--------
Mặc dù một giây trước Gia Cát Phong còn than thở giận dỗi với Gia Cát Dư nhưng nếu đụng tới chuyện của Gia Cát Dư thì ông lại lo lắng hơn bất cứ ai hết, gọi điện thoại cho Ngụy Sâm mà giọng lại gấp gáp như thế thì rất dễ nhận ra.
Dưới giọng điệu vội vàng như thế, Ngụy Sâm còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì lớn, chân vừa mới bước tới sàn của văn phòng liền quay người dẫn Trần Lê đi tới văn phòng tổng giám đốc.
Trong văn phòng, Gia Cát Dư ngồi trên sô pha lại như ngồi bàn chông, ông muốn làm ra vẻ khoan dung nhưng chờ tới lúc nhìn thấy Trần Lê thật thì tư thái gì cũng biến mất, nếu không phải còn nhớ rõ Trần Lê sợ người lạ thì không chừng ông đã xông lên.
Nhưng dù vậy, ánh mắt Gia Cát Dư nhìn Trần Lê cũng rất nóng bỏng, chắc chừng là tâm tư khát khao tìm kiếm nhân tài khó mà che giấu được.
Ánh mắt quá mạnh mẽ như vậy khiến Trần Lê bị nhìn chằm chằm có hơi sợ hãi, núp ở sau lưng Ngụy Sâm, để y làm hàng rào kiên cố của riêng mình.
Lúc nhìn thấy Gia Cát Dư trong văn phòng của Gia Cát Phong, thật ra Ngụy Sâm không hề có cái gọi là ngoài ý muốn, dù sao hai người giống đến như vậy, không kể tới ngũ quan hay tên thì Ngụy Sâm đã đoán được trước đó từ lâu, lúc này tất nhiên là đứng im không nhúc nhích chờ Gia Cát Dư nói ra mục đích của ông.
"Tổng thanh tra Ngụy, ban nãy gọi cậu lên cũng chẳng có gì quan trọng cả, là do người nhà của tôi muốn gặp bạn trai nhà cậu một lần." Gia Cát Phong đi lên nói: "Người nhà của tôi là giáo sư đại học mỹ thuật Q, anh ấy rất tán thưởng bạn trai nhà cậu nên hi vọng có thể nói chuyện về mặt vẽ tranh với bạn trai cậu."
"Cái gì mà không quan trọng cơ chứ!" Gia Cát Dư nghe được mấy chữ không quan trọng thì giãy nảy lên theo bản năng, nhưng lại bị Gia Cát Phong trừng cho một cái, thời khắc mấu chốt anh đừng có mà phát điên! Gia Cát Dư mới dùng dằng ngậm miệng lại.
"Tổng thanh tra Ngụy, người nhà của tôi có trình độ vô cùng cao về phương diện mỹ thuật, không phải là tôi khen người nhà mình, nếu cậu muốn làm rõ lời tôi thì có thể lên mạng tra để chứng minh lời tôi vừa nói." Để Gia Cát Dư an tĩnh ở một bên đợi, Gia Cát Phong tiếp tục thuyết phục Ngụy Sâm.
"Tôi đã từng gặp anh nhà chú rồi." Ngụy Sâm nắm chặt tay Trần Lê, thản nhiên nói, danh thiếp của Gia Cát Dư y còn giữ trong tay.
"Đúng đúng đúng, chúng tôi đã từng gặp nhau rồi." Gia Cát Dư lập tức gật đầu, sau đó tiến tới trước mặt Ngụy Sâm: "Mà không chỉ gặp một lần, lần ấy tôi cũng thấy hai người trong Tùy Tâm Sở Dục."
Ngụy Sâm thế mà không biết lúc ở Tùy Tâm Sở Dục cũng có mặt Gia Cát Dư ở đó, y nhìn Gia Cát Dư, trong mắt không có bất kì cảm xúc gì, "Không phải Gia Cát tiên sinh hy vọng chúng tôi tự mình đi tìm ông sao?" nếu không thì lúc trước sẽ không chỉ để lại danh thiếp mà không nói lời nào.
Tâm tư bị Ngụy Sâm chọc thủng, Gia Cát Dư nóng mặt.
Nghệ thuật gia luôn có cao ngạo của nghệ thuật gia, lần đầu ông thấy tác phẩm của Trần Lê liền quyết định muốn nhận cậu làm học trò, chỉ là ông không nói rõ mà chỉ đưa danh thiếp của mình cho Ngụy Sâm, ông nghĩ là sau khi Ngụy Sâm biết ông là ai thì chắc chắn sẽ liên lạc với ông để bàn chuyện của Trần Lê.
Dù sao ông cũng là bậc thầy mà bậc thầy thì làm sao có thể vội vàng muốn người ta trở thành học trò của mình cơ chứ? Chẳng lẽ không phải là người khác chạy tới trước mặt ông bái sư sao?
Kết quả là, qua lâu như vậy rồi mà Ngụy Sâm không gọi cho ông một cuộc, giống như chuyện này chưa từng xảy ra, cuối cùng vẫn là ông không chịu nổi, mất công sức tìm kiếm, lúc này mới tìm được người.
Gia Cát Phong chỉ sau vài câu ngắn ngủi đã đoán được diễn biến của sự việc giữa Ngụy Sâm và Gia Cát Dư, ông nhìn về phía Gia Cát Dư, có chút hận sắt không thành thép. Thầm nghĩ: Anh nói anh đấy, coi trọng một nhân tài mà không ra tay cướp lẹ, anh còn kiêu cái gì mà kiêu? Cũng còn may là bây giờ, trước mặt Trần Lê còn chưa xuất hiện người khác, nếu có thì bị đã bị người ta nhanh chân lên trước, Gia Cát Dư anh chỉ còn nước mà ôm chăn khóc!
Mặc dù trong lòng ghét bỏ cách của Gia Cát Dư, nhưng ngoài mặt Gia Cát Phong vẫn rất bảo vệ Gia Cát Dư, ông đi tới trước mặt Ngụy Sâm, nói lời sâu thâm: "Ngụy Sâm à, anh trai tôi một lòng hướng về nghệ thuật, bây giờ tới tuổi này, về phương diện đối nhân xử thế quả thật có chút thiếu sót, nhưng tôi cam đoan với cậu, bạn trai nhỏ của cậu một khi được anh ấy nhận làm học trò, sau này về mặt nghệ thuật sẽ ưu việt hơn. Hơn nữa anh ấy cũng không có ưu điểm gì, ưu điểm duy nhất chính là bao che khuyết điểm, đến lúc đó nhất định sẽ tạo ra một môi trường an toàn nhất cho bạn trai nhỏ của cậu, sẽ không làm cậu ấy bị tổn thương."
Gia Cát Dư lúc này không còn dỗi Gia Cát Phong nữa, ông nhìn Ngụy Sâm, vẻ mặt chân thành. Trần Lê thực sự là một hạt giống tốt, ông thực sự không muốn cây giống tốt này bị chôn vùi như vậy.
Ngụy Sâm không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, y liếc nhìn Trần Lê đang nấp sau mình, nói: "Tôi tôn trọng ý kiến của Lê Lê, nghe em ấy." Đây là chuyện của Lê Lê, y hy vọng chính Lê Lê có thể lựa chọn.
"Chắc chắn rồi, tất cả đều lấy ý của cậu ấy làm chủ." Gia Cát Dư gật đầu đồng ý, nếu Trần Lê không muốn thì ông cũng không muốn gây khó dễ, dù sao dưa hái xanh không ngọt, đến lúc đó chỉ tiếc cho một hạt giống tốt như vậy.
Sau khi đạt được sự đồng thuận, Ngụy Sâm cũng không ở lại văn phòng Gia Cát Phong lâu, dẫn Trần Lê trở về phòng làm việc của mình.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Gia Cát Phong và Gia Cát Dư lại hòa hợp hiếm có, rất bình thản thảo luận về chuyện tình cảm của Trần Lê và Ngụy Sâm.
"Gia Cát Phong à, cấp dưới của chú ngoại trừ không có cảm xúc gì ra thì người vẫn không tồi." Gia Cát Dư cảm thán, bây giờ người một lòng vì nửa kia mà suy nghĩ càng ngày càng ít, ông có thể nhìn ra, người trẻ tuổi tên Ngụy Sâm này, là thật lòng nghĩ cho Trần Lê.
"Không tồi, nhưng lại là một hạt mè thùi lùi hố người ta!" Gia Cát Phong nhịn không được cảm thán.
Quả thật cậu này tối dạ thật, rõ ràng nhìn thấu suy nghĩ của ông, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài một chút gì, thật sự làm cho tình huống trông vô cùng cam go, sau khi khiến ông đứng ngồi không yên, thì phản kích một cú động trời, chơi trái tim của ông làm kế phạt!
Trong chuyện của Trần Lê cũng vậy, đừng tưởng rằng Gia Cát Phong ông không nhìn ra, Ngụy Sâm cũng hy vọng Trần Lê có một thầy giáo về phương diện mỹ thuật, nhưng y lại có thể kiên trì nhẫn nhịn, không chủ động liên lạc với Gia Cát Dư, để Gia Cát Dư đi tìm y. Vừa kiểm tra được mức độ coi trọng của Gia Cát Dư đối với Trần Lê, vừa có thể nắm được quyền chủ động, mưu cầu nhiều phúc lợi hơn hco Trần Lê.
Vì Trần Lê mà Ngụy Sâm đúng là tận tâm tận lực.
"Sao mà tôi nghe được sự tán thưởng từ trong giọng của chú vậy? Độ coi trọng của chú đối với Ngụy Sâm cũng không khác tôi đối với Trần Lê mấy đâu nhỉ?" Gia Cát Dư nghe được lời ẩn ý của Gia Cát Phong.
Gia Cát Phong không đáp lại, nhưng trong lòng lại biết đây là sự thật.
Ngụy Sâm muốn năng lực có năng lực, muốn tâm cơ có tâm cơ, lại có tình có nghĩa, người như thế này đáng giá cho ông đề bạt và bồi dưỡng.
- -----
Ngụy Sâm dẫn Trần Lê trở về văn phòng, cửa phòng vừa đóng lại thì Ngụy Sâm đối mắt với Trần Lê, hỏi: "Lê Lê, em muốn đi học không? Muốn học vẽ tranh không?"
Nghe được từ đi học và vẽ tranh, bên trong đôi mắt to của cậu lièn sáng lên như một ngọn đèn, bling bling, không chần chờ gì mà gật đầu.
Ngụy Sâm không bất ngờ với kết quả này mấy, mặc dù Trần Lê tự kỉ nhưng đối với thứ mà cậu muốn tỉ như học hành vẫn có. Mà vẽ tranh đã trở thành nơi kí thác tinh thần cho cậu từ lâu, cho tới nay chính Trần Lê đều vẽ theo bản năng, dựa vào khả năng hội họa trời cho, Ngụy Sâm biết, sâu trong nội tâm của Trần Lê, chắc chắn cậu rất hy vọng có người có thể dẫn cậu nhập môn, chân chính đăng đường nhập thất trên lĩnh vực mỹ thuật.
Hiện tại, cơ hội này đã tới, Ngụy Sâm hi vọng có thể giúp Trần Lê nắm chặt, cũng hi vọng Trần Lê có thể đón nhận.
Ngụy Sâm nhìn xem biểu hiện vô cùng chờ mong của Trần Lê, đây là lần đầu tiên cậu biểu hiện cảm xúc mãnh liệt như thế trước mặt y, tự dưng y có hơi do dự, do dự có nên nói tiếp với cậu không.
Trần Lê không biết Ngụy Sâm đang suy nghĩ gì, cậu nhìn y, không hề chớp mắt, trong giây lát chợt như là nhìn thấu cảm xúc của Ngụy Sâm, như là ngộ ra được điều gì, vươn tay nắm chặt lấy tay y, ngọn đèn trong mắt cũng tối lại.
Nét chờ mong trên mặt cậu không còn, lại thêm một chút kháng cự.
Trần Lê nắm tay Ngụy Sâm rất mạnh, sức rất lớn đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch, tựa như là người chết đuối bắt được một thanh gỗ nổi. Bên trong mắt cậu có ánh sáng lưu động, nhìn Ngụy Sâm chăm chú, như là cầu xin cái gì đó.
Trong lòng Ngụy Sâm co thắt đau quặn, y kéo cậu vào lòng mình, hai tay giam eo cậu thật chặt, khẽ trấn an mà hôn lên bên tai Trần Lê.
Lê Lê của y hiểu, Lê Lê của y hiểu hết.
"Yên tâm, anh sẽ không rời khỏi em." Dịu dàng lẩm bẩm vào tai Trần Lê, cảm xúc căng cứng của cậu cuối cùng cũng dần thả lỏng.
"Lê Lê, bất luận em làm cái gì, anh cũng sẽ cùng em." Cảm nhận được cảm xúc thay đổi của Trần Lê, Ngụy Sâm lại dịu dàng nói. Trần Lê không có phản ứng gì, cố chấp ôm Ngụy Sâm, đầu tựa vào ngực y.
Ngụy Sâm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, nhu tình trong mắt dần dần lắng đọng, vì sự quan tâm của Trần Lê mà lòng y như lửa nóng.
Nếu như đi học và học vẽ thì có nghĩa là Trần Lê phải rời khỏi cạnh Ngụy Sâm, dung nhập với một hoàn cảnh mới.
Trần Lê sợ hoàn cảnh mới, lại càng sợ rời xa Ngụy Sâm. Bởi vì chỉ cần có Ngụy Sâm ở bên, bất kể là hoàn cảnh gì cậu cũng sẽ không sợ.
Có lẽ vẽ tranh là nơi Trần Lê kí thác tinh thần, nhưng Ngụy Sâm lại là nơi mà linh hồn của cậu tựa vào.
Ngụy Sâm không biết kết quả như vậy là tốt hay xấu, nhưng trong tâm tư y lại hưởng thụ kết quả như thế, y thật sự hi vọng bên trong thế giới của Trần Lê vĩnh viễn chỉ có một mình Ngụy Sâm y, không thể rời khỏi y, không thể không có y.
Nhưng y vẫn còn lí trí, y biết kết quả như vậy đối với Trần Lê mà nói là không có cách nào giúp cậu khôi phục từ bên trong thế giới tự kỉ, y không muốn Trần Lê mãi mãi lâm vào thế giới hắc ám không lối thoát kia.
Nhưng mà...
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Ngụy Sâm không khỏi u ám, vẻ hung tợn yên lặng lan tỏa nhưng đằng sau sự hung tợn ấy lại cất giấu một loại sợ hãi, sự sợ hãi im lặng, sự sợ hãi xâm nhập vào linh hồn, khiến cả người y đều run lên trong vô thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...