: Đông song phát bạch sơ tuyết lai*
(*Tạm dịch: Tuyết đầu mùa rơi bạc trắng đầu người đứng chờ bên cửa sổ.)
Duyên Châu
Một cơn gió lạnh thổi qua doanh trướng, lạnh đến khiến người ta run lên, liếc nhìn một cái, doanh trại dưới chân núi như hoà làm một với cánh rừng bạt ngàn.
Chỉ qua một đêm, toàn bộ Duyên Châu đã bị bao trùm trong một màu tuyết trắng.
"Duyên Châu cũng có tuyết rơi rồi a!"
Lý Thiếu Hoài xốc mành lên, Tôn Thường giữ bên ngoài hỏi: "A Lang ngài dậy rồi, muốn ăn sáng sao?"
Lý Thiếu Hoài lắc đầu, buông mành xuống lại quay ngược về lều.
Nghiên mực trên bàn tối qua đã khô lại, may mà nước trong đó còn chưa đông thành đá.
Nghiền nát hồi lâu, mãi đến nước và mực biến thành đặc quánh, mãi đến chỗ trống trong đầu che kín tình trường, mãi đến tuyết trắng xóa biến thành tương tư khắc cốt Lý Thiếu Hoài mới nhấc bút lên.
"Đem cái này..." Nàng đưa một phong thư có đóng con dấu nhỏ trên đó.
"Hạ quan biết rồi, là thư nhà của phò mã ngài!" Sĩ tốt ở trạm dịch cười tủm tỉm ngầm hiểu nói.
Ở trạm dịch Duyên Châu này có bao nhiêu sĩ tốt đều đã từng đưa thư cho nàng.
"Vậy làm phiền!"
"Nương tử nàng xem, đây là tuyết ở Duyên Châu.
Lý Quản an tới thật đúng lúc, là cọng rơm cứu mạng của chúng ta nha!"
Nữ tử khoác áo bào nhung gầy guộc được một tướng quân thân người cường tráng che chở trong lòng, tay nàng ôm lò sưởi, cảm thấy may mắn nói: "Ít nhiều nhờ hắn, ta mới có thể nhìn thấy trận tuyết đầu mùa ở Duyên Châu này." Người gần đất xa trời vốn cho rằng không còn nhiều thời gian, lại vì luyến tiếc mấy người con thơ dại ở Đông Kinh, mới nằm trên giường bệnh đau khổ giãy giụa.
"Sức khỏe của Đại nương tử hiện giờ đã khôi phục không ít, tin rằng không lâu nữa, sẽ khỏi hẳn!" Lý Thiếu Hoài mặc áo bào nhung dày màu đỏ chậm rãi đến gần, ôn nhu nói.
Thẩm thị được Tào Vĩ đỡ lấy hơi nghiêng người đáp: "Đa tạ tiên sinh cứu giúp."
"Đại nương tử mau mau đứng dậy." Lý Thiếu Hoài đến gần ý bảo nàng không cần khách khí như vậy.
Thẩm thị ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi khoác áo bào đỏ trước mặt.
Dáng vẻ mặc thường phục, giống với những gì nàng tưởng tượng, thậm chí càng đẹp hơn.
"Có lẽ nương tử muốn nói lời cảm tạ với tiên sinh, bên ngoài gió lớn." Tào Vĩ lo cho sức khỏe nương tử mình, cũng là vài câu dặn dò vừa rồi của Thẩm thị lọt tai hắn.
Trong lều có chậu than, bếp lò nhỏ bên cạnh đun trà, người pha trà kỹ thuật điêu luyện.
Thẩm thị tựa lưng vào mép giường cười khẽ, mượn đề tài mở miệng trước: "Tiên sinh cũng thích trà sao?"
"Đúng vậy, học được lúc còn trẻ, an thần cũng an tâm."
"Trà cũng là sở thích của văn nhân nhã sĩ xưa nay."
Nước trong bình sôi, đợi bớt nóng, Lý Thiếu Hoài mới cầm lấy một ly đưa cho Thẩm thị.
"Nước đầu đắng, đuôi trà vị nhạt, chỉ có nước giữa mới thơm nồng vừa phải, dư vị vô cùng."
