: Kính lí giai nhân phó phấn mang*
(Dịch nghĩa: Giai nhân trong gương bận thoa phấn)
Năm Cảnh Đức thứ tư, trung tuần tháng 5 Thái Phủ Tự thành lập Tạp mại tràng (cửa hàng tạp hoá), thu thập vật tư dư thừa được bán lại từ kinh thành và các địa phương.
Tạp mại tràng được đặt trong đại nội, lệnh cho Điển sử Chu Hoài Chính làm giám quan, chủ quản việc mua bán trong cung.
"Thừa chỉ kỳ tài, không ngờ còn có thể nghĩ ra biện pháp này, tiểu nhân dính quang hoàn của ngài mới có được vinh hạnh giám sát Tạp mại tràng này."
"Cấm cung nhiều quy củ, người thường muốn ra vào cũng phiền toái, triều đình nhà Đường dùng quyền mưu trục lợi, quan lại cướp đoạt của bá tánh, thậm chí tạo thành oán khí trong dân.
Mà Tạp mại tràng này, có thể điều tiết thị trường bên ngoài đại nội, cũng phù hợp với mong muốn trong sạch hoá bộ máy chính trị của Quan gia."
Nửa tháng sau, một tháng cuối hạ.
Tuần hưu* vừa qua liền đến Đoan Ngọ.
So với tiền triều, ngày nghỉ của quan viên Đại Tống nhiều hơn không ít.
Trừ 10 ngày được nghỉ một ngày cố định, vào những ngày hội triều đình cũng sẽ cho quan viên nghỉ ngơi, ít thì một ngày nhiều thì bảy ngày.
(*Tuần hưu: người làm quan cứ mười ngày được nghỉ một ngày gọi là tuần hưu.)
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, hắt vào bồn hoa lan nở rộ trên án thư.
Đêm qua nàng xử lý chính sự đến khuya trở lại phủ liền ngã người lên giường ngủ say như chết, hôm nay nắng lên ba sào còn chưa thức.
Triệu Uyển Như duỗi tay ra, đầu ngón tay từ vầng trán Lý Thiếu Hoài nhẹ nhàng trượt xuống, kéo dài từ chóp mũi đến cánh môi.
Nếu không phải hôm nay là Tết Đoan Ngọ, trong triều cho nghỉ một ngày, sao nàng có thể thoái mái ngắm dung nhan say ngủ của thê tử mình thế này.
Đầu ngón tay kéo xuống, dừng trước ngực, quấn lấy một sợ tóc mai, ngón trỏ quấn lấy một lọn tóc, sau đó liền bị một bàn tay vươn ra giữ lại, lòng bàn tay cực kỳ ấm áp.
"Sớm." Lý Thiếu Hoài mở to đôi mắt lười biếng, ôn nhu nhìn nàng.
"Đồ ngốc, đã không còn sớm, mặt trời cũng đã lên cao."
Lý Thiếu Hoài nhắm mắt lại nhích người về phía trước, vùi đầu vào cổ nàng, phóng túng bản thân: "Hôm nay vất vả lắm mới được nghỉ một ngày."
"Nàng quên rồi sao, hôm nay là Tết Đoan Ngọ, đại nội mở tiệc, buổi chiều còn tổ chức đánh cúc, đến lúc đó tất cả công chúa, trưởng công chúa, đại trưởng công chúa và phò mã trong tông thất đều phải vào cung."
Lý Thiếu Hoài ngửa mặt nhìn nàng: "Đúng nha, Đoan Ngọ..."
Vì thế ngồi dậy: "Hôm nay ta sẽ trang điểm cho nương tử, được không?"
"Nàng?"
"Thật là không nhìn ra, tên đầu gỗ như nàng mà cũng biết chuyện này?"
"Ách..." Lý Thiếu Hoài vung tay lên: "Chuyện này có gì mà không biết? Nam nhân còn thích đẹp, huống hồ gì ta cũng không phải nam nhân.
Trong quan đều là khôn đạo, ta thấy nhiều nên biết, không phải lần trước ta đã vẽ mi cho nàng sao, dù sao hôm nay cũng có nhiều thời gian, nếu ta vẽ khó coi...!vậy rửa sạch vẽ lại lần nữa là được."
Triệu Uyển Như cười ngồi dậy, xốc chăn lên đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống: "Vậy cứ thử xem, những thứ này đều có thể dùng, dù sao hư rồi, nàng bồi thường cái mới cho ta là được."
Lý Thiếu Hoài đi sát theo sau, nhìn những món đồ bằng vàng, bạc, ngọc lớn lớn bé bé trên bàn, có chút hoa mắt.
Nhiều son phấn như vậy, nếu làm hỏng rồi, sợ là mấy năm bổng lộc của nàng cũng không đủ đền, vả lại bổng lộc của nàng đều phải nộp lên: "Cùng lắm thì...!ta để giành thêm một ít tiền riêng."
"Nàng dám giấu tiền riêng?"
"A, sao có thể, ta giấu tiền riêng làm gì chứ." Lý Thiếu Hoài đặt tay lên môi ho khan vài tiếng, ngồi xuống cạnh nàng.
"Có cho nàng cũng không dám."
"Đây có phải là bột chì không?" Lý Thiếu Hoài cầm lấy một cái lọ nhỏ bằng vàng, ngửi bột trắng bên trong, nói: "Quả nhiên là bột chì, theo ghi chép trong sách Biệt lục, dùng để chữa bệnh cho rùa, trị vết loét ác tính, phá thai, trị đái dầm ở trẻ em.
Son phấn của phụ nữ thật kỳ diệu, ngay cả dược liệu cũng có thể làm..."
"Nàng vừa nói gì?"
"...?" Lý Thiếu Hoài ngẩn người: "Ta nói bột chì này là dược liệu."
"Không phải, là câu công dụng kìa."
"A, theo ghi chép của quyển Biệt lục thời nhà Hán, thuốc này dùng để chữa bệnh cho rùa, trị vết loét ác tính, phá thai, trị đái dầm ở trẻ em."
"Làm sao vậy?" Lý Thiếu Hoài đặt cái chai xuống: "Bột chì...!cái này pha với nước quả thật có thể làm trắng da, nhưng dù sao cũng có độc.
Nguyên Trinh vốn đã trắng rồi, dùng hay không cũng không có gì khác biệt."
"Ta thật sự không biết công dụng y học của nó."
Lý Thiếu Hoài cũng không nghĩ nhiều, lấy một miếng thạch đại* nhỏ ra đặt lên nghiên mài.
"Trước kia ở trong quan không có mực, ta liền lấy thạch đại của các sư tỷ ra mài thành mực viết chữ."
(*Thạch đại: là một loại than chì màu xanh đen được phụ nữ thời xưa dùng để vẽ lông mày.)
Mài một lát, thạch đại biến thành bột phấn, lại thêm nước vào, nếu không nhìn kỹ sẽ cho rằng đây là mực.
Lý Thiếu Hoài cầm bút ổn trọng, nét vẽ nhẹ nhàng mà đều đặn, khiến lông mày trở nên thon dài thanh manh, màu sắc không quá đậm không quá nhạt.
"Trác Văn Quân xinh đẹp, lông mày tựa núi xa."
Nhìn gương đồng: "A Hoài, sao kỹ thuật vẽ của nàng lại điêu luyện thế này hả?"
Lý Thiếu Hoài buông bút: "Không phải do ta tuỳ tiện vẽ cho người khác, ngoại trừ bản thân, ta cũng chỉ vẽ cho các sư tỷ trong quan.
Kỹ thuật vẽ này, vốn là kỹ thuật vẽ tranh thuỷ mặc, mà ta lại thích vẽ tranh thuỷ mặc."
"Được rồi, ta sẽ vẽ má hồng cho nàng." Vừa dứt lời Lý Thiếu Hoài liền ra tay.
Phấn mặt màu đỏ nhẹ nhàng thoa lên gò má trắng nõn, tạo thành hiệu ứng trong trắng lộ hồng, da dẻ cũng tươi tắn lên không ít.
"Đảo luyện tử, phú mai trang.
Kính lí giai nhân phó phấn mang.
Ngạch tử họa thành chung vị thị, canh tu sáp hướng tấn vân bàng.*" Sau đó, một dấu ấn hoa mai to chừng một lóng tay xuất hiện giữa trán, đây là hoa mai trong viện.
(*Đây là một bài đồng dao dân giang, tạm dịch theo kiến thức của người chuyển thể: Tập trang điểm, vẽ màu mận chín.
Giai nhân trong gương bận thoa phấn.
Vầng trán chưa được vẽ, cần phải điểm thêm một đám mây.)
"Hồng mai là quốc hoa, hôm nay có lẽ không ít người sẽ vẽ hoa mai, nhưng trước giờ Nguyên Dung chỉ thích mai, lại không để tâm đến những lễ nghi này."
"Hoa này có lẽ sẽ có ngàn vạn người vẽ, nhưng ngàn vạn người đó cũng không sánh bằng nương tử nhà ta."
Triệu Uyển Như nhướng mày, chỉ thấy trên mặt Lý Thiếu Hoài nét cười ngâm ngâm, tự nói tự vui.
- -- Cốc cốc – Cốc cốc – bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Công chúa, phò mã."
Nghe tiếng Tiểu Nhu, người đang để Lý Thiếu Hoài tuỳ ý vẽ loạn trên mặt mở miệng gọi: "Vào đi."
- -- Kẽo kẹt – A Nhu đẩy cửa vào hiển nhiên bị một màn trước mắt này làm ngạc nhiên đến ngây người.
Ngay cả trang điểm cho nữ nhân cũng biết, trên đời này còn có cái gì mà cô gia nhà mình không biết sao? Suy nghĩ nửa ngày, lại nhìn bộ dáng Lý Thiếu Hoài, không còn nghi ngờ gì nữa, cô gia có thể lớn lên yêu nghiệt thế này, cũng không phải không nguyên nhân.
Tiểu Nhu theo bản năng cúi đầu: "Đại đương gia của Giang Nam thương hành – Tiền Noãn ở tiền thính cầu kiến phò mã."
"Không gặp!" Lý Thiếu Hoài tiếp tục chăm chú vẽ hoa mai.
Triệu Uyển Như nắm lấy cổ tay nàng: "Tiền Noãn là con trai trưởng của Tiền Hoài Diễn, là sư huynh ruột của sư tỷ nàng.
Tiền thị ở Giang Nam đứng đầu kinh tế Đại Tống, tuy Tiền Noãn không vào quan trường, nhưng ở cửa hàng lại rất có tiếng nói."
Lúc Triệu Hằng vừa kế vị đã ban bố pháp lệnh, quan viên trong triều không được lén lút kinh doanh.
"Vậy để hắn chờ đi." Nàng đặt bút xuống, từ vô số màu son trên bàn chọn ra một màu tương đối nhạt, hỏi Triệu Uyển Như: "Màu này thế nào?"
Tiểu Nhu đứng ngoài cửa thấy công chúa không lên tiếng nữa, mà trong mắt phò mã thật giống như chỉ còn lại công chúa, vô tâm phản ứng, nàng đành phải lui ra ngoài đóng cửa lại.
"Ta chưa thử màu này bao giờ, có phải là nhạt quá không? Trên trán đã đỏ rồi."
"Vậy à..." Lý Thiếu Hoài suy tư trong chốc lát, dùng ngón tay nhẹ nhàng chấm một giọt nước, bôi lên một góc son môi, xoắn tay áo lên nhẹ nhàng cắt một chút.
"Thế nào?"
"Tay nàng trắng như vậy, màu nhạt tô lên cũng có vẻ đậm."
"Ta cảm thấy màu này kết hợp với son môi màu đàn hương sẽ khá đẹp."
"Bình thường thấy nàng không phải khờ khạo thì là con mọt sách," Vừa nói vừa cầm lấy son môi Lý Thiếu Hoài chọn nhẹ nhàng chạm vào, mím môi: "Hôm nay thật là hiếm thấy."
Đem bút vẽ môi nhúng vào phấn màu đàn hương, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đang khép hờ tự nhiên của Triệu Uyển Như: "Nữ nhi gia nhu tình sao?"
Vẽ xong, nàng lui người về sau, nhìn trang dung trên mặt nàng, lại so với gương, nói: "Thật ra ta làm việc này cũng không ít, chỉ là mọi người chưa từng thấy thôi."
Thấy sự nghiêm túc trong mắt nàng và sự khẳng định trong lời nói, Triệu Uyển Như khẽ cười nói: "Đúng vậy, A Hoài nhà chúng ta, cũng là một nữ tử nhu tình muôn vạn nha."
Ngoại trừ bột màu chưa bôi, nhìn chung trang điểm đã hoàn thành, Lý Thiếu Hoài lại nghiêm túc nhìn nhìn, suy tư nói: "Đôi mắt của Nguyên Trinh.
Mắt đơn phượng..." Trong mắt Triệu Uyển Như thần vận độc đáo, chính là phần độc đáo này làm nàng có vẻ thoát tục, cũng tăng thêm vài phần khí chất.
Vì thế lại nhấc bút, chấm một chút phấn, từ lông mày chạm nhẹ một chút làm màu đỏ nhạt lan ra theo khoé mắt.
"Đây là kiểu trang điểm gì..."
"Đàn vựng!" Nói xong, nàng lại lấy một đôi hoa tai ra.
"Chưa từng thấy." Tuy chưa từng thấy nhưng nhìn người trong gương, đột nhiên cảm thấy rực rỡ hẳn lên, có nét quyến rũ riêng.
"Lần trước vẽ mi cho nương tử ta đã cảm thấy khí chất của nàng rất độc đáo, nên ta đã tưởng tượng nàng thành hoàng đế Võ Tắc Thiên mà vẽ ra." Trang điểm xong, nàng cũng bắt đầu chuẩn bị cho mình, mặc quần áo chỉnh tề, dù sao bên ngoài cũng có người đang đợi.
"Đương nhiên, lời này ta cũng chỉ nói cho nàng biết."
"Nàng cũng thật là lớn mật, thật là, chỉ trách ta quá dung túng nàng."
Lý Thiếu Hoài cười khẽ, nhìn chiếc áo mới vừa người nói: "Hôm nay ta phải mặc bộ quần áo này vào đại nội sao? Thiên hạ nhạc vựng cẩm tuy đẹp, nhưng ta cảm thấy mặc lên người quá hoa lệ." Thiên hạ nhạc vựng cẩm là gấp Tứ Xuyên thượng đẳng, trong "Tống sử - Dư phục chí" có quy định: y phục chuyên dụng của hoàng thân, quan viên cần phải Trung thư môn hạ, Xu mật, Đại tướng quân trở lên mới có thể mặc.
"Này, A Hoài."
"Hửm?"
"Nàng thật sự...!không có ý tưởng gì về thiên hạ này sao?" Triệu Uyển Như hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn nàng.
Móc xong thắt lưng buộc eo, nàng đến gần Triệu Uyển Như, giơ ngón trỏ lên nhẹ nhàng chạm vào má nàng: "Ta không muốn gì cả, ta đứng ở nơi này, chỉ là vì nàng."
Đáp lại nhu tình, là một nụ cười ngọt ngào được phác hoạ trên khoé môi.
Bình trà trong sảnh đã được đổi một lần, hiện giờ trà mới cũng sắp lạnh.
Người ngồi chờ trên ghế mặc gấm Tứ Xuyên, hoa văn trên vải là mẫu đơn như ý, phi phú tức quý.
"Dậy có chút muộn, làm Tiền lang đợi lâu.
Người đâu, còn không mau đổi chén trà mới."
"Vâng."
Tiền Noãn đứng dậy khom người nói: "Phò mã."
Lý Thiếu Hoài ngồi vào ghế chủ toạ, phất tay ý bảo hắn ngồi xuống: "Không biết sáng sớm đến thăm, là có chuyện gì?"
"Lần trước phò mã cứu Nhị nương nhà ta, cha ở Hàn Lâm Viện, không tiện lui tới với Xu Mật Viện, nên đã sai ta đến tạ ơn cứu mạng của phò mã."
Tiền Noãn cực kỳ yêu thương người muội muội này, Lý Thiếu Hoài cười nói: "Sư tỷ là đồng môn với ta, lại cùng lớn lên, ta đã xem nàng như người trong nhà, sư tỷ gặp nạn, Hoài dù có hy sinh tánh mạng cũng phải cứu giúp."
Lời này nói ra làm quan hệ giữa Tiền phủ và phủ phò mã thân thiết hơn không ít.
Tiền Noãn cực kỳ hưởng thụ: "Nhị nương có người sư đệ như ngươi, cũng là may mắn của nàng." Hắn vẫy tay với người hầu phía sau, nhìn Lý Thiếu Hoài cười nói: "Một chút quà mọn, mong phò mã vui lòng nhận cho."
Bọn người hầu ôm một cái hộp bọc bằng gấm vóc đến, hình vuông, nhưng lại không giống cái rương.
Tiền Noãn đến gần, nhấc khăn voan lên.
"Tại hạ biết công chúa là trưởng nữ của Quan gia, phò mã lại là rường cột nước nhà, không thiếu những thứ tiền tài tục vật, con sư miêu này là đến từ vùng hải ngoại Tây Nam, ba mẹ nó đều là giống mèo thượng đẳng, tại hạ tốn không ít công sức mới mua được nó về."
Lý Thiếu Hoài vốn định từ chối, nhưng thấy con mèo nhỏ đang giơ chân cào lồng sắt, dáng vẻ đáng yêu cực kỳ, ngẫm nghĩ một chút cười nói: "Con mèo này thật là đẹp, đã vậy, Hoài cảm tạ Tiền lang."
Tiền Noãn chắp tay hành lễ nói: "Sau này nếu phủ phò mã muốn dùng đến người của Tiền phủ ta, Tiền mỗ chắc chắn dốc hết sức."
"Nhất định, nhất định."
Thấy cô gia ăn mặc chỉnh tề ra ngoài Tiểu Nhu mới dám đi vào.
"Thu Họa!"
"Cô nương."
"Đem tất cả những đồ trên bàn này đến Hàn lâm Y quan viện, bảo bọn họ kiểm tra thành phần, tác dụng, liệt kê ra toàn bộ đem đến cho ta."
"Mấy thứ này có gì không ổn sao?"
"Ai nha, cô nương kêu ngươi làm thì ngươi làm đi, hỏi nhiều như vậy làm gì chứ!"
Thu Hoạ thấy ánh mắt chủ nhân, gật đầu: "Vâng."
Từng lược từng lược chải vào mái tóc dài, nhìn gương mặt đã được trang điểm tinh xảo trong gương của chủ nhân, Tiểu Nhu vẫn còn có vẻ khó tin: "Sao cái gì cô gia cũng làm được nha, này còn đẹp hơn chuyên viên trang điểm ở đầu đường Đông Kinh.
Aiz không đúng, là cô nương nhà chúng ta thiên sinh lệ chất, trang điểm kiểu gì cũng đẹp."
"Có gì mà nàng không biết chứ!" Giọng điệu minh bao ám biếm*: "Trường xuân quan nhiều nữ quan như vậy, ai biết nàng đã trang điểm cho bao nhiêu người."
(*Minh bao ám biếm: bề ngoài thì khen nhưng thực ra là đang mỉa mai khinh bỉ)
"Không thể nào, mặc dù cô gia hay triêm hoa niệp thảo*, nhưng đều là những hoa hoa thảo thảo đó tự mình dính lên người hắn nha.
Cô gia cũng nói không có..."
(*Triêm hoa niệp thảo: một thành ngữ Trung Quốc thể hiện sự thu hút của một người với những người khác giới)
"Lời nàng nói mà ngươi cũng tin?"
Tiểu Nhu vừa chải tóc vừa nhẹ nhàng vấn tóc lên: "Nô tì không tin, nhưng có người tin nha, hơn nữa còn tin không nghi ngờ."
Triệu Uyển Như chỉ cười khẽ, không thèm quan tâm nàng.
Tràng hoa* nặng nề, xưa nay nàng đã không thích: "Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, vào đại nội đều là người trong nhà, không cần quá mức long trọng, miễn cho người khác cảm thấy cố tình phô trương."
(*Tràng hoa (gốc: 花冠) là mũ đội đầu kết hoa)
"Vâng."
"Còn quần áo của cô nương thì sao?" A Nhu chỉ trưng cầu ý kiến cho có lệ, khi nàng hỏi bọn tì nữ cũng đã mang một bộ y phục mới vào, hoa văn bên trên gần giống với hoa văn trên quần áo Lý Thiếu Hoài, chỉ là khác kiểu dáng một bộ cho nam và một bộ cho nữ.
"Vừa rồi nô tì thấy cô gia mặc bộ thiên nhạc, đã là phu thê, đương nhiên là phải mặc giống nhau rồi, mặc dù cô nương và cô gia đã có tướng phu thê sẵn rồi."
Thị nữ tiến vào hầu hạ Triệu Uyển Như mặc quần áo, nàng khẽ nhướng mày mắng: "Nha đầu nhà ngươi, thật là nghịch ngợm."
"Aiz ~ A Nhu còn tưởng sẽ được cô nương khen thông minh đây."
Gió nam ấm áp thổi vào chính đường, tơ lụa trên xà nhà phất phới.
Trong lồng, con miêu sư ngoan ngoãn ngồi xổm một góc.
Mèo con nghiêng đầu, tò mò nhìn Lý Thiếu Hoài.
Có một điều Lý Thiếu Hoài còn không biết, chính là chỉ tính phí chăm sóc và phí vận chuyển con mèo vượt biển Nam Hải này, người bình thường cũng đã không thể trả nổi.
"Cô nương ra tới."
Mèo con và Lý Thiếu Hoài cơ hồ đồng loạt quay đầu lại.
Phải thừa nhận mỗi ngày nàng đều kinh ngạc cảm thán vẻ đẹp của nương tử nhà mình, hôm nay cũng không ngoại lệ: "Nương tử đẹp như vậy, hôm nay cần gì phải đi xem đánh cúc nữa, ở nhà ngắm nương tử là đủ rồi."
"Quan nhân lại nói nhăng nói cuội rồi."
Lý Thiếu Hoài ngây ngốc cười: "Mèo con, mẫu thân của ngươi tới!"
"Mẫu thân gì?"
Theo tầm mắt Lý Thiếu Hoài, Triệu Uyển Như mới phát hiện có một con mèo con bộ lông thuần trắng đang đặt bên cạnh nàng, đôi mắt màu lam tròn xoe trong veo: "Đây là mèo ngoại nhập sao, thật dễ thương."
"Ừm, vừa rồi Tiễn Noãn đến đây cảm tạ đã tặng con mèo này cho chúng ta.
Ta vốn không muốn nhận, nhưng nghĩ lại, cảm thấy bình thường ta công vụ bận rộn, đi sớm về trễ ít khi ở cạnh nàng, con mèo này tính tình ngoan ngoãn, nên đã nhận nó, để lúc nhàm chán nó có thể thay ta làm bạn bên cạnh nàng."
"Nhưng nó không phải nàng, không thể thay thế được nàng.
Nhưng có thể để giải buồn." Triệu Uyển Như lại gần nhìn kỹ: "Tiền Hoài Diễn hồ đồ, con trai hắn lại rất thông minh.
Nếu nàng đã nhận, vậy thì nuôi đi, nhưng mà...!ta chưa bao giờ nuôi mèo." Nàng ngây ngô nhìn Lý Thiếu Hoài.
"Ta cũng chưa bao giờ...!Đại sư tỷ nói Cố thị ở Phong Nhạc Lâu cũng có một con mèo ngoại nhập."
"Con mèo đó là cống phẩm, mấy năm trước Quan gia ban cho phủ Sở Vương, sau đó vào Tết Thượng Nguyên bị Đinh Thiệu Đức đánh cuộc thắng mang về, sau này lại chuyển tặng cho Cố thị."
"Khó trách Cố thị lại quý nó đến thế "
"A Nhu, đi chuẩn bị một gian nhà, thuê thêm vài người nuôi mèo đến đây."
"Vâng."
"Công chúa, phò mã, người của đại nội tới."
Lý Thiếu Hoài đứng dậy sửa sang quần áo, sau đó vươn tay về phía Triệu Uyển Như: "Nương tử, chúng ta về nhà mẹ đẻ dự tiệc nào."
Triệu Uyển Như mỉm cười, đặt tay vào tay nàng: "Nơi nào mới là nhà của chúng ta?"
"Nơi có nàng!"
- -- Hết chương 116 ---.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...