--------
Gia Cát Dư làm đơn giản như vậy là vì thời gian một tuần tới, trong trường có một số việc nên ông bận, cần phải về. Nhưng ông biết rõ, nếu trong thời gian một tuần đó, ông không tới dạy Trần Lê, chút khoảng cách khó khăn lắm mới rút ngắn được với cậu sẽ biến mất, việc mà ông làm trong khoảng thời gian này sẽ phí công nhọc sức.
Mà để Ngụy Sâm tới Q Đại dạy học thay, với độ lo lắng của y dành cho Trần Lê, chắc chắn sẽ dẫn Trần Lê tới Q Đại, đúng lúc ông có phòng vẽ ở Q Đại, ông có thể thừa lúc rảnh rỗi tới tiếp xúc với Trần Lê.
Có thể nói, Gia Cát Dư hao tốn rất nhiều tâm tư trên người Trần Lê, bỏ biết bao công sức.
Gia Cát Dư cũng nói nguyên nhân cho Ngụy Sâm, lần này Ngụy Sâm không có phản ứng gì cả, không đồng ý cũng không từ chối, tiếp tục theo dõi biến động của thị trường chứng khoán, nhưng Gia Cát Dư biết, lười ông vừa nói Ngụy Sâm nghe hết, cho nên ông cũng chẳng thuyết phục Ngụy Sâm nữa.
Tiết trời đã dần bước vào mùa thu, nhưng nắng cuối hè vẫn mãnh liệt như cũ, nhiệt độ không hề vì mùa hè trôi đi mà giảm xuống, đến chạng vạng tối, dường như có một cơn giông tố muốn ập tới, thời tiết âm trầm đáng sợ, cả thế giới như là đang chìm vào một cái bình vậy, oi bức, cứ có cảm giác có một lớp mồ hôi bám vào trên da, cả người không thoải mái.
Giờ tan sở của tập đoàn Trường Phong vừa tới, một tiếng sấm nổ vang nơi chân trời, trong chớp mắt, bầu trời tựa như là bị thủng một lỗ, mưa to trút xuống, cả thế giới bị bao phủ bên trong lớp màn mưa dày đặc, không còn thấy rõ mọi thứ nữa.
Ngụy Sâm lái xe ra khỏi tầng ngầm của cao ốc Trường Phong, lúc chui vào màn mưa, cửa sổ xe đóng chặt ngăn cách tiếng mưa rơi tầm tả bên ngoài, nhưng sấm sét phía chân trời lại khiến thế giới này chớp tắt, có hơi đáng sợ.
Trời mưa to gặp giờ cao điểm, khiến xe trên đường xếp thành một hàng dài như rồng, lâu thật lâu mới xe dịch một chút lên trước.
Trần Lê an tĩnh ngồi ở vị trí ghế phụ, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trên mặt có hơi ngốc ngốc, cũng không biết đang nghĩ gì.
Ngụy Sâm một tay lái xe, một tay nắm lấy tay Trần Lê, nhéo nhéo tựa như an ủi, mặc dù y biết Trần Lê không sợ trời mưa giông nhưng thời tiết như thế này, Trần Lê ở ngay cạnh y, cho Trần Lê cảm giác không cô đơn đến thế.
Ô tô như là ốc sên, chậm rãi di nhích về trước bên trong đám xe rồng, lộ trình bình thường nửa giờ, trong cơn mưa lớn như thế này kéo dài gấp ba, cũng không biết có phải ông trời cố ý đùa bỡn hay không mà chờ đến khi Ngụy Sâm và Trần Lê về đến nhà thì cơn mưa này liền ngừng, nói dừng là dừng, không hề nhỏ thêm một giọt nào nữa.
"Đêm nay muốn ăn cái gì?" Ngụy Sâm thả cặp công văn xuống, vẻ mặt dịu dàng hỏi cậu.
Trần Lê lắc đầu, cầm lấy một cuốn sách chưa xem xong hôm qua đặt trên bàn trà lên, tiếp tục đọc chăm chú, ý là ăn gì cũng được.
Ngụy Sâm đi vào bếp, cầm tạp dề màu lam treo trên tường xuống, một giây trước vẫn là dáng vẻ tinh anh, sau khi mặc tạp dề vào thì chính là dáng vẻ người đàn ông trong gia đình, tương phản trước sau cực lớn.
Ngụy Sâm mở tủ lạnh ra xem nguyên liệu nấu ăn bên trong, nghĩ tối nay phải làm món gì, chờ nghiên cứu xong món ngon trong đầu rồi thì y lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra.
Lúc này, Trần Lê đang đứng ở cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm Ngụy Sâm không chớp mắt, Ngụy Sâm thấy thế, hỏi: "Có phải là đói bụng rồi không?"
Trần Lê gật gật đầu, bụng cũng phối hợp với cậu phát ra tiếng sôi ùng ục, đói bụng thật.
Giọng Ngụy Sâm kèm theo ý cười, nói: "Ở đây nhiều khói, em ra bên ngoài đi, chắc nửa tiếng nữa là có cơm ăn." Nói xong liền xoay người cầm nguyên liệu nấu ăn sang bồn nước để rửa.
Trần Lê không đi, dựa vào cạnh cửa nhìn Ngụy Sâm nấu cơm.
Rửa rau, thái thịt, cho dầu vào, đảo qua, xào xốc, động tác Ngụy Sâm gọn gàng, nhìn thấy liền biết đã quen tay, không bao lâu sau bên trong bếp đã dậy mùi thức ăn, nhưng có ai mà lại nghĩ tới, chính là người điêu luyện quen việc bếp như thế, mấy tháng trước chỉ biết làm mỗi món mỡ hành đơn giản nhất? Đến cả chính Ngụy Sâm cũng không ngờ, có ngày y sẽ rửa tay nấu canh, ai cũng vui mừng.
Lúc Ngụy Sâm và Trần Lê vừa tới Đế Đô, Ngụy Sâm luôn dẫn Trần Lê ra tiệm ăn, nhưng cho dù có là nhà hàng cao cấp đi chăng nữa thì vẫn cứ là nặng dầu nặng muối, ăn lần một lần hai còn đỡ chứ ngày nào cũng ăn bên ngoài sẽ không tốt. Thế là Ngụy Sâm liền có suy nghĩ sắn tay áo xuống bếp.
Bắt đầu từ rửa rau, Ngụy Sâm từng bước học theo video, món gì nên rửa như thế nào, nguyên liệu nào phải nấu như nào mới có thể đảm bảo được hương vị vốn có của nó, đến một chi tiết nhỏ mà Ngụy Sâm cũng không tha.
Người thông minh học thứ gì cũng nhanh, huống chi người thông minh mà còn cố tình học, không đầy nửa tháng, Ngụy Sâm đã có thể chuẩn bị một bàn thức ăn một cách nhẹ nhàng, mặc dù vẫn chưa đạt tới trình độ đầy đủ sắc hương vị nhưng cũng đạt tới mức ăn bình thường.
Trong quá trình Ngụy Sâm học nấu ăn, Trần Lê quả là cho Ngụy Sâm thể diện, mặc kệ là lúc vừa mới bắt đầu, trường hợp Ngụy Sâm cho ít hoặc nhiều gia vị hoặc là sau khi y học thành như hiện tại, Trần Lê đều ăn hết tất cả những thứ mà Ngụy Sâm nấu, sau đó dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn y, như là đang khích lệ Ngụy Sâm.
Có Trần Lê cổ vũ, Ngụy Sâm tự nhiên càng có thêm động lực, thế là mỗi ngày đề thay đổi cách nấu ăn xong đưa cho cậu ăn. Mà Trần Lê dưới những lần đút ăn như thế của Ngụy Sâm, thể trọng tự nhiên tăng, mặc dù trông vẫn gầy gò yếu ớt, cũng được coi như là thoát khỏi bộ dáng da bọc xương mà lần đầu y vauwf gặp cậu, ban đêm lúc Ngụy Sâm ôm Trần Lê ngủ, cũng nhịn không được mà cảm thán thịt trên người cậu đã dư ra nhiều rồi.
Trở lại chuyện chính, nửa giờ sau, Ngụy Sâm đã làm xong ba món mặn một canh, không phong phú mấy nhưng để hai người ăn thì dư dả.
Trần Lê vốn đã đói bụng, nhìn thấy đồ ăn trên bàn liền nhanh chóng chạy đi rửa tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế, chờ Ngụy Sâm cầm chén đũa ra, trong lúc đó, ánh mắt của cậu không dời khỏi bàn thức ăn một tí nào.
Ngụy Sâm lấy chén đũa dọn ra trước mặt Trần Lê xong, thấy dáng vẻ nhu thuận của cậu liền không nhịn được đưa tay vuốt vuốt tóc cậu, "Lê Lê, ăn đi."
Đương nhiên Trần Lê sẽ không khách khí với Ngụy Sâm nhưng vẫn chờ y ngồi xuống rồi thì cậu mới nhúch nhích.
Trước mặt Ngụy Sâm, Trần Lê có trạng thái thả lỏng nhất, có đôi khi trong lòng nghĩ thế nào thì sẽ lập tức biếu hiện ngay lên trên mặt, lúc này cậu ăn đến nỗi đôi mắt to híp lại, có thể thấy được là thỏa mãn đến cỡ nào.
Có Trần Lê ăn cơm thỏa mãn thì chính Ngụy Sâm cũng ăn liên tục, chờ hơn hai mươi phút sau, ba món mặn một món canh cũng chỉ còn lại mỗi chiếc đĩa sáng bóng, toàn bộ đã bị hai người tiêu diệt sạch sẽ.
Trần Lê vỗ cái bụng hơi nhô lên, vẻ mặt đơ đơ tựa lưng vào lưng ghế, mắt híp lại, cũng không biết đang nghĩ gì.
Ngụy Sâm không vội dọn bát đĩa, ngồi cạnh Trần Lê vươn tay sờ bụng cậu, cái bụng có hơi căng lên, hiển nhiên là do ăn quá no. Ngụy Sâm đứng lên, đi tới ngăn tủ cạnh đó lấy hòm thuốc ra, lấy vài viên thuốc tiêu thực, tự tay đút vào miệng Trần Lê.
Từ khi Ngụy Sâm bắt đầu xuống bếp tới giờ, thuốc tiêu thực lúc nào cũng có mặt ở trong nhà, kiểu gì Trần Lê cũng sẽ không cẩn thận mà ăn quá no.
Mưa bên ngoài đã ngừng, sau cơn mưa, trong không khí mang theo hơi lạnh và mùi tanh của bùn đất, Ngụy Sâm định dẫn Trần Lê đi dạo công viên bên dưới một chút để tiêu cơm.
Tất nhiên Trần Lê sẽ không từ chối yêu cầu của Ngụy Sâm, chỉ đành bị y kéo xuống lầu.
Trận mưa này cuốn đi hết sự oi bức mà cái nắng cuối hạ mang tới, gió đêm còn kèm theo cả chút hơi lạnh.
Hiện tại cũng chính là thời gian tản bộ sau giờ cơm tối, trên con đường đá cuội nhỏ ở công viên thỉnh thoảng truyền tới tiếng vui cười của người một nhà, lại có mấy em bé đùa giỡn đuổi bắt nhau ở phía trước, trên mặt cười còn nét hồn nhiên ngây thơ, sau một ngày bận rộn, dưới bóng đêm nhàn nhạt, hơi có cảm giác năm tháng yên bình.
Ngụy Sâm nắm tay Trần Lê dạo bước trên con đường đá cuội, vì mỗi sáng sớm họ đều có thói quen chạy bộ nên các bác gái và mọi người trong công viên cũng quen họ, lúc này nhìn thấy hai người liền thân thiết chào hỏi nhau, dù hai người họ có thân phận vợ chồng đồng tính thì cũng không mang tới sự ngăn cách với họ.
Ngụy Sâm chào hỏi lại với mấy cô thím, dù cho trên mặt không có cảm xúc gì nhưng sự chân thành trong mắt y họ vẫn cảm nhận được.
"Lê Lê, em muốn đi không?" Ngụy Sâm hỏi, sau đó lại nói thêm một câu ngoài lề, "Dưới tình huống không cân nhắc tới anh."
Bước chân Trần Lê hơi chậm lại, không trả lời.
Làm sao có thể không cân nhắc Ngụy Sâm, trong lòng của cậu, Ngụy Sâm mới là quan trọng nhất, không cân nhắc tới Ngụy Sâm vậy cậu không càn suy tính điều gì cả.
Ngụy Sâm thấy Trần Lê không trả lời, liền đổi vấn đề, "Lê Lê, em cảm thấy Gia Cát Dư thế nào?"
Lần này Trần Lê hoàn toàn dừng lại, cậu cố chấp bất động đứng đấy, cúi đầu, cũng cố ý không nhìn tới Ngụy Sâm, trông có vẻ nhưu là đang dỗi y.
Lập tức Ngụy Sâm liền biết ý của Trần Lê, đoán chừng là Trần Lê cảm thấy y đang thương lượng việc để cậu đi học, bởi vì Trần Lê biết rõ, một khi mình đi học thì sẽ phải tách ra khỏi Ngụy Sâm, cho nên mới kháng cự như vậy.
"Lê Lê, anh tôn trọng ý kiến của em, anh sẽ không bắt ép em là việc gì cả, nhưng nếu em có việc mình thích làm thì nhất định em đừng kiềm chế sự yêu thích của em, anh không muốn sau này anh với em sẽ có kết quả như thế." Ngụy Sâm đưa tay nắm lấy hai tay Trần Lê.
Trần Lê vẫn cố chấp quay đầu đi, không có bất kì phản ứng gì, tựa như là một đứa bé giẫn dỗi với người giám hộ.
Ngụy Sâm thấy Trần Lê kháng cự như thế, cũng không tiếp tục đề tài này, đưa tay kéo vai Trần Lê, lẳng lặng đi chung với cậu trên con đường nhỏ, cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, trăng sao tô điểm bầu trời, Ngụy Sâm mới nắm tay Trần Lê, im lặng đi về nhà.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Trần Lê không hề nhìn tới Ngụy Sâm.
Thị: Lâu rồi tui không cập nhật lên Wattpad, ko biết mn có còn nhớ tới tên tui ko nữa:<
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...