Tự cầm lấy một ly, lại nói: "Nhưng ta lại thích uống nước đầu."
"Nước đầu là trà đặc, cớ gì?"
"Nâng cao tinh thần!"
Thẩm thị nâng ly trà Lý Thiếu Hoài đưa qua, nhấp một ngụm nhỏ.
"Từ khi đến quân doanh, vẫn chưa có cơ hội uống trà, trà của tiên sinh, có vị nhớ nhà."
Lý Thiếu Hoài cười không nói.
"Ta ở Đông Kinh nghe được danh tiếng của tiên sinh từng muốn kết bạn, nhưng trận đánh cúc Đoan Ngọ hôm ấy lại vì có mang Tâm nhi mà không thể đến." Nàng nói, có vẻ tiếc nuối: "Sau đó người từ trại nuôi ngựa về đều nói tiên sinh tựa trích tiên, lời đồn này còn rất nổi ở Đông Kinh."
"Thần tiên bị đài xuống phàm trần mới gọi trích tiên, mỗ bất quá là một tục nhân mà thôi."
"Tiên sinh là danh sĩ, là người lương thiện, ta cũng thấy tiên sinh một thân chính khí." Thẩm thị quan sát nàng lại nói: "Danh tiếng của tiên sinh phần nhiều là ta nghe được, sau đó biết rõ đều là nhờ Chiêu Nhi nhắc tới."
Thẩm thị nhìn nàng không chớp mắt: "Chiêu Nhi tán thưởng tiên sinh, ngưỡng mộ tiên sinh, nói tiên sinh cho dù là tài học, hay tướng mạo, chúng sĩ tử ở Đông Kinh đều không thể so bì."
Bảng Tiến Sĩ vừa ra, Lý Thiếu Hoài đã bị Thẩm gia nhìn trúng.
Tin đồn về Tứ cô nương Thẩm gia và Lý Thiếu Hoài cũng truyền đến ồn ào huyên náo khắp Đông Kinh, nào biết kết quả lại là Lý Thiếu Hoài thành con rể thiên gia, phò mã của Huệ Ninh công chúa, chuyện trước kia cũng không còn ai dám nhắc lại.
"Chiêu Nhi là liệt nữ, xuất thân phú quý lại không kiêu sa, thiếp thân biết, lúc này không nên nhắc đến trước mặt ân nhân, nhưng làm trưởng tỷ, còn xin tiên sinh, buông tha nàng!"
Lý Thiếu Hoài kêu khổ trong lòng, không phải nàng không muốn buông tha Tứ cô nương, mà là thế cục trong triều hiện giờ, Thẩm gia muốn bo bo giữ mình, nói dễ hơn làm.
"Từ lúc kết hôn đến giờ, ta chưa bao giờ gặp lại nàng ấy, sao có thể nói buông tha hay không."
"Nói năng ba phải, là vô tình nhất!" Trà trong ly và trong ấm đều đã uống hết.
"Tiên sinh có lòng tốt, có chí hướng, tâm ưu thiên hạ, vì nước vì dân."
Đặt ly trà lên bàn, Thẩm thị lại nhìn chằm chằm Lý Thiếu Hoài, nghiêm túc nói: "Mấy thế hệ của Tào gia đều theo chân Thái Tổ, Thái Tông chinh chiến sa trường, khai quốc lập nghiệp, tấm lòng hộ quốc đã sớm ăn sâu vào cốt tủy.
Thiên hạ này tốt hay xấu, toàn dựa mắt người phát xét, Tào gia sao có thể làm ra chuyện có lỗi với với quân vương có lỗi với liệt tổ liệt tông.
Tào gia cũng sẽ không hùa theo bọn gian thần, sẽ không để vó sắt kẻ thù đặt chân lên bờ cõi Trung Nguyên, càng không cho phép loạn thần tặc tử làm loạn triều cương!"
"Tiên sinh cứu ta, là xuất phát từ lòng tốt, thiếp thân biết, nhưng cũng không tránh khỏi có lợi ích trong đó, đạo lý này thiếp thân và quan nhân cũng hiểu.
Lấy nhân cách và tài năng của tiên sinh, đã đủ trị thế, chỉ cần Đông Kinh không loạn, Triệu thị vẫn là chủ, Tào gia sẽ giữ vững biên cương, một tấc đất cũng không nhường!"
