Từ lúc cùng Tống Hi trở thành bạn, mỗi ngày Tần Gia Bảo đều muốn dẫn Tống Hi chơi cùng với các bạn nhỏ khác, thế nhưng mỗi lần Tống Hi đều chỉ lạnh lùng nhàn nhạt, không cự tuyệt cũng không đáp ứng, cứ cúi đầu đọc sách cùng làm bài tập.
Chỉ là Tần Gia Bảo chưa bao giờ là người dễ dàng từ bỏ, Tống Hi một lần không đáp ứng, bé liền dính lấy lần hai, cứ lâu dần, kiên trì của Tống Hi cũng bị chậm rãi mài mòn, nhóc muốn nổi giận, thế nhưng mỗi lần thấy Tần Gia Bảo lóe sáng ánh nước, tất cả những lời chỉ trích đều nuốt hết vào.
Tiểu tiên đồng là phải được nâng niêu, trong lòng Tống Hi nghĩ như vậy, vì thế nhóc chỉ có thể học cách thỏa hiệp, có lần 1 ắc có lần 2, nhóc cứ như vậy bị Tần Gia Bảo thuyết phục cùng các bạn nhỏ chơi đùa.
Nhưng tỷ lệ như vậy thật sự rất hiếm, Tống Hi vẫn như trước thu mình trong bóng tối an tĩnh trầm mặc, cũng là học sinh học giỏi nhất.
Tống Hi không biết vì sao mỗi ngày Tần Gia Bảo không còn quấn quít lấy nhóc chơi đùa nữa, chờ khi nhóc phát hiện dị trạng, thì Tần Gia Bảo đã kéo chiếc ghế nhỏ của mình, mỗi ngày ngồi đối diện với nhóc, chống đầu mở to mắt nhìn chằm chằm vào nhóc.
Tống Hi không rõ vì sao Tần Gia Bảo lại nhìn nhóc như vậy, nhóc nghĩ mặt của mình vừa đen vừa xấu, căn bản không thể được như tiểu tiên đồng – vừa mềm vừa trắng.
Tống Hi chưa bao giờ là người biết xấu hổ hay mồm 5 miệng 10, đối với cái nhìn của người khác nhóc thậm chí chẳng nhìn đến, nhưng đối với Tần Gia Bảo mỗi ngày ‘theo dõi’, nhóc không sao có thể bình tĩnh được. Có một ngày, Tống Hi rốt cục nhịn không được hỏi Tần Gia Bảo: “Em nhìn cái gì?”
“Đang nhìn anh Hi, mắt anh Hi thật đẹp.”
‘Anh Hi’ là cách gọi không lâu sau khi Tần Gia Bảo cùng Tống Hi trở thành bạn bè, lúc đầu Tống Hi đối với xưng hô này rất không vừa lòng, nhóc cũng không muốn quá thân thiết với bạn học, thế nhưng Tần Gia Bảo rất quật cường, nhóc thực sự đấu không lại, cuối cùng chỉ biết để mặc bé muốn làm gì thì làm.
Sau đó, rất nhiều bé nữ trong lớp thấy Tần Gia Bảo gọi Tống Hi là ‘anh Hi’, liền sập khuôn học theo, tuy Tống Hi xa cách, tính tình lạnh nhạt, nhưng dáng dấp cùng học tập đều là tốt nhất, nên đám bé nữ kia vô thứ muốn cùng nhóc thân thiết gần gũi hơn.
Thế nhưng lần này không đợi Tống Hi phản đối, Tần Gia Bảo là người đầu tiên nhảy ra không đồng ý, bé đứng ở trên ghế, chống tay lên eo nhỏ, chu miệng cùng các bạn nữ trong lớp cãi nhau, “Anh Hi là ta gọi, các ngươi không thể gọi, anh Hi là của ta.”
Hành vi của Tần Gia Bảo thực sự được cho là cố tình gây sự, rất nhiều bạn nữ bị bé nói cho bật khóc, thế nhưng bé cũng không nhả ra, không buông tha cho ‘đặc quyền’ chỉ thuộc về mình bé.
Đối với Tần Gia Bảo như vậy, Tống Hi không biết vì sao không hề chán ghét, trái lại trong lòng còn rất ấm áp, ấm áp của cái thứ được người cần đến cùng giữ lấy.
“Anh Hi, đang suy nghĩ gì vậy?” Tần Gia Bảo bỏ vào miệng một viên kẹo, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Một tháng qua, Tống Hi coi như đã rất hiểu Tần Gia Bảo, tuy nhóc không muốn nhiều lời, nhưng cũng không làm như không nhìn thấy, nhóc nhàn nhạt nói: “Em nhìn rất đáng yêu.”
