Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

-------------------

Ngụy Sâm nghe vậy sửng sốt, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, "Không cần." Giọng vô cùng trầm.

Ngụy Hoa nghe vậy, cũng không nói gì được, hắn biết quan hệ của Ngụy Sâm và Ngụy Chấn Hùng, cũng không biết là do từ nhỏ Ngụy Sâm được ông cụ nuôi bên người hay sao, trước đây tính tình của Ngụy Sâm chỉ không dễ làm quen thôi, mà Ngụy Chấn Hùng và Phương Vận cũng chả thân Ngụy Sâm, làm cho hắn có cảm giác như...

Giống như là Ngụy Sâm không phải con của họ vậy, thậm chí quan hệ còn xa lạ hơn cả người lạ.

Chẳng qua dù Ngụy Hoa biết quan hệ kiểu này nhưng cũng không ngờ lại làm người trung gia giúp phục hồi quan hệ giữa hai người Ngụy Sâm và Ngụy Chấn Hùng.

Trong việc này, chung quy Ngụy Hoa hắn cũng là một người ngoài, không có quyền can thiệp.

"Anh biết rồi." Ngụy Hoa xoa xoa bụng hơi phồng lên, nói: "Anh thấy ở trong nước không bao lâu anh sẽ mập lên mất. Thật sự là mỹ vị ở khắp mọi nơi, quyến rũ người ta ở khắp nơi!"

Trần Lê im lặng ăn cháo, trong lúc ăn cháo nhìn thoáng qua Ngụy Hoa, có chút tò mò người này lớn lên trông hơi giống Ngụy Sâm, tò mò hơn là vì sao khóe miệng người này thường xuyên nhếch lên.

Ngụy Bạch nhận thấy được ánh mắt của Trần Lê, ngẩng đầu cho Trần Lê một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, "Chào Trần Lê, anh là anh Ngụy Hoa của cậu. "

Ánh mắt Trần Lê rụt lại, không nhìn Ngụy Hoa nữa, chậm rãi ăn cháo. Chờ ăn cháo xong, mới đưa mắt đến bên Ngụy Sâm, giống như hỏi, sao người này lại kỳ quái như vậy.

Tại sao luôn có thể giữ cho khóe miệng nhếch lên?

Ngụy Sâm lắc đầu, y cũng không biết đáp án, kiếp trước không biết, kiếp này thì chưa tìm được đáp án.


Ngụy Hoa không biết Ngụy Sâm và Trần Lê mắt đi mày lại là có ý gì, hắn lại ngậm một miếng bánh rán lên, vừa ăn vừa hỏi: "Anh nghe ông nội nói hồ sơ kế hoạch phát triển Ngụy thị ở Đế Đô là do chú làm, chú thấy không phải anh đây mới vừa tiếp nhận sao? Chú có thể cho anh một bản sao chi tiết của thị trường và hồ sơ kế hoạch phát triển không?"

"Ừm, tối em gửi mail cho anh." Ngụy Sâm nói.

"Đội ơn ngài nhé." Ngụy Hoa giật giật khóe miệng, nói đùa.

Nói xong, Ngụy Hoa không khỏi oán thầm trong lòng, bản kế hoạch này là Ngụy Sâm cho ông nội, có thể nhìn ra được ông nội rất hài lòng với kế hoạch của Ngụy Sâm, phỏng chừng Ngụy Sâm cũng là người tốt nhất tiếp quản chi nhánh đế đô trong lòng ông nội. Chắc chắn ông nội không nghĩ tới, Ngụy Sâm giao bản kế hoạch, nhưng lại không thực hiện kế hoạch, sau khi đến đế đô, trực tiếp vào tập đoàn Trường Phong.

Ông nội thích có thể nắm giữ mọi thứ trong tầm tay mình, ham muốn khống chế vô cùng mạnh, điểm này có thể nhìn ra từ việc bác trai làm việc ở Ngụy thị nhiều năm nhưng trên tay lại không có bao nhiêu thực quyền. Lần này Ngụy Sâm làm như vậy, có thể nói là thoát khỏi sự khống chế của ông nội, trong lòng ông nội phỏng chừng vô cùng tức giận.