Nghe được lời này của Thẩm thị, Lý Thiếu Hoài cũng nghiêm túc trả lời: "Vô quốc bất thành gia, có gia của Tào gia mới có quốc của Triệu thị an, là vạn hạnh của bá tánh, Lý Thiếu Hoài, hổ thẹn!"
"Tư tâm mỗi người đều có, nhưng mấu chốt nằm ở cách vận dụng.
Phật gia có thuyết Phật - Ma, nhưng ta không tin Phật cũng không tin Đạo, chỉ biết, nhất niệm thành thiện, nhất niệm thành ác." Không đợi Lý Thiếu Hoài đáp lời, Thẩm thị lại nói: "Tiên sinh thiện, là phát từ tâm, xem xét thời thế cũng không có gì sai, lấy thiện trị ác, quyền mưu trừng ác, chung quy cũng vì thiện!" Gậy ông đập lưng ông, lấy bạo chế bạo, chỉ cần mục đích cuối cùng, tiểu ác là vì đại thiện.
Chẳng trách, Thẩm Tứ cô nương thân cận nhất là trưởng tỷ.
Lý Thiếu Hoài chớp mắt: "Đại nương tử, có chút giống Đại sư tỷ ta."
Thẩm thị cười: "Là Lăng Hư sao?" Rất tự nhiên nói: "Lăng Hư ôn nhu hơn ta, cũng thông minh hơn ta.
Chỉ cần đôi tuệ nhãn nhìn thấu lòng người kia, ta đã không thể so với nàng."
"Đúng vậy." Lý Thiếu Hoài ngạc nhiên: "Sao Đại nương tử biết?"
"Chẳng lẽ tiên sinh đã quên, thiếp thân cũng họ Thẩm."
Lăng Hư chân nhân Yến Cảnh từng thay sư phụ vào kinh, Thẩm Tú An và Thẩm gia vốn là đồng tông, Yến Cảnh cũng thường lui tới Thẩm gia.
Nhiều năm trước Thẩm Chiêu còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng Thẩm Đại cô nương lại biết một ít về Lý Thiếu Hoài, chỉ là Lý Thiếu Hoài chưa từng tới Đông Kinh nên nàng không có dịp chính thức gặp mặt.
Thẩm thị lợi hại, hôm nay nàng mới chính mắt nhìn thấy.
Thẩm Chiêu dù thông tuệ thế nào chung quy cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi.
Mà Đại cô nương này lại bất đồng, tuổi nhỏ tang mẫu, trải qua khúc chiết, gia đình nhà chồng lại là đại tộc quyền quý nhất Đông Kinh, ở lâu nơi hậu trạch, không khỏi nhìn thấu lòng người.
Qua khỏi buổi trưa tuyết lại bắt đầu rơi trên bầu trời Duyên Châu.
Giày da giẫm lên nền tuyết xốp: "Tiểu quận chúa đâu?"
"Bẩm Tư Sự, vừa dùng cơm xong vị chủ tử kia của Tây Hạ liền mang người rời khỏi doanh trại, nói là sẽ về trước cơn chiều, còn mang một binh sĩ Duyên Châu theo dẫn đường."
Tôn Thường đi theo bên cạnh nàng, trợn mắt nói: "A Lang, chẳng lẽ nàng ta mang theo người muốn bỏ trốn..."
Lý Thiếu Hoài lắc đầu: "Tuyệt không có khả năng này.
Cuộc liên hôn này liên quan đến quan hệ của Hà Tây và triều ta, hiện giờ là Lý Đức Minh cầu Tống, nàng ta quan tâm bộ tộc mình, muốn bảo vệ họ, tuyệt không dám bỏ trốn."
"Dù sao cũng phải để mắt tới."
"Đây là đương nhiên!" Lý Thiếu Hoài liếc nhìn quan viên vừa đáp lời.
"Hạ quan đã phái người đi theo.
Đô Ngu Hầu cũng phái quân sĩ lấy danh nghĩa bảo vệ theo giám sát.
Hình như bọn họ đã đến nghĩa trang!"
