"Ba, con..." Ngụy Chấn Hùng muốn nói lại thôi, hiển nhiên là không vừa ý với sự sắp đặt.
"Con không muốn đi?" Cụ Ngụy nhếch mày nhìn về phía Ngụy Chấn Hùng, "Ta đã ngỏ lời với nhà họ Trần rồi, bên Đế Đô con cứ yên tâm đi."
Lúc này Ngụy Chấn Hùng mới nuốt lời từ chối bên mép xuống, địa vị của nhà họ Trần bên Đế Đô thế nào, Ngụy Chấn Hùng cũng biết, nếu ở Đế Đô có nhà họ Trần săn sóc cho thì quả thật sẽ bớt không ít chuyện, chắc đây là nguyên nhân mà ba đồng ý mối hôn sự giữa Ngụy Sâm và thằng nhóc tự kỉ kia của nhà họ Trần.
"Vậy con đi chuẩn bị đây." Ngụy Chấn Hùng nói.
"Ừ." Lúc này cụ mới hài lòng gật đầu, "Con đi xuống được rồi."
Ngụy Chấn Hùng nghe vậy, ra khỏi thư phòng của cụ Ngụy, vừa đóng cửa lại, vẻ mặt của Ngụy Chấn Hùng liền trầm xuống.
Trong thư phòng, cụ Ngụy lắc đầu thở dài, có thể hiểu được dã tâm của cụ cũng chỉ có mỗi mình Ngụy Sâm, nhưng mà đường đi nước bước của thằng nhóc đó quá mức thuận lợi rồi, nếu không khiến nó ăn khổ thì nó không biết xí nghiệp nhà mình tốt đến nhường nào.
"Ông chủ." Lúc cụ Ngụy đang trầm tư, quản gia bưng một ly sữa bò nóng bước vào, ông đặt ly sữa ở trước mặt của cụ Ngụy, cúi người nói.
Gần đây cụ Ngụy ngủ không ngon giấc, trước khi đi ngủ uống một ly sữa bò nóng có trợ giúp cho giấc ngủ, quản gia chăm sóc cho ông cụ cũng rất cẩn thận.
"Ông chủ, ban nãy cô Hứa gọi điện thoại tới." Quản gia nói.
"Cô ta nói gì?" Cụ Ngụy xoa xoa thái dương có hơi căng nhức, hỏi.
"Cô Hứa nói là cậu Sâm vẫn chưa đi gặp cô ấy." Quản gia nói rồi đi tới sau lưng cụ Ngụy, giúp cụ xoa thái dương với lực vừa phải.
"Ừ, ta biết rồi." Hưởng thụ tựa lưng vào ghế, hỏi: "Ông Trương, ông nói xem, rốt cuộc là A Sâm đối xử tốt với Trần Lê thật hay chỉ là giả cho chúng ta xem thôi?"
"Tôi cảm thấy là cậu Sâm đối xử thật lòng với cậu Trần Lê." Quản gia nói: "Có mấy thứ vẫn không thể che giấu được." Ánh mắt cậu Sâm nhìn cậu Trần Lê, đó là tình cảm tản ra từ nội tâm, không thể nào diễn được. Hiển nhiên là ông chủ cũng có thể nhìn ra nếu không cũng sẽ không hỏi câu như thế, mà có thứ gì có thể giấu được ánh mắt của ông cụ đâu chứ?
Ngón tay của Cụ Ngụy gõ xuống thành ghế theo nhịp, "Gọi điện thoại cho A Sâm đi."
"Để tôi đi gọi."
Lúc Ngụy Sâm nhận được cuộc gọi của cụ thì mới vừa về tới nhà với Trần Lê, cũng vừa mới buông cặp táp xuống.
Điện thoại reo lên, Ngụy Sâm liền mở ra nghe.
Cụ Ngụy hỏi chuyện làm ăn của Ngụy Sâm, rồi chuyện hàng ngày, cũng không khác gì với việc ông nội quan tâm tới cháu trai cả.
