: Chỉ là một giấc mộng kinh hoàng
Trước cửa Phong Nhạc Lâu, đèn sơn chi toả sáng.
Dưới lầu, một đám người rảnh rỗi tò mò nhìn theo.
Nàng bế người nọ lên xe ngựa, cởi áo ngoài của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên.
Người nọ nằm im nhắm mắt, đầu vùi sâu vào áo choàng lông, giống như đã ngủ say.
Đinh Thiệu Đức ngồi xuống bên cạnh, nhìn nàng hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Công chúa đã quậy đủ chưa?"
Lúc này Triệu Tĩnh Xu mới chậm rãi mở mắt ra, quay đầu sang một bên, phồng má.
"Công chúa có lường trước được hậu quả của việc lần này không? Lỡ như bại lộ thân phận, có biết đám người bên ngoài thành Đông Kinh kia sẽ nói người thế nào không?"
Triệu Tĩnh Xu quay đầu lại: "Nếu không phải do tiểu nhị nói khách quý tối nay của Cố thị là người của Đinh gia trước đây, làm sao ta biết ngươi ở đây, biết ngươi lại tới tìm Cố thị, làm sao ta biết..." Giọng nói càng lúc càng nhỏ, đến khi không nghe được, đến khi tầm mắt dời ra ngoài cửa sổ, không lại nhìn nàng.
"Nhưng công chúa làm vậy sẽ tổn hại danh dự của bản thân.
Một khi Quan gia và Quý phi biết, chắc chắn sẽ trừng phạt ta.
Ta đến đây, chỉ là muốn hỏi thăm tình hình chiến sự Tây Nam, công chúa cần gì phải làm vậy."
Nàng ngồi dậy mặt đối mặt với Đinh Thiệu Đức, túm lất vạt áo nàng kéo xuống, hung hăng ép nàng vào góc tường: "Ta muốn làm gì là chuyện của ta! Nhưng ngươi, ngươi là phò mã của ta, là người của ta, ta không cho phép ngươi tìm nàng, thì chính là không được."
Trái tim rung động theo hô hấp đông cứng lại, Đinh Thiệu Đức giật mình nhìn người trước mắt.
Cách nhau chưa đầy một thước, đôi mắt thấu triệt tràn đầy lửa giận, rất là hiếm thấy.
Túm hồi lâu, đến khi nhìn thấy vết đỏ trên cổ nàng, Triệu Tĩnh Xu mới nhận ra bản thân thất thố, đảo tròng mắt, buông tay ra, cũng rời khỏi người nàng trở lại chỗ ngồi của mình.
Đinh Thiệu Đức sửa sang lại vạt áo, ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Nếu công chúa không thích sau này ta không tới là được."
Triệu Tĩnh Xu cũng không quay lại nhìn nàng, chỉ ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ.
Trên đường phố Khai Phong ngựa xe như nước, đèn đường sáng trưng.
"Chuyện ở Tây Nam không cần ngươi lo."
"Hiện giờ Tây Nam gặp nạn, chẳng lẽ công chúa không lo sao?"
"Đầu óc ngươi làm bằng gì vậy hả?" Nàng phẫn nộ quay đầu nhìn chằm chằm Đinh Thiệu Đức.
"Ta..."
"Chuyện của sư huynh đã có A tỷ lo, nếu ngay cả A tỷ cũng không có cách, thì còn ai giúp được nữa chứ.
Ngươi vốn không thích tranh đấu, vậy thì càng đừng bị cuốn vào."
"Lòng ta..."
"Ta không cần ngươi cam tâm tình nguyện."
Chiến hoả vẫn luôn kéo dài đến đầu Đông tháng mười hai, bởi vì chỉ huy sai lầm, quân đội triều đình liên tiếp bại trận, sĩ khí xuống thấp không phanh.
Liên tiếp có hại, lại sợ triều đình hỏi tội, Tào Lợi Dụng đành phải kéo xuống mặt già mở miệng thỉnh giáo Trương Húc và Tào Khắc Minh.
"Mặc dù chúng ta chưa thắng, nhưng cũng chưa hẳn là bại.
Phản quân đang bị vây trong chín quận của Liễu Châu, một bước khó đi, đã là nỏ mạnh hết đà, chúng ta có Giang Nam hậu thuẫn, lương thảo không dứt..."
"Nhưng không thể cứ tiếp tục kéo dài.
Phản loạn Tây Nam đến nay chưa bình đã chọc giận Quan gia, nếu còn tiếp tục kéo dài, triều đình sẽ giáng tội xuống!"
"Phản quân tử thủ trong thành, hai bên giằng co như vậy cũng không phải cách hay."
"Xem ra phải dùng biện pháp mạnh." Tào Lợi Dụng nhìn thành trì trên sa bàn.
"Nguyên soái là muốn...?"
Năm Khai Bảo thứ ba, Binh Bộ lệnh sử Phùng Kế Thăng hiến "hoả dược" (thuốc nổ), đến năm Hàm Bình thứ ba, Đội trưởng đội Thần vệ Đường Phúc cũng dâng cho Tống triều các loại vũ khí từ thuốc nổ do mình chế tác như: hoả dược, hoả cầu, hoả tật lê,...!
Năm Hàm Bình thứ năm, Đoàn luyện sử Ký Châu – Thạch Phổ cũng chế tác thành công hoả dược (thuốc nổ), hoả cầu, các loại vũ khí từ thuốc nổ...!hiến cho triều đình, đồng thời biểu diễn trong lúc duyệt binh.
"Lực sát thương của hoả dược rất lớn, từ trước đến nay lại chưa từng sử dụng, vả lại nói gì đi nữa thì phản quân cũng là người Hán."
"Uy lực của hoả dược đủ để phá huỷ một toà thành, nổ tung đất đá không chừa một ngọn cỏ, làm vậy có phải..."
"Lòng dạ đàn bà! Nếu còn tiếp tục kéo dài, chẳng những không thắng được mà còn tăng thêm thương vong.
Huống hồ Thổ Phiên đã liên hợp với các nước Tây Nam dòm ngó lãnh thổ nước ta."
"Nếu ngay từ đầu Nguyên soái chịu nghe theo lời đề nghị của Trương tướng quân, bây giờ có lẽ chúng ta đã hàng phục được Lư Thành Quân, sớm trở về triều."
"Câm mồm!" Tào Lợi Dụng giận dữ nói: "Lư Thành Quân chết cũng không đáng tiếc.
Cho dù ta có tha cho hắn, nhưng năm xưa hắn dám ngăn cản Quan gia làm trữ quân, thì Quan gia cũng sẽ không tha cho hắn!"
————————
Thành Đông Kinh, đại nội, Khôn Ninh Điện.
Đầu tháng 12, Trung Nguyên mới bắt đầu rơi trận tuyết đầu mùa.
Ngoại thành Đông Kinh, tuyết trải dài ngàn dặm, trên đường cũng đã phủ tuyết trắng xoá, không thấy tận cùng.
Phòng trong Khôn Ninh Điện lại cực kỳ ấm áp.
Cửa sổ mở ra một khe hở bằng cánh quạt, hồng mai trong viện cũng nở rộ hơn năm trước.
Gió lạnh bên ngoài gào thét, thỉnh thoảng lại cuốn vào phòng nhìn trộm, trong lúc vô tình thổi bay tro bụi trong chậu than.
Gương đồng trên bàn đã phủ một lớp sương mờ.
"Ai, sao lại mở cửa sổ ra vậy." Lưu Nga từ ngoài điện về, thấy con gái ngồi bên cửa sổ mất hồn mất vía, vừa lo lắng vừa đau lòng nói.
"Đóng cửa sổ, không khí trong phòng rất bức bối."
"Đêm qua tuyết rơi, lại đang lúc trời lạnh, bên ngoài lại gió lớn, lúc này đang là thời kỳ quan trọng nhất, chịu đựng một chút, mấy tháng nữa là nhẹ nhàng rồi." Nàng đóng cửa sổ lại, đỡ Triệu Uyển Như trở về.
"Hôm nay có thấy khó chịu không?"
Triệu Uyển Như khẽ lắc đầu: "Không có gì khó chịu, chỉ là nàng ở trong bụng ta thường xuyên lộn xộn."
"Tay chân lộn xộn cũng là chuyện bình thường, sau này nhất định sẽ là một đứa bé hoạt bát hiếu động."
Nghe vậy, Triệu Uyển Như không khỏi nở nụ cười: "Chỉ cần không ngột ngạt như cha nàng là tốt rồi."
"Nghe nói con gái giống cha, con trai giống mẹ.
Tính tình của ngươi và hắn hợp lại, đứa nhỏ này cho dù là nam hay nữ, cũng hẳn là sẽ cực kỳ ngoan ngoãn, không để ai phải nhọc lòng." Nói đến đây, Lưu Nga thở dài một hơi, nhìn cửa sổ trắng bệch nói: "Trận này đã đánh gần nửa năm, sao còn chưa bình ổn chứ?"
"Ta nghe nói, Lễ đại triều Đông Chí cách đây mấy ngày, những nước phía Tây Nam đều viện cớ không đến, là bởi vì việc ở phương Nam."
"Là ai nói chuyện trên triều cho ngươi biết?"
"Mẫu thân chỉ cần trả lời ta.
Tuy ta vẫn luôn ở trong phủ dưỡng thai không ra ngoài, nhưng chuyện ta muốn biết, còn không có người dám giấu đâu."
"Vốn là muốn huỷ Lễ đại triều Đông Chí năm nay, nhưng mấy năm trước cũng không cử hành, cho rằng trận phản loạn này có thể bình ổn trước Đông Chí, nào ngờ lại kéo dài đến tận nửa năm!"
"Mẫu thân, ngài cho nàng trở lại đi."
"Hắn là phó sử phụng chỉ xuất chinh, cha ngươi đã mở kim khẩu trên triều, nếu lúc này triệu về, người trong thiên hạ sẽ nghĩ về cha ngươi, nghĩ về ngươi, lại nghĩ về hắn thế nào?"
"Mấy ngày nay lòng ta vẫn luôn cảm thấy không yên, cứ đêm về lại nôn nóng bất an."
Lưu Nga rất là bất đắc dĩ, an ủi nói: "Trong quân có rất nhiều lão tướng, còn có Đinh Thiệu Văn, hắn là đồ tôn của Phù Diêu Tử, ngươi cũng nên tin tưởng hắn."
Chính là vì có Đinh Thiệu Văn nên nàng mới không yên tâm, ngược lại càng nghi ngờ: "Đinh Thiệu Văn, nếu hắn muốn hại phò mã thì phải làm sao bây giờ, nói không chừng trận chiến này kéo dài đều là kế hoạch của hắn!"
Thu Hoạ vào phòng thêm than mới cho chậu sưởi, nghe cô nương nhà mình dám nói những lời vậy trước mặt Thánh nhân, khiếp sợ không thôi.
Nhưng Lưu Nga cũng chỉ nhướng mày, nói: "Ngươi đó, lúc nào cũng đa nghi.
Được rồi, sắp đến cuối năm hậu cung còn một đống chuyện cần xử lý, ngươi nghỉ ngơi đi, lần sau ta lại đến thăm."
"Mẫu thân!"
Lưu Nga lắc đầu, khoanh tay ra khỏi phòng, liếc mắt một cái nhìn Trương Tắc Mậu vừa bắt mạch xong đang đứng chờ ngoài hành lang.
Trương Tắc Mậu chắp tay khom người nói: "Công chúa đang có thai trong người, rất dễ đa nghi, có khi sẽ nói chuyện không bình thường, Thánh nhân đừng quá lo."
Lưu Nga chưa từng sinh con, cũng không biết sự vất vả của người làm mẹ, nhưng nàng từng thấy phi tầng trong cung sinh sản, cực kỳ khó khăn.
"Hầu hạ nàng cho tốt.
Có sai lầm gì sẽ hỏi tội ngươi!"
Trương Tắc Mậu nuốt nước bọt: "Vâng."
Đến khi Thánh nhân đi rồi, Thu Hoạ mới dọn xong chậu than, đứng dậy đi đến bên cạnh Triệu Uyển Như, hỏi: "Cô nương, bữa tối hôm nay muốn ăn gì?"
"Ta không muốn ăn gì cả." Thánh nhân đi rồi, Triệu Uyển Như lại tiếp tục ngẩn người.
Thu Hoạ cau mày: "Dù cô nương không muốn ăn, nhưng cũng phải nghĩ cho em bé trong bụng."
Nhìn cái bụng phồng lên của mình, nàng ngẩng đầu nói với Thu Hoạ: "Vậy ngươi dặn phòng bếp chuẩn bị như bình thường là được.
Ta từng nghe phò mã nói, bổ quá cũng không tốt."
Thu Hoạ đồng ý: "Được rồi." Đi được hai bước dừng lại hỏi: "Cô nương, mùi vị nên ngọt hay chua?"
"Ngọt đi."
"Vâng."
Thu Hoạ ra khỏi phòng liền lắc đầu vài cái.
"Sao lại thở ngắn than dài thế này?" Thấy Thu Hoạ vừa ra khỏi phòng liền mặt ủ mày chau, Tiểu Nhu liền quan tâm hỏi.
"Cô nương nói gì cũng không rời cô gia, nói hai ba câu lại nhắc đến cô gia một lần."
"Ai, cô gia cũng đã đến phương Nam nửa năm, năm ngoái lại đi Hà Tây nửa năm, thiếu chút nữa không về được.
Hoa mai trong phủ nở cũng không ai ngắm, làm hại cô nương suốt ngày nhìn vật nhớ người." Tiểu Nhu nói nói đột nhiên hoảng sợ: "Ai nha, ngươi nói lần này cô gia có thể lại..."
"Phi phi phi, miệng quạ đen, cô gia chính là thần trên trời, là trích tiên bị đày xuống phàm trần, được trời phù hộ, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện!"
"Không phải là vì ta quá lo lắng sao? Vả lại cô nương và cô gia giống như có thể tâm ý tương thông, lần trước cô nương cũng giống thế này."
"Được rồi, ngươi đừng nói nữa.
Ngươi nói nữa ta cũng bắt đầu sợ hãi.
Đừng để ngươi nói bậy lại thành sự thật.
Bây giờ cô nương đã mang thai sáu tháng, không thể quá kích động, ngươi đó, nói ít lại một chút đi."
"Chuyện này ta đương nhiên biết, sẽ không nhắc trước mặt cô nương."
"Nhớ dặn Trương Khánh, lúc báo cáo tin tức thì nói giảm nói tránh một chút."
"Dặn dò Trương Khánh?" Tiểu Nhu lắc đầu nguầy nguậy: "Vô dụng thôi, tâm tư của chúng ta cô nương đều có thể nhìn thấu, nói gạt còn không bằng nói thẳng."
"Tóm lại là khéo léo một chút, nếu không chờ Vân Yên trở về, chúng ta chuẩn bị tinh thần bị mắng đi."
Tiểu Nhu lại nhớ đến gương mắt lạnh như băng của Vân Yên, lập tức thay đổi sắc mặt: "Quên đi, ta không muốn."
"A Nhu?"
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau khiến A Nhu run lên một cái, vội quay đầu lại lo lắng nói: "Cô nương sao cô nương lại ra đây, gió tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng đâu."
Thu Hoạ cúi chào lui xuống chuẩn bị bữa tối.
Tiểu Nhu chạy nhanh vào phòng cầm một chiếc áo choàng và bình nước nóng ra, khoác áo choàng lên, đưa bình nước nóng cho nàng cầm, vẫn chưa yên tâm muốn khuyên nàng về phòng: "Chờ thêm mấy ngày nữa là tốt rồi, gió Bắc đang thổi dữ dội, cô nương vẫn nên về phòng đi."
"Tháng này không nghe được tin từ tiền tuyến, Trương Khánh cũng không mang tin gì về." Triệu Uyển Như lo lắng nhìn lên trời.
Sân toạ Bắc triều Nam*, sân màu trắng, nóc nhà cũng trắng, mấy ngày nay cả cung điện đều bị tuyết phủ trắng.
(*toạ Bắc triều Nam: nhà nằm ở phía Bắc hướng mặt về phía Nam.)
Tiểu Nhu nhìn cô nương nhà mình, không biết nên nói gì cho phải.
Lời trấn an cũng đã nói nhiều, nhưng nàng vẫn nghĩ tiêu cực, suy cho cùng, lời nói cũng không thể trấn an cảm xúc thật trong lòng.
Trận tuyết này vẫn rơi liên miên không dứt, dù trên trời đã tối đen dưới đất vẫn hiện ra một màu tuyết trắng xoá.
Băng tuyết bao phủ hết lớp này tới lớp khác, cành mai ngạo cốt cũng không chịu nổi sức nặng của nó mà cong eo.
Một cơn gió lạnh thổi qua, tuyết trên cành mai rơi xuống mái ngói trên tường, sau đó trượt dài xuống đất.
Tuy Tây Nam còn chưa có tuyết, nhưng cũng đã cảm nhận được cái rét vào Đông, mà cái rét này lại mang theo ẩm ướt, khó chịu cực kỳ.
"Lên!"
"Giết!"
- --- loảng xoảng ---- keng ----
- ---- đinh ---- leng keng ----
Đao kiếm điên cuồng múa may, các tướng sĩ tắm máu chiến đấu hăng hái, tiếng chém giết, tiếng người la hét ầm ĩ khắp thung lũng.
- --- Ầm ầm ----
Đột nhiên, phía bên kia ngọn núi, một tia sáng loé lên giữa bầu trời đêm, cùng với ánh sáng này, mặt đất rung chuyển, ngọn núi cao ngất bắt đầu sụp đổ.
Theo sau là tiếng kêu gào thảm thiết, cuối cùng tất cả đều bị vùi trong đất đá.
Thì ra không chỉ triều đình nắm giữ "hoả dược" mà trong tay phản quân Tây Nam cũng có.
Một ngọn núi bị phá huỷ, đất đá trên núi vùi lấp toàn bộ binh sĩ trong thung lũng.
Đường ra núi bị chặn, phản quân cắt đứt tất cả đường thoát thân của quân Tống.
Quân cánh trái vốn nên tới chi viện, lại chậm chạp không xuất hiện, quân cánh phải bị vây tứ cố vô thân.
"Ngươi đi mau đi!" Ngọn núi còn đang rung chuyển, tiếng vó ngựa của quân địch đã tới gần, Lý Thiếu Hoài hãi hùng nói: "Dùng công lực của ngươi có thể chạy thoát, không đi sẽ không đi được nữa!"
Nàng biết, một người dù mạnh thế nào cũng không thể đối đầu với vạn quân, thay vì tất cả cùng bị bắt, chi bằng giữ lại một người sống sót ra ngoài.
"Có thể..."
"Đừng nói nhảm nữa, trời lạnh như vậy, bùn dưới chân ta đã bị đông cứng rồi." Môi nàng đã tím tái: "Cho dù ta dùng nội lực cũng không thể phá bùn trong thời gian ngắn." Máu tràn ra từ khoé miệng cũng đã bị đông cứng.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Lý Thiếu Hoài hét lên đẩy nàng một cái: "Đi!"
Cô gái nắm chặt thanh kiếm đẫm máu trong tay, cắn răng nói: "Chờ ta, ta đi tìm Trương tướng quân cứu viện!"
Hai mắt đỏ ngầu, quay đầu lại nói: "Ngươi không được có chuyện, cô nương đang mang thai con của ngươi!"
Đêm khuya gặp ác mộng, tỉnh lại từ cơn mê, trong phòng vô cùng ấm áp, bên gối lại là trống không.
Không biết từ lúc nào, nàng chợt thấy lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, nước mắt đầm đìa trên mặt cũng đã khô.
Thì ra, chỉ là một cơn ác mộng!
- -- Hết chương 124 ---.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...