với nữ nhân cũng không bài xích, bằng không y cũng sẽ không đồng ý để Flina cùng mình trở thành đồng bạn.
Bọn họ ba bốn mươi người, một cái ghế lô căn bản là chứa không nổi, vì thế Hạ Thiên Tịch rất là hào phóng bao hạ hai cái ghế lô lớn nhất.
"Xin lỗi tiên sinh, nơi này của chúng tôi tạm thời không có ghế lô." Người phục vụ rất là lễ phép nói với Hạ Thiên Tịch.
"Không có ghế lô?" Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, hiện tại vừa mới buổi tối, đối với các quán bar cũng chỉ là vừa mới bắt đầu buôn bán mà thôi, sao có thể không có ghế lô?
"Vậy ghế lô trung đẳng thì sao?" Nếu không có ghế lô lớn, Hạ Thiên Tịch cũng không thể không sửa thành ghế trung bình.
Ba bốn mươi người bọn họ đều đợi ở chỗ này, Hạ Thiên Tịch nếu đem người mang theo cũng không có khả năng làm mọi người mất hứng a!
"Ghế lô nhỏ và trung đẳng đều không có." Ngữ khí người phục vụ tuy rằng lễ phép, nhưng ánh mắt lại rất là khinh thường nhìn Hạ Thiên Tịch.
Blues tiêu phi có bao nhiêu lớn, thân là người phục vụ hắn rất rõ ràng.
Hai ghế lô lớn, chỉ cần là phí dụng ghế lô, một đêm đã mấy vạn tinh tế tệ, lại nhìn những người này đều là bộ dáng học sinh, sao có thể ở Blues tiêu phí được?
Trước kia, Blues cũng phát sinh qua cùng một loại sự tình, có chút phú nhị đại ỷ vào thân phận bản thân tiến vào tiêu phí, mang theo một đám hồ bằng cẩu hữu, nhưng tiêu phí xong đến khi tính tiền lại không có nhiều tiền mặt như vậy, vì thế Blues để tránh phát sinh sự việc cùng loại như vậy, phàm là người muốn tới ghế lô ở Blues, cần phải đưa thẻ thân phận của Blues.
Thẻ thân phận ở Blues tổng cộng có ba loại, bình thường, bạch kim và kim cương.
Muốn có ghế lô, cần phải có thẻ bình thường, bạch kim và kim cương, nếu không, là không cho vào ghế lô.
Mà thẻ bình thường yêu cầu chi phí tiêu dùng mười vạn tinh tế tệ, thẻ bạch kim là 50 vạn tinh tế tệ, thẻ kim cương cần 100 vạn tinh tế tệ.
Mà Hạ Thiên Tịch vừa không có thẻ thân phận của Blues, ngay cả loại bình thường cũng không có, là phục vụ, hắn đã gặp rất nhiều người như Hạ Thiên Tịch, cho nên hắn cũng lười giải thích về chuyện thẻ thân phận với Hạ Thiên Tịch, trực tiếp nói cho y không có ghế lô.
Hạ Thiên Tịch trước kia cũng không ít lần tới Blues, Hạ Thanh trước kia tuy không nói chuyện với y nhiều, nhưng trước nay chưa từng để y thiếu tiền tiêu, cho nên Hạ Thiên Tịch thường xuyên đến Blues, chẳng qua lúc ấy Blues còn chưa xuất hiện thẻ thân phận, hiện tại một năm y chưa đến Blues lần nào, chắc chắn cũng không biết về thẻ thân phận.
Hạ Thiên Tịch nhíu mày nhìn vài người thưa thớt chính giữa đại sảnh, hiện tại quán bar cũng chỉ vừa mới mở cửa, y khẳng định không tin lời người phục vụ nói không có ghế lô gì đó.
"Ha hả, Hạ thiếu, nếu nơi này không có ghế lô, chúng ta liền ở đại sảnh chơi cũng được."
"Đúng vậy, chúng ta cần gì phải vào ghế lô, tiêu nhiều tiền uổng phí làm gì!"
"......"
Vừa nghe nói không có ghế lô, mọi người cũng không thèm để ý, dù sao Hạ thiếu đã hào sảng như vậy, người ta không có ghế lô cũng không trách được Hạ thiếu.
Mà người phục vụ vừa nghe được mọi người nói như vậy, ánh mắt càng thêm khinh thường.
Hạ Thiên Tịch lúc này lại quay đầu mỉm cười đối người phục vụ nói: "Phiền toái cho ta đăng ký một chút, lát nữa có ghế lô thì an bài cho chúng ta một chút."
"Xuy!" Người phục vụ còn chưa trả lời, phía sau liền vang tới tiếng cười nhạo, ngay sau đó giọng nói cà lơ phất phơ vang lên: "Nha, đây là nhà quê từ đâu tới? Còn đăng ký một chút, ngươi cho rằng ghế lô Blues là nhà WC sao? Là chỗ ngươi muốn là có thể tới sao?"
Lúc này, một đám thanh niên đi sau Hạ Thiên Tịch vốn định rời đi, nhưng nghe thấy lời nói khinh miệt cùng khiêu khích này, bọn họ nhất thời liền nổi giận, tính cách quân nhân là thế nào?
Dùng văn viết nói là ngay thẳng, sảng khoái, nhưng tiếng phổ thông nói chính là một đám tính tình thẳng thắn nóng nảy.