Đây là lần đầu tiên cụ Ngụy trò chuyện việc nhà qua điện thoại với Ngụy Sâm, nhưng hai người cũng không phải là tuýp người sẽ tán gẫu về phương diện chuyện nhà cửa, không tới vài câu thì cú điện thoại này cũng đi tới đường cùng không thể tiếp tục được nữa, cụ Ngụy nhanh chóng chuyển hướng hỏi tới chuyện của Trần Lê. Ngụy Sâm không ngờ tới là cụ sẽ quan tâm tới tình trạng của Trần Lê, nên chỉ nói sơ tình trạng của Trần Lê thôi.
Không có gì ngoài chuyện công việc, thật ra Ngụy Sâm và cụ Ngụy cũng chả có gì để trò chuyện cả, không tới năm phút, cuộc điện thoại này đã xong, hai bên đều được giải thoát.
Cúp điện thoại, Ngụy Sâm cũng đã rõ cuộc gọi tới từ cụ Ngụy là có mục đích gì, nhưng trong điện thoại chỉ một câu nói của cụ đã nhắc nhở y.
Đây chính là lúc để dẫn Trần Lê tới gặp bác sĩ tâm lsi.
Dù sao cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, có lẽ có sự nhúng tay của bác sĩ tâm lí thì Trần Lê cũng sẽ mau chóng tốt hơn không chừng.
Nghĩ đến đây, Ngụy Sâm liền đi tìm tấm danh thiếp của bác sĩ tâm lý mà ngày ấy cụ Ngụy cho y, sau đó bật máy vi tính lên mạng search tên của vị bác sĩ này trên trang bách khoa y học thì tra được một đống văn bằng.
Ngụy Sâm xem sơ qua mấy cái đó, không thể không cảm thấy là vị bác sĩ tâm lý này thật đáng tin.
Tên của bác sĩ tâm lý là Hứa Như Như, mà nói đi thì phải nói lại, Ngụy Sâm quen vị bác sĩ tâm lý này.
Nhà họ Hứa là thương nhân thế gia, ông cụ nhà họ Hứa và cụ Ngụy có giao tình qua mạng, một người ngồi ở Đế Đô, là hội trưởng hiệp hội thương mại Đế Đô, còn một người ở Ma Đô, có địa vị vô cùng quan trọng trong thương giới ở Ma Đô.
Hứa Như Như là cô chủ của nhà họ Hứa, lớn hơn Ngụy Sâm khoảng hai ba tuổi, hồi trước nghỉ hè thường hay tới Ma Đô chơi, ở lại nhà họ Ngụy.
Nhưng mà từ khi Hứa Như Như lên trung học về sau thì đã xuất ngoại, cũng chưa từng liên hệ với nhà họ Ngụy lại bao giờ.
Hồi trước Ngụy Sâm cũng không có chơi với Hứa Như Như, ấn tượng của y về cô là một cô bé có hai bím tóc, làm sao cũng không ngờ nhiều năm sau lúc nhắc tới Hứa Như Như thì người này đã là bác sĩ tâm lý nổi tiếng của nước Hoa rồi.
Ngụy Sâm đóng tab mạng lại, y cầm lấy tấm danh thiếp kia, bấm số trên đó.
Điện thoại vang lên mấy tiếng đã được nhận, một giọng nói ngọt ngào truyền tới từ trong điện thoại, "Xin chào, xin hỏi bạn là?"
"Bác sĩ Hứa đúng không?" Ngụy Sâm nói đơn giản về nguyên nhân tìm cô.
"Cậu là Ngụy Sâm đúng không?" Hứa Như Như từ trong lời nói của Ngụy Sâm nghe ra được thân phận của y, "Tôi có nghe ông nội tôi nhắc, xin lỗi, dạo này tôi bận quá nên quên liên lạc với cậu."
"Phải là tôi liên lạc với cô mới đúng." Ngụy Sâm nói.