Nhưng mà, lấy tính cách của ông nội, cho dù có giận thì ông cũng không biểu hiện ra ngoài, mà sẽ động tay chân lên công việc hiện tại của Ngụy Sâm, cho Ngụy Sâm một bài học đồng thời khiến Ngụy Sâm hiểu rõ là làm việc ở Ngụy thị thoải mái hơn nhiều.

Trong lòng nghĩ như vậy, Ngụy Hoa không khỏi có hơi đồng tình với Ngụy Sâm, gánh nặng trên vai y mãi luôn nặng hơn bọn họ, nhiều năm như vậy rồi Ngụy Sâm cũng không dễ dàng.

Sau khi Ngụy Hoa ăn sáng xong, liền rời khỏi nhà Ngụy Sâm, hôm nay hắn muốn đến Ngụy thị đế đô báo danh, loại lính nhảy dù* như hắn, nếu không xuất ra một chút thành tích thật tốt, sẽ bị người ta xem thường.

*Lính nhảy dù: Thuật ngữ chỉ những người đi cửa sau, khác với việc đi lên từ chức thấp.

Tiếp sau đây, đối với hắn mà nói sẽ là một trận chiến khó khăn.

Nhưng Ngụy Hoa cũng biết, so với khó khăn mình phải đối mặt, vấn đề mà Ngụy Sâm đối mặt khó hơn nhiều so với mình, Trường Phong là một doanh nghiệp lớn, hơn nữa còn là một doanh nghiệp nhà nước, Ngụy Sâm còn trẻ, ở Trường Phong cho dù có cấp trên đánh giá cao, nhưng nếu muốn đứng vững, cũng khó hơn anh rất nhiều.


Nếu như trước kia, Ngụy Hoa nhất định sẽ khuyên Ngụy Sâm đừng mệt mỏi như vậy, thành thành thật thật tiếp nhận sự an bài của ông cụ. Nhưng sau một ngày ở chung, Ngụy Hoa đã quên mất ý định ban đầu của mình.

Năng lực của Ngụy Sâm, không nên chôn vùi trong xưng hô thiếu gia Ngụy gia, y có thể tự mình xông ra một bầu trời, vài năm sau, có thể khiến người ta ngưỡng mộ, hơn nữa khi đó, y không phải là người thừa kế của nhà họ Ngụy nữa, mà chính là Ngụy Sâm, Ngụy Sâm độc nhất.

Ngụy Hoa nghĩ, bây giờ Ngụy Sâm nên tiến tới mục tiêu này, có lẽ mang trọng trách sẽ rất mệt mỏi, nhưng anh tin Ngụy Sâm nhất định sẽ kiên trì, bởi vì hiện tại Ngụy Sâm đã tìm được người có thể nắm tay y bước tiếp nửa đời còn lại.

Người này không cần quá mạnh mẽ, không cần quá thông minh, cũng không cần có nhà cửa bạc triệu hay có bối cảnh tay không che trời, mà người này chỉ cần đủ có thể kích phát tính "người" mà Ngụy Sâm cất giấu, làm cho y có hỉ nộ ái ố của "người" là được.

Mà Trần Lê lại chính là người này, một người có thể làm cho Ngụy Sâm hiểu cái gì là tình cảm.

"Cảm ơn." Trước khi đi, Ngụy Hoa tới gần Trần Lê dưới ánh mắt sợ sệt của cậu, sau khi để lại hai chữ này bên tai Trần Lê thì bóng lưng tùy ý bị cửa thang máy đóng lại nuốt chửng.

========

Mấy ngày nay tâm trạng của Hà Khoa Cường rất tốt, bây giờ đã cuối tháng, nhưng công trạng của Trường Phong lại không có bất kì

xu hướng tăng trưởng nào, mắt thấy Ngụy Sâm sắp rớt khỏi chức tổng thanh tra thì Hà Khoa Cường chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy tâm trạng tốt lên.

