Bảy giờ rưỡi tối, sau khi tiễn nhóm khách nhân cuối cùng, tiệm cơm liền đóng cửa nghỉ kinh doanh. Hôm nay là kỷ niệm hai năm ngày kết hôn của ông chủ và vợ ông, các nhân viên được đặc xá cho phép tan ca sớm.
Cởi đồng phục, thay bằng áo sơ mi ngắn tay màu trắng vào, sau khi lên tiếng chào hỏi với những người khác, Thẩm Thanh liền rời quán ăn từ cửa sau. Cậu ở một mình, cũng không sống về đêm như những người trẻ tuổi tinh lực dồi dào khác. Nếu còn ở quán ăn, cậu còn có thể nghiên cứu thứ mình thích, bàn luận với ông chủ về dụng cụ bếp mới nhất. Sớm tan ca như vậy đối với cậu ngược lại càng lãng phí, ban đêm là thời gian khó tiêu, Thẩm Thanh vẫn như ngày thường đi đến trạm xe buýt gần đó, vừa đi vừa tự hỏi sau khi về nhà nên làm những gì.
Đêm hè tháng bảy, bỏ lại sự huyên náo và khô nóng của ban ngày, khi gió đêm thổi qua, nó thật sự mang đến cho mọi người sự thoải mái và yên tĩnh, Thẩm Thanh thực hưởng thụ màn đêm thoải mái, yên ổn này, do thời gian còn sớm, cậu không đi xe đạp, mà tính cứ như vậy đi bộ tới trạm xe buýt.
Ngồi chờ ở trên ghế, Thẩm Thanh phải đợi tuyến xe 8 giờ rưỡi, nâng tay xem đồng hồ, đã gần tám giờ, còn khoảng nửa tiếng nữa. Thẩm Thanh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn “Đã đóng tiền.” cho viện trưởng Lý Đồng, sau đó cũng không còn gì để làm, cậu có chút nhàm chán, liền ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, cậu nhìn thấy một tấm biển quảng cáo cỡ lớn màu xanh dựng thẳng, trên đó là quảng cáo mỹ phẩm, người phụ nữ có dáng người cao gầy, nóng bỏng, ăn mặc model với bộ ngực sữa ẩn hiện đằng sau trang phục, vẻ mặt hồng hào, gần như trong suốt, bàn tay dài nhỏ, trắng mịn đang nâng một hộp mỹ phẩm, bốn phía là được bóng đèn nê-ông chiếu sáng, càng làm cho người mẫu lộ ra vẻ mị hoặc mê người, vẻ đẹp kia đủ hấp dẫn để những người đàn ông khác đi ngang qua đây phải dừng bước nghỉ chân, nhưng Thẩm Thanh là ngoại lệ, cậu chỉ thích đàn ông, hơn nữa nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện tầm mắt Thẩm Thanh dừng lại ở dòng chữ bên trái biển quảng cáo: Tập đoàn Tần thị.
Tập đoàn Tần thị là một huyền thoại, nó đã phá vỡ định luật ‘Phú bất quá tam’ xưa nay, ông chủ Tần thị đời đầu tiên đã một tay gầy dựng nên một nhà máy nhỏ chuyên sản xuất đồ điện tử, từng bước phát triển đến ngày hôm nay, người thừa kế đời thứ ba tiếp tục tập trung vào các ngành khác như ô tô, vi điện tử, bán lẻ, mỹ phẩm, bất động sản, thực phẩm, y dược, trở thành một công ty đa nghành trong nước có thực lực hơn hẳn công ty đa dạng hóa Khóa Quốc kia. Trong tình hình cạnh tranh khốc liệt như hiện nay, Tần thị dựa vào góc nhìn sắc bén, khoa học kỹ thuật tiên tiến, bồi dưỡng nhân tài, nhãn hiệu sáng tạo, càng ngày càng phát triển thị trường và nhanh chóng trở thành lãnh đạo trong ngành công nghiệp.
Không chỉ có vậy, tập đoàn Tần thị còn rất coi trọng việc làm từ thiện, hàng năm đều quyên tặng một số tiền lớn lên tới vài tỷ cho việc đầu tư giáo dục, cứu trợ thiên tai, giúp đỡ người nghèo, ở trong và ngoài nước đều có danh tiếng rất tốt, cô nhi viện của Thẩm Thanh thật sự quá nhỏ, trông rất tầm thường, muốn được loại công ty lớn này giúp đỡ là điều không thể.