"Vậy như thế này đi, trưa mai tôi có thời gian, mai cậu mang người bệnh tới khoa tâm lý bệnh viện Từ Ân tìm tôi đi." Cô gái nói mấy câu đã quyết định thời gian gặp mặt và địa điểm, cũng không nói về những việc khác liền tự gác điện thoại.
Gần đây Trần Lê trầm mê học hành không kiềm được, bên này Ngụy Sâm vừa gọi xong hai cuộc điện thoại, quay lại thì đã thấy Trần Lê đang cầm sách đọc, sách lần này không phải là sách dành cho tiểu học, mà là một quyển tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài.
Trần Lê xem ngon lành, cũng chả biết có đọc được nội dung bên trong không, cho tới khi Ngụy Sâm ngồi xuống cạnh Trần Lê thì cậu mới di mắt từ trong sách ra chuyển lên người của Ngụy Sâm.
"Mai anh dẫn em đi gặp một người." Ngụy Sâm xoa xoa tóc Trần Lê, nói.
Trần Lê gật gật đầu, rồi lại quay đầu đọc sách, không lâu sau, có lẽ là Trần Lê ngồi mệt liền xoay người nằm lên sofa đọc sách.
"Đừng nằm đọc, không tốt cho mắt đâu." Ngụy Sâm nhanh chóng cản lại.
Trần Lê nghe lời ngồi dậy, tựa lưng vào ghế tiếp tục đọc.
Thời gian lẳng lặng trôi, qua một đêm.
Tới trưa, mặt trời mọc cao không thôi, chiếu ra ánh sáng cay độc, cả thế giới chả khác gì cái lồng hấp cả.
Ngụy Sâm theo hẹn mà mang Trần Lê đội mặt trời tới bệnh viện Từ Ân.
Trần Lê thấy Ngụy Sâm dẫn cậu tới bệnh viện thì đứng bất động ở cửa, cậu không thích bệnh viện, không dám ngửi mùi bên trong.
"Người chúng ta muốn gặp đang ở bên trong." Ngụy Sâm nắm tay của Trần Lê, nói.
Trần Lê vỗ vỗ ngực mình rồi ngẩng đầu nhìn Ngụy Sâm, cứ không vào.
"Anh biết là em đã khỏe lắm rồi, hôm nay chúng ta tới gặp một người bạn, không phải là đến để khám bệnh." Ngụy Sâm dụ dỗ nói.
Lúc này Trần Lê mới đi vào bệnh viện với Ngụy Sâm.
Bệnh viện Từ Ân là bệnh viện tư nhân, nhưng cũng là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất Đế Đô, trong bệnh viện có rất nhiều chuyên gia nổi tiếng quốc tế, Hứa Như Như chính là một trong số đó, hơn nữa tuổi còn rất trẻ.
Lúc Ngụy Sâm dẫn Trần Lê tới phòng làm việc của Hứa Như Như, thì Hứa Như Như đang mở một buổi họp, người không có trong phòng làm việc. "Bây giờ hai người chờ bên cạnh một xíu, cuộc họp của bác sĩ Hứa đã sắp xong rồi." Y tá dẫn hai người tới khu tiếp khách ngồi. "Làm phiền rồi."
Chờ một cái là nửa tiếng đồng hồ, nửa giờ sau, Hứa Như Như mới vội ra khỏi phòng họp để tiếp khách.
"Xin lỗi xin lỗi, có một cuộc họp lâm thời, đã khiến hai người đợi lâu." Hứa Như Như vô cùng áy náy nói, giọng ngọt nị tinh tế, nghe vào còn có cảm giác trấn an lòng người.
Không phải nghi ngờ gì nữa, Hứa Như Như là một cô gái xinh đẹp, chỉ một chiếc áo khoác trắng đơn giản cũng không thể nào che giấu vẻ đẹp của Hứa Như Như, tóc dài cuộn nhẹ buộc sau đầy càng tôn lên vẻ diễm lệ.
Nhưng Ngụy Sâm lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức mỹ nữ, đi thẳng vào vấn đề luôn.
