Ngộ nhập phong trần tình quy xử (Tạm dịch: Vào nhầm chốn phong trần lại là nơi tình về)
Nước sông Biện Hà chậm rãi chảy xuôi, chia Khai Phong phủ làm hai.
Hàng liễu rũ bóng hai bên bờ, nước lặng không gợn sóng.
Trên Châu Kiều người đi đường nối liền không dứt.
Từ Phi Kiều trên Phong Nhạc Lâu tựa vào lan can nhìn xuống, có thể thu hết phồn hoa thành Đông Kinh vào đáy mắt.
Con mèo Ba Tư lông dài này có một bộ lông trắng muốt, mềm mại, thân hình tròn trịa, hẳn là trước đây được chủ nhân nuôi dưỡng rất khá.
Hiện giờ được về nhà, đang lười biếng nằm phơi dưới ánh mặt trời.
Có người đi ngang qua Phi Kiều, nó chỉ hé mắt ra nhìn, đám đông đi qua nó lại tiếp tục ngủ, không sợ người lạ.
"Xem ra duyên phận giữa Cố thí chủ và bần đạo không cạn." Bên trong truyền ra giọng nói cực kỳ nhu hòa.
Nghe được thanh âm con mèo duỗi người một cái nhảy xuống lan can, nhìn chằm chằm bộ lông xõa tung, xuyên qua rèm châu đi vào trong phòng.
Bước chân nhẹ nhàng đứng dưới chiếc bóng đu đưa của tấm rèm châu.
Nó ngẩng đầu như thể đang quan sát gì đó, chợt đi vòng qua bàn trà rồi nhảy vào lòng đạo cô áo tím từng cứu nó bên bờ sông.
"Xem ra Mi Sương cũng rất thích chân nhân." Khác với giọng nói nhu hòa vừa rồi, giọng nói này mang theo chút tùy ý, lại cực kỳ quyến rũ.
Giọng nói quen thuộc của chủ nhân lọt vào tai, con mèo liền nhảy khỏi vòng tay đạo cô đi đến bên chân chủ nhân cọ cọ.
Cố thị bế nó lên, vuốt ve bộ lông mềm mượt.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã một năm kể từ lần từ biệt trước, ta còn cho rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại chân nhân."
"Hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại, huống hồ Cố cô nương đã cứu sư đệ của bần đạo, bất luận thế nào bần cũng phải đến tạ ơn."
"Bên ngoài Đông Kinh không phải đồn hắn đã..." Cố thị phản ứng cực nhanh, chợt cười nói: "Cứu? Ta không làm gì cả, vì sao chân nhân lại..."
Yến Cảnh đặt tín vật lên bàn, đẩy đến trước mặt nàng: "Vật này là do sư phụ tặng, đệ tử đích truyền chỉ có ba người, nó theo ta bao nhiêu năm nay, sao ta lại không nhận ra.
Mà ngươi, vốn không nhất thiết phải dùng tín vật thông báo, ngươi làm vậy rõ ràng là muốn cho ta biết.
Nếu đã muốn nói, cũng nên nói tường tận, không thân chẳng quen, thế nào?"
Cố thị vuốt ve con mèo, từ phía đối diện đứng dậy đi vòng qua bàn trà, chậm rãi bước về phía Yến Cảnh.
Nụ cười treo trên môi, quyến rũ đến cực điểm, vừa đi nàng vừa nói: "Thật là làm người thương tâm nha, lần này chân nhân đến Phong Nhạc Lâu ngoại trừ trả Mi Sương, cũng chỉ vì chuyện của người khác thôi sao." Nàng cúi xuống ghé vào bên tai Yến Cảnh, nhẹ nhàng nói: "Xa nhau một năm, chân nhân không nhớ nô gia chút nào sao?"
Lỗ tai trắng nõn hồng hào khẽ nhúc nhích.
"Cố cô nương, còn chưa trả lời bần đạo." Cũng không biết là do mở miệng nói chuyện hay là do rung động trong lòng gây ra.
Đưa bàn tay thon dài xoa lên bộ lông trắng muốt, Cố thị cười ha hả, cực kỳ quyến rũ.