Trừ bỏ những điều đó, về phương diện lương bổng của công nhân viên và phúc lợi đãi ngộ, tập đoàn Tần thị cũng là một trong những công ty ưu tú trong nước, ngay cả tiền lương của một nhân viên vệ sinh bình thường cũng được hai nghìn, hơn nữa hàng năm Tần thị đều tạo cơ hội cho công nhân viên ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu miễn phí, tiếp thu giáo dục và đào tạo quản lý cùng kỹ thuật hạng nhất từ nước ngoài.
Nhờ vào hai điều là thực lực và sự chăm sóc nhân đạo của Tần thị, liền khiến cho rất nhiều người đổ xô xin vào, hơn phân nửa trong số đó là người mới tốt nghiệp những trường đại học nổi tiếng và tinh anh từ các nơi trên khắp cả nước.
Đối với thanh niên có tinh thần hăng hái, có chí tiến thủ mà nói, tiến vào Tần thị là lý tưởng của họ.
Hồi còn học trung học, Thẩm Thanh đã nghe bạn học bên cạnh thảo luận về kế hoạch sau này của mình, nhiều người đều lấy việc được vào làm Tần thị làm mục tiêu, nhưng đối với Thẩm Thanh mà nói, Tần thị chỉ là một giấc mộng xa vời, cậu không phải là người tiêu cực, nhưng cũng không phải là người có dã tâm, cả đời cứ vội vội vàng vàng, chẳng bằng có thể sống tiêu diêu tự tại, vui vẻ hạnh phúc là tốt nhất, tiền là thứ cần thiết, nhưng cũng không phải là cực kỳ quan trọng, cứ làm việc mình thích là tốt nhất, không cần phải vì chờ mong và nguyện vọng của người khác mà vất vả sống sót.
“Ha ha. . . . . . mẹ, mẹ nhìn xem nè.”
Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng nói của một bé gái, tiếng nói như tiếng chuông gió tung bay trong gió, làm thức tỉnh Thẩm Thanh đang đắm chìm trong suy tư của mình, nâng tay lên nhìn thử, kim đồng hồ chỉ tám giờ hai mươi, cậu phải đợi thêm 10 phút nữa xe mới đến. Thẩm Thanh không khỏi mỉm cười, mình tự dưng lại nhìn một biển quảng cáo mà phát ngốc lâu như vậy.
“Mẹ, mẹ xem con chơi có hay không?”
Tiếng chuông gió lại vang lên, Thẩm Thanh tò mò, quay đầu nhìn qua bên phải. Đó là hai mẹ con, hình như người mẹ vừa mới mua cho cô nhóc một quả bóng, cô bé đang chơi rất vui vẻ.
“Ừ, Niếp Niếp nhà chúng ta là giỏi nhất .” Bà mẹ trẻ cười dịu dàng, đưa tay vuốt ve đuôi tóc bé con của mình vì chơi đùa mà có chút lộn xộn.
Thẩm Thanh cứ lẳng lặng nhìn hai mẹ con kia, trên người họ tản ra thân tình tự nhiên nồng hậu và ấm áp, xoa nhẹ trái tim trống trải của cậu, quanh quẩn trong tâm trí cậu thật lâu, không chịu tán đi.
Nhà — Thẩm Thanh chưa bao giờ quên.
“A, Cầu Cầu chạy rồi. . . . . .”
Mắt thấy quả bóng mình yêu thích trong tay tuột xuống lòng đường, cô bé sốt ruột chạy theo.
“Cẩn thận!”
Thẩm Thanh từ trong cơn ác mộng đột nhiên bừng tỉnh, thở mạnh, trên trán thấm xuất mồ hôi.
“Cố tiên sinh, ngài không sao chứ?”
“Cố tiên sinh? Cố tiên sinh. . . . . .”
Bàn tay trắng nõn quơ qua quơ lại trước mặt cậu, bỗng nhiên bị người bắt được, cô y tá đỏ mặt, trong khoảng thời gian ngắn đã quên rút tay mình về.
Thẩm Thanh vừa rồi như còn ở trong mộng, cảnh vừa rồi rất chân thật, đột nhiên nhìn thấy một vật bay tới trước mắt, xuất phát từ bản năng đã đưa tay bắt lấy vật thể đang đung đưa trước mắt đó, đợi sau khi hơi thở đã ổ định, cậu mới phát hiện vật trong lòng bàn tay lại có cảm giác ấm áp, vội buông lỏng tay, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Y tá?
Thẩm Thanh nhíu mày, nhìn kỹ, lúc này cậu mới phát hiện trước tầm mắt là vách tường màu trắng, drap giường cũng màu trắng, còn có xe đẩy chất đầy thuốc và ống tiêm.
Chẳng lẽ vừa rồi mình không phải nằm mộng, mình thật sự đang ở bệnh viện?