Hôm nay Hà Khoa Cường đi làm sớm bất ngờ, cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, gã và Ngụy Sâm gặp nhau trong thang máy.

"Ngụy tổng thanh tra, qua mấy ngày nữa là hội nghị quý rồi, không biết bảng báo cáo trên tay cậu đã chỉnh sửa xong hết chưa?" Lời nói bên ngoài tuy là quan tâm nhưng trong đôi mắt tam giác lại toàn là ác ý, ghét hận không thể mở hội nghị ngay bây giờ, để sự thật vả cho Ngụy Sâm một cái, cảnh tượng này chỉ nghĩ thôi cũng thấy đã ghiền rồi.


Hà Khoa Cường cũng không giấu ác ý của gã, Ngụy Sâm cũng cảm nhận được sự trào phúng đến từ Hà Khoa Cường, y chỉ hờ hững nhìn Hà Khoa Cường một cái, nói: "Cực khổ cho giám đốc phải phí tâm."

Dáng vẻ không mặn không nhạt này khiến Hà Khoa Cường như đấm một quyền vào bông, cảm giác vô lực, đang nghĩ nên đáp trả châm chọc như thế nào thì "Ting" một tiếng, thang máy đã đến tầng của phòng thị trường, Ngụy Sâm bình tĩnh tự nhiên đi vào văn phòng ngay cả dư quang cũng không hề cho gã một cái.

Hà Khoa Cường híp híp mắt, hừ nói: "Tới nước này rồi mà mày còn giả bộ vẻ tinh anh sao? Bây giờ trên dưới cả công ty ai mà không biết Ngụy Sâm mày xong rồi chứ! Tao khinh!"

Chân trước Ngụy Sâm vào văn phòng, chân sau Hà Khoa Cường cũng trở về đến phòng làm việc của gã, bên này gã vừa đặt đít ngồi xuống thì cửa phòng làm việc bị gõ.

Trong lòng Hà Khoa Cường cũng áng chừng người gõ cửa là ai, sửa người ngợm lại ngay ngắn, khoác vẻ giám đốc lên mới lên tiếng nói một câu "Vào đi."

Quả nhiên người vào là cơ sở ngầm mà Hà Khoa Cường xếp trong bộ phận thị trường, đóng cửa lại, lập tức cúi đầu khom lưng tới cạnh Hà Khoa Cường.

Hà Khoa Cường hất cằm, liếc xéo người ta, nói: "Có chuyện gì?"

"Giám đốc Hà, hôm nay tôi có chuyện muốn nói với anh." Người kia cung kính đứng cạnh bàn làm việc, cúi đầu nói.

"Có chuyện gì thì nói lẹ, tôi không có thời gian mà ở đó nghe cậu vớ vẩn."

"Giám đốc Hà, là như vầy." Người kia nói: "Mấy ngày nay ngài không đến công ty nên không biết, các đồng nghiệp bên ngoài bây giờ người ngày còn tức hơn người kia, trong họ ai cũng biết bây giờ công trạng không thể kéo lên được, dáng vẻ nhiệt tình kém hơn hồi đầu tháng rất nhiều, nhìn ai cũng như đang cố kiếm sống, muốn lơ ngơ mà qua hết tháng này đi cho rồi."

Hà Khoa Cường nghe thế mừng thầm, nhưng trên mặt lại ra vẻ tức giận. gã ta vỗ mạnh lên bàn một cái, quát lớn: "Vậy sao được, chúng ta là phòng thị trường, không liều sức trước vậy thì sao phòng thị trường còn có thể đi tiếp được!"

"Đúng đúng!" Người kia vội hùa theo, "Cũng không biết cái cậu Ngụy tổng thanh tra quản lý người như thế nào, tình hình hiện tại ở phòng thị trường cũng không được khả quan!" Gã này cũng biết Hà Khoa Cường chướng mắt Ngụy Sâm, lúc này chuyên chọn ra những lời mà Hà Khoa Cường thích nghe để nói, chê bai làm sao cho đã ghiền, thì cứ chê, chỉ cần Hà Khoa Cường vui là được.