Đương lúc ánh mắt của Hứa Như Như đưa về phía Trần Lê, Trần Lê theo bản năng co rụt lại phía sau Ngụy Sâm, không dám chống lại hai mắt của Hứa Như Như.
"Từ nhỏ cậu ấy đã như vậy phải không?" Hứa Như Như không nhìn Trần Lê đối diện với cô, cái nhìn kia cũng chỉ như là lơ đãng nhìn sang thôi, ngược lại thì cô hỏi Ngụy Sâm.
Vấn đề này lại làm khó Ngụy Sâm, Ngụy Sâm hoàn toàn không biết gì về thời còn bé của Trần Lê.
Hứa Như Như thấy Ngụy Sâm trầm mặc, trong lòng liền đoán được đại khái, "Tôi phải biết hoàn cảnh sinh sống từ nhỏ của cậu ấy thì mới có thể đưa ra nhiều cách trị cho đối tượng được, có lẽ cậu nên tìm hiểu tuổi thơ của cậu ấy trước, rồi sau đó mới biết được vì sao mà cậu ấy không muốn đi ra." (ý là ra khỏi thế giới nội tâm í)
"Như vậy đi, người bệnh này tôi nhận trước. Thứ bảy mỗi tuần cứ dẫn cậu ấy lại đây, tôi sẽ trò chuyện với cậu ấy." Hứa Như Như lần đầu tiên tiếp xúc với người bệnh tâm lý, đối với cô, Trần Lê là một sự khiêu chiến.
Lúc này Ngụy Sâm có hơi do dự, y biết Trần Lê không muốn tới bệnh viện, lúc này Trần Lê ngồi ở bên cạnh y, tay bị y nắm bắt đàu run, điều này nói rõ Trần Lê kháng cự hoàn cảnh như vậy, mỗi tuần một lần, trông tần suất không cao lắm nhưng Ngụy Sâm không muốn tuần nào Trần Lê cũng tự ép mình một lần.
Cuối cùng, Ngụy Sâm không đồng ý với Hứa Như Như, chỉ nói sẽ xem lại, y muốn tôn trọng ý của Trần Lê.
Hứa Như Như lại không biểu hiện tức giận, chỉ lấy thân phận bắc sĩ nói: "Tôi biết cậu quan tâm người bệnh, nhưng có nhiều lúc chúng ta phải mặc ý của người bệnh, không đẩy sau lưng họ thì mãi mãi họ cũng không đi ra được."
"Tôi biết." Ngụy Sâm gật đầu.
"Cậu tự xem đi." Hứa Như Như cảm thấy mình đã nói hết những điều nên nói rồi, nếu Ngụy Sâm không nghe lọt tai thì cô cũng không còn cách nào cả.
"Hôm nay đã làm phiền cô." Ngụy Sâm nói với Hứa Như Như, trong giọng mang theo ý xin lỗi, là y tìm người trước, bây giờ không muốn cũng là y, quả thật là đã làm phiền Hứa Như Như.
"Không có gì mà làm phiền hay không cả, đây là chức trách của tôi." Hứa Như Như cười trả lời, làm một bác sĩ, cô không thấy đây là làm phiền gì cả.
"Vậy tôi đi trước." Ngụy Sâm đứng dậy, tạm biệt Hứa Như Như.
" Ngụy Sâm, tôi có thể mời cậu ăn bữa cơm không?" Hứa Như Như gọi Ngụy Sâm lại, nói: "Đã nhiều năm chúng ta chưa gặp, không tâm sự sao?"
"Xin lỗi." Ngụy Sâm từ chối thẳng, bước chân không ngừng, nắm tay Trần Lê đi khỏi, ngay cả nguyên nhân từ chối cũng không nói ra một cái. Hứa Như Như nhìn thân ảnh Ngụy Sâm đi xa, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt, đã nhiều năm vậy rồi mà Ngụy Sâm cũng chả khác gì trước đây, không hề thương hương tiếc ngọc gì cả, vẫn không biết cái gì gọi là uyển chuyển.
#Bị_từ_chối_thẳng_mặt_là_dừa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...