Thẩm Thanh muốn giơ tay ôm đầu, lại bị y tá trẻ tuổi bắt lấy, biểu tình nghiêm túc, cũng mang theo quan tâm, “Cố Thanh tiên sinh, trên đầu ngài có vết thương, tôi vừa thay băng cho ngài, trăm ngàn lần đừng dùng lực.”
“Cô gọi tôi là gì?” Thẩm Thanh cảm giác mình nhất định đã nghe nhầm rồi, hình như đối phương vừa gọi mình là ‘Cố Thanh’?
“Cố Thanh tiên sinh. . . . . .” Cô y tá thực tập bị Thẩm Thanh làm cho mù mờ, chẳng lẽ mình đối với bệnh nhân không lễ phép, khiến đối phương không hài lòng?
“Tôi không phải Cố. . . . .”
Thẩm Thanh vừa định lên tiếng giải thích, lại bị một giọng nói lớn bên ngoài cửa chặn lại.
“A Tử, con rốt cục cũng tỉnh rồi.”
Chỉ thấy một bà dì khoảng bốn mươi đột nhiên chạy băng băng về hướng bên này, nhìn thấy vết thương trên đầu Thẩm Thanh, liền phanh lại, hai tay bao lấy tay Thẩm Thanh.
“A Tử, con thấy khá hơn chưa, còn đau không, bác sĩ nói con bị tai nạn, mẹ lo gần chết, bảo con buổi tối đừng đi ra ngoài, con không nghe.” Bà dì kia thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không cho Thẩm Thanh cơ hội biện bạch gì, lúc nói chuyện hình như nhớ ra chuyện thương tâm gì đó mà trong mắt ẩn ẩn nước mắt.
Thẩm Thanh ngu người, cậu chau mày, mình bị tai nạn, sao lại mọc ra một bà mẹ?
Cô y tá vẫn mỉm cười đứng ở một bên, cô vừa mới đến đây thực tập liền đụng phải tai nạn thảm thiết, thấy bệnh nhân đã bình an không việc gì, tự nhiên cảm thấy vui vẻ thay hai mẹ con nhà người ta. Bỗng nhiên chú ý tới Cố Thanh nhíu chặt mày, trong lòng cân nhắcmột chút, cô y tá lấy cái gương từ kệ thứ hai trên xe đẩy đưa cho đối phương.
Thẩm Thanh còn chưa kịp phản ứng với những gì trong lời nói của bà dì kia, liền nhìn thấy y tá đưa gương cho mình, trong mắt toát ra vẻ mê man.
“Cố tiên sinh, tuy tai nạn tối hôm qua rất nghiêm trọng, nhưng mặt ngài chỉ bị thương ngoài da, mấy ngày tới chú ý ăn uống là có thể khôi phục như lúc ban đầu.” Cô y tá kiên nhẫn khuyên giải, thì ra cô đang nghĩ bệnh nhân lo lắng mặt mày mình hốc hác mà khó chịu.
“Đúng rồi, A Tử, con yên tâm, mẹ biết con bình thường chú trọng nhất là bảo dưỡng, mặt con thật sự không có chuyện gì đâu.” Bà dì kia tiếp nhận cái gương từ trong tay y tá, đưa tới trước mặt Thẩm Thanh.
Bình thường mình rất chú trọng bảo dưỡng? Thẩm Thanh cảm thấy thế giới này nhất định là điên rồi!
Thế giới này đúng là điên rồi, không chỉ có điên, là hoàn toàn điên!
Thẩm Thanh ngơ ngác nhìn gương mặt dị thường tinh xảo nhưng lại xa lạ trong gương, khó có thể tin được, cậu dùng tay ra sức cáu má, vuốt vành tai, vỗ trán. . . . . .
Đây thật sự là mình? !
Không phải, mặt của mình rất bình thường, không có gì độc đáo, lẫn trong đám người không chút nào thu hút, nhưng khuôn mặt này, lông mi dài, lại cong vút, mắt phượng nhướng lên, mũi thẳng . . . . . Đúng là rất xinh đẹp, không thua gì nữ sinh!
Thẩm Thanh thống khổ nhắm mắt, trong lòng một mảnh hỗn loạn.
Cố Thanh tiên sinh, một bà mẹ đột ngột xuất hiện, vẻ ngoài tinh xảo . . . . . bà mẹ, vẻ ngoài, Cố Thanh tiên sinh. . . . . .
Các đoạn hình ảnh vừa rồi quấn lấy nhau, không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu, cho đến cuối cùng hoàn toàn chồng lên nhau, Thẩm Thanh đột nhiên mở mắt ra:
Cậu, sống lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...