Bữa tối, giáo viên mắt kính Thương Văn Phi xuất hiện, đưa cho Sơ Vân chìa khóa phòng và một bảng hiệu nhỏ để đóng ở huyền quan. Bác đầu bếp nhà ăn cũng tỏ lòng hoan nghênh, đặc biệt thêm cơm cho cậu.
Cùng ngày, Sơ Vân trải qua đêm đầu tiên ở Y Phong trong tiếng ngáy của Quản Đạc. Cậu cứ cho rằng mình không ngủ được, nhưng thực tế lại ngủ vô cùng an ổn, tâm trạng cũng bình thản hơn lúc trước.
Hôm sau cậu tỉnh giấc rất sớm, đôi mắt mở to còn có chút mờ mịt, qua vài giây mới kịp phản ứng, cậu đã chuyển ra khỏi nhà Thiệu Mục Vân!
Nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức, vẫn chưa tới năm giờ rưỡi, ngày vừa có chút sáng. Bảy giờ nhà ăn sẽ làm bữa sáng, vì có một số lớp có tiết sớm. Trường học vào lúc tám giờ, vậy còn hai giờ rảnh rỗi.
Rời giường, hay tiếp tục ngủ?
Nghĩ một lát, Sơ Vân vẫn đứng dậy. Nhẹ nhàng đi rửa mặt, lúc ra vừa vặn thấy tư thế ngủ ngã chỏng vó quái dị của Quản Đạc, một chân hắn móc bên mép giường, ôm gối vào lòng, hơn nửa người rơi xuống đất.
Như vậy cũng có thể ngủ, Sơ Vân thầm than. Không làm kinh động hắn, cậu lặng lẽ bước ra cửa.
……
Đầu mùa đông, không khí sáng sớm khá lạnh, cây cỏ ven đường đều phủ một tầng sương trắng mỏng, giống như đêm qua có tuyết rơi. Sơ Vân dạo bước trong hoa viên nhỏ trước kí túc xá, vì xua đuổi khí lạnh nhàn nhạt mà nhẹ nhàng vung vẩy tay chân, thỉnh thoảng nhảy hai cái.
Đột nhiên, một giọng nói lười biếng vang lên từ đỉnh đầu, tựa hồ mang theo khàn khàn sau một đêm thức trắng, “Nhóc con bên kia, cậu mới tới?”
Sơ Vân theo âm thanh nhìn sang, liền gặp bức tường cao, một người đang ngồi trên đó, một chân cong lên, khuỷu tay chống trên gối, tay đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn cậu.
Sơ Vân khẽ nhíu mày, nam sinh này cũng trọ ở đây sao? Nhưng rõ ràng mới từ bên ngoài trở về, còn chưa nhảy xuống tường. Xem thường gác cổng ư? Lợi hại, Sơ Vân thầm nghĩ.
“Sao cậu không nói?” Nam sinh hơi cúi người, thản nhiên, cũng không sợ rơi xuống.
Sơ Vân không để ý lời hắn, chỉ nương theo sắc trời, lẳng lặng đánh giá.
Dáng người nam sinh rất cao, ít nhất vượt qua 180 cm, thể trạng tốt, khỏe mạnh rắn chắc, sáng sớm lạnh như vậy, hắn lại chỉ mặc đồng phục mùa thu; Nhìn mặt, rất tuấn tú, tuy còn chút non nớt, nhưng đã là đẹp trai hiếm thấy, tóc hơi dài, tùy ý tản trên vai, tạo cảm giác thật ngông cuồng.
Nếu không phải trên người hắn mặc đồng phục cấp hai, Sơ Vân đã tưởng rằng người này là đàn anh cao trung, bởi vì trên người hắn tản ra hơi thở thành thục hơn học sinh trung học, nói hắn là học sinh cấp 3, chắc chắn có người tin.
“Cậu không nói gì ư?” Nam sinh trên tường vây lại nói ra một câu như vậy.
Ngươi mới không nói gì! Sơ Vân liếc hắn, không để ý đến hắn, xoay người muốn đi.
“Nha? Có chút thú vị!” Nam sinh nói xong, liền nhảy xuống tường vây, vươn tay dài bắt lấy cổ tay Sơ Vân, lại dùng lực, ép cậu sát tường.
“Buông ra!” Sơ Vân tức giận lên tiếng nhắc nhở hắn, cũng bắt đầu giãy dụa. Cậu không thích người khác tới gần, nhất là dán chặt như vậy. Nhưng, sức của cậu nhỏ bé, căn bản không có tác dụng gì.
“Giọng của cậu thật thô, không ngờ, rõ ràng khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như vậy.” Nam sinh nói, thân thể ép tới càng chặt, không lưu một khe hở, đưa tay muốn xoa mặt Sơ Vân, nhưng bị cậu nghiêng đầu né tránh.
“Buông ra, đừng đụng tôi!” Sơ Vân gầm nhẹ, đã không khống chế nổi, thân thể run rẩy.
Lãnh Tuyệt Dật sửng sốt, lông mày nhíu lại, hạ mắt nhìn cậu nhóc bị mình dồn sát tường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tình xảo tái nhợt, run rẩy lạnh lẽo không ngừng truyền đến, phản ứng này không giống e ngại, mà là chán ghét, là bản năng thân thể kháng cự. Vì cái gì? Lãnh Tuyệt Dật khó hiểu.
Nhưng, chẳng biết tại sao, chứng kiến bộ dáng sắp té xỉu của cậu bé trước mắt, hắn lại lần đầu tiên cảm thấy tội lỗi.
Nếu không phải mình muốn trêu chọc cậu ấy mà đè cậu ấy lại, có lẽ không xảy ra chuyện như thế a? Vì vậy, hắn lập tức buông lỏng cánh tay đang vây Sơ Vân.
Chân Sơ Vân mềm nhũn, chậm rãi ngồi bệt xuống đất, co lên chân, đem mặt vùi vào đầu gối, ôm lấy chính mình.
Cho rằng loại tâm lý này đã theo Liêu Y Phàm biến mất dưới biển, nhưng, không thể tưởng được nó đã khắc thật sâu vào linh hồn, dù sống lại làm Thiệu Sơ Vân, cậu vẫn không thể chịu đựng được đàn ông đụng chạm, bệnh trạng giống hệt kiếp trước.
“Cậu có khỏe không?” Lãnh Tuyệt Dật có chút quan tâm ngồi xổm xuống trước mặt Sơ Vân, muốn vỗ vỗ vai của cậu, lại đột nhiên nhớ tới mình là thủ phạm tạo ra tình cảnh này, vì vậy hiếm khi cảm thấy thất bại cào loạn tóc, không biết nên làm sao.
“Thật có lỗi, tôi không cố ý dọa cậu, tôi chỉ muốn trêu chọc cậu chút a!” Lãnh Tuyệt Dật chủ động xin lỗi, nhưng Sơ Vân vẫn không có động tĩnh gì, hắn thiếu chút nữa đảo tóc thành tổ chim.
“Tôi không sao!” Sơ Vân nói khẽ.
Kỳ thật, chủ yếu vấn đề vẫn là ở mình? Nếu hai nam sinh kề vai sát cánh, có chút tiếp xúc thân thể, đều là chuyện vô cùng bình thường, nhưng cậu không cách nào chịu được. Quá khứ in dấu thật sâu trong trí nhớ, khiến linh hồn của cậu cũng bị khắc ấn, cho nên, chẳng trách người khác.
“Thật có lỗi, tôi không biết cậu chán ghét người khác đụng chạm, lần sau tôi sẽ chú ý.” Lãnh Tuyệt Dật hối lỗi.
Còn có lần sau? Sơ Vân ngẩng đầu nhìn hắn, lần thứ nhất là đủ rồi, người này còn muốn lần thứ hai?
“Rốt cục ngẩng đầu a?” Lãnh Tuyệt Dật cong khóe miệng, “Tôi chưa từng gặp cậu ở ký túc xá, cậu là học sinh chuyển trường?”
Sơ Vân gật đầu.
“Nhưng cổ họng của cậu thật thô, không quá bình thường, từng bị thương?” Lãnh Tuyệt Dật muốn nâng cậu dậy, nhưng nhìn xem Sơ Vân, lại nhìn tay của mình, cuối cùng từ bỏ, “Cậu có thể đứng dậy chứ?”
Sơ Vân vẫn gật đầu.
Lãnh Tuyệt Dật cảm thấy đầu có chút đau, hắn không phải thần thông, đâu có thể lý giải cái “Gật đầu” này là nói cậu từng bị thương hay là nói cậu có thể đứng dậy, hay là nói hai cái đều đúng?
Sơ Vân chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên quần.
“Tên của cậu là gì?” Lãnh Tuyệt Dật lại nói, “Tôi là Lãnh Tuyệt Dật, năm ba.”
“Thiệu Sơ Vân.” Sau đó, Sơ Vân liền bỏ lại hắn, một mình trở về ký túc xá.
“Này, chờ tôi một chút!” Lãnh Tuyệt Dật vội vàng đuổi theo.
Vốn tưởng rằng Lãnh Tuyệt Dật chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng không lâu sau Sơ Vân liền biết được tên tuổi cùng công trạng huy hoàng của Lãnh Tuyệt Dật, nghe nói hắn là kẻ “Hạng nhất” trường học, cụ thể:
Bản lĩnh đánh nhau hạng nhất, thần kinh vận động hạng nhất, số lần đến muộn xếp hạng nhất, trái với vi phạm kỉ luật hạng nhất, còn có là, kiểm tra luôn hạng nhất! Không phải đếm ngược, mà là đích thực đứng đầu bảng!
Ngoài ra, hắn còn có một biệt danh: Vườn trường ác sát!
Tên nhóc quái dị! Đây là bình luận của Sơ Vân cho lần đầu gặp mặt Lãnh Tuyệt Dật
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...