"Hầy, vấn đề này tôi cũng đã nói lên với phía trên." Hà Khoa Cường lập tức làm bộ đau tim, "Ngụy Sâm nó chỉ mới có mấy tuổi đầu? Cái tuổi mà lông mọc chưa đủ, bản thân còn quản không tốt mà còn muốn đi quản đoàn đội sao? Nhưng làm gì có cách nữa, phía trên nhìn trúng nó chứ! Hầy, bây giờ có bối cảnh thì tốt vậy đấy, tuổi còn quá trẻ mà có thể lên quản lí trăm người, cũng không thèm quan tâm coi có năng lực gì không." Châm chọc Ngụy Sâm từ trên xuống dưới trong tối.

Người mật báo bên cạnh liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Hà Khoa Cường, thật ra trong lòng lại không để ý lắm.


Làm sao mà gã không nghe ra ý trong lời của Hà Khoa Cường được chứ? Không bằng nói là Ngụy Sâm không có năng lực, lại đi chiếm cái ghế tổng thanh tra, Vị trí này nên đưa cho gã – kẻ đã dốc sức vì công ty lâu năm, đồng thời có năng lực xuất chúng.

Nhưng Hà Khoa Cường cũng không làm càn, gã ta ngoài khả năng nịnh hót ghê gớm ra thì còn khả năng nào mà đáng giá để nâng lên? Công ty không để gã làm tổng thanh tra là vì người bên trên biết rõ nếu để gã ta làm, phòng thị trường của Trường Phong chắc sẽ toi hết!

Tất nhiên, người này cũng chỉ có thể lảm nhảm trong lòng, trên mặt lại vô cùng cung kính.

Thực ra, ai so ai vượt ai đâu chứ?

Sau đó, người này lại kề tai Hà Khoa Cường nói không ít lời khen, vỗ mông Hà Khoa Cường đen đét, làm Hà Khoa Cường hả lòng hả dạ, sau khi người đó ra ngoài còn được Hà Khoa Cường cho một điếu thuốc.

Mặc dù không phải thứ gì tốt nhưng lúc người kia nhận lấy thì lại hí ha hí hửng, như là được của hiếm lạ gì lắm, chẳng qua khi cửa phòng làm việc đóng lại, lúc Hà Khoa Cường không thấy được, người này lập tức ném điếu thuốc vào sọt rác, vẻ mặt khinh thường.

Hà Khoa Cường trong phòng làm việc lúc này cũng có cảm giác phiêu du chốn thần tiên, sau khi đốt cho mình một điếu, thì gọi một cú cho tổng thanh tra phòng tiêu thụ.

Điện thoại được nhận rất nhanh, giọng nói đầy ý cười của Hà Khoa Cường cũng vang lên theo.

"Lần này thiệt thòi cậu quá, cái thằng nhóc Ngụy Sâm lần này đoán chừng là ngã nhào."

"Ha ha ha, anh xem công trạng rồi à? Chậc chậc, làm thành tích ra như vậy mà Ngụy Sâm cũng dám rêu rao hai bằng tiến sĩ nghiên cứu sinh của đại học nổi tiếng, là tinh anh trong nghề à?" Người bên kia điện thoại cũng mừng rỡ cười ha ha.

Kế hoạch của Ngụy Sâm cho dù tốt thì cũng có thể làm được gì? Phòng tiêu thụ là bên thi hành theo kế hoạch của Ngụy Sâm, chỉ cần không triển được kế hoạch của Ngụy Sâm thì mọi thứ đều sẽ hóa công cốc, phòng tiêu thụ bọn gã không làm thì công trạng mà Ngụy Sâm muốn cũng sẽ không tăng lên được. Truyện Quan Trường

Tuổi còn nhỏ mà giọng điệu như bố thiên hạ, lúc này không cho y ăn khổ thì về sau không phải còn sẽ vô pháp vô thiên sao.

Không phục? Vậy thì dùng thủ đoạn phi thường của mi ra đi. Nếu không thì lo mà kiềm chế lại, một thằng hậu bối như mi, vừa tới công ty đã muốn cướp danh tiếng của tiền bối hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui