-------
Tổng thanh tra phòng tiêu thụ nói xàm xí trên bục đã đời, đại khái là lần sau sẽ cải thiện, quý sau sẽ làm công trạng tăng trưởng, sau khi ra vẻ lên kế hoạch vẽ vời một tương lai tốt đẹp thì liếc nhìn Chu Đồng Bằng một cái, Chu Đồng Bằng khẽ gật đầu một cách khó hiểu với gã, thì gã mới hơi đắc ý quay về vị trí của mình.
"Tổng giám đốc Gia Cát, không phải là ông ngủ thiếp đi chứ?" Chu Đồng Bằng tựa lưng vào ghế, mắt cười thành một đường chỉ.
Gia Cát Phong đang nhắm hờ mắt nghe vậy thì chả buồn nhấc mí mắt lên, "Đúng vậy, lời sáo rỗng cũ kỹ này làm tôi nghe đau tai." Gia Cát Phong nói ngược lại tổng thanh tra phòng tiêu thụ: "Tổng thanh tra Từ, quý trước cậu cũng nói như vậy, sao tới quý này cậu cũng nói y bon thế? Cậu phân tích nguyên nhân hơi không đạt chuẩn rồi đó."
Tổng thanh tra phòng tiêu thụ gục đầu xuống, làm ra vẻ xấu hổ, nhưng khóe miệng lại cong lên, rất lơ đễnh.
"Tổng giám đốc Gia Cát, ông đừn có mà đổi đề tài, tháng trước là ai thề son thề sắt nói Ngụy Sâm có thể tăng công trạng công ty lên tới 30 phần trăm? Nhưng giờ xem ra công trạng chẳng những không tăng mà còn bị thâm hụt, tổng giám đốc Gia Cát, ông coi mắt của ông cũng thất bại quá rồi đó." Chu Đồng Bằng nói, cũng không muốn để Gia Cát Phong kéo đề tài đi chỗ khác.
"Ban nãy tôi có nói sang chuyện khác à?" Gia Cát Phong kinh ngạc, "Tôi chỉ đưa ra lời bình đối với việc làm của tổng thanh tra Từ thôi mà, lẽ nào phó đổng Chu cảm thấy tôi không có quyền phê bình ư?"
Chu Đồng Bằng vẫn cho là Gia Cát Phong đang nói sang chuyện khác, bèn không trả lời Gia Cát Phong mà nhấc mắt nhìn ông, dáng vẻ tôi xem ông có thể giả bộ tới chừng nào.
Gia Cát Phong có hơi lúng túng ho khan một cái, chuyển sang nói với Ngụy Sâm: "Tổng thanh tra Ngụy, cậu đi lên báo cáo công việc tháng này của cậu một chút đi."
Chu Đồng Bằng thoả mãn tựa vào sau ghế, tổng thanh tra phòng tiêu thụ nhướng mày, đường cong nơi khóe miệng không níu xuống được, chân của Hà Khoa Mạnh run nhiều hơn.
Trong ánh mắt tập trung như lửa nóng của mọi người, Ngụy Sâm đi tới trung tâm phòng họp, lưng y nhưng thanh tùng, áo sơ mi trắng được cài nút phẳng phiu đến không có lấy một nếp gấp, mặt không cảm xúc, ánh mắt vừa lạnh băng mà lại vừa thản nhiên.
Ngay lúc Ngụy Sâm đứng, không khí chung quanh như ngưng lại, các loại ánh mắt đưa lên người trên người Ngụy Sâm thoáng cái đã biến chất, nhiều thêm một tia tôn trọng và chuyên chú, không có nguyên do, dường như là từ trong tâm ra.
Một giây sau, chất giọng trầm thấp của Ngụy Sâm vang lên trong phòng họp yên tĩnh, giọng điệu thiên lạnh, không nhanh cũng không chậm.
"Trước khi mọi người nghĩ tôi phải rời khỏi chức tổng thanh tra phòng thị trường thì tôi cho mọi người xem một phần bảng báo cáo, một phần báo cáo công trạng mới được điều chỉnh trước đêm ngày 31."
Ngụy Sâm vừa dứt lời, thì màn hình phía sau cũng xuất hiện một biểu đồ thống kê đường gấp khúc, đường thẳng gần như là có xu hướng nhảy vọt lên một góc 90 độ, khiến những người khác trong phòng họp thở dốc vì kinh ngạc.
"Đây là tăng trưởng so với cùng tháng trước, mà cái này..." Ngụy Sâm đè điều khiển trên tay, biểu đồ thống kê trên màn hình đổi thành một biểu đồ khác, "Mà biểu đồ này, biểu đồ so sánh công trạng quý này và quý trước, phần trăm tăng trưởng so với quý trước..."
Ngụy Sâm dừng lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Chu Đồng Bằng, tổng thanh tra phòng tiêu thụ, Hà Khoa Cường và tất cả người trong phòng, mới từ từ nói hết.
"Ba mươi phẩy một."
Ánh nắng bên ngoài trời ngày càng gắt, dường như bị ánh nắng ảnh hưởng, bầu không khí trong văn phòng lập tức nóng lên.
Con số ba mươi phẩy một này giống như một trái bom, lúc rơi xuống cả văn phòng nổ vang, trong văn phòng ngoại trừ Chủ tịch Hội đồng quản trị và Gia Cát Phong cảm kích ra thì những người khác bị quả bom nặng kí này nổ cho choáng váng, rất lâu mới phản ứng lại.
Sau khi sững sờ, phản ứng đầu tiên trỗi dậy trong đầu họ là chắc chắn Ngụy Sâm cố ý, sau đó mới phản ứng lại đây là giả, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì chắc chắn Ngụy Sâm không thể nào làm giả ở ngay đây được, nhiều ánh nhìn như vậy, cảnh giả làm tăng ba mươi phải một lớn như vậy không phải sẽ bị tóm ngay sao?
Cho nên rất nhiều đội ngũ ý thức được là Ngụy Sâm làm được thật!
Nhưng rốt cục là y làm được như thế nào, vừa đủ ba mươi phẩy một! Không phải là ba phẩy một!
Cái từ rung động đã không đủ để hình dung phần lớn tâm tình của những người trong phòng họp rồi, đây tuyệt đối là kỳ tích, là một sự thành công khó mà phục chế!
Chẳng qua, cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, khó tránh khỏi có người không thể nào tiếp nhận được sự thật, cũng tỷ như là tổng thanh tra phòng tiêu thụ. Gã đang quá khiếp sợ, cũng quên mất một ít lễ tiết, vỗ bàn đứng dậy, căm tức nhìn Ngụy Sâm, chất vấn: "Không thể nào như vậy được! Bảng báo cáo công trạng một đường thẳng tắp kia đều là do phòng tiêu thụ tôi phụ trách, làm sao cậu có thể có bản mới cơ chứ?"
Mặt Chu Đồng Bằng lập tức sa sầm, khóe miệng xụ xuống, mỡ trên mặt vẫn đang co rúm, lần này là nhìn xuống, ánh mắt gã nhìn Ngụy Sâm cũng tràn ngập chất vấn như tổng thanh tra phòng tiêu thụ.
"Bản này mới, tôi có thể chứng minh." Chủ tịch Hội đồng quản trị cứ mãi hóng chuyện lúc này chợt mở miệng, ông nói xong thì nhìn Ngụy Sâm một cái, sau khi Ngụy Sâm gật đầu với Chủ tịch Hội đồng quản trị thì đi về chỗ của mình, giao sân cho Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Lúc này Hà Khoa Cường chôn đầu thấp xuống hết cỡ, trong lòng còn đang giãy giụa lần cuối, nghĩ bảng báo cáo này của Ngụy Sâm là giả, nhưng mà Chủ tịch Hội đồng quản trị lại khiến ngọn lửa hy vọng trong lòng gã bị dập tắt tức thì.
Làm sao có thể? Ngụy tổng thanh tra làm sao có thể im hơi bặt tiếng mà hoàn thành nhiệm vụ cơ chứ?
Cái này đâu chỉ là mỗi nghi hoặc của Hà Khoa Cường, đây cũng là điểm ngờ của tất cả mọi người, mọi người trơ mắt nhìn Chủ tịch Hội đồng quản trị, hy vọng Chủ tịch Hội đồng quản trị có thể giải đáp sự nghi hoặc đó cho mọi người.
Chủ tịch Hội đồng quản trị cũng không để ý tới sự tò mò của mọi người mà ấn chiếc điều khiển trên tay, chiếu từng phần của bản hợp đồng ra.
Những hợp đồng này, phần kí tên của bên B và con dấu hoàn toàn không giống nhau, trái lại là giống ngày, đều là ngày cuối cùng của tháng trước! Mà những con dấu kia, đều là thương hiệu của doanh nghiệp ô tô quốc tế hạng A tại Trung Quốc.
Rất rõ ràng, ngày cuối cùng của tháng tước, bọn họ đã đếm không hết có bao nhiêu doanh nghiệp thương hiệu ô tô tại Trung Quốc đã kí hợp đồng cùng với công ty.
Mãi đến khi một bản cuối cùng hiện ra, kết quả trực quan nhất đã được hé lộ, mọi người mới hít vào một hơi! Chẳng trách công trạng lại hoàn thành mức tăng trưởng 30.1%, những đơn đặt hàng này có thể so với một quý!
"Đây là số liệu căn nguyên về bản báo cáo mới nhất của tổng thanh tra Ngụy." Lúc PPT chiếu tới trang cuối, Chủ tịch Hội đồng quản trị nói, ánh đèn trên màn chiếu vừa lúc ánh lên mặt của ông, trong ánh tối mập mờ, mang lại tâm trạng rung động cho tất cả mọi người trong phòng họp lần nữa.
Cả phòng xôn xao, tất cả mọi người khó mà tin được Ngụy Sâm lấy sức một người mà hoàn thành những hợp đồng này, nhao nhao nhìn về phía Ngụy Sâm, lần này đủ loại tâm trạng kinh ngạc bội phục thay thế tâm trạng đồng tình trào phúng trước đó.
Mặc kệ Ngụy Sâm dùng cách gì để giành được những hợp đồng này, bọn họ nhất định phải thừa nhận, Ngụy Sâm đích thật là một nhân tài!
Chờ xem hết hợp đồng, mọi người mới quay lại xem số thời gian tăng trưởng, chỉ biết cảm thấy vi diệu vô cùng.
Ba mươi phẩy một, hay cho ba mươi phẩy một he!
Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Bọn họ giao mục tiêu tăng trưởng ba mươi phần trăm cho Ngụy Sâm, kết quả tăng trưởng ba mươi phẩy một, tặng kèm tăng trưởng 0.1 nữa, là Ngụy Sâm cố ý đúng không?
Nhưng mặc kệ là trùng hợp hay là cố ý, vượt định mức 0.1 này đối với Chu Đồng Bằng mà nói còn nhục dữ dội hơn là đủ 30.
Vả mặt là gì? Đây chính là vả mặt! Hơn nữa còn vả mặt có kĩ xảo nữa.
Bởi vì do thân phận của Chu Đồng Bằng nên dù cho có rất nhiều người muốn nhìn vẻ mặt của gã bây giờ nhưng cũng không dám nhìn trắng trợn. Nhưng cũng chả cần nhìn nữa họ cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Chu Đồng Bằng lúc này đen như đáy nồi rồi.
Một vả này của Ngụy Sâm không hề nhẹ.
"Phó đổng Chu, ngài thấy rồi chứ? Ngụy Sâm có thể hoàn thành trăm phần trăm nhiệm vụ ông đặt cho cậu ấy. A, tôi quên mất, không chỉ là trăm phần trăm, Ngụy Sâm còn vượt khỏi định mức 0.1 nữa, nếu không ông tính giúp tôi xem nhiệm vụ của cậu ấy hoàn thành vượt mức bao nhiêu?" Người khác không dám tìm Chu Đồng Bằng đang u ám, nhưng cũng không có nghĩa là Gia Cát Phong không dám, thậm chí ông còn đắc ý một cách trắng trợn.
Lúc này Chu Đồng Bằng cười không nổi nữa, lồng ngực phập phồng kịch liệt, chỉ cảm thấy bị người ta tát vào mặt một cái thật mạnh, đau như lửa đốt.
Việc thành ra nước này, là thứ mà gã không muốn nhìn thấy nhất, nhưng bây giờ gã lại bất lực không thay đổi được gì, chỉ có thể gắng gượng nhận lấy cú tát mạnh này.
Chu Đồng Bằng dù không cười nổi nhưng cũng phải cố cười, dù sao đây là công trạng công ty tăng, gã thân là phó Chủ tịch Hội đồng quản trị cũng nên vì đó mà vui lên mới đúng.
Gia Cát Phong cũng không thúc giục Chu Đồng Bằng phát biểu cái nhìn của gã, mà thay vào đó ông hất cằm cười tủm tỉm nhìn Chu Đồng Bằng đen sầm mặt.
Trước kia cảm thấy gương mặt này của Chu Đồng Bằng mập quá mức, nhưng hôm nay sau khi thấy gương mặt này nhiễm sắc xanh xám lần đầu tiên thì cũng khá vui tim vui mắt đấy chứ, ít ra là gương mặt của Chu Đồng Bằng bây giờ làm ông cảm thấy sung sướng.
Chu Đồng Bằng tốn thời gian thật lâu mới ép khẩu khí vào ngược lại lồng ngực, sau đó mới lên tiếng: "Tổng thanh tra Ngụy quả nhiên là thanh niên tài tuấn, tôi già rồi nên mắt cũng mờ, đúng là nhìn không ra chỗ hơn người của tổng thanh tra Ngụy." Đây là tự tìm bậc thang đi xuống cho mình.
Nhưng mà Gia Cát Phong cũng không chịu bán, ông cười nhạo, nhại lại lời trước đó Chu Đồng Bằng nói với ông lại cho gã: "Phó đổng Chu, ông đừng có mà chuyển đề tài, còn nhớ lúc trước khi mà ông đưa ra nhiệm vụ này, tôi đưa ra điều kiện gì không?"
Lần này nếu không phải năng lực của chính thân Ngụy Sâm đủ cứng để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bị chê này thì không biết Chu Đồng Bằng còn hút bao nhiêu máu trên người y nữa.
Chuyện này do chính Chu Đồng Bằng khơi mào, bây giờ muốn dùng hai chữ mắt mờ để cho qua chuyện này, Gia Cát Phong ông dễ gì mà buông tha!
Chu Đồng Bằng gắng lắm mới ép cơn tức lại được nhưng lại vì những lời này của Gia Cát Phong mà lại trào ngược, thậm chí cơn tức này còn lồng lộn hơn cơn tức trước, khiến cả người gã ta nóng rần lên, thịt mỡ trên mặt lại rung dữ dội hơn.
Bây giờ thì gã đã biết, lần này Gia Cát Phong không đạt được chỗ tốt nơi gã thì chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...