"Nghĩa trang?" Lý Thiếu Hoài nhíu mày, thì thầm trong miệng: "Duyên Châu...!Duyên Châu!" Mắt sáng lên: "Chính thê nguyên phối của Lý Kế Thiên - Võng thị chính là chết tha hương ở đây!"
Lý Thiếu Hoài còn nhớ rõ: "Sau khi được nuôi dưới danh nghĩa của Dã Lợi thị, Lý Đức Minh cũng không đón hài cốt của mẹ đẻ hắn về."
"Chuẩn bị ngựa!" Lý Thiếu Hoài đi về phía cổng trại.
Lần theo dấu chân trên nền tuyết sắp bị tuyết mới chôn vùi, Lý Thiếu Hoài nhìn chằm chằm con đường phía trước, vài tên hộ vệ đuổi sát theo sau.
Tôn Thường hỏi: "Ngài sợ nàng ta nhìn thấy phần mộ của mẫu thân mình sẽ sinh ra ác cảm với Đại Tống sao?"
"Quan gia chọn con cháu liên hôn trong hoàng thất, hôm đó ta cũng thấy, là một người khá giống với Tam phò mã."
"Tam phò mã!" Tôn Thường nghĩ nghĩ: "Là một công tử mặt mày như ngọc?"
"Là thây ma!"
"Lại là một con ma ốm sao?" Tôn Thường kinh hãi.
"Còn không bằng Tam phò mã, ta liếc nhìn một cái..." Lý Thiếu Hoài nắm chặt dây cương, quất roi giục ngựa tăng tốc.
"Nếu vì chuyện này mà khiến nàng ta sinh lòng hận Tống, đối với nàng ta, sẽ là một thanh kiếm tự sát!"
Tôn Thường không quá hiểu hàm ý của câu này, nhưng hắn biết, thân ở Đông Kinh, đang ở triều đình, có lòng hận Tống, ghét Tống, phản Tống, sao có thể sống bình an.
"Dưới bầu trời này, đất nào không phải đất của Thiên tử, ở trên đất này, dân nào mà không phải dân của Thiên tử.
Hà Tây cũng là nơi của Thiên tử, Lý Đức Minh cũng là thần của Thiên tử, tuyệt sẽ không vì muội muội mà phản Tống, ngài sợ là nàng ấy không qua được chính mình..."
Cuồng phong tàn sát bừa bãi núi rừng, một cành thông bị tuyết áp cong đồng thời bị gió cuốn qua bẻ gãy.
Tuyết tan chảy thành từng giọt nước trong suốt, vừa rơi xuống đã bị đông lại thành từng cột băng nhọn.
Mái hiên trong viện, lớp băng tích tụ lâu ngày bị một trận gió cuốn bay, rơi vào lu nước lớn bên dưới, va vào lớp băng bên trên, vỡ vụn, đá vụn bị nhấn chìm trong lòng nước.
Lớp băng trượt khỏi lá cây rơi vào nền tuyết xốp.
Gió thổi qua, bị một lớp tuyết mới bao phủ hoàn toàn.
Vừa đến canh năm, trong phòng ngủ chính đã có tiếng động nho nhỏ truyền ra.
"Giờ Dần bốn khắc!" Tiếng gõ nhắc canh vang lên trên tháp chuông, bách quan mặc Công phục cầm hốt đứng trước quảng trường chờ đến giờ thượng triều, tấu chương theo thứ tự truyền đến cửa cung.
"Trống sáng!"
Gác trống trên tường thành kích trống.
"Mở cửa thành!"
Tiếng trống truyền khắp Đông Kinh, bên trong tất cả cổng thành đồng loạt mở ra.
Canh năm, đèn đêm dần lui, rạng đông dâng lên.
Vào Đông ngày ngắn đêm dài, bóng đêm rút đi muộn hơn, đã canh năm mà chân trời phía Đông chỉ mới xuất hiện một đường trắng, mà Trung Nguyên vẫn còn chìm trong tối tăm mịt mù.
Hôm nay bầu trời tranh đen tranh trắng dường như màu trắng chiếm ưu thế.
"Cô nương lại gặp ác mộng sao?"
"Canh mấy rồi?" Triệu Uyển Như ngồi dậy, nhìn cửa sổ trắng sáng bên ngoài.
"Chỉ mới giờ Dần, sắp qua giờ Mẹo, còn nửa canh giờ nữa mới đến thời gian các đại thần thượng triều."
Triệu Uyển Như khẽ chớp đôi mắt phiếm hồng, đứng dậy.
Cung nữ thấy vậy liền vẫy tay ra hiệu cho nữ quan hầu hạ bên ngoài.
Chiếc lược ngọc bị cầm đến ấm áp nhu thuận cài vào mái tóc đen như mực.
Một phong thư lẳng lặng nằm trên bàn, nàng nhìn hai chữ "nhớ nhà" bên trong, hỏi: "Có thư từ dịch quán ngoại ô gửi về không?"
Bàn tay chải đầu của Tiểu Nhu cứng đờ: "Cô nương, mấy ngày trước mới nhận được thư..."
Vì thế nàng không nói chuyện nữa, lặng lẽ đem lo lắng và nhung nhớ chôn vào lòng.
Cửa phòng vừa mở, gió lạnh lập tức tràn vào, làm chung trà trên bàn tròn giữa phòng rơi xuống.
Chiếc ly sứ trắng lăn vài vòng nhưng không vỡ, cung nữ liền nhặt lên đặt lại chỗ cũ.
Gió thổi làm người không mở mắt được, đèn lồng trên hành lang bị thổi tắt hơn phân nửa.
Trong con ngươi màu nâu phản chiếu ra một màu tuyết trắng xóa, run rẩy.
"Đông song phát bạch, đạo thị sơ tuyết lai.*"
(*Tạm dịch: cửa sổ phía Đông trắng như tóc, nghĩa là đã đến trận tuyết đầu mùa.)
Vừa bước ra cửa phòng, Vân Yên liền ôm một chiếc áo lông chồn đuổi theo, khoác lên người nàng: "Cô nương, tuyết rơi, bên ngoài lạnh."
"Vân Yên vẫn luôn là người cẩn thận." Bước xuống bậc thềm đá phủ đầy tuyết, giày son giẫm lên nền tuyết trắng, chỉ thấy mặt đất vốn mềm xếp dưới chân đột nhiên trở nên chặt chẽ.
"Mùa Đông năm nay rất lạnh, cô nương nên chăm sóc bản thân nhiều hơn." Vân Yên đưa bình nước nóng được bao bởi lông thú cho nàng, lại bung dù.
Vài bông tuyết bay xuống đáp lên chiếc ô giấy dầu.
"Không cần lo cho ta, ta còn chưa yếu đến mức không thể ngắm được trận tuyết đầu Đông năm nay."
Nghe hiểu ý nàng, Vân Yên đành phải gấp dù lại.
Bông tuyết bay xuống nóc nhà, ngọn cây, cùng với, lòng bàn tay như bạch ngọc của nàng.
Bông tuyết lạnh băng rơi vào lòng bàn tay ấm áp liền tan chảy, gió thổi qua ngay cả chút hơi nước cũng biến mất không còn.
"Hằng năm Đông Kinh đều có tuyết."
Tiểu Nhu khoác lên vai Thu Hoạ, ngốc ngốc nhìn: "Ai, nhất định là cô nương nhà chúng ta lại nhớ cô gia.
Nếu còn tiếp tục như vậy, không chừng sẽ biến thành hòn vọng phu!"
"Cũng không biết, tuyết ở Duyên Châu đã rơi chưa."
Tiểu Nhu vội vàng lớn tiếng nói: "Rơi rơi, các Châu báo về, chỉ có tuyết ở Đông Kinh là rơi trễ nhất.
Mấy ngày trước đã có một trận tuyết lớn rơi xuống Duyên Châu!"
Triều đình đã ban hành văn lệnh chuyên môn đến các Châu, ngược lại tiểu báo dân gian chỉ truyền tin tức bên lề, thú sự từ các Châu, hơn nữa tốc độ cũng cực kỳ nhanh.
Trước cổng phủ phò mã dưới chân hoàng thành vừa dọn xong một lớp tuyết đọng.
Một con khoái mã cấp tốc dừng lại.
"Có văn kiện khẩn từ Duyên Châu!"
- - Hết chương 97 --.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...