Thấy người trước mắt vẫn không dao động, nàng đột nhiên thở dài, ra vẻ thực đau lòng nói: "Thật không biết nên nói chân nhân vô tình hay tàn nhẫn đây, sao có thể, không nhớ tình bạn cũ chút xíu nào cơ chứ ~"
Nhấp một ngụm trà, hơi nhếch mi, không nhanh không chậm nói: "Cố cô nương chỉ cần trả lời vấn đề của bần đạo là được rồi, càng quanh co, lại càng dễ khiến người khác ngờ vực."
Yến Cảnh không bị mỹ nhân đả động luôn mãi truy vấn nàng, Cố thị ngược lại càng không muốn trả lời.
Có lẽ là cảm nhận được không khí khẩn trương giữa hai người, hoặc có lẽ là ngửi được mùi cá khô vừa mua về từ cửa hàng bên sông Biện Hà, Mi Sương kêu lên một tiếng, nhảy khỏi vòng tay Cố thị.
Nàng buông cốc xuống duỗi tay, muốn ngăn hành động rời đi của Cố thị.
Ống tay áo màu xanh viền tím chỉ cách xương quai xanh nàng một tấc, Cố thị quay sang nhìn chằm chằm sườn mặt nàng: "Thế nào, Lăng Hư chân nhân không hỏi ra đáp án, liền muốn động thủ có phải không?"
"Nếu Cố cô nương vẫn khăng khăng muốn đánh đố bần đạo, vậy thì chớ trách bần đạo làm khó người khác."
Cố thị híp mắt: "Ngươi quan tâm sư đệ đã thành phò mã của mình đến vậy sao? Có thể khiến ngươi không tiếc vi phạm tổ huấn, ở Phong Nhạc Lâu này động tay động chân với người khác?"
"Cố cô nương cũng nói hắn là sư đệ ta, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn.
Đã vậy, ta cũng không hiểu biết các ngươi, làm sao biết chúng ta có đi chung thuyền, làm sao biết mục đích của các ngươi là gì?"
Nghe Yến Cảnh nói, Cố thị cười nhạt một tiếng, lát sau gương mặt diễm lệ kia liền đanh lại.
"Thật trùng hợp." Dưới hàng mi thon dài đôi đồng tử lóe sáng.
"Cuộc đời Cố Tam Nương ta ghét nhất chính là bị uy hiếp!"
Nàng giơ tay muốn đánh một chưởng đẩy bàn tay đang chặn trước người mình ra: "Muốn đánh thì ta cùng ngươi đánh!"
Cố thị đột nhiên thay đổi sắc mặt, trên gương mặt kiều diễm kia nhiều hơn vài phần cương liệt làm Yến Cảnh không khỏi bất ngờ.
Nhưng nghĩ lại sự cương liệt này lại hợp tình hợp lý.
Một chưởng bất ngờ này cũng không đánh trúng nàng, nhưng chưởng lực cách một khoảng không vẫn khiến nàng lui ra sau vài bước.
Nàng lui về phía sau đồng thời vận lực đá chiếc bàn nhỏ trước mặt vào tường.
Chiếc bàn không nhiều không ít vừa vặn chạm sát vách tường, ngay cả nước trong ly cũng không rơi ra ngoài một giọt.
Hai chân rời khỏi mặt đất theo thứ tự nhẹ nhàng đáp xuống, làn váy màu tím hơi phất lên, dịu dàng như cơn gió Xuân bên ngoài thổi vào.
Ngươi nọ đứng vững, cầm phất trần giơ tay lên: "Thường xuyên nổi giận, không tốt."
Cố thị nhìn thấy khinh công của nàng rất là ngạc nhiên: "Công lực của ngươi..."
"Ngươi vẫn luôn đùa giỡn ta, không phải ta mới là người nên nổi giận sao?"
Ai có thể tưởng tượng được hai cô gái nhìn như mềm yếu, động tay động chân lên lại giống như phá nát tòa nhà này.
Cố thị phớt lờ lời nàng nói, sắc mặt càng lúc càng trắng, nổi cơn thịnh nộ.
Tuy không dùng gươm đao, nhưng hai nàng đều là người tập võ nhiều năm, chỉ cần dùng nội lực, tùy tiện ra một chưởng cũng làm người kêu khổ không thôi.
Đối mặt Cố thị từng bước ép sát, Yến Cảnh chỉ một mực thoái nhượng, không ra chiêu cũng không đánh trả.
Đối thủ chỉ chăm chăm lẫn trốn làm Cố thị càng thêm tức giận.
Hoàn toàn không màng gác mái này sẽ thành thế nào.
Một chung trà bị ném vỡ, mảnh vỡ vươn vãi trên sàn nhà.
Dưới lầu bọn nữ sử nghe tiếng vội vàng ôm Mi Sương chạy lên.
"Đây là...!Muốn đánh nhau sao?" Bọn nữ sử hoảng hốt.
Đằng sau một nữ sử khác đuổi theo, sững sờ nói: "Vừa rồi còn răn dạy chúng ta bất kính với chân nhân..."
Các tòa lầu ở Phong Nhạc Lâu đều được nối với nhau bằng Phi Kiều.
Lúc này đã là hoàng hôn, cũng là thời điểm tửu lâu bắt đầu đông khách.
Dưới ánh chiều tà, thành Đông Kinh khoác lên mình một màu đỏ rực rỡ.
Căn gác trên Phi Kiều vốn to bằng một gian phòng, bên trong xảy ra động tĩnh lớn như vậy, nghiễm nhiên đã thu hút sự chú ý của các tòa lầu khác.
Thái bình lâu rồi, đánh nhau dường như trở thành một thú vui mới, huống hồ lại là tiên nhân đánh nhau, nhất thời trên Phi Kiều tụ tập không ít người đến xem.
"Phải làm sao bây giờ nha!"
"Mau báo cho đại chưởng quầy!"
Nữ sử nhướng mày nói: "Nhưng đại chưởng quầy đều nghe lời cô nương chúng ta, gọi bà ấy có ích sao!"
Tấm rèm châu trước cửa gác mái run lên dữ dội, một người bay ra khỏi phòng, điểm nhẹ chân dọc theo lan can nhẹ nhàng bay lên mái nhà, từ trên cao nhìn xuống cô gái áo đỏ đang đuổi theo.
Cô gái áo đỏ tràn đầy địch ý hiện rõ trong mắt nàng, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Ngươi làm vậy, ngay cả danh tiếng của mình cũng không để ý sao?"
"Danh tiếng?" Váy đỏ bị gió thổi bay, cô gái hé miệng cười khiến người giận sôi: "Thành Đông Kinh này ai mà không biết Cố thị ta là một nữ nhân phong trần, ngược lại là Lăng Hư chân nhân ngươi." Lạnh lùng nhìn lên.
"Truyền nhân của Hoa Sơn Phù Diêu Tử, vậy mà lại đánh nhau giữa thành Đông Kinh, ngươi không sợ tổn hại danh dự của mình sao!"
Vô số cặp mắt trên Phi Kiều đang đổ dồn về phía này, hầu hết đều là ngạc nhiên cảm thán.
Yến Cảnh chắp tay trước bụng: "Người xuất gia, không để tâm những việc này."
Đôi giày lưỡng nghi đầu tròn nhẹ nhàng đáp lên mái nhà, như một chiếc lông vũ rơi xuống mặt hồ không tạo thành gợn sóng.
Một thân váy xanh đoan chính, hoa văn viền tím điểm xuyết chút nâu, từ xa nhìn lại tựa tiên nữ hạ phàm.
Trang phục của Càn đạo* và Khôn đạo* đều giống nhau, từ mấy tòa lầu nhìn lên, Đạo nói xa cũng không xa nói gần cũng không gần.
Phong Nhạc Lâu và Phàn Lâu được xem là đệ nhất tửu lâu Đông Kinh, xuất hiện một số hòa thượng và đạo sĩ ở đây cũng không có gì lạ.
(*Càn đạo: nam đạo sĩ.
Khôn đạo: nữ đạo sĩ.)
Điều làm bọn họ ngạc nhiên là, vì sao Cố thị lại đánh nhau với vị đạo sĩ này.
"Người kia là Càn đạo hay Khôn đạo thế, vị này cũng quá to gan rồi, đây chính là Cố thị Phong Nhạc Lâu nha." Người nói cảm thấy ngạc nhiên đồng thời cũng bất mãn, bởi vì không lâu trước đây hắn bỏ ra số tiền lớn muốn gặp Cố thị lại bị nàng từ chối.
Bọn nữ sử nghe vậy liền hiểu rõ.
Mấy ngày nay Cố thị bị mất mèo nên không có tâm trạng tiếp khách.
Trong mắt Cố thị, bọn con cháu thế gia giàu nhất một vùng này còn không bằng một con mèo.
Vài tên đọc sách lại nhìn lên bằng ánh mắt khinh thường: "Trong Kinh pháp phục phẩm có viết: Phàm là đạo sĩ, nữ quan, trên áo có viền tím nâu, là được tôn trọng nhất."
"Chỉ là ăn mặc đẹp một chút thôi, thật ra đều là bọn giang hồ thuật sĩ giả thần giả quỷ!"
"Pháp phục giả* thì thế nào? Phục dã, phúc dã, phục dĩ chính lý, trí diên phúc tường.
Tế độ thân thần, cố vị vi phục**.
Đệ tử Đạo gia hiện giờ, nhiều người phi phú tức quý, con cháu hoàng thất xuất gia cũng không ít.
Lời này của tiểu quan nhân nếu truyền vào đại nội, để Quan gia nghe được, nhất định sẽ bị chém đầu." Từ sau đám đông, một thiếu niên bước tới.
Người nọ mặc một bộ y phục "Bát đạt vựng cẩm***", hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, dường như rất thưởng thức hai cô gái đang đánh nhau trên nóc nhà.
(*Pháp phục dã: Người hầu pháp, gọi chung cho người truyền đạo thời bấy giờ.)
(**Tạm dịch: phục dã, phúc dã đều vì phục vụ cho lẽ phải, mang đến điềm lành và hạnh phúc.
Phù hộ cho bá tánh, nên được gọi là phục.)
(***Bát đạt vựng cẩm: là một loại gấm thổ cẩm phổ biến thời nhà Tống, hoa văn hình vuông, tròn, đa giác; gồm các màu chính như đỏ, đen, bi, vàng thể hiện phong thái trang trọng, khí phách.)
Bọn họ quay đầu nhìn lại thấy trang phục trên người hắn, thầm nghĩ: phi phú tức quý, chỉ sợ là nói bản thân hắn đi, lập tức ngậm miệng không dám nói gì thêm.
Thiếu niên chăm chú quan sát hai người phía trên, nhìn kỹ đạo cô một lúc lập tức hai mắt sáng ngời.
"Vị Khôn đạo này còn trẻ như vậy đã Đạt Động thật sao.
Nguyên thủy quan, hoặc là càng sâu!" Không khỏi nở nụ cười: "Phu miện giả, miễn dã, miễn lệ lập đức, miễn chư trần tai.
Quan giả quan dã, đức mỹ khả quan, vật sở chiêm đổ.
Cân giả khiết dã, liễm thúc khiết tịnh, thông thần minh dã*."
(*Tạm dịch: Người đội vương miện, thì khích lệ, động viên, che chở cho dân lành, tránh tạo tai ương cho thiên hạ.
Người đội mũ quan, thì phải có đức có mỹ, để người đời nhìn thấy mà noi theo.
Người đội khăn sạch sẽ, phong thái sạch sẽ liêm khiết, có thể giao tiếp với thần linh.)
Hoàng đế đương triều sùng Đạo, từng triệu kiến Đạo sĩ nổi tiếng khắp thiên hạ vào cung hỏi chuyện.
Hệ thống phân quyền của Đạo giáo hiện giờ có thể sánh ngang với đại nội, nhưng lại nhiều hơn một thứ, chính là lòng nhân từ!
Hiện giờ các Đạo sĩ nổi tiếng rất được Hoàng đế kính trọng, chỉ cần một câu cũng có thể tác động đến tâm tư Hoàng đế, thậm chí thay đổi triều chính.
Người vừa mở miệng phỉ báng nghe vậy không khỏi đỏ mặt, đọc được vài cuốn sách, hiểu được lời thiếu niên nói, liền không dám nhiều lời nữa.
Đối mặt với cô nương đuổi theo mình lên tận nóc nhà, Yến Cảnh cũng không nhượng bộ, ngược lại lấy phất trần trong tay làm vũ khí.
Ngói trên mái nhà khua vào nhau loảng xoảng, bởi vì không chịu nổi trọng lực của hai người mà vỡ nát.
Bụi đất bên trên rơi xuống đầy đất.
"Nếu chân nhân thật sự không để tâm, tại sao lại xuất hiện ở nơi này.
Nếu việc gì cũng không để trong lòng, sao biết rõ thư giả mà vẫn đi, không sợ có người cố ý hãm hại ngươi sao?"
Nhà Đường lấy Đạo giáo làm quốc giáo, từ xưa đến nay, tôn giáo và chính trị không tách rời, trong triều có người thích Đạo, đương nhiên cũng có người phản đối.
"Nhưng ngươi không thể vì sợ, mà đánh mất nhân tính bản thân!"
Nghe nàng nói, người bám riết theo sau đột nhiên thất thần.
Dưới chân ngói lưu li và kim long lợp trên nóc nhà cùng nhau trượt xuống.
Nơi các nàng đang đứng là cực Nam Phong Nhạc Lâu, bên dưới là dòng sông Biện Hà vắt ngang thành Đông Kinh.
Bộ váy mặc trên người khiến Cố thị bó tay bó chân.
Lúc trước ở trong phòng đối diện với một Yến Cảnh ôn nhu nàng còn có thể đối phó, hiện giờ thật sự ra tay, Yến Cảnh còn thay đổi một loại chiêu thức nàng chưa bao giờ gặp.
Người loạn, chiêu thức loạn, tâm nàng cũng theo câu nói vừa rồi mà loạn lên.
Một chân vừa đặt lên mái ngói, lực chưởng từ lòng bàn tay lại khiến trọng tâm nàng ngã ra sau.
Ngói lưu li rơi xuống cành cây bên dưới vỡ thành nhiều mảnh, thình thịch rơi vào sông Biện Hà.
Người lái đó nghe tiếng, giật mình ngẩng đầu giơ tay lên, vốn là muốn mở miệng mắng vài câu, nhưng vừa thấy hai bóng người lướt qua, liền ngậm miệng lại, nuốt ngược vào trong, ngay cả ngón tay vừa giơ ra cũng rụt về.
"Người tập võ kị nhất là phân tâm trong lúc so chiêu!"
Khoảnh khắc ngã xuống từ nóc nhà, sức lực Cố thị hầu như đã cạn kiệt, đôi tay không hề giãy giụa, mặt mày cũng không có chút sợ hãi.
Giống như rơi vào vực sâu, khiến nàng thậm chí không nghĩ tới việc vùng vẫy.
Dưới sức nặng của trọng lực cành cây bị bẻ gãy cắt vào xiêm y, làm rách một miếng vải nhỏ trên váy nàng.
Xuyên qua vết rách, làn da tuyết trắng bên dưới cũng hiện lên một vệt đỏ tươi chói mắt.
Đối với người bay tới chặn ngang bế nàng lên, Cố thị không hề ngạc nhiên, đưa tầm mắt tuyệt vọng nhìn mặt sông Biện Hà, nói: "Ngươi cố ý."
Yến Cảnh không phủ nhận.
"Có vẻ là ta đã quá đáng." Chỉ là một chưởng nhẹ nhàng kia, nàng đã không chịu nổi.
Không biết là do thân hình mảnh mai, hay là vì thất thần trong lúc so chiêu.
Nương theo làn gió, điểm lên mặt sông lướt qua hai con thuyền đang đậu, nhẹ nhàng đáp lên một chiếc thuyền chở khách tương đối lớn, trên thuyền chỉ có một ông lão đang cười híp mắt cầm lái.
Nàng ném một thỏi vàng cho ông lão cầm lái: "Con thuyền này..."
"Ha ha, lão hiểu, chân nhân ngài cứ việc yên tâm, phòng trong thuyền này kín mít, người bên ngoài không thể thấy được bên trong!" Dứt lời liền cầm thỏi vàng nhảy sang một thuyền khác.
"Lão bá, chúng ta không phải..."
Trên con thuyền bên cạnh, chủ thuyền liên tục xua tay với ông lão cầm lái vừa rồi: "Đi đi đi, Trương lão nhân ông tiếp được mấy vị khách quý, còn nhảy sang thuyền của ta làm chi?"
"Đừng nói vậy chứ!" Ông lão cầm lái móc ra ít bạc vụn.
"Ông lúc nào cũng keo kiệt, thế nào, đưa ta đi một đoạn được chưa?"
Thấy bạc, chủ thuyền mới đảo tròng mắt đồng ý, chống sào đưa con thuyền ra xa.
Yến Cảnh rất là bất đắc dĩ, bế nàng vào trong, vết máu đã nhiễm đen đạo bào xanh của nàng.
"Một năm không gặp, võ công của Cố cô nương lại tiến bộ không ít."
"Nhưng so với ngươi, vẫn kém hơn một chút." Rõ ràng, võ công của Yến Cảnh đã lợi hại hơn một năm trước rất nhiều.
Ngạc nhiên vì thiên phú của nàng, cũng hổ thẹn vì không bằng người.
Yến Cảnh khẽ cong môi, lấy một chiếc bình nhỏ trong lòng ra sau đó cởi áo ngoài, thuận tay khoác lên người nàng.
"May mà ta còn giữ lại ít thuốc."
Đối với việc Yến Cảnh cứu mình vừa rồi Cố thị không cho là đúng, ngược lại nàng cảm thấy ngạc nhiên vì hành động nhỏ này.
"Ta nghe nói người Đạo gia các ngươi mặc y phục còn cầu kỳ hơn cả quan viên trong triều.
"
(*Đây là những quy tắc mà người Đạo gia phải tuân theo, tạm dịch theo hiểu biết của người dịch truyện.)
Nghe vậy Yến Cảnh cúi đầu không đáp.
Gió trên sông Biện Hà thổi qua, nước dưới thuyền thong thả chảy xuôi.
Đổ một ít thuốc bột ra khỏi bình, cũng không hỏi người trước mặt có đồng ý hay không liền giúp nàng bôi lên.
"Ngươi cũng không phải nữ tử chốn phong trần, hà cớ gì phải ở lại nơi kia?"
Trên đùi đã bị trầy da, nàng biết dù thuốc tốt thế nào, lúc bôi lên cũng sẽ cực kỳ rát.
Lúc nhỏ bị thương không ít, vết thương thế nào bị đau ra sau nàng đều biết rõ, nhưng kỳ lạ là, người nọ liên tục bôi thuốc, mà nàng lại không cảm nhận được chút đau đớn nào.
Cố thị nhìn người nọ ôn nhu tỉ mỉ bôi thuốc cho mình, chợt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười một tiếng: "Không phải ở lại vì ai."
"Vậy ngươi..."
"Ta từ nơi không một ngọn cỏ, trải qua mấy phen sống chết mới được rước về Đông Kinh, đã sớm nhìn thấu bộ mặt ghê tởm đằng sau bọn người quyền quý ở Đông Kinh này.
Kiếm của Cố thị kinh diễm cỡ nào, cũng chỉ là thứ đồ chơi trong mắt bọn họ.
Chẳng phải đào kép và xướng kĩ địa vị thấp hèn nhất sao, ta thích làm bọn người tự xưng là cao quý kia phải khom lưng uốn gối trước mặt người thân phận thấp kém như ta."
Yến Cảnh thu tay về, nội lực trong tay cũng chậm rãi tan đi, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn nàng.
Dưới hàng mi quyến rũ, có giấu ngạo cốt.
"Hóa ra đóa hoa Cố thị như cô, cũng có gai."
Cố thị nhìn nàng không nói lời nào.
Yến Cảnh lại nói: "Cô nương nhu tình như nước, một khi hung ác lên cũng có thể như lang như hổ!" Nhìn ánh mắt đảo loạn của nàng, rõ ràng là một đóa hoa xinh đẹp, hái xuống chẳng phải đáng tiếc.
"Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi.
Đôi xuất vu ngạn, lưu tất thoan chi.
Hành cao vu nhân, chúng tất phi chi*."
(*Tạm dịch: Cây cao vượt rừng sẽ bị gió quật đổ.
Chim bay vượt đàn sẽ bị bắn.
Một người quá xuất chúng, người khác ắt sẽ sinh lời đàm tiếu, dị nghị.)
"Võ công quá cao cũng không phải chuyện tốt.
Ta là người xuất gia, còn vài vị sư tôn ở trên, kẻ xấu không dám làm gì.
Cho nên vừa rồi nhìn như ta dùng toàn lực, nhưng vẫn là nhân lúc ngươi chưa chuẩn bị mà ra tay."
Cố thị biết võ công của mình không bằng nàng, lại tò mò hỏi: "Vừa rồi ngươi dùng chiêu thức gì, trong tay không có kiếm lại tựa như có kiếm, vừa nhu vừa cương?"
"Đệ tử trong môn phái ta hầu hết đều dùng kiếm, nhưng hiện giờ thiên hạ thái bình, không vào giang hồ, cầm kiếm có vẻ không ổn, nên ta dùng phất trần vừa làm pháp khí, vừa làm như kiếm."
"Ngoại trừ ngươi, ta chưa từng đánh nhau với đệ tử nào của Trường Xuân quan, nhưng trước đây sư phụ ngươi là đệ tử Phù Diêu Tử, kiếm pháp đệ tử Hoa Sơn ta từng nhìn thấy, cũng không giống với chiêu thức ngươi vừa sử dụng..."
"Sách Tam Hoàng kinh có viết: Giữa trời và người có 36 động thiên, ta dùng chính là động thứ bảy."
"Vương Công kiếm pháp!" Cố thị sững sốt.
"Sư đệ Nam du hành y, tế thế an dân, ta cũng đến Nga Mi ở đất Thục một năm.
Võ công của ta không được xem là thượng thừa, chỉ là có chút thành tựu về khinh công."
"Thượng thừa của chân nhân, ý là chỉ gần thành tiên như Phù Diêu Tử sao!"
Yến Cảnh nhắm mắt, ngồi xuống điều khí, chậm rãi nói: "Đánh cũng đã đánh, chuyện xưa ta cũng đã nghe, nên nói rồi chứ?"
Cố thị ngẩng đầu nhìn người cắn chặt không buông trước mặt, xoay tròn mắt nói: "Chỉ mới một năm, chẳng lẽ chân nhân đã quên năm rồi chúng ta từng đánh nhau trên gác kia, ngài tặng tín vật cho ta, còn giúp Tứ Lang bắt mạch sao?"
"Một thoáng kinh hồng, cô nương thiên nhân chi tư, bần đạo không dám quên."
Cố thị còn tưởng nàng hiểu ra, vui mừng muốn giải thích: "Vậy..."
"Nếu thật sự là chuyện nhỏ không tốn sức gì tuyệt sẽ không khiến một người tâm sâu tựa biển tự mình dấn thân vào hang hổ.
Thế cục triều đình hiện giờ, Đinh gia, Thẩm gia, Tào gia." Yến Cảnh thong dong cười nói: "Đừng xem bần đạo là người xuất gia mà cho rằng ta thật sự ngăn cách với thế gian, không màng thế sự."
"Ta chưa bao giờ nói vậy.
Trường Xuân quan có thể trụ được lâu như vậy, lại còn được thiên tử hai triều coi trọng, chân nhân còn trẻ cũng đã nổi danh, tất nhiên không tầm thường.
Nếu chân nhân nguyện ý, nói không chừng sau này lại nhiều thêm một nữ tướng quân, nữ thừa tướng!"
Nữ thừa tướng, nữ tướng quân, chẳng qua là lời nói đùa của Cố thị, nhưng tác động quân vương, can thiệp thiên hạ có lẽ là sự thật.
"Công danh lợi lộc, thật sự tốt đến vậy sao?"
Cố thị bị câu hỏi này làm cho sững sờ, cười khan một tiếng, nói: "Đúng vậy, công danh lợi lộc có gì tốt chứ."
Người trước mắt đột nhiên tiều tụy, ánh mắt ngông cuồng vừa rồi cũng ảm đạm vài phần.
Trái tim nàng vì vậy mà đập lệch đi một nhịp vô thức vươn tay, nhưng vừa vươn ra được một nửa lại bị lý trí trong lòng ngăn lại, lại rút trở về.
"Ngươi không muốn nói thì thôi vậy, không làm khó ngươi."
"Cứu, không có lý do, chẳng qua là tình nguyện!"
Nàng buông tay không tiếp tục ép hỏi, lúc này Cố thị lại chủ động nói ra.
"Tình nguyện?"
"Nàng tình nguyện thì ta cũng tình nguyện!"
"Chí Trùng chân nhân ở Nguyên Khánh quan, chân nhân hẳn là quen biết."
Yến Cảnh gật đầu: "Nàng là đệ tử của sư thúc ta, cũng là Tam công chúa của Đại Tống..." Chợt hiểu ra: "Đinh Thiệu Đức là vì Tam công chúa sao?" Sư đệ thành hôn với Huệ Ninh công chúa nàng không ngạc nhiên, nhưng lại không ngờ Đinh Thiệu Đức cũng sẽ trở thành phò mã.
Yến Cảnh chăm chú nhìn Cố thị, nhíu mày nói: "Quả nhiên, trong lòng nàng có người khác!"
Thấy Cố thị không trả lời, nàng dường như lại hiểu thêm về con người Đinh Thiệu Đức, đồng thời cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng: "Ta biết...!nên khuyên ngươi như thế nào đây."
"Hắn nhập sĩ trở thành hoàng tế, bị cuốn vào cuộc chiến trong triều, trận chiến này nguy hiểm hơn cả trạch đấu.
Đối với người trọng tình bảo vệ bản thân đã là khó, nhưng ta không lo cho hắn, ngược lại là ngươi..." Yến Cảnh nhìn Cố thị, ánh mắt nàng chưa bao giờ rời khỏi Cố thị.
"Hy vọng sau này, ta và ngươi sẽ không trở thành kẻ thù của nhau!"
"Nếu thật sự có một ngày phải rút kiếm đối mặt, ngươi sẽ vì sư đệ mình mà giết ra sao?"
"Sẽ không."
Cố thị trừng nàng: "Còn tưởng ngươi sẽ nói...!Người xuất gia không sát sinh chứ!"
Vài ngày sau.
Trương Khánh đã trở lại Đông Kinh.
Thành Đông Kinh, phủ Huệ Quốc công chủ.
"Đinh Thiệu Văn bị Ngự Sử Đài buộc tội, đã bị bãi chức Điện tiền Đô chỉ huy sứ.
Lại Bộ và Đồng bình chương sự Vương Đán cùng dâng tấu tiến cử Vương Di Vĩnh, Quan gia vốn muốn Vương Di Vĩnh nhậm chức Xu mật sử, nên không đồng ý, hiện giờ chức Đô chỉ huy sứ vẫn còn bỏ trống."
"Quan gia còn bí mật triệu quan viên Tông Chính Tự và vài vị tể chấp, chính là muốn bàn chuyện phò mã mất tích."
"Đã lâu như vậy cũng không có tin tức gì, sợ là Tông Chính Tự muốn lập chiếu.
Triều đình chưa công bố tin này ra ngoài, nhưng không biết từ đâu truyền ra lời đồn phò mã chìm mất xác.
Hiện giờ mọi người đều đang truyền nhau lời đồn này, Thánh nhân cầu Quan gia hoãn công bố tin này, muốn bảo toàn danh dự cho cô nương.
Hiện giờ tin này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Đông Kinh, nếu phò mã có thể trở về, lời đồn tự nhiên biến mất, nhưng..."
"Quan gia kéo thần lại hỏi, muốn xem ý cô nương thế nào."
"Lại chờ đi, hiện giờ, ngay cả ta cũng không biết nàng đang ở đâu!"
Trương Khánh sững sốt, mấy vạn quân lính tìm bao nhiêu ngày cũng không có kết quả, ban đầu còn tưởng cô nương gọi hắn về là nghĩ thông suốt: "Ý cô nương là..."
"Trong lòng ngươi hiểu là được."
Trương Khánh cúi đầu: "Còn có một việc."
"Nói."
"Hôm qua, Nhị Lang Thương vương phủ bị bệnh, Hàn lâm y quan viện đã liên tiếp điều vài người qua đó."
"Nhị Lang? Không phải Triệu Duẫn Hoài sắp thành hôn sao?"
"Vâng, chỉ âm thầm phái thái y qua đó, tuyên bố với bên ngoài là Tam Lang bị cảm.
Thương vương phủ đã phong tỏa tin này, thậm chí trong triều cũng rất ít người biết."
- - Hết chương 104 --.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...