: Chỉ nguyện một đời bình an
Mãi đến khi xe ngựa ra khỏi cung Lý Thiếu Hoài mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi trên trán nói: "Hôm nay xem như ta đã được đích thân trải nghiệm, từ xưa đến nay cha mẹ hối hôn và hối sinh đều thật sự lợi hại!"
Triệu Uyển Như giơ khăn lên, che miệng trộm cười.
"Được lắm, nàng còn dám cười ta." Lý Thiếu Hoài dang tay ra ôm lấy người đang cười trộm.
"A Hoài đáng yêu như vậy, đột nhiên không nhịn được phải cười, không thể trách ta."
"Chuyện con nối dỗi này thật là phiền, Quan gia càng hối, lòng ta lại càng sợ!"
"Có gì phải sợ?" Triệu Uyển Như nắm lấy tay nàng, vuốt ve đuôi mày đang cau lại: "A Hoài là đang sợ khi quân sao? Hết thảy còn có thiếp đây mà."
"Ta không sợ tội khi quân mất đi tính mạng, ta chỉ sợ một khi bị vạch trần, sẽ khiến nàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị người trong thiên hạ khiển trách.
Tuy là có quan gia làm hậu thuẫn cho nàng, nhưng những lời gièm pha trong ngõ khó mà bỏ qua!"
"Từ khi quen biết nàng, ta đã sớm chuẩn bị cho cái chết, ngay cả chết mà ta còn không sợ, lại đi sợ những lời gièm pha đó sao? Cha muốn cháu ngoại, là bởi vì dưới gối ít con nối dỗi, ít con nối dỗi nghĩa là ít đi mấy quân cờ lung lạc đại thần.
A Hoài, nàng hiểu ý ta chứ?"
"Ta biết, cho dù có con, ta cũng tuyệt đối không để chúng trở thành vật hi sinh chính trị."
"Vậy...!A Hoài thích trẻ con không?"
"Ta có thể nói không sao?"
"Nàng..." Triệu Uyển Như buông tay đang nắm vạt áo nàng ra: "Giống như ta đang cưỡng ép nàng vậy."
"Nói vậy cũng không đúng, đối với ta mà nói sinh mệnh dù là lớn nhỏ thì cũng đều đáng quý như nhau, không phân biệt yêu ghét.
Thật lòng mà nói chuyện con cái này, ta chưa bao giờ nghĩ tới!"
Nàng cúi đầu nhìn vào mắt phía Triệu Uyển Như: "Sao lại đột nhiên lại hỏi việc này, nhớ năm ngoái nàng cũng đã hỏi một lần."
"Thật ra có một chuyện, ta vẫn chưa nói với nàng."
"Hửm?"
"Hôm đó trước khi sư phụ đi đã cho ta một chiếc bình nhỏ, sư phụ nói để cho nàng uống vào sau đó...!có thể sinh con."
Không cần nghĩ Lý Thiếu Hoài kiên quyết phản đối: "Không được!" Đây là lần đầu tiên nàng to tiếng từ khi hai người quen nhau.
"Tại sao?"
"Năm ngoái có một biên tu ở Xu Mật Viện hắn là người ta xem trọng, cũng là do một tay ta đề bạt, thê tử hắn cũng từng đến chỗ chúng ta thăm ban, sau này vì khó sinh mà qua đời, chỉ để lại đứa con.
Nguyên Trinh..." Lý Thiếu Hoài nắm lấy tay Triệu Uyển Như, sâu sắc nói: "Ta không phải nam nhân, ta cũng không cần con cái nối dõi tông đường, càng không quan tâm người khác nói gì.
Con nối dõi gì đó với ta mà nói không hề có ý nghĩa.
Hiện giờ thứ duy nhất ta để ý, ta muốn nhất, chính là nàng có thể bình bình an an."
Cái chết với một y giả mà nói đã là chuyện quá bình thường.
Từ lúc hành y đến giờ nàng đã chứng kiến rất nhiều người chết.
Quá trình sinh sản khó khăn, người chưa từng trải qua sẽ không hiểu, tuy nàng cũng chưa trải qua, nhưng lại thấy rất nhiều, dù đã nổ lực rèn luyện y thuật, nhưng vẫn có người chết trong tay nàng.
Đối với một người tu đạo mà nói, chuyện này quá tàn nhẫn.
Nếu sợ về già không ai chăm sóc, các nàng có thể chọn một đứa bé trong tông thất về nhận nuôi.
"Đồ ngốc!" Một tiếng mắng ôn nhu này, cũng là đáp lại tình yêu của nàng: "Không phải ta đang bình bình an an nằm trong lòng nàng sao."
Lý Thiếu Hoài ôm chặt lấy Triệu Uyển Như, liều mạng lắc đầu: "Bình an mà ta muốn, là cả một đời trường an."
"Một đời...!trường an sao ~" Nước từ đôi mắt tang thương rơi ra, thấm ướt vạt áo Lý Thiếu Hoài.
Nàng nắm giữ bàn cờ, khống chế thời cuộc, có tính toán của riêng mình, nhưng chưa bao giờ mơ tưởng đến hai từ tương lai, bởi vì kết cục đời trước, chỉ dừng lại ở tuổi 30.
"Trước đừng lo lắng." Nhẹ nhàng đẩy nàng ra, đưa bàn tay trắng nõn lên lau nước mắt.
"Năm ngoái hàn tật của ta tái phát, Trương Tắc Mẫu bắt mạch nói là ta không dễ mang thai.
Cho dù nàng có khả năng này đi nữa, nhưng cũng chưa chắc ông trời đã phù hộ chúng ta."
"Ta không cần ông trời phù hộ! Với ta mà nói, để nàng chịu một chút rủi ro cho dù là nhỏ nhất, ta cũng không chấp nhận.
Ta đến quá muộn, để Nguyên Trinh phải chịu khổ nhiều rồi, đau khổ sau này, hãy để ta thay nàng gánh vác!"
"Nàng thật sự muốn chờ đến lúc quy ẩn sao?" Nghĩ đến đệ đệ hiện giờ còn nhỏ, trong triều lại loạn trong giặc ngoài.
"Nhưng chờ đến lúc có thể quy ẩn, sợ là hai chúng ta đều đã trở thành hai lão bà đầu tóc bạc phơ, đến lúc đó có muốn cũng không thể."
Nàng lại ôm chầm lấy nàng: "Vậy không cần!"
Cho dù đã sống một đời, biết nàng thâm tình, nhưng Triệu Uyển Như vẫn cho rằng đời này người yêu sâu đậm nhất là chính mình, cho đến khi Lý Thiếu Hoài biến lời hứa của mình thành hành động!
Sinh ra trong gia đình hoàng gia hoạ loạn, triều đình tranh quyền đoạt lợi, Triệu Uyển Như biết, hiện giờ tuyệt đối không phải thời cơ tốt nhất để sinh con.
Còn đối với Lý Thiếu Hoài, tất cả những nguy hiểm tiềm ẩn nàng đều có thể loại trừ, điều nàng thật sự lo lắng chính là những nguy hiểm mà nàng không thể lường trước được, ai lại nỡ để người mình yêu dạo quỷ môn quan chứ!
Hiện giờ thế cục bủa vây trước mặt các nàng, sinh con không phải không thể, mà là không dám.
Nhưng trong lòng Triệu Uyển Như, ngoại trừ Lý Thiếu Hoài, không có gì là nàng không dám!
"Trong phủ có người tới sao?"
Lý Thiếu Hoài bình an trở về, làm Tôn Thường vẫn luôn lo lắng bất an khóc suốt một ngày, vui sướng trả lời: "Chiều hôm nay ngài vừa ra cửa Viên ngoại lang Hình Bộ Lữ Giản Di phái người đưa thiệp mời đến."
"Thiệp mời?"
"Vâng, con thứ của Lữ Giản Di vừa ra đời không lâu, nhà họ chuẩn bị làm lễ đầy tháng." Tôn Thường đưa thiệp cho nàng.
Triệu Uyển Như đứng cạnh nhìn nàng mở thiệp ra: "Lữ Công Bật."
"Cái tên này, chính là do ta đặt."
"Nhìn ra được, tên này hàm nghĩa không đơn giản, con nhà người ta, quan nhân thật đúng là chịu bỏ công bỏ sức!"
Lý Thiếu Hoài vội vàng giải thích: "Chuyện này thì khác, ta đặt tên cho đứa nhỏ này đều là do nể mặt Thản Phu huynh, hơn nữa hắn và Lý Địch đều là nhân tài hiếm có, tương lai sẽ trở thành trọng thần đắc lực, trữ quân hiện giờ còn nhỏ, chỉ dựa vào nàng và ta khó có thể đứng vững gót chân, vì bảo toàn vạn nhất, chúng ta phải bồi dưỡng một đám thần tử đắc lực mới được."
Có lẽ là mấy tháng không gặp, ngay cả nét mặt lo lắng khẩn trương của Lý Thiếu Hoài cũng khiến nàng cực kỳ yêu thích, cười nói: "Được rồi, ta chỉ nói đùa thôi, A Hoài cần gì phải nghiêm túc vậy chứ."
Lý Thiếu Hoài ngẩn ra, hai mắt nhìn chằm chằm đằng trước bất động, Triệu Uyển Như thấy nàng dại ra, bình thường nàng ở đâu, tầm mắt Lý Thiếu Hoài hiếm khi rời khỏi đó.
"A Hoài?" Vừa hỏi vừa quay đầu nhìn lại.
"Vân Yên tới sao không gọi ta?"
Vân Yên cúi đầu: "Thấy công chúa và phò mã trò chuyện vui vẻ, mấy tháng nay chưa thấy người thoải mái như vậy, Vân Yên không dám làm phiền."
"Hôm nay ta vội vàng trở về, cũng không có đến phủ công chúa báo cho mọi người, chỉ nhanh chóng về phủ phò mã tắm gội thay quần áo sau đó cấp tốc vào cung, nhưng chuyện ta trở về đã sớm truyền khắp Đông Kinh, nói vậy Vân Yên cô nương cũng đã sớm biết."
"Nửa tháng nay ta vẫn luôn ở Đông Kinh, chuyện ngươi đi tìm ta ta cũng biết, xin lỗi, không còn lựa chọn nào khác bất đắc dĩ mới phải làm vậy."
"Phò mã bình an trở về là được." Từ giọng điệu nhẹ nhàng của nàng, Vân Yên không thể nhìn ra Lý Thiếu Hoài đã phải trả giá những gì, ngoại trừ việc Đinh Thiệu Văn bị nàng tính kế tạm thời cắt chức, mặt khác, Vân Yên không hề cảm giác được, không cảm giác được sự áy này của nàng bởi vì sự mất tích của mình mà khiến người mình yêu đau lòng gần một tháng.
Điều không thay đổi duy nhất chính là gương mặt tươi cười nịnh hót kia.
Có lẽ trong mắt người ngoài, Lý Thiếu Hoài chính là người như vậy.
"Những thứ ta dặn dò đã chuẩn bị xong chưa?"
"Dựa theo yêu cầu của công chúa đều đã mua."
"Tốt, ngươi phái người đem đến phủ phò mã ngõ Điềm Thuỷ, đưa cho Tam phò mã đi."
"Tuân lệnh."
Lý Thiếu Hoài không hiểu dụng ý của Triệu Uyển Như: "Chí Trùng cũng là công chúa, không thiếu tiền tài bảo vật, Nguyên Trinh đưa những thứ này là?"
"Muội muội có ơn với nàng, cứ xem như là một chút tâm ý của đại phòng chúng ta, huống hồ hiện giờ tam phò mã lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, khó đảm bảo sẽ không có người sinh ra ý xấu, ta làm thế này xem như trực tiếp tỏ thái độ, như vậy, cũng xem như là che chở bọn họ."
"Bọn họ là anh em ruột thịt mà còn huyết mạch tương tàn, huống hồ các đại thần khác phái trong triều!"
"A Hoài cứ việc làm những gì nàng muốn, chỉ cần có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ đến việc thương tổn nàng."
"Hôm nay, sắc mặt thánh nhân không tốt lắm, lúc nàng ra khỏi Khôn Ninh Điện sắc mặt nàng cũng không tốt lắm, Nguyên Trinh...."
Triệu Uyển Như tiến lên một bước duỗi tay đặt lên môi nàng: "Đừng nói." Thấy nàng không có ý định nói tiếp mới dời ngón tay khỏi cặp môi đỏ tươi kia.
"Ta không muốn làm trái lời mẫu thân, nhưng nếu là việc tổn thương đến nàng, tuyệt đối không được!"
Mùa xuân năm Cảnh Đức thứ tư, Quản an tư sự kiêm Tinh tiết quan cáo sử Lý Thiếu Hoài an toàn hồi kinh, có công đi sứ Tây Hạ, thiết lập chợ giao thương, thăng làm Xu mật đô thừa chỉ.
Ngoài ra, ban quốc họ Đại Tống cho Tây Bình Vương Lý thị, đại hôn với tông thất bị huỷ bỏ, sửa phong bào muội của Tây Bình Vương Triệu Cẩn Nguyệt thành Trường Trạch huyện chủ.
Cuối tháng tư, Lữ gia.
Con thứ của Lữ Giản Di đầy tháng, trong nhà chỉ mời bạn bè thân thích.
"Đứa nhỏ này tướng mạo cực quý, tương lai sẽ là rường cột nước nhà!"
"Hiền đệ cũng tranh thủ sinh một đứa đi, nếu là con trai để hai đứa nhỏ cùng nhau đọc sách tập võ, còn nếu là con gái, chúng ta làm thông gia được không?" Lữ Giản Di vuốt râu cười nói.
"Con gái của tiểu thúc sau này chính là nữ nhi tông thất, tất nhiên là phải xứng với tông thất kim tử cá phù, chàng đừng làm chúng ta bị chê cười."
"Trong triều nhiều việc, nương tử lại gầy yếu, với ta mà nói chuyện con cái không quan trọng.
Ta vốn xuất thân đạo sĩ, nếu không nhập sĩ, cả đời này cũng chỉ một mình làm bạn Tam Thanh."
"Đó là trước khi ngươi hoàn tục, hiện giờ đã vào phàm trần làm phàm nhân, dù sao cũng phải để hậu lại cho mình."
"Nói tới nói lui, tiểu thúc vẫn là bận tâm nữ nhi bọn ta không dễ, đâu giống chàng!" Lữ phu nhân ôm con liếc trượng phu một cái, lại nói: "Nhưng dù sao, tiểu thúc vội chuyện trên triều, nữ nhi ở hậu trạch, hậu trạch lại nhiều nô bộc, chuyện con cái dù sao cũng không lo lắng." Lữ phu nhân cho rằng Lý Thiếu Hoài không coi trọng dòng dõi nhưng không thể không nể mặt huynh trưởng nên cố ý dùng lý do này từ chối.
"Hay là nói tiểu thúc..."
Nhìn thấu tâm tư tẩu tẩu Lý Thiếu Hoài vội giải thích: "Tẩu Tẩu quá lo, huynh trưởng là nhân tài do Hứa quốc công đích thân đề cử, kim tử cá phù chỉ là vấn đề thời gian.
Chẳng qua là ta cảm thấy, hôn sự của con cái đương nhiên phải do bọn chúng tự mình làm chủ."
"Xưa nay chuyện hôn nhân đại sự, đều là lệnh của cha mẹ lời của người mai mốt, tuy tiểu thúc thông tình đạt lý, nhưng làm vậy cũng không phải quá hợp lễ chế sao?"
Lý Thiếu Hoài khẽ cười nói: "Hoài xin hỏi huynh trưởng tẩu tẩu, sinh con đẻ cái là vì cái gì?"
"Truyền tục hương khói, để đời sau có người thừa kế?"
Lý Thiếu Hoài lắc đầu: "Nói như vậy cũng không khỏi quá chạnh lòng, con cái đối với cha mẹ mà nói là cái gì?"
"Tất nhiên là thịt trong lòng, nên mọi thứ chúng ta làm đương nhiên đều là vì tốt cho chúng."
Lý Thiếu Hoài khẽ thở dài, vẫn lắc đầu nói: "Huynh có thể quyết định sự trưởng thành, con đường làm quan, thậm chí hôn nhân đại sự của chúng, nhưng huynh không thể gánh vác hậu quả sau này cho chúng."
"Nếu để chúng tự chọn, cho dù là đắng hay ngọt đều không có lý do gì trách cứ người khác, nhưng nếu để người khác chọn thay, cuối cùng chỉ chuốc lấy oán hận.
Đạo thường vô vi, nhi vô bất vi*, đây chính là quan điểm của ta!"
(Đạo thường vô vi, nhi vô bất vi: Đạo vĩnh cửu thì không làm gì (vô vi vì là tự nhiên) mà không gì không làm (vô bất vi – vì vạn vật nhờ nó mà sinh mà lớn).)
"Tiểu thúc bác học đa tài, kiến thức cũng khác với người thường."
"Không phải ta bác học đa tài, mà là do ta ở trong quan đã nhìn thấy rất nhiều người bất hạnh đến kể khổ."
Lời Lý Thiếu Hoài nói thật sự làm người khác sợ hãi không thôi, quan điểm của nàng vi phạm tất cả những gì bọn họ đã được học.
"Nghe hiền đệ nói chuyện một buổi, vi huynh đột nhiên cảm thấy đọc hơn 3000 quyển sách cũng không đủ dùng!" Lữ Giản Di vẫy tay với thê tử.
"Huynh trưởng sao..."
Lữ Giản Di sửa lại vẻ mặt hiền hậu, nghiêm túc nói: "Lần này ngươi được thăng quan, khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Đông Kinh này đều đang đồn ngươi cưới Huệ Ninh công chúa là vì leo lên quyền lực phú quý.
Từ lúc ngươi trở về, được lên chức lời đồn này lại càng nhiều hơn, phá vỡ tam lệ triều ta, bay thẳng mây xanh càng làm cho mọi người khẳng định lời đồn này.
Bên ngoài mọi người đều đang đồn thổi về ngươi, chuyện này cực kỳ không tốt cho danh tiếng của ngươi sau này."
Ngay cả Vân Yên cũng cảm thấy Lý Thiếu Hoài là người a dua nịnh hót, huống chi những người đầu đường xó chợ chưa bao giờ gặp nàng bên ngoài thành Đông Kinh kia.
Hoá ra Lữ Giản Di mất công tìm nàng đến đây là vì nhắc nhở nàng việc này, Lý Thiếu Hoài cười nói: "Mọi người mắng ta thì có liên quan gì, người ta yêu lại không phải mọi người!"
- -- Hết chương 110 ---.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...