Tuy trước mắt bọn họ đám tiểu tử này còn chưa phải là quân nhân, nhưng người ta đều là con cháu quân nhân, khẳng định cũng di truyền tính cách ngay thẳng sảng khoái của quân nhân.
Nghe được cư nhiên có người cư nhiên khiêu khích bọn họ như thế, lập tức liền có người hung tợn nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi dám lập lại lần nữa?"
Mà thanh niên khiêu khích bọn họ cũng chỉ khinh thường xuy một tiếng, ánh mắt khinh miệt liếc qua bọn họ, sau đó lấy ra thẻ bạch kim đưa cho phục vụ, còn cố ý đem thẻ bạch kim này khoe khoang lắc lư trước mắt mọi người hai cái, dùng miệng lưỡi đặc biệt khinh thường nói: "Cho ta một gian ghế lô trung đẳng."
Thẻ bạch kim hạn mức cao nhất chính là ghế lô trung đẳng, cũng chỉ có thẻ kim cương mới có tư cách dùng ghế lô lớn nhất.
"Vâng, ngài chờ một lát." Người phục vụ lập tức cung kính tiếp nhận thẻ bạch kim trong tay thanh niên, xử lý rất nhanh, hơn nữa lại một lần cầm thẻ bạch kim cung kính đưa cho thanh niên nói: "Tiên sinh, thẻ và số ghế lô của ngài."
"Ừ" Thanh niên bĩ bĩ gợi lên khóe môi, trước khi đi còn khinh miệt nhìn mọi người một cái, ngữ khí khinh phiêu phiêu mang theo cười nhạo rõ ràng: "Xuy, một đám nhà quê cũng dám tới nơi này, thật không sợ mất mặt xấu hổ."
"Ngươi..." Vài người nhịn không được muốn tiến lên đi đánh bẹp thanh niên này một trận, nhưng đúng lúc này người phục vụ lên tiếng: "Nơi này không cho phép ẩu đả đánh nhau, nếu các ngươi làm trái quy định, mời lập tức rời khỏi Blues"
Lời nói của người phục vụ hoàn toàn không có chút cung kính nào như khi nói với thanh niên kia, Hạ Thiên Tịch ngăn lại thiếu niên muốn phát hỏa nhàn nhạt nói: "Không cần chấp nhặt với một kẻ miệng phun đầy phân!"
Hạ Thiên Tịch tuy không phát hỏa, nhưng thanh âm cũng không nhỏ, không chỉ cho nhóm người bọn họ nghe thấy, ngay cả thanh niên vừa đi không xa cũng nghe thấy.
Phụt ――
Có mấy người lập tức nhịn không được liền cười phun.
Miệng phun đầy phân! Hạ thiếu so sánh quả thực chính là quá chuẩn xác.
Vốn dĩ nhóm người bọn họ liền rất chọc người chú ý, hiện tại nghe được Hạ Thiên Tịch nói như vậy, người chung quanh đều cười.
Thanh niên lập tức quay đầu lại, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch, nhíu mày hung tợn uy hiếp: "Ngươi dám lập lại lần nữa?"
Tôn chỉ đầu tiên của Hạ Thiên Tịch chính là, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta nhổ cỏ tận gốc!
Mà tôn chỉ thứ hai là, người nếu kiêu ngạo, ta so với ngươi càng kiêu ngạo gấp mười lần!
Hạ Thiên Tịch hơi nhếch mi, đuôi mắt hướng lên, trong ánh mắt mang theo nhàn nhạt khinh miệt, gợi lên khóe môi đối với một đám thanh niên bên cạnh nhàn nhạt dặn dò, ngay cả một ánh mắt đều không thèm cho thanh niên kia.
"Sau này gặp phải những kẻ miệng phun đầy phần này thì nên tránh xa một chút, hương vị lây dính vào người mình cũng không dễ dàng mà rửa sạch được đâu." Ngữ khí quả thực không thể ghét bỏ hơn!
"Phụt, Hạ thiếu, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không cùng cái kẻ miệng phun đầy phân chấp nhặt."
"Đúng vậy, chúng ta còn sợ cái loại đại tiện này dính vào người chúng ta rửa không sạch đâu!"
"Tại sao ta lại ngửi được một cỗ mùi thối ở trong không khí vậy nhỉ?"
"Hạ thiếu, cái Blues có thể cung kính với loại người miệng phun đầy phân như vậy, cũng chẳng ra sao, chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi, ở chỗ này toàn ngửi phải mù thối."
"Đúng vậy, thật là ghê tởm muốn chết, trước kia ta còn cảm thấy Blues cao cấp thời thượng đại khí như vậy, sao hiện tại nhìn thấy loại người toàn mùi phân đều biến thành chó hết cả rồi."
"Đi ra ngoài đi ra ngoài, hít không khí ở đây, lão tử đều sắp ghê tởm muốn chết."
"......"
Một đám tiểu tử choai choai tức khắc cười nhạo ồn ào.
Bọn họ tuy rằng tính cách hỏa bạo, tính tình thẳng thắn, nhưng cũng đều là một ít nhân tinh, nhìn đến một màn này của thanh niên này và tên phục vụ viên kia, có thể không biết chính mình bị người coi thường sao.
Lập tức sôi nổi chỗ này ngươi một lời ta một miệng đem quầy bar Blues làm cho cãi cọ ồn ào, đặc biệt còn nói nơi này không khí thối, vẻ mặt biểu tình ghét bỏ kia quả thực không còn gì ghét hơn, giống như không khí nơi này thật sự thối không thể ở chỗ này thêm được nữa
..........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...