Hoa kiến kỳ tổng giác phong lưu
Khấu Chuẩn tuy làm Tể tướng, nhưng bởi vì Tất Sĩ An, Tham tri chính sự trước kia bệnh chết, nên Đinh Vị thay thế.
Vương Khâm Nhược là người của Đinh Vị, Đinh Vị đắc thế, Vương Khâm Nhược không thích Khấu Chuẩn, hai người xưa nay bất hoà, nhiều lần tranh chấp trên triều Khấu Chuẩn đều có hại.
"Thanh Châu từ biệt mấy năm nay, ân sư vẫn khoẻ chứ?"
"Tên tiểu tử nhà ngươi, còn nhớ đến thăm ta?"
Khẩu Chuẩn tài trí cương trực, lại cực kỳ lớn mật, đã từng ở Xu Mật Viện mặt đối mặt chửi nhau với Trương Tốn, chọc giận Thái Tông bị biếm đến Thanh Châu làm Tri phủ.
Khi đó Lý Thiếu Hoài mới mười tuổi, theo sư bá và sư tỷ đi từ phía nam Giang Nam đến phía bắc Thanh Châu làm việc.
Sau đó nàng và sư tỷ thất lạc với sư bá, đứa bé thể nhược bị bệnh lang thang trên đường, chính là được vị tri phủ mới nhậm chức này cứu.
Thay vì nói cứu, chi bằng nói là ông nhặt được Lý Thiếu Hoài, lúc ấy may mắn sư tỷ Yến Cảnh còn bên cạnh, cho nên thân phận của nàng mới không bị người phát hiện.
Chẳng qua, thân phận tuy không bị người khác biết, nhưng đã làm sư tỷ vô tri bảy năm biết được khiến nàng khiếp sợ không thôi.
"Sư tỷ ngươi có khoẻ không?"
Lý Thiếu Hoài gật đầu: "Sư tỷ nàng ở trong quan giúp sư phụ làm việc."
Khấu Chuẩn vuốt vuốt chòm râu, híp mắt cười nói: "Không có việc không đăng tam bảo điện, nói đi, nhóc con ngươi tới đây là muốn gì?"
Lý Thiếu Hoài nhíu mày nói: "Ân sư, Thiếu Hoài đã cập kê, không còn là đứa bé năm xưa nữa."
"Ha ha ha!" Năm đó Lý Thiếu Hoài chỉ là đứa bé còn chưa cao đến ngực ông, vậy mà chớp mắt một cái hiện giờ đã cao hơn ông.
"Lão hủ còn nhớ năm đó đọc được bài thơ 'Sưu Thần Ký', trong đó có một câu đặc biệt thích hợp ngươi."
Lý Thiếu Hoài xem như được khen từ nhỏ đến lớn, thấy nhiều không trách.
"Ân sư sao cũng đọc những sách xưa kia, còn mượn đó trêu ghẹo Thiếu Hoài."
"Lần này Thiếu Hoài tới, thật sự là có việc cầu ân sư."
"Ân?" Khẩu Chuẩn đặt tay lên râu vuốt, thu lại nụ cười.
"Học sinh muốn nhập thí, nhưng chưa thi Hương lại không có người tiến cử, không có tư cách."
"Ha ha ha ha, cuối cùng ngươi đã nghĩ thông suốt, lúc trước ta khuyên ngươi theo ta về kinh, ta đề cử cho ngươi đến Ứng thư viện đọc sách ngươi không chịu.
Ta tiến cử ngươi đến Nhạc Lộc thư viện ở Giang Nam, ngươi lại tâm cao cự tuyệt nói muốn học y." Bất quá Lý Thiếu Hoài chung quy không làm hắn thất vọng.
"Mấy năm trước biết ngươi học y ở Giang Nam có thành tựu, văn từ cũng không chậm trễ, ta là cảm thấy vui mừng."
Sau khi Khấu Chuẩn được Thái Tông triệu về Đông Kinh, Lý Thiếu Hoài cũng từ Thanh Châu trở lại Giang Nam.
Khấu Chuẩn cảm thấy người này thông tuệ, liền thường xuyên phái người đưa sách đến Trường Xuân quan mãi cho đến khi Lý Thiếu Hoài xuống núi cầu học.
Vì vậy Lý Thiếu Hoài xem Khấu Chuẩn như sư, lại vì hắn từng cứu mạng nàng, liền xưng là ân sư.
"Hiện tại ngươi thông suốt thì tốt rồi, một thân tài hoa lại chôn vùi trong đạo quan, chẳng phải sẽ bị mai một sao.
Chuyện đề cử không cần lo lắng, ta viết một phong thư cho Hàn lâm, ngươi chỉ cần báo danh là được."
"Thiếu Hoài..." Lý Thiếu Hoài ngập ngừng: "Muốn dùng thân phận đạo sĩ dự thi."
Khấu Chuẩn nghe xong cả người ngây ngẩn, mặt mày ngưng trệ, trầm giọng hỏi: "Ngươi và Huệ Ninh công chúa là quan hệ gì?"
Lý Thiếu Hoài bị hắn hỏi ngẩn người: "Huệ Ninh công chúa?"
Giờ Thìn, mặt trời vừa ló dạng, Triệu Uyển Như canh chuẩn thời gian vào cung.
Nàng không đến hậu cung mà lập tức đi Văn Đức Điện.
Thời gian vừa vặn, Triệu Hằng mới vừa nghị triều xong đang ở Thiên Điện trong Văn Đức Điện nghỉ ngơi, phê duyệt tấu chương.
"Thánh thượng, ngài xem ai đã trở lại." Chu Hoài Chính nhẹ chân bước vào điện thông báo.
Triệu Hằng ngừng bút, ngẩng đầu nhìn.
"Cha!" Triệu Uyển Như bước chậm vào hành lễ.
"Hải nha ~" Buông bút, Triệu Hằng đứng dậy cười híp mắt.
"Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là tâm can của ta đã trở lại!"
Bên cạnh, Chu Hoài Chính mỉm cười dẫn theo các cung nhân lui ra.
"Mau làm ta hảo hảo nhìn một cái." Triệu Hằng đi đến trước người Triệu Uyển Như nhìn trái nhìn phải.
"Ân, gầy như vậy, nhất định là Trương Khánh tên tiểu tử này không chăm sóc tốt cho con, sau này ta..."
"Cha, Trương Khánh đã làm hết chức trách, trên đường đi cũng ít nhiều hắn dốc lòng chăm sóc."
Chuyện ở Bộc Châu Triệu Uyển Như đã hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào truyền ra, bọn thị vệ không dám đắc tội Huệ Ninh công chúa, cho nên việc này bị đè ép lại.
Hiện tại là năm hai Cảnh Đức, Triệu Uyển Như xuống Giang Nam là vào năm đầu Cảnh Đức, lúc nàng trọng sinh trở về đã là đầu năm thứ hai Cảnh Đức, vừa đi một chuyến đã hơn một năm.
Ngày trước chiến sự căng thẳng, Đông Kinh bất ổn, hiện giờ chiến sự đã bình, Triệu Hằng có thể không nhớ cô con gái một tay mình nuôi lớn này sao.
"Hảo hảo hảo, nể mặt ngươi cầu tình, ta sẽ không trách tội hắn." Triệu Hằng vuốt chòm râu cười: "Đúng rồi, Nguyên Trinh trở về, sao không cho người thông báo trước, mẫu thân ngươi đã biết chưa?"
Triệu Uyển Như lắc đầu: "Nguyên Trinh tưởng niệm cha, cho nên vừa trở về đã đến xem cha trước."
Triệu Hằng long nhan đại duyệt: "Nha đầu ngươi..." Cũng biết rõ tâm tính nữ nhi: "Sợ là có việc cần cha giúp, cho nên mới đến gặp lão già thúi này đi ~"
Biết con cái sao bằng cha mẹ, quả nhiên, Triệu Uyển Như cười nhạt: "Thật là chuyện gì cũng không gạt được cha."
"Lần này trên đường đi đón Nguyên Dung ta gặp được một Đạo gia, vô tình được một quyển sách, biết cha cũng thích." Triệu Uyển Như vẫy tay, nữ tử phía sau dâng sách lên.
"Cha mời xem!"
Triệu Hằng vuốt râu, thâm ý nhìn nữ nhi, mở ra liếc nhìn một cái sau đó bàn tay đang vuốt râu cũng buông xuống cầm lấy sách, tinh tế lật xem: "Đây là...!bút tích thời trẻ của Phù Diêu Tử Hi Di tiên sinh."
Phù Diêu Tử Trần Truyền là cao nhân đạo môn đầu thời Tống, ẩn cư Hoa Sơn, Thái Tông ban hào Hi Di tiên sinh.
"Hi Di tiên sinh vào năm thứ năm Thái Tông thi rớt tiến sĩ, từ đó không bước vào con đường làm quan nữa, lấy sơn thủy làm vui."
Triệu Hằng nhìn nội dung trong sách lý giải các vấn đề triều chính cùng với góp ý về tệ đoan và thiếu sót qua các triều đại, không khỏi tán thưởng Hi Di tiên sinh tài năng.
Hắn thở sâu một hơi: "Chỉ tiếc, lúc tiên đế còn tại vị không chịu giữ ông ấy lại."
"Trong số những đạo sĩ và hoà thượng xuất gia, người tài ba xuất hiện lớp lớp, người giống Hi Di tiên sinh cũng không ít, chỉ là cha..."
"Ân?"
"Hi Di tiên sinh là Hoa Sơn lão tổ, đức cao vọng trọng, đương nhiên không chịu hoàn tục vào triều làm quan."
"Vào đời thứ năm kỳ thi mùa xuân hạn chế rất nhiều, sĩ tử nhà nghèo không thể đi thi, cho nên khi tổ phụ còn tại vị đặc biệt đem phạm vi mở rộng, ngay cả bạch đinh cũng có thể nhập thí.
Sao cha không đem đạo sĩ và người xuất gia cũng đưa vào danh sách thí sinh, làm họ không cần hoàn tục."
Đã xuất gia làm đạo sĩ, đó là vô dục vô cầu, bất quá vào thời Thái Tông có một người phá lệ.
Tuy Dương Vương Hoài Ẩn ở Tống Châu là đạo sĩ y thuật nổi tiếng, được Thái Tông chiêu vào triều làm quan, nhậm chức Hàn lâm Y quan, biên tu " Thái bình thánh huệ phương".
Tuy không vang dội, nhưng cũng vì nền y học hậu đại sau này làm ra cống hiến bất hủ.
Triệu Hằng nhìn chằm chằm Triệu Uyển Như.
"Nguyên Trinh, sao lại quan tâm đến việc này?"
Triệu Uyển Như thông tuệ, lại được Thái Tông nuôi dưỡng bên người từ nhỏ, chuyện triều chính mưa dầm thấm đất.
Cũng giống Lưu Nga, đôi khi còn có thể chỉ điểm hắn một hai.
"Cha ngày ngày vất vả chuyện quốc sự, Uyển Như là con gái của cha, lại không thể giúp cha phân ưu, cảm thấy hổ thẹn sâu sắc.
Lúc ở Nguyên Khánh quan nghe những đạo sĩ đó nghị luận quốc sự, ca tụng cha ngự giá thân chinh anh dũng, có thể thấy trong lòng họ vẫn là ưu quốc ưu dân, vẫn là vì giang sơn Đại Tống."
Triệu Hằng suy nghĩ sâu xa, Triệu Uyển Như nói rất có lý, thời Thái Tổ cũng chưa từng cấm, chỉ là không nói ra thôi, cười cười buông sách xuống nói: "Hảo hảo hảo, theo ý con là được."
Ngẩng đầu gọi: "Chu Hoài Chính!"
Chu Hoài Chính nghe tiếng Hoàng đế gọi, bước nhanh vào điện: "Thánh thượng."
"Triệu Khấu Chuẩn tới."
"Vâng."
Khấu Chuẩn híp đôi mắt đã xuất hiện vết chân chim, thấy Lý Thiếu Hoài vẻ mặt nghi hoặc, nghĩ có lẽ là không quen biết.
Nếu không quen biết, vậy rất kỳ quái.
Sáng sớm hôm nay Huệ Ninh công chúa trở lại từ Giang Nam, sau đó đột nhiên Quan gia lại tìm hắn, lệnh cho hắn đến Hàn lâm viện, tăng thêm đạo sĩ và hoà thượng vào phạm vi dự thi, đây là đề nghị của Huệ Ninh công chúa.
Chỉ là hắn đến tuyên chỉ muộn, bố cáo đã dán lên rồi.
Việc này cũng không quá quan trọng, dù sao người xuất gia tứ đại giai không sẽ không có người đến dự thi, bởi vậy hắn cũng không lưu ý nhiều, chỉ là báo cho người ở Hàn lâm, chính bọn họ biết trong lòng là được.
Ai ngờ chân trước vừa nhận lệnh từ đại nội đi ra, chân sau Lý Thiếu Hoài đã đuổi đến đây xin giúp đỡ chuyện này.
Ngươi nói có trùng hợp hay không.
"Thiếu Hoài chưa từng gặp Huệ Ninh công chúa, càng đừng nói là có quan hệ gì."
Khấu Chuẩn lại vuốt chòm râu của mình suy nghĩ sâu xa, có lẽ thật sự là trùng hợp, mặc kệ nói thế nào Lý Thiếu Hoài có thể vào sĩ hắn đã vô cùng vui vẻ.
"Việc này ngươi không cần lo, quan gia đã hạ chỉ, cho phép đạo sĩ nhập thí."
"Nhưng trên bố cáo kia..."
Khấu Chuẩn xua tay ý bảo nàng yên tâm.
"Quan gia vừa hạ chỉ trưa nay, lúc ta đến thông báo đã dán xong.
Nhưng không sao, người ở Hàn lâm viện đều biết, đến lúc đó ngươi cầm thư tiến cử của ta đi báo danh là được."
Lý Thiếu Hoài đứng dậy chắp tay thi lễ: "Thiếu Hoài đa tạ ân sư."
Khấu Chuẩn cười híp mắt: "Ngươi có thể trở thành môn sinh thiên tử, vào triều làm quan, cũng là phúc của bá tánh, hạnh của quan gia."
Từ khi Lý Thiếu Hoài còn nhỏ hắn đã cảm thấy người này thông tuệ, tương lai tất có một phen tạo hoá, ai ngờ sau này nàng học thành tài hắn liên tục khuyên răng đều bị cự tuyệt, cũng vì vậy mà Khấu Chuẩn còn tiếc nuối một đoạn thời gian.
Tà dương buổi chiều chiếu vào cửa son trước phủ trưởng công chúa, bên ngoài đang đậu một chiếc xe ngựa của nội thị quan trong đại nội.
"Trưởng công chúa, Huệ Ninh công chúa và Tam công chúa đã hồi cung, hôm nay thánh thượng thiết yến ở Tập Anh Điện, đặc biệt lệnh cho hạ thần tới thỉnh ngài."
"Ta biết rồi, làm phiền nội thị."
Nội thị quan đi rồi nữ quan nội thị của Triệu Câm mới tiến lên nghi hoặc nói: "Hôm qua không phải Huệ Ninh công chúa còn tới phủ trưởng công chúa sao?"
Triệu Câm cũng không rõ: "Nàng đã ở phủ Hứa Quốc công nhiều ngày, nghĩ là không muốn hồi đại nội, hôm nay sao lại trở về rồi?"
Nghĩ nghĩ lại nói: "Chẳng lẽ là hôm qua ta ở trước mặt nàng nhắc tới Điện tiền phó Chỉ huy sứ, nàng..."
A Xán cũng xem như nhìn trưởng công chúa lớn lên, biết rõ trưởng công chúa làm người ôn hoà hiền hậu, từ trước đến nay không thích cùng người tranh đoạt.
"Huệ Ninh công chúa sốt ruột như vậy sao, đại công chúa ngài cũng không đoạt người của nàng.
Lại nói, Đinh Thiệu Văn kia tuy nhìn rất tốt, nhưng A Xán luôn cảm thấy hắn không quá thích hợp."
Nàng tuy là vú nuôi của trưởng công chúa, nhưng cũng biết tôn ti, không dám vọng ngôn nói quan nhân kia không tốt.
Chỉ là nàng thật sự không thích Đinh Thiệu Văn kia, quản hắn là long phụng của người nào, nàng cũng không hy vọng chủ tử mình gả cho hắn.
"Chúng ta chỉ lo làm tốt việc của mình, tốt hay không, chỉ có thâm giao mới biết."
"Xán Nương cũng không cần bình luận gì, nhìn ra được hắn tuổi trẻ khí thịnh, nghĩ đến sẽ không cam nguyện chỉ làm một Phò mã đô úy, cùng ta không hợp.
Triều đình hiểm ác, ta chỉ nguyện thủ người nhà bình bình an an."
Nghe chủ tử nói, A Xán thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm công chúa nhà mình tâm tính cũng thật tốt quá.
Xa phu và tùy tùng dắt xe ngựa từ phủ trưởng công chúa ra, A Xán đỡ Triệu Câm lên xe, mới vừa nhấc rèm lên, A Xán liền sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Công chúa!"
"Ngài xem, đạo sĩ kia."
Triệu Câm nhìn theo hướng tay A Xán.
Trước cổng lớn Khấu phủ, nắng chiều phác hoạ ra một dáng người như tranh.
- Hết chương 21 -.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...