: Lão Đạo sĩ lại là phò mã
Ban đầu đứng bên ngoài điện là một lão đạo sĩ hạc phát đồng nhan, chờ đến khi nội thị lần nữa ra ngoài truyền vào lại ngạc nhiên phát hiện: "Đây..."
Hồi lâu không thấy động tĩnh, Triệu Uyển Như hỏi: "Ngoài điện xảy ra chuyện gì sao?"
Nội thị nhướng mày, vội vàng chạy vào trong: "Khải tấu bệ hạ, là phò mã!"
Nội thị nói làm cả triều chấn động.
Ngay sau đó một người trẻ tuổi mặc áo choàng màu xanh lá tiến vào.
Mọi người đều cực độ ngạc nhiên, không biết người này, rốt cuộc là quỷ, hay thần.
Ngay cả Hoàng đế cũng không dám tin vào mắt mình, chợt nhìn Trần Nghiêu Tẩu: "Cố nhân của khanh là..."
Lúc này bọn họ mới nhớ tới, phò mã của Huệ Ninh công chúa cũng từng là Đạo sĩ, từng cứu con trai trưởng của Trần Nghiêu Tẩu, có ân với Trần gia.
Sắc mặt Hoàng đế âm u.
Lý Thiếu Hoài bước từng bước trầm ổn đến bên cạnh Triệu Uyển Như, nhìn thấy dung nhan vì thương nhớ mà trở nên tiều tụy của nàng, nhìn thấy thân mình gầy gò của nàng, cũng nhìn thấy những giọt nước mắt khi gặp được người tưởng mất mà tìm lại được của nàng.
Cảm xúc vỡ òa vì được đoàn tụ, trái tim rất lâu không rung động, giờ phút này, dường như đang sôi trào cùng máu huyết.
Nàng đau lòng nhắm mắt lại, xoay người chắp tay nói: "Thần Lý Nhược Quân chậm trễ về triều, kính mong bệ hạ trách phạt!"
Thanh âm chấn động lòng người làm cả triều đình lập tức an tĩnh, Triệu Hằng nâng tay lên.
Các triều thần không rõ nguyên do còn cho rằng công chúa và phò mã thông đồng, ngay cả Triệu Hằng lúc tận mắt nhìn thấy Lý Nhược Quân cũng cho là như thế.
"Khanh..."
"Bệ hạ, thần rơi vào Hoàng Hà bị nước lũ cuốn trôi đến tận phủ Hà Nam, may mà mạng lớn được người cứu giúp, nhưng vì bị thương..." Lý Thiếu Hoài theo bản năng sờ vết thương trên vai.
Người bên cạnh chưa từng rời mắt khỏi nàng, sắc mặt cũng theo lời nói của nàng mà chập chờn thay đổi.
Lý Thiếu Hoài lại nói tiếp: "Nên đã hôn mê mấy ngày, mãi đến nửa tháng trước mới có thể lên đường trở lại Đông Kinh.
Giữa đường lại đột nhiên xảy ra biến cố, vì vậy không thể thông báo cho Tri Châu và các phủ."
Lý Thiếu Hoài trở về, khiến cả triều khiếp sợ, nhưng bọn họ càng tò mò vì sao nàng có thể sống sót.
Ngoại trừ Đinh Thiệu Văn mặt mày u ám.
"Khúc sông đó dòng nước chảy xiết lại có một lớp bùn dày, làm sao hắn có thể sống sót?"
"Ai mà biết, chuyện này vốn là cửu tử nhất sinh."
"Chẳng lẽ là Hoa Sơn lão tổ hiển linh, phù hộ cho đệ tử mình?"
"Cũng có thể."
"Tri Châu Trịnh Châu lại dám khi quân!" Hoàng đế tức giận.
Quan đại thần phụ trách chuyển tấu chương các Châu hoảng sợ, bước lên quỳ xuống: "Bệ hạ, trong tấu chương của Tri Châu viết, trục vớt được một thi thể nam ở một nhánh sông vùng hạ lưu đã thối rửa hoàn toàn, trong báo cáo của ngỗ tác (pháp y) cũng ghi là một nam nhân tuổi xấp xỉ phò mã, ngay cả quần áo cũng là thường phục, nên nhận lầm là phò mã..."
"Được rồi, niệm tình chỉ là vô tâm việc này sẽ không truy cứu, nhưng phải cẩn thận kiểm tra đối chiếu binh sĩ mất tích một lần nữa." Triệu Hằng không nhịn được giữ thể diện.
"Vâng."
Đinh Thiệu Văn trợn mắt, quay đầu nhìn Lý Thiếu Hoài thong dong bước từng bước một đi từ ngoài điện vào, nhìn nàng hoàn hảo vô khuyết mà đứng bên cạnh Triệu Uyển Như, chợt mỉm cười nói: "Phò mã bình an trở về, thật sự đáng mừng."
"Bệ hạ, nếu phò mã đã về, không bằng giáp mặt hỏi thẳng, xem có đúng như lời Thứ sử vừa nói không." Triệu Uyển Như nhìn Đinh Thiệu Văn, lại quay về nhìn Lý Thiếu Hoài, vui sướng đồng thời cũng đặt ra nghi vấn của mình.
Nàng và nữ nhân Tây Hạ kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Áo choàng của nàng, vì sao lại ở trên người nàng ta.
"Khanh là phò mã của trưởng nữ Trẫm, cũng là tấm gương cho bậc trượng phu trong thiên hạ, gần đây thành Đông Kinh có lời đồn khanh và muội muội của Tây Bình Vương dan díu, các vị tướng sĩ và Đinh khanh gia trở về cũng nói tận mắt nhìn thấy, ngươi có nhận không?"
Lý Thiếu Hoài chắp tay, nghiêng người nhìn thoáng qua Đinh Thiệu Văn: "Bệ hạ, đây đều là tin đồn bịa đặt giả dối, thần oan uổng!"
"Chúng tướng sĩ đều tận mắt nhìn thấy, còn có vị quận chúa Tây Hạ kia, chẳng lẽ tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả?"
"Bệ hạ, lúc thần đến Tây Hạ đã cùng quận chúa nhất kiến như cố*, hơn nữa dựa theo bối phận, vị hôn phu Triệu Duẫn Hoài của nàng chính là đệ đệ của công chúa, nên ta mới chăm sóc nhiều hơn chút, còn về những lời đồn trong quân doanh kia..." Lý Thiếu Hoài quay đầu lãnh diễm nhìn Đinh Thiệu Văn: "Sợ là có người đã sớm nhìn thần không vừa mắt."
(*Nhất kiến như cố: lần đầu gặp mặt như gặp cố nhân.)
"Ngươi có ý gì?" Đinh Thiệu Văn bình tĩnh nói: "Bệ hạ minh giám, thần tuyệt đối không có ý này."
"Bệ hạ và các vị đại thần ở đây đều biết Thứ sử ái mộ công chúa, mà năm ngoái trên Quỳnh Lâm Yến thần từng đoạt ái làm Thứ sử bất mãn, sau lại vì yêu sinh hận nên mới lầm tin những lời đồn trong quân doanh kia.
Về tình về lý, đều là do thần hoành đao đoạt ái không đúng, không thể trách Thứ sử!"
"Không thể gọi là hoành đao đoạt ái, gả cho phò mã, là ta cam tâm tình nguyện!" Triệu Uyển Như nói tiếp.
Lời thâm tình mang theo dao nhỏ, khiến người giận không thể át: "Ngươi!"
Đã vậy, Hoàng đế cũng không thể bác bỏ mặt mũi nàng: "Đinh khanh gia thân là mệnh quan triều đình, lại không phân biệt đúng sai, tin vào lời nói phiến diện của kẻ khác, thật sự không nên, không nên a!"
Trên triều phu thê hai người cường thế, Đinh Thiệu Văn thất thế, quỳ xuống run run nói: "Thần...!là thần nhất thời hồ đồ!"
"Nếu phò mã đã bình an trở về, sự việc cũng làm sáng tỏ, vậy..."
"Vừa rồi bệ hạ đã hứa, hiện giờ còn tính không?" Cho dù đối mặt với quân phụ, Triệu Uyển Như cũng không nhượng bộ nửa phần.
"Vừa rồi Trẫm nói gì..." Triệu Hằng nghiêng người, nhỏ giọng hỏi Chu Hoài Chính.
"Vừa rồi Thánh thượng đã hứa với công chúa chỉ cần phò mã có thể về, sẽ phong cho chức Đô chỉ huy sứ."
"Bệ hạ không thể!"
"Phò mã xuất thân Tiến Sĩ, là văn nhân.
Điện tiền tư và Hoàng thành tư lại là hai đội hộ vệ bảo vệ an toàn cho toàn bộ Đông Kinh, chức Điện tiền Đô chỉ huy sứ này sao có thể giao cho một người chưa từng mang binh đảm nhiệm."
"Quan viên thăng dời, từ thời Thái Tổ đã có quy định nghiêm ngặt, còn xin bệ hạ hỏi ý Tam tư."
Chỉ trong thời gian ngắn, tin tức phò mã an toàn trở về đã truyền ra khỏi cung.
Lý Thiếu Hoài thăng quan, mà Điện tiền Đô chỉ huy sứ trước kia bị khiển trách lệnh cho ở nhà tịnh dưỡng.
Lần thứ hai, tin đồn về phò mã trong thành Đông Kinh, ít nhất là ở bên ngoài đã sụp đổ.
Tan triều giá trượng thối lui, Chính sự đường và Xu mật viện lưu lại thiên điện nghị sự.
Hoàng đế bận tâm nữ nhi cố ý cho phò mã nghỉ triều mấy ngày.
Ra khỏi Văn Đức Điện, các đại thần không cần trực ban sôi nổi vây quanh phò mã ân cần hỏi han.
Dưới lầu chuông, gió thổi vi vu.
"Ta còn tưởng ngươi thật sự đã..." Lý Địch rưng rưng nhìn hiền đệ: "Sao lại gầy nhiều như thế, chịu khổ rồi."
"Chỉ là uống mấy ngụm nước sông Hoàng Hà mà thôi!" Ôn nhu nói: "Làm ca ca lo lắng, vừa rồi trên điện giúp đỡ, đa tạ."
"Ai, chúng ta là huynh đệ hà tất phải khách khí như vậy.
Nếu ngươi đã trở lại, hôm nào kêu Lục Dương, chúng ta cùng đi uống rượu đi."
"Uống rượu..." Lý Thiếu Hoài liếc nhìn Triệu Uyển Như cách đó không xa, xấu hổ cười cười.
Lý Địch nhìn theo ánh mắt nàng, lập tức hiểu ngầm, cười nói: "Ha ha ha ha, là vi huynh sơ xuất, hiện giờ ngươi đã là phò mã." Lại gần chút, hạ giọng nói: "Chuyện Hoàng Hà lần này Đại lý tự vội vàng kết án, ngay cả Lữ Giản Di muốn giúp ngươi điều tra cũng bị điều chức, việc này hiển nhiên không đơn giản.
Công chúa đối với ngươi là thật lòng, nhưng địa vị càng cao lại càng nguy hiểm, dù sao vẫn nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Lý Địch đứng yên vỗ vỗ vai nàng: "Đoạt đệ tranh tiên, nhập sĩ vi quyền, phong hầu bái tướng, vi huynh xem trọng ngươi."
"Bái tướng, ta xem trọng huynh trưởng!"
Lý Địch cong môi cười rời đi.
Lý Địch đi rồi Lý Thiếu Hoài liền đuổi theo bước chân Triệu Uyển Như.
Nghe tiếng bước chân phía sau, nàng không nghi ngờ, cũng không quay đầu lại, nói: "Chức Điện tiền Đô chỉ huy sứ kia, vì sao nàng không cần? Mặc dù ba người Đinh, Vương, Tào phản đối, nhưng chỉ cần Thẩm quan viện, Đồng Bình chương sự và Sở quản Chính sự đường đồng ý, nàng sẽ..."
"Chẳng lẽ, Nguyên Trinh không nhớ ta chút nào sao!" Lý Thiếu Hoài đột nhiên dừng bước hỏi.
Nghe tiếng bước chân đằng sau dừng lại, Triệu Uyển Như cũng đứng yên tại chỗ, xoay người lại thấy trong mắt người nọ tràn ngập tang thương, bỗng chốc, trong lòng dâng lên một trận chua xót.
Không đợi nàng nói ra tưởng niệm trong lòng, môi son vừa mở lại bị một tiếng gọi cắt ngang.
"Đồng thừa chỉ!"
Đắng sau Lý Thiếu Hoài, vài tên hầu đang nâng Đinh Thiệu Văn.
Hắn phất phất tay, đám người hầu liền lui sang một bên.
Đinh Thiệu Văn một mình đi về phía Lý Thiếu Hoài, trợn mắt hung hăng nói: "Ngay cả Đại lý tự cũng đã áp vụ án này xuống, hừ, đừng tưởng rằng ta không biết là do ngươi an bài.
Nhưng thật ra ta rất tò mò, rốt cuộc là làm thế nào ngươi có thể sống sót?" Hắn đã quá khinh thường Lý Thiếu Hoài, cũng đã quá khinh thường người phụ nữ Huệ Ninh công chúa này.
Đến tận đây, bọn họ đã ngả bài.
Lý Thiếu Hoài cong môi cười nhạt: "Sơn nhân tự có diệu kế, ông trời không cho ta chết, ta cũng không còn cách nào a."
Đinh Thiệu Văn cũng mở miệng cười: "Dù ngươi còn sống, nhưng võ công của ngươi đã bị phế đi, nếu muốn giết ta, chỉ e là không còn cơ hội!"
Gương mặt ôn hòa của Lý Thiếu Hoài đột nhiên đổi sắc.
Bởi vì lời nói của hắn mà đôi mắt luôn ôn hòa trào ra oán hận: "Giết ngươi, tại sao bản quan phải giết ngươi? Loại người như ngươi, những chuyện dơ bẩn ngươi đã làm cho dù có chết trăm vạn lần cũng không đủ đền tội, nếu không phải..."
"Lý Thiếu Hoài, ngươi đừng ở đây giả bộ đạo đức giả, ngươi nghĩ ngươi tốt được bao nhiêu.
Đạo gia các ngươi, đều là bọn người giả nhân giả nghĩa!"
Đinh Thiệu Văn lướt qua Triệu Uyển Như bên cạnh: "Chuyện giữa hắn và nữ nhân Tây Hạ kia, trên triều không tiện nói ra, nhưng sao trong quân sao lại vô cớ truyền ra những lời này.
Công chúa thật sự muốn vì người như vậy mà đối nghịch với mẫu thân mình sao?"
Triệu Uyển Như lui lại một bước: "Ta sẽ không đối nghịch với mẫu thân, nhưng cũng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng chàm người của ta.
Dám động nàng, chính là kẻ địch của ta!"
Đinh Thiệu Văn quay đầu liếc nhìn Lý Thiếu Hoài một cái, cong môi cười lạnh một tiếng rời đi.
Mắt lạnh nhìn bóng người đi xa, ánh mắt Lý Thiếu Hoài lại trở nên mềm mại: "Vừa rồi trên triều là Quan gia không muốn.
Nếu Quan gia muốn đã không hỏi, cũng sẽ không chờ Đinh Vị bước ra ngăn cản, nên ta nhường một bước.
Trước đây Đinh Thiệu Văn vẫn luôn làm việc ở Điền tiền, Điện tiền nhiều người của hắn, căn cơ thâm hậu, tuy hắn bị giáng chức nhưng thế lực vẫn còn.
Đinh gia, không thể khinh thường!" Nàng nắm tay Triệu Uyển Như đi về phía trước.
"Võ công của nàng?"
"A, không đáng ngại." Lý Thiếu Hoài nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói.
"Là do hắn làm hại sao?" Triệu Uyển Như vùng khỏi tay nàng, dừng lại hỏi.
Lý Thiếu Hoài đứng yên, chần chờ một lát xoay người hỏi: "Có chuyện gì lên xe chúng ta lại nói có được không?"
Hoàng thành được canh phòng nghiêm mật, lầu chuông không chỉ có người của Thái sử cục canh chừng mà còn có cả cấm quân mặc giáp.
Trước điện Quốc Khánh cứ cách vài bước lại có một cấm quân đứng nghiêm.
Tan triều, ngoại trừ quan viên trực ban những người khác đều không cần ở lại trong cung, cũng đồng nghĩa với việc mỗi ngày chỉ cần đi làm nửa ngày, hơn nữa không phải mỗi ngày đều phải lên triều.
Xe của các quan viên lục tục rời khỏi đại nội.
Một chiếc xe ngựa có treo chuông gió bằng đồng dừng trước Đông Hoa Môn, gã xa phu thấy người đi tới vội vàng xoa hai mắt: "Phò mã...!Phò mã?"
Xe ngựa rời khỏi Đông Hoa Môn, đi đến ngã tư Mã phố thì chuyển hướng rẽ về phía Bắc.
Ngoài cửa sổ là đường phố náo nhiệt dưới chân hoàng thành, đám đông chen chúc tràn ngập tiếng người ngựa ồn ào huyên náo, đối lập hoàn toàn với không khí yên tĩnh bên trong.
Lý Thiếu Hoài ngồi cạnh Triệu Uyển Như, có chút luống cuống, nghiêng đầu nói: "Ta..."
Tóc đen buông xuống, hương mai nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, nàng khẽ nhích người phủ lên đôi tay đang run rẩy: "Thực xin lỗi."
Vùi đầu vào lòng nàng, Triệu Uyển Như nắm lấy cổ áo, nàng lắc đầu nức nở nói: "Trước khi Đại sư tỷ đến, ta chỉ biết tự lừa dối bản thân mà sống qua ngày, nói với bản thân A Hoài sẽ không bỏ ta lại một mình."
Đôi tay ôm lấy lưng nàng trượt xuống, xoa lên khóe mắt đẫm lệ: "Điện hạ cho ta tất cả ôn nhu của nàng." Ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt: "Nhưng ta lại làm nàng đau lòng hết lần này tới lần khác.".
ngôn tình hài
Trong đôi mắt tan thương của nàng không phải tuyệt vọng, mà là một loại nhớ nhung, là một loại áy náy, mà Lý Thiếu Hoài thậm chí không cách nào bù đắp.
"Ta chưa từng rơi lệ trước mặt người khác, kể cả cha mẹ.
Chỉ có trước mặt nàng, ta mới dám buông xuống hết thảy!"
Một nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên trán nàng, Lý Thiếu Hoài lại ôm chặt lấy nàng.
"Trên đường trở về, ta đã dự liệu được cho dù phải đeo tội thất trách trên lưng hắn cũng sẽ ra tay sát hại ta, mà vị cô nương Tây Hạ kia chính là kẻ gánh tội tốt nhất.
Nhưng ta lại không ngờ hắn...!mượn cớ mở tiệc chiêu đãi chúng ta, sau đó hạ một loại độc không dễ gì phát hiện vào rượu được Quan gia ban tặng.
Loại độc này, tên là hợp hoan, là thuốc thôi tình, mà trong rượu của ta còn bỏ thêm thứ đồ vật có thể làm đứt đoạn kinh mạch phế bỏ tu vi."
"Cho nên nàng..." Triệu Uyển Như ngẩng đầu, run môi hỏi.
"Ta và quận chúa Tây Hạ không có bất cứ chuyện gì!" Lý Thiếu Hoài trả lời chắc chắn.
"Hắn nói võ công của nàng đã bị phế..."
Lý Thiếu Hoài lại giơ tay lên, xoa nếp uốn trên hàng mi nàng, ôn nhu nói: "Không sao cả, đừng lo lắng."
Cho dù Lý Thiếu Hoài nói vậy nhưng trong mắt Triệu Uyển Như vẫn tràn ngập đau lòng.
Bởi vì phò mã trở về mà phủ phò mã lại dạt dào sinh khí như trước, không khí tịch mịch mấy ngày nay bị phá vỡ, cũng làm bọn người hầu cả ngày lo lắng hãi hùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bọn người hầu từ Nội Thị Tĩnh được gả theo Triệu Uyển Như đến đây, là những người hiểu rõ tính tình Đại công chúa nhất.
Cung tường vây quanh đại nội tựa như một chiếc lồng sắt, chặt chẽ giam bọn họ vào trong.
Hơn nữa vào Nội Thị Tĩnh quy củ sâm nghiêm, hiện giờ vất vả lắm mới thoát khỏi chiếc lồng giam kia, ai lại muốn trở về.
Dưới ánh nắng vàng, gió nhẹ nhàng thổi qua lay động hoa cỏ trong vườn.
Bướm bay lượn theo gió, rồi lại đậu lên một gốc hoa Nghênh Xuân đương nở rộ trong vườn.
Con bướm màu vàng phảng phất dung hòa vào bông hoa kia.
Mai trong viện đã mọc đầy lá xanh.
Trong vườn trồng đến vài chục gốc mai, đa số đều là hồng mai và ngọc điệp.
Lúc gió thổi ngang, ngoại trừ hương hoa nhàn nhạt, còn có mùi bùn đất mới.
Đất trong vườn vừa được chăm bón không lâu, nhìn một cành mai vừa được cắt, có thể thấy khu vườn này hẳn là thường xuyên được người chăm sóc.
"Năm năm tháng tháng cùng nhau ngắm mai...!Xin lỗi, ta nuốt lời."
"Xu mật thừa chỉ..." Túi bạc bên hông lay động theo bước chân: "Còn chưa đủ sao!"
"Sao nàng lại đến đây? Vừa rồi bọn người hầu đều nói không thấy nàng, hại ta phải đi tìm."
Thanh âm ôn nhu ngọt ngào lọt vào tai, làm người đang đi phải dừng bước, quay đầu: "Những người ở tiền viện quá ồn ào, xem ra bọn họ đã quên bảy điều văn võ Quan gia từng dạy.
Vài người thấy ta còn sống, mặt ngoài hỏi han ân cần, nhưng sợ là bên trong đang cực kỳ tức giận."
Lý Thiếu Hoài không chỉ sống sót, mà vừa trở về còn được thăng quan.
So với vị tướng quân bị trọng thương phải nằm liệt giường nửa tháng vừa trở về lại bị mất chức quan kia, thật sự là làm người ta thổn thức.
Thiên hạ này, chung quy là thiên hạ của Triệu thị.
Triệu Uyển Như hiểu ý nàng: "Được rồi, có một số người nàng không cần để ý.
Vừa rồi Lý Thần Phúc đến tuyên triệu, cha mở gia yến trong đại nội."
"Gia yến à ~" Lại nói, từ khi rời Đông Kinh đến hiện giờ trở về, nàng còn chưa được ăn bữa cơm nào ra hồn.
"Ừm, ta đã chuẩn bị nước, nàng tắm gội thay quần áo trước đi." Ôn nhu đến cực điểm.
"Được." Đáp lại cũng cực kỳ ôn nhu, tâm tình thả lỏng.
- - Hết chương 107 --.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...