Tống Hi khó được khen người khác, nhóc không am hiểu điều này, nhóc cho rằng Tần Gia Bảo nghe nhóc nói như thế trên gương mặt nho nhỏ sẽ lập tức cười như hoa, nhưng ai ngờ Tần Gia Bảo lại nhăn mặt chu chu miệng, trên mặt lộ ra biểu tình khổ sở: “Anh Hi, cục cưng rất béo, cực cưng rất xấu.”
Nói xong, Tần Gia bảo đầy thương tâm nhéo nhéo cái bụng đầy thịt tròn vo của mình.
Không biết vì sao Tống Hi không thích Tần Gia Bảo lộ ra biểu tình như vậy, trong trí nhớ của nhóc – Tần Gia Bảo vĩnh viễn đều là mắt to lấp lánh trong suốt.
“Cục cưng rất đáng yêu, không mập, cũng không xấu.”
Tống Hi khó được nói dài như vậy, vừa nói dứt lời, ngay cả nhóc cũng thấy khó hiểu.
“Thật vậy chăng? Vậy anh Hi có thích cục cưng không ?”
Đôi mắt Tần Gia Bảo lần thứ hai lóe sáng quang mang.
Tống Hi nhíu mi tự hỏi trong chốc lát, nhóc có chút không biết làm sao, nhóc không biết phải trả lời Tần Gia Bảo thế nào.
Tất nhiên, Tống Hi đối với Tần Gia Bảo rất có hảo cảm, Tần Gia Bảo là người duy nhất ngoại trừ bác gái Tống nguyện ý đợi nhóc, đối tốt với nhóc, tuy bình thường bé hay quấn quít lấy mình, nhưng cũng vì muốn chơi đùa cùng mình, muốn được mình để ý đến nhóc.
Đối với Tần Gia Bảo, Tống Hi nghĩ tất cả đều là tốt đẹp nhất, bao gồm cả việc chiếm hữu rất hiển nhiên biểu thị công khai trong lớp học của Tần Gia Bảo đối với nhóc
Thế nhưng Tống Hi cũng không phải là người phóng khoáng, nhóc cho rằng có thể nói ra ‘em rất đáng yêu’ đã là cực hạn của nhóc, nếu bảo nhóc thừa nhận nhóc thích Tần Gia Bảo, nhóc nói không nên lời.
Trầm mặc của Tống Hi làm cho Tần Gia Bảo rất khổ sở, bé thương cảm nhìn Tống Hi ở đối diện, sau đó gục đầu xuống, cắn môi bỏ chạy khỏi lớp học.
Anh Hi quả nhiên ghét cục cưng a!
Tần Gia Bảo trốn ở trong WC len lén khóc, con mắt đều bỏ bừng, môi bị cắn đến rách da, bé cũng không dám khóc ra tiếng, bé là nam tử hán.
“Tần Gia Bảo, ngươi là con quỷ thích khóc …”
“Tần Gia Bảo, xấu hổ xấu hổ xấu hổ…”
“Quỷ thích khóc, bé mập …”
Một đám nhỏ trong vườn trẻ đột nhiên ùa vào WC, thấy Tần Gia Bảo nức nở ở trong góc phòng, nhớ tới thầy cô rất yêu thương cùng quan tâm bé, trong lòng ganh tị, liền muốn trêu chọc bé.
Lau nước mắt trên mặt, Tần Gia Bảo chôn càng sâu đầu nhỏ vào giữa hai chân, bé không muốn khóc, chỉ là nghĩ tới cự tuyệt của anh Hi liền khổ sở, bé khống chế không được nước mắt; bé cũng không muốn béo để bị người ghét, thế nhưng bé không thể làm gì được.
Cũng không biết là ai đầu têu, nguyên bản đám nhóc chỉ vây xem trêu chọc dần dần bắt đầu xô đẩy lên, bọn chúng túm lấy cánh tay của Tần Gia Bảo, dùng sức muốn kéo người đứng lên.
Tần Gia Bão bị dọa đến không dám nhúc nhích, bé căn bản không phải là đối thủ của đám nhóc này.
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tần Gia Bảo lập tức nhìn về phía cửa WC, quả nhiên nhìn thấy anh Hi của mình, mắt to nhịn không được lại chảy nước mắt.
“Anh Hi, em…”
“Vệ sĩ của bé mập đến, ha ha, Tống Hi, ngươi muốn đánh nhau sao?”
Tống Hi liếc nhìn đám nhóc, vừa cẩn thận quan sát Tần Gia Bảo bị bọn chúng chộp trong tay, thấy trên mặt bé không có vết thương, liền yên tâm.
“Cô giáo tới kìa, các ngươi còn muốn làm ổ ở đây sao?”
Đều là trẻ con 5, 6 tuổi, vừa nghe thấy cô giáo, liền chột dạ, đồng loạt giương đầu nhìn ra phía ngoài WC.
Tống Hi nắm lấy cơ hội, rất nhanh tiến lên, đấm cho tên béo ú đang túm lấy cánh tay Tần Gia Bảo một cú, rồi nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ của Tần Gia Bảo bỏ chạy.
Lúc này, đám nhóc mới biết mình đã bị lừa, đứa bé bị đấm một cú – một bên la hét một bên ra lệnh cho những người khác chặn Tống Hi lại.
Tần Gia bảo bởi vì thân thể béo, chạy trốn không nhanh được, Tống Hi vẫn đang kéo bé, liền bị liên lụy theo, trước khi nhóc bị đám nhỏ bao vây liền đẩy Tần Gia Bảo ra.
Tần Gia Bảo đứng ở bên cạnh nhìn Tống Hi bị đánh, trong lòng lo lắng, nước mắt nhịn không được rơi xuống, bé muốn xông lên trước, lại bị những đứa bé khác đẩy mạnh ra.
Tần Gia Bảo nhìn chằm chằm vào Tống Hi, thấy rõ khẩu hình của nhóc, liền nhanh chân chạy tới phòng giáo viên.
Trong nhà trẻ đánh nhau, trên mặt trên tay bọn nhỏ đều đầy vết thương, sự tình huyên náo không nhỏ.
Các giáo viên rất thích Tống Hi, bọn họ không tin Tống Hi sẽ đánh nhau, nhưng Tống Hi không biện giải cho mình, bọn họ cũng bất lực.
Sau đó người nhà của tất cả bọn nhỏ đều chạy tới nhà trẻ một chuyến, lúc ấy Lưu thị – mẹ của Tống Hi đang cùng người ta đánh bài, khẩu khí rất bực bội trực tiếp cự tuyệt xuất hiện, sau đó liền cúp điện thoại
Các giáo viên không có biện pháp, bọn họ thay Tống Hi nói những lời hay với người nhà của bọn trẻ, mấy người nghe xong thân thế của Tống Hi, trong lòng cũng đồng tình, cũng không truy cứu tiếp.
Sau khóa học hoạt động buổi chiều, Tần Gia Bảo kéo Tống Hi chạy về phía nhà gỗ nhỏ sau dãy phòng học. Nhà gỗ này dùng để cất tạp vật, không gian không lớn, nhưng để hai bé con ngồi chồm hổm ở trong thì không thành vấn đề.
Tống Hi để Tần Gia Bảo đi vào nhà gỗ trước, mình đi vào sau, thuận tiện đóng cửa lại.
Trên mặt Tần Gia Bảo lộ ra vài giọt mồ hôi, vừa nãy tập chạy nên mồ hôi thấm ra đầy trán, Tống Hi móc khăn tay từ trong túi tiền ra. Khăn tay này là sau khi nhóc quen biết Tần Gia Bảo thì chuẩn bị, Tần Gia Bảo thân thể béo, rất dễ ra mồ hôi, Tống Hi liền chuẩn bị khăn tay để sẵn trên người, tùy thời có thể lau mồ thôi cho bé.
“Anh Hi, xin lỗi, cục cưng không phải cố ý.”
“Không có việc gì, không đau.” Tống Hi tiếp tục động tác trên tay, nhẹ giọng nói.
Tống Hi nói lời này cũng không phải nói dối, những vết thương nhỏ cùng đau đớn này đối với nhóc – người từ nhỏ đã sống dưới gậy gọc, quyền đấm cước đá của mẹ mà nói – xác thực là chuyện cực nhỏ, nhóc căn bản chẳng thèm để ý.
“Sau này đừng khóc, em là nam tử hán.”
Tần Gia Bảo suy nghĩ một lúc, gật đầu.
“Anh Hi, cục cưng hôn hôn.” Tần Gia Bảo nói xong, giơ tay phải của Tống Hi lên, trên đó đầy những vết thương xanh tím, “Anh Đại Hùng nói – hôn hôn sẽ không đau nữa.”
Môi Tần Gia Bảo màu hồng nhạt, nhìn rất đáng yêu, những vị trí được thịt thịt thân mật dừng lên cảm thấy rất ấm áp, Tống Hi cảm thấy rất thoải mái.
Tống Hi rất thích Tần Gia Bảo phục vụ như vậy.
Ánh mắt Tống Hi sáng quắc nhìn Tần Gia Bảo, nhóc đột nhiên chỉ vào khóe miệng bị đánh rách của mình, trấn định lên tiếng: “Ở đây.”
Tần Gia Bảo chồm người tới trước, hai bàn tay béo ú ôm lấy gương mặt Tống Hi, tỉ mỉ quan sát, khóe miệng Tống Hi xác thực hiện ra tơ máu màu đỏ, bé cẩn thận sờ sờ, trong lòng đau xót.
“Anh Hi, ở đây có đau không?”
“Uhm.” Tống Hi gật đầu trái với lương tâm .
Tần Gia Bảo vừa nghe, không chút do dự, trực tiếp hôn lên.
Quả nhiên là thịt thịt, giống quả đông lạnh, ngọt ngọt mềm mềm, Tống Hi không khỏi khẽ cắn một ngụm.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người con trai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...