Trọng Sinh Chi Cùng Quân


: Bão tuyết đến từ phía Đông
Một lớp tuyết dày áp cong cành mai.

Hồng mai bên trong điện Khôn Ninh và phủ phò mã đương mùa nở rộ.

Lớp tuyết nặng nề bao phủ nhụy hoa trượt khỏi cành mai, cành mai rung lên lộ ra từng cánh hoa đỏ bừng như lửa.

Bức thư được trút ra khỏi ống đựng giấy trông dày hơn trước đây rất nhiều.

Góc phải bên dưới phong thư đóng một dấu ấn vàng nho nhỏ, con dấu này người làm quan nhìn thấy liền biết, xuất từ cung đình.

Xấp thư dày vốn được viết trên hai tờ giấy, một tờ trong đó là giấy Tuyên Thành màu vàng nhạt, bên trên viết ba bài từ.

Tuyết,
Túy ngọa đông song nhân vị giác.
Thùy liêm khởi,
Cánh thị chiếu vô khuyết.*
(*Tạm dịch: Tuyết, say rượu nằm bên cửa sổ phía Đông không người để ý.

Kéo rèm lên, cảnh ấy là một bức tranh hoàn hảo.)
Tuyết,
Thập vạn thiên sơn kinh ảnh lược.
Băng hà toái,
Dữ nhữ tịnh vi giác.**
(**Tạm dịch: Tuyết, bao phủ mười vạn Thiên Sơn đồ sộ.

Băng tuyết lở, mới biết chúng đã đến.)
Tuyết,
Phong túy trúc chi nhân túy ước.
Hồng mai ánh,
Vạn lí tương tư quyết.***
(***Tạm dịch: Tuyết, phong túy cành trúc người say ước hẹn.

Bên ánh mai hồng, vạn dặm tuyết tương tư.)
Đầu tháng mười hai năm thứ ba, đại tuyết Duyên Châu ký.

Mười sáu từ tiểu lệnh, ánh* tuyết cũng ánh người.

Một tờ khác là giấy viết thư được gấp chỉnh tề, chữ viết tay ngay ngắn đầy cả một trang.

(*Ánh trong câu nghĩa là: phản chiếu)
Tên binh sĩ đưa thư còn chưa đi, là sợ Triệu Uyển Như đọc thư xong sẽ lập tức hồi âm, nếu vậy hắn có thể thuận tay mang về.

Thư nhà của Huệ Quốc công chúa, dịch tốt như bọn họ ngàn vạn lần không dám chậm trễ.

Tiểu Nhu đứng bên cạnh, nhìn lướt qua đại khái, nhún vai nói: "Cuối cùng cô gia cũng chịu tốn mực viết nhiều vài câu gửi về cho cô nương!"
Ngô thê thân khải,
Thấy chữ như thấy người, Duyên Châu rơi trận tuyết đầu, ta mới chợt nhận ra một mùa Đông nữa lại đến.


Đại tuyết kéo dài ngàn dặm thẳng đến Đông Kinh, lại cách trở Hoàng Hà khó bề vượt qua.

Muốn viết một phong thư cho nàng, nhắn rằng ta đang trên đường về.

Mùa thu đã qua, cỏ cây bắt đầu phủ tuyết, thuyền về thượng nguồn, khuất bóng giữa hoàng hôn.

Vừa vượt thiên sơn, lại gặp bình nguyên vạn trượng, không thể gặp nàng, ngày về hãy còn xa lắm.

Tuyết rơi báo hiệu mùa Đông đến rồi, Nguyên Trinh thể nhược, chớ có tùy hứng mà làm ta lo lắng.

Mấy mươi bức thư gửi về, mỗi bức đều là do chính tay ta viết, dưới ngòi bút toàn tình, toàn nguyện nàng trường an.

Chuyện ở Đông Kinh, ta ở bên ngoài, không cách nào biết thật giả, không phải ta không tin nàng, nàng biết rõ ta, mà ta cũng luôn tin tưởng nàng.

Hồng mai Duyên Châu nở rộ chỉ sau một đêm bão tuyết, ngạo cốt còn tồn.

Thường nói đạp tuyết tìm mai, mai ánh tuyết, nhưng tuyết lại không bằng nàng, mai cũng không bằng nàng.

Tuyết dưới chân lạnh, người tìm mai cũng không thú vị, chỉ biết nhớ nàng là ngọt, nhưng vị tương tư lại đắng khổ muôn phần, ngày về quá mức xa xôi.

Thẩm thị - vợ của Tào tướng quân bị bệnh, phu thê hai người cử án tề mi làm ta cực kỳ ganh tị.

Thế nhân không biết thú sự nơi doanh trại, tướng quân hộ thê nhưng cũng sợ thê, ta lại nghĩ đến bản thân mình, Thẩm thị lợi hại, không khác gì Nguyên Trinh, lại càng thêm nhung nhớ, vội vàng thúc ngựa lên đường, không dám ở lâu sợ chậm trễ ngày về.

Từ Duyên Châu đến kinh thành ngàn dặm, ta nhất định sẽ bình an trở về, nàng chớ lo lắng, vạn mong bảo trọng, chăm sóc tốt bản thân.

Mùa Đông năm Cảnh Đức thứ ba, Lý Nhược Quân.

Ngày xưa thư từ lui tới phần nhiều là câu đối, hoặc vài dòng báo bình an.

Tuy ít từ, nhưng chữ chữ châu ngọc.

Hôm nay thư dài, nói nhiều về tương tư, nhưng lại ẩn giấu huyền cơ triều đình.

"Vì Duyên Châu đã bắt đầu có tuyết, đặc biệt là mấy ngày nay từ Hà Tây đến Hà Đông đều có tuyết rơi, đường đi khó khăn, thư này bị trễ vài ngày mới đưa đến Đông Kinh, mong công chúa thứ tội." Tên binh sĩ đội khăn vấn đầu khom người tạ tội nói.

"Núi cao đường xa, đường đi gian khổ, chư sử truyền thư cho chúng ta, chúng ta đã vô cùng cảm kích, bức thư này, đến rất đúng lúc!"
Đúng lúc nàng viết thư Duyên Châu bắt đầu có tuyết, đúng lúc thư đến tay nàng Đông Kinh cũng đón trận tuyết đầu tiên.

Năm nay tuyết rơi muộn, mãi đến tháng mười hai các lộ mới bắt đầu lần lượt có tuyết rơi, mãi đến khi người trên đường trở về, đại tuyết phong sơn!
"Công chúa muốn hồi âm sao?"
"Không vội!"
Thư đưa đến muộn, nhưng công chúa không giận ngược lại còn hiền lành nói cảm ơn, tên binh sĩ thở phào: "Nếu công chúa có yêu cầu gì, cứ việc ra lệnh, thần cáo lui."
Thấy tên binh sĩ đi rồi, Tiểu Nhu mới ngạc nhiên hỏi: "Cô nương, ngài không viết thư hồi âm cho cô gia sao?"
Triệu Uyển Như cất thư.

"Thư là phải viết, nhưng hiện giờ không vội."
Đình viện hướng Nam bị gió Bắc quét vào, áo lông trên người bị thổi bay lên.

Triệu Uyển Như đứng dậy nói: "Bên ngoài gió lớn, về phòng đi!"

"Xem đi, nhất định là cô gia viết gì trong thư, cô nương mới chịu ngoan ngoãn về phòng tránh gió như thế!" Tiểu Nhu nhìn Thu Hoạ phỏng đoán nói.

"Ngươi nhìn chân mày cô nương đi."
Triệu Uyển Như nhíu chặt hàng lông mi thon dài, vừa đi vừa lẩm bẩm nhắc: "Thẩm thị..."
"Cô nương cảm thấy có gì không ổn ư?" Thu Hoạ vẫn luôn theo sát bước chân nàng.

Triệu Uyển Như lắc đầu: "Đại cô nương Thẩm gia này, không phải kẻ đầu đường xó chợ!" Nhớ đến khoảng thời gian trước nghe được chuyện của Thẩm Đại nương tử và Thẩm Tứ cô nương, cười nhạt nói: "Thẩm gia có mấy cô nương, lại đều là kỳ nữ!"
Thu Hoạ từng giám sát Thẩm gia một đoạn thời gian, nghe công chúa nói vậy, nàng như suy tư gì nói: "Kỳ nữ trong thiên hạ nhiều đếm không xuể, nhưng đến sau này, hầu như sách sử chỉ ghi lại tên nam tử."
Triệu Uyển Như quay đầu nhìn Thu Hoạ, chớp mắt, muốn nói gì đó, sắp đến bên môi lại nuốt trở vào, ngược lại hỏi: "Chuyện ở Hà Tây đã sắp xếp xong rồi chứ?"
Thu Họa gật đầu: "Đã sắp xếp ổn thỏa, là người do Trương Dực Vệ tự tay điều qua, bọn họ chưa từng lộ mặt ở Đông Kinh."
"Đinh Thiệu Văn cũng đến lúc khởi hành rồi chứ!"
"Vâng, sáng sớm hôm nay, hắn đã dẫn theo cấm quân khởi hành từ Vạn Thắng Môn.

Nhưng đêm qua tuyết đọng đường núi khó đi, sợ là ra khỏi thành cũng chưa đi được bao xa."
"Vị kia ở nhà hắn thế nào?"
"Cô nương nói đến Tiền thị sao?"
"Tiền thị náo loạn vài ngày, nhưng Tiền Hoài Diễn lại khuyên nàng ta trở về.

Bởi vì mang thai, hơn nữa được Đinh Thiệu Văn hư tình giả ý lấy lòng, Tiền thị quay về Đinh gia cũng không gây sự nữa.

Phu thê hai người xem như hoà thuận."
"Rốt cuộc Tiền thị...!vẫn còn non lắm!"
"Cô nương, ta lại cảm thấy không phải do Tiền thị ngu ngốc."
"Ta biết, từ thái độ của Tiền Hoài Diễn là có thể nhìn ra Tiền gia hướng về Đinh gia.

Nhà mẹ đẻ bạc tình chỉ coi trọng lợi ích, cô ta là nữ tử nhu nhược, sao có thể chống chọi một mình."
"Thật ra Tiền thị cũng là người đáng thương."
Triệu Uyển Như thở dài một hơi: "Cô ta đáng thương đều là do cô ta gieo gió gặt bão!"
Kiếp trước Tiền Hi Vân gả cho Đinh Thiệu Đức.

Mặc dù Đinh Thiệu Đức không thi khoa cử, nhưng nhờ ân ấm phụ thân hắn cũng nhận một chức quan nhỏ.

Đinh Thiệu Đức làm quan sửa lại tật xấu ngày xưa, còn đạt được một số thành tích, thăng quan vài cấp.

Cuộc sống tuy bình đạm, nhưng vui vẻ tự tại.

Đinh Thiệu Đức làm người ôn hoà, sau khi kết hôn hai người cũng không có gì mâu thuẫn.

Tiền thị trầm lắng hơn rất nhiều, trong mắt người khác, chính là cuộc sống bình yên đáng mơ ước.

Than trong bồn cháy đến đỏ rực, bên cạnh mép bồn vẫn còn dấu vết vài trang giấy bị đốt.

Vào đông trời tối sớm, vừa qua giờ Dậu trời cũng đã sập tối.

Thước chặn đè lên giấy Tuyên Thành, nàng nhấc bút dừng giữa không trung hồi lâu, mãi đến khi cánh tay tê mỏi đặt bút xuống cũng không thể viết ra nửa chữ.

Nhìn phong thư ban ngày nhận được, lại lần nữa nhíu mày: "Thẩm thị lợi hại không khác gì ta, nào có ai gửi thư về nhà lại viết thế!"

"Thập vạn thiên sơn kinh ảnh lược, băng hà toái, dữ nhữ tịnh vi giác." Lặp lại mười sáu chữ này trên đầu lưỡi, hàng mi nhíu chặt chưa từng giãn ra.

"Rốt cuộc A Hoài muốn nói gì, hiện giờ, ta cũng không đoán được!"
Nàng đem bài từ không đoán được ẩn ý kia đặt sang một bên, ngược lại nhìn mười mấy phong thư trong hộp gỗ đàn hương: "Nàng ở Hà Tây lâu như vậy, lại chưa một lần nhắc đến công chúa Tây Hạ trong thư."
Đại tuyết rơi ba ngày, đội ngũ của Lý Thiếu Hoài dừng chân ở Duyên Châu ba ngày.

Chờ đến khi bão tuyết tan các nàng mới lên đường rời Duyên Châu, trên đường lại gặp bão tuyết, đi đi dừng dừng.

Phải mất hơn nửa tháng mới đến được phủ nha Hà Trung nằm bên bờ Tây sông Hoàng Hà.

Đoàn người vào phủ nghỉ chân, chờ tuyết trên sông tan bớt mới băng qua bờ Đông bên kia.

Phủ nha Hà Trung.

- - Thùng thùng -- Thùng thùng --
"Ai đó?"
"Là ta, Quản an tư sự Lý Nhược Quân."
- --- Chi ----
Cửa phòng mở ra, người bên trong lại không có ý định cho nàng vào, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Trận tuyết này, chỉ sợ là sẽ kéo dài thêm mấy hôm nữa."
"Ừm!"
Lý Cẩn Nguyệt chuẩn bị thuận tay đóng cửa lại.

Lý Thiếu Hoài vội vàng dùng tay chặn cửa, nói: "Từ Hà Trung đến Đông Kinh đường núi gập ghềnh, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với quận chúa."
Lý Cẩn Nguyệt đứng chắn trước cửa, cũng không có ý định mở cửa cho nàng vào: "Lộ trình và thời gian lên đường đều là do người Tống các ngươi quyết định, ngươi cần gì phải hỏi ý ta?"
Lý Thiếu Hoài vẫn đứng trước cửa không chịu rời đi, Lý Cẩn Nguyệt thở ra một ngụm trọc khí, buông tay ra đi vào phòng.

"Không phải nói nam nữ Đại Tống các ngươi phải tị hiềm sao, huống hồ ngươi còn là phò mã?"
"Tất nhiên là phải tị hiềm!" Nói đến tị hiềm, Lý Thiếu Hoài liền đóng cửa lại, còn khoá chặt.

Lý Cẩn Nguyệt thấy thế hãi hùng: "Ngươi...!Ngươi làm gì đó?"
Vừa rồi người hầu đã bị nàng sai đi, phỏng chừng trong chốc lát không thể trở về.

Sân này lại là do chính nàng chọn, ở vào một nơi tương đối hẻo lánh trong huyện nha, cho dù kêu lớn tiếng, binh sĩ Tây Hạ bên kia cũng không nghe được.

Chẳng lẽ lúc trước người này quân tử ôn nhu đều là giả?
Lúc trước hắn giả vờ quan tâm, là muốn làm nàng buông lỏng phòng bị sao!
Nghĩ vậy, Lý Cẩn Nguyệt hoảng sợ nhìn Lý Thiếu Hoài, lại thấy bước chân nàng trầm ổn đi về phía trước, mới nhận ra có lẽ nàng cũng là người tập võ nhiều năm.

"Ngươi đừng tới đây!"
Lý Thiếu Hoài ngây ngốc đứng lại, thấy nàng trừng mắt nhìn mình giống như đang nhìn đăng đồ tử: "Quận chúa...!Hiểu lầm tại hạ!"
Mùa Đông năm Cảnh Đức thứ ba, Hắc Hãn quốc* tiêu diệt Vu Điền, quốc vương Vu Điền chiến bại bỏ mình, tin này truyền về Đông Kinh khiến cả triều đình khiếp sợ.

Cuối năm, quan lại các Châu báo cáo công tác, Lý Địch được triệu về Đông Kinh, nhậm chức Trực Sử Quán, phụ trách muối, thiết của Tam Tư.

Chức Tri Châu Nghi Châu bị bỏ trống, phái Lưu Vĩnh Quy đảm nhiệm.

Bảo Ninh Quân Tiết Độ Sứ, Vương Di Vĩnh đồng thời là Tri Châu Vận Châu nhân có công tu sửa các tuyến đường thủy trong vòng ba mươi vạn dặm Đông Tây làm bá tánh được lợi, bá tánh cùng nhau đến phủ tạ ơn.

Giám quan Vận Châu dâng tấu về triều, nhờ thế Vương Di Vĩnh từ Tri Châu Định Châu, được thăng làm Đức quân Trưởng quan.

(*Hắc Hãn: Hãn quốc Kara-Khanid hay Khách Lạt Hãn quốc là một liên minh của các bộ lạc Đột Quyết được một triều đại cai trị, triều đại này trong sử sách được gọi là Karakhanid.)
Từ cổng Vạn Thắng thành Đông Kinh đi ra chính là Kinh Giao.

Kim Minh Trì và Quỳnh Lâm Uyển đều ở đây.

Mặt hồ Kim Minh Trì kết một lớp băng thật dày, bông tuyết từ phương Nam rơi xuống, bay vào Quỳnh Lâm Uyển.


Trời còn chưa sáng, binh sĩ trong thành đã cầm xẻng dọn tuyết trên mặt đường, đảm bảo khi cửa thành mở ra đường dẫn vào triều thông thoáng.

Bên trong Kim Minh Trì, cấm quân mặc giáp sẵn sàng xuất phát.

"Nghe nói năm trước có tuyết rơi năm sau được mùa, nhưng trận tuyết năm nay tới quá muộn!" Tướng lãnh cưỡi ngựa ra khỏi cung đình, đi trên đường phố Khai Phong.

"Phương Nam sắp có dị biến!"
"Vì sao Điện Soái biết?"
"Ngươi cảm thấy Lưu Vĩnh Quy, người này thế nào?" Đinh Thiệu Văn hỏi lại.

Thiếu niên mặc áo nhung cổ tròn ngẫm nghĩ, trả lời: "Hắn có thể được Điện Soái ngài dìu dắt, lại được Quan gia cắt cử đến Nghi Châu nhậm chức Tri Châu, có lẽ là người tài."
"Người tài là thật!"
Đinh Thiệu Văn kẹp bụng ngựa bước chân nhanh hơn: "Nhưng vùng Tây Nam trước giờ lòng người hỗn tạp, há là hắn có thể lấy bạo chế bạo!"
"Đại lang đã trở lại!"
Hộ vệ Đinh gia lớn tiếng gọi với vào trong, tiếng kêu truyền đến nội viện, Tiền thị vừa ngủ dậy.

"Đại nương tử, lang quân đã trở lại."
"Biết rồi!"
Nữ sử chải đầu cho nàng thấy chủ nhân không chút vui mừng, nhịn không được hỏi: "Cô nương không tiễn cô gia sao? Hôm nay chính là ngày cô gia ra ngoài."
"Có gì hay mà tiễn, hắn có tay có chân, trở về chẳng qua là lấy cái hành lễ thôi!"
Tiền thị vừa dứt lời, cửa phòng liền bị người mở ra.

Bên ngoài gió lớn đang gào thét mà qua nên cánh cửa mở không quá lớn.

Cửa vừa mở ra liền đóng lại, một đôi ủng lạnh băng bước vào phòng.

Cả người khôi giáp nặng nề, nữ sử thấy thế buông lược xuống, hành lễ cất bước ra khỏi phòng.

"Đoàn người Tây Hạ đã gần đến phủ nha Hà Trung, ta đi chuyến này chỉ sợ đầu xuân năm sau mới có thể trở về."
Tiền thị không đáp, hắn lại dặn dò: "Ta không ở nhà, nàng cẩn thận một chút, đừng lại cãi nhau với Đỗ thị.

Đỗ thị cũng là người thẳng tính, nàng ỷ vào nhà mẹ đẻ mà ương bướng, ta lại không phải người nhà nàng, tình cảm hai ta sau này đều phải xem quan lộ của ta có trôi chảy không."
Nữ sử vừa ra chưa được nửa khắc Đinh Thiệu Văn cũng ra tới.

Bọn nô bộc trong nhà vốn tưởng phu thê hai người có rất nhiều lời muốn nói với nhau, ít nhất cũng vì lưu luyến mà ở lại lâu một chút.

"Sao cô gia lại đi rồi!"
"Không biết, có lẽ là bị cô nương đuổi ra ngoài!"
"Sao có thể, cô gia đối tốt với cô nương thế mà."
"Sao lại không thể.

Hắn lấy của hồi môn của cô nương, 30 vạn lượng, ngươi biết 30 vạn lượng là bao nhiêu không?" Nữ sử trừng người nọ: "Chúng ta làm công mấy kiếp cũng không kiếm được nhiều như thế!" Tiền thị vừa làm lớn chuyện, việc xấu này liền bị mọi người biết.

Nhưng vì thế lực của Đinh gia lại thêm quan hệ chặt chẽ với Tiền gia, việc này mới bị ép xuống.

Tiếng trống vang lên, quân đội phất cờ.

Tuyết trong núi thành Tây ầm ầm rung chuyển, không biết là vì gió lạnh thổi qua, hay là do vó ngựa dưới chân núi.

Gió lạnh từ bình nguyên Đông Nam vẫn miệt mài thổi sâu vào đại lục, đến giữa sông Hoàng Hà đột nhiên trở nên mãnh liệt.

Theo tiếng tuấn mã hí vang.

"Có thư hoả tốc từ Đông Kinh!"
- - Hết chương 98 --.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui