-------
Hôm nay, ánh mặt trời chiếu sáng muôn nơi, giương cái ôm nồng cháy nhất để chào mừng một ngày mới đối với tất cả mọi người trên thế giới.
Hôm nay bầu không khí của tập đoàn Trường Phong cứ sao sao ấy, Ngụy Sâm nắm tay Trần Lê vào Trường Phong, lập tức có người đưa ánh mắt lên người y, trào phúng, đồng tình, đủ thứ, thậm chí có vài người trực tiếp nói gì đó ngay trước mặt Ngụy Sâm, phát ra tiếng cười khẽ, có hơi bén nhọn, cũng có hơi chói tai.
Ngụy Sâm không bị những ánh mắt và lời đàm luận này ảnh hưởng, nhìn thẳng phía trước, nét mặt lạnh băng.
Giày da màu đen nện xuống sàn, từng bước một, trầm ổn có lực.
"Ting!"
Thang máy đến rồi, Ngụy Sâm dẫn Trần Lê đi vào thang máy, cánh cửa từ từ khép lại ngăn cách lời đàm luận của thế giới bên ngoài.
Thế giới an tĩnh.
Trần Lê ngẩng đầu nhìn Ngụy Sâm, đúng là trong ánh mắt có hơi lo lắng, mặc dù cậu không biết là có chuyện gì sắp xảy ra nhưng trực giác nói cho cậu biết chuyện này rất quan trọng đối với Ngụy Sâm.
Cảm giác được sự lo lắng của Trần Lê, Ngụy Sâm nhéo nhéo tay cậu, ánh mắt lạnh như băng dần dần dịu xuống: "Đừng lo, anh đã xử lý xong hết rồi."
Có lẽ Trần Lê tin y, sự lo lắng cũng giảm đi theo, nhưng cậu nhón chân lên, in một nụ hôn lên trán trên trán Ngụy Sâm, sau đó đối mắt với y.
Ngụy Sâm biết, giờ phút này hai chữ trong mắt Trần Lê là cố lên.
"Cảm ơn." Nét mặt Ngụy Sâm nhiễm ý cười, đáp trả một chiếc hôn lên trán cậu, "Anh sẽ cố."
===========
Phòng thị trường lúc này, các công nhân viên đứng ngồi không yên.
Chuyện tăng 30% là họ nghe người khác ngành kể lại, lúc đó họ mới biết là cấp trên giao cho tổng thanh tra của họ một nhiệm vụ khó mà hoàn thành được.
Lúc nhân viên phòng thị trường biết được chuyện này có người không chịu nổi bất mãn trong lòng bèn đi hỏi Ngụy Sâm là tại sao lãnh đạo lại làm như thế, nhiệm vụ như vậy sao mà có thể hoàn thành.
Ngụy Sâm chôn đầu trong đống văn kiện, đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ lạnh lùng nói một câu, "Có tôi ở đây, có thể hoàn thành."
Một câu nói này của Ngụy Sâm khí phách hết chỗ nói, lại như một liều thuốc an thần cho các nhân viên phòng thị trường, con tim bồn chồn tức khắc được trấn an.
Sau đó, nhân viên phòng thị trường tới trước mặt Ngụy Sâm chủ động xin tăng ca, nhưng bị Ngụy Sâm từ chối, Ngụy Sâm muốn họ chỉ cần hoàn thành công việc trong tay theo tiến độ là được, không cần phải lãng phí quá nhiều tinh lực về chuyện cấp trên.
Lúc Ngụy Sâm nói rất hời hợt, cứ như là chuyện tăng trưởng 30% là một chuyện rất đơn giản, có thể hoàn thành dễ dàng.
Có lẽ là vì thái độ này của Ngụy Sâm cho nên các công nhân viên phòng thị trường cũng bắt đầu làm việc đâu vào đấy, ngày nào cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà cái kiểu đâu vào đấy này khiến người ngoài nhìn vào trông có vẻ như là giãy giụa bỏ cuộc vậy.
Bây giờ, hội nghị quý bắt đầu, mặc dù trong lòng họ tin Ngụy tổng thanh tra nhưng cũng không kìm được sự căng thẳng.
Mấy ngày nay, trong công ty lan truyền về tin Ngụy tổng thanh tra, không một ai xem trọng việc Ngụy tổng thanh tra có thể hoàn thành nhiệm vụ này không, người của phòng thị trường ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, tâm trạng cũng nóng nảy theo.
"Hầy, tổng thanh tra cũng thật là, tình hình này thì phải đối mặt chung với tụi mình luôn đi chứ!" Một nhân viên phòng thị trường thất thần thở dài thở ngắn nói.
"Đúng, tổng thanh tra trông có vẻ lạnh lùng, nhưng lại là người mềm lòng. Nhiệm vụ lớn như thế giáng xuống đầu mà cũng không chịu nói với chúng mình, tự thân gánh áp lực." Một người khác phụ họa, mặt sầu rười rượi.
"Bây giờ chỉ mong tổng thanh tra có thể ngăn được cơn sóng dữ, vả bốp bốp vào mặt những người coi thường cậu ấy."
"Tui cũng tin là tổng thanh tra sẽ làm được, chắc chắn sẽ vả mặt mấy người đó."
Người của phòng thị trường mặc dù có cảm thấy lo cho Ngụy Sâm nhưng cũng tràn đầy tin tưởng đối với y.
Đúng lúc này, Ngụy Sâm từ văn phòng đi ra, chuẩn bị lên tầng cao nhất để họp, nhân viên phòng thị trường thấy y ra tới, không hẹn mà cùng đứng lên.
"Tổng thanh tra, cố lên!"
"Tổng thanh tra, tụi tui chờ cậu chiến thắng trở về nhé!"
"Tổng thanh tra làm nhục ngược lại nha!"
Từng câu từng tiếng phát ra từ trong miệng của nhân viên phòng thị trường lộ ra sự cổ vũ từ tận đáy lòng, đọng thành dòng nước ấm lẳng lặng chảy xuôi vào lòng Ngụy Sâm.
"Ừm." Ngụy Sâm dừng bước, khẽ gật đầu rồi sau đó cất bước đi.
Mặc dù cuộc chiến này đã định là thắng nhưng sau lưng có người ủng hộ, trận chiến này, y lại cảm thấy càng thêm tuyệt vời, càng hả lòng hả dạ thêm một xíu.
Hội nghị tổng kết mỗi quý của tập đoàn Trường Phong là một cuộc hội nghị tương đối quan trọng, nhân viên từng bộ từ bậc giám đốc trở lên đều quay về tham gia hội nghị này, tổng kết ưu và khuyết điểm của quý vừa qua, dự báo về quý tiếp theo, mặc dù mỗi lần hội nghị phân tích quý diễn ra đều tụ tập rất nhiều ánh mắt nhưng hội nghị phân tích quý kì này đã được vạn chúng mong đợi từ hai tuần trước.
Nói nhỏ thì đây là một bài kiểm tra dành chô tổng thanh tra phòng thị trường, nói lớn ra thì là hai phe trong tập đoàn Trường Phong đấu đá nhau, tất nhiên trở thành đề tài bàn tán của công nhân viên trong tập đoàn Trường Phong mỗi lúc rảnh rỗi.
Lúc này hội nghị vẫn chưa bắt đầu, nhưng mà người tham gia trong phòng họp đã tới gần đủ, so với trước đó thì không có lần nào mà tới đông đủ đúng giờ như vậy.
Bởi vì cái gọi là oan gia ngõ hẹp nên Gia Cát Phong và Chu Đồng Bằng chạm mặt nhau tại cửa phòng họp.
"Tổng giám đốc Gia Cát, mấy nay chắc hẳn dễ chịu lắm nhỉ?" Chu Đồng Bằng cười ha hả, đống mỡ trên mặt còn run run theo nụ cười của gã, con mắt cười híp thành cọng chỉ, trông chẳng khác gì cáo già.
"Vẫn không dễ chịu bằng phó đổng Chu, tháng này cứ nhìn chằm chằm vào phòng tiêu thụ, nhìn quá có đau mắt không?" Gia Cát Phong nói có hàm ý.
Lời của Gia Cát Phong là gì thì chỉ có Chu Đồng Bằng hiểu rõ trong lòng, nhưng cũng coi như nghe không hiểu, "Tháng này lẽ nào tổng giám đốc Gia Cát ông không có theo dõi phòng tiêu thụ à?"
Gia Cát Phong liếc nhìn Chu Đồng Bằng, cười một tiếng, ý vị thâm trường đi vào trong phòng họp.
"Chỉ có lúc này thì ông mới có thể giả bộ đắc ý." Chu Đồng Bằng nhìn bóng lưng của Gia Cát Phong, hơi có vẻ trào phúng lẩm bẩm.
Ngụy Sâm vào phòng họp trước khi hội nghị bắt đầu đúng 1 phút, mọi người cho rằng Ngụy Sâm sợ phải đối mặt với sự thật sắp diễn ra nên mới đợi tới còn đúng 1 phút mới vào phòng họp.
Lúc Ngụy Sâm đi vào văn phòng, cứ như là ở sảnh lớn lầu một vậy, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía y, biểu đạt tâm trạng mịt mờ hoặc hưng phấn hoặc trào phúng.
Ngụy Sâm bình tĩnh tự nhiên ngồi vào vị trí thuộc về mình, lúc chạm phải ánh mắt của Gia Cát Phong thì ông khẽ gật đầu với y.
Chủ tịch Hội đồng quản trị là người cuối cùng bước vào phòng họp, mọi người có thể cảm giác được tâm tình sung sướng của ông một cách rõ ràng, bước chân ông nhẹ nhàng đi đến vị trí của mình, cười tủm tỉm nhìn mọi người bên dưới, sau đó nói: "Bắt đầu hội nghị đi."
Quá trình của hội nghị chỉ đơn giản mất mấy phút, sau khi chủ tịch hội đồng quản trị dứt lời thì người phụ trách của từng bộ lên tổng kết và phân tích quý này.
Bình thường thời gian phát biểu có thể kéo dài tới hơn một tiếng, nhưng lần này vì phần sau có một màn kịch quan trọng cho nên chỉ nói trong vòng nửa tiếng.
Chắc có lẽ là chủ tịch hội đồng quản trị hiểu rõ tâm lí của họ cho nên cũng không so đo lần tổng kết này của họ qua loa tới cỡ nào, đã nêu tổng thanh tra phòng tiêu thụ lên tổng kết công trạng quý này một chút.
Tổng thanh tra phòng tiêu thụ sửa sang lại tây trang, hiên ngang đi lên, lúc đi ngang qua Ngụy Sâm còn cố ý liếc y một cái, trong cái nhìn này đa số là khoe khoang.
Ngụy Sâm lễ phép gật đầu với hắn, không nhìn ra được một tia bối rối nào trong mắt.
Hà Khoa Cường ngồi ở phía dưới Ngụy Sâm, giờ phút này trong mắt cũng nhiễm một vẻ hưng phấn, hai chân vô ý thức rung rung, không chỉ mở cờ trong bụng mà mắt của gã còn không chịu sự khống chế cứ liếc nhìn về phía Ngụy Sâm, chờ đến khi y lộ ra vẻ chật vật.
Ngay lúc ánh mắt của Hà Khoa Cường lia đến người Ngụy Sâm lần nữa thì y nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng chạm phải ánh mắt của Hà Khoa Cường, không hiểu sao gã bị dọa đến cứng người, chân cũng không rung nữa.
Chờ Hà Khoa Cường phản ứng lại, bèn thẹn quá hóa giận, sao gã lại phải sợ Ngụy Sâm cơ chứ? Chẳng qua nó chỉ là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch thôi mà!
Chu Đồng Bằng cầm chén nước, đưa lên môi khẽ nhấp một miếng, thịt mỡ trên mặt run run, khóe miệng giương lên làm sao cũng không hạ xuống được, chỉ có thể lấy chén nước che đi vẻ đắc ý không giấu được trên mặt.
Ánh mắt rơi trên người Gia Cát Phong, tràn đầy vẻ đắc ý, tiếp theo gã muốn xem coi kết cuộc của Gia Cát Phong như thế nào.
Gia Cát Phong ngồi bình chân như vại, hai mắt khép hờ, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần, diễn xuất bình tĩnh như là tất cả xung quanh đều không liên quan tới ông.
Tổng thanh tra phòng tiêu thụ đứng trước máy chiếu, tất cả mọi người trong phòng họp đều đưa mắt nhìn theo.
Tổng thanh tra phòng tiêu thụ giật giật cà vạt, hắng giọng, chuẩn bị chơi 1 vố lớn.
"Đây là sự cố gắng phấn đấu trong tháng này của chúng tôi, là một tháng rát cổ bỏng họng của chúng tôi..." Tổng thanh tra phòng tiêu thụ vừa mở mồm là buông lời thoại cũ rích, đầu tiên là nói tháng này mình khó khăn tới cỡ nào, nỗ lực cỡ nào, chờ tự khen mình trá hình cho đã thì giọng nói của gã chợt dừng, chuyển sang đại sự.
"Nhưng mà thị trường bây giờ cạnh tranh kịch liệt quá, chúng tôi liều mạng làm nhưng công trạng thì vẫn cứ như cũ. Tôi biết rõ đây không phải là để kiếm cớ, tôi cũng biết là chắc chắn còn có chỗ nào đó mà chúng tôi làm không đúng, tôi cần phải sửa đổi. Đây là bảng báo cáo công trạng qúy này của chúng tôi, tiếc quá, công trạng quý này tụt hơn ba phần trăm so với quý trước, đối với việc này tôi sẵn lòng chấp nhận bị tổ chức phạt."
Tổng thanh tra phòng tiêu thụ vừa dứt lời, phòng họp xôn xao lập tức, ai nấy nhao nhao đưa ánh mắt lên người Ngụy Sâm, không mấy ai có thiện ý, ngược lại thì hóng chuyện có thừa.
Chẳng qua mọi người đều bất ngờ với kết quả, thứ nhất trong mắt bọn họ Ngụy Sâm thực sự quá trẻ, không thể đảm đương chức trách lớn, hai là tăng trưởng ba mươi phần trăm thực sự quá biến thái, cho dù là ai thì cũng không làm được.
Cuối cùng còn có một nguyên nhân mà tất cả mọi người đều ngầm hiểu, lần này là Ngụy Sâm đối đầu với phó đổng Chu – Chu Đồng Bằng, dưới sự quấy nhiễu của phó đổng Chu thì làm sao mà Ngụy Sâm có thể cứu vớt công trạng quý này chứ?
Quả nhiên, Ngụy Sâm vẫn không thể cứu vãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...