Thanh Thành là địa phương nằm gần trung tâm Đông Châu đại lục, là nơi then chốt để đi tới tông môn lớn nhất Đông Châu đại lục - Huyền Thiên Tông, bởi vậy tu sĩ tới lui rất nhiều.
Trên đại lục Đông Châu tuy rằng có vô số tu sĩ, nhưng kỳ thật chiếm đa số đều là người thường không có linh căn vô pháp tu luyện.
Xung quanh Thanh Thành là hàng trăm trấn lớn nhỏ, hàng ngàn thôn xóm, người nơi đây đều là phàm nhân, nhưng họ thi thoảng lại có rất nhiều đồ vật cổ quái hiếm lạ, họ đi vào nơi phố xá sầm uất như Thanh Thành để bán cho tu sĩ thử thời vận, trao đổi với các tu sĩ chút đan dược, đồ vật khí cụ linh tinh.
Trên đường dòng người rộn ràng nhốn nháo, nơi nơi đều là thanh âm hét to rao bán.
Đặc biệt xung quanh Bá Thiên võ đạo quán, liền là nơi náo nhiệt nhất, ở đây đồ vật bốn phương tám hướng cái gì cần cũng đều có trên đường, bởi vậy vừa mới tiến đến đầu đường, bên trong lỗ tai Yến Thiên Ngân liền tràn ngập các loại âm thanh.
Yến Thiên Ngân có chút bất an phát hiện, trên đường có không ít người đều đang xem mặt Lận Huyền Chi.
Hắn nhịn không được nói: “Đại ca, bằng không ngươi vẫn là ngồi vào trong đi, chờ một lát tới nơi ta lại kêu ngươi xuống dưới.”
Lận Huyền Chi cũng không thích người khác xem hắn, trước kia hắn tu vi cao, uy áp thâm hậu, người đạo hạnh thấp nhìn thấy hắn đầu cũng không dám ngẩng lên, làm sao có thể giống như bây giờ nhìn hắn không kiêng nể gì.
Vì thế Lận Huyền Chi liền đi vào bên trong xe.
Không có các loại tầm mắt nơi nơi phóng đến, Yến Thiên Ngân cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nơi thu mua yêu thú ở cuối con phố, đó là một tràng thu mua yêu thú lộ thiên, muốn mở hàng quán ở đây đều phải trả phí, một ngày khoảng một lượng bạc một vị trí, vô luận là ai đều có thể tới nơi này thu mua yêu thú hoặc là bán yêu thú.
Thời điểm gần tới nơi, con ngựa kéo xe sống chết đều không dám hướng về phía trước một bước.
Con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi, chân cọ cọ trên mặt đất, lẳng lặng mà đứng thị uy tại chỗ.
Yến Thiên Ngân cũng không có biện pháp, chỉ phải để xe ngựa ngừng ở ven đường, hướng Lận Huyền Chi nói: “Đại ca, chúng ta sắp tới rồi, con ngựa đại khái sợ hãi yêu thú vô pháp đi về trước.”
Lận Huyền Chi xuống xe, nói: “Chúng ta tự mình đi qua đi.”
A Bạch cũng nhảy theo xuống dưới, hừng hực mà hướng bên trong yêu thú tràng chạy tới —— nơi đó, chính là có đệ đệ Hổ Phách của nó!
Lận Huyền Chi một thân bạch y, dáng người cao gầy, vai rộng eo thon, dung mạo như ngọc, liếc mắt một cái nhìn giống như tiên nhân.
Mà đi theo bên người hắn lại có một thiếu niên dáng người gầy yếu thấp bé tướng mạo xấu xí kỳ dị, trên mặt còn có vết rạn dọa người, đi trước hai người là một con tiểu hổ toàn thân thuần trắng, đôi mắt màu tím đang chạy vội, loại tổ hợp này, tuyệt đối là phong cảnh hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.
Lận Huyền Chi lại không lắm để ý, một đường nắm tay Yến Thiên Ngân, bước vào một hàng quán yêu thú lộ thiên giữa sân.
“Ngao ——” A Bạch một đường vọt tới, vừa chạy vừa mở miệng rống một tiếng.
Một tiếng này thế nhưng rất có uy lực, toàn bộ yêu thú tràng liền náo nhiệt lên, một con yêu hồ giật mình một cái liền không đứng vững từ trên vai chủ nhân ngã xuống, mà nơi khác một con chim khổng tước đang chải chuốt lông của chính mình, lập tức mổ đứt cả một chùm lông.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ yêu thú tràng gà bay chó sủa, náo nhiệt phi thường.
Người khởi xướng A Bạch lại một chút cũng không quan tâm tiếng rống oai hùng của nó đã dọa đến các yêu thú khác, xông thẳng đến trước quầy hàng.
Mặt sau quầy hàng, nam tử một thân xiêm y màu xanh nhạt, đang ôm ấp một con tiểu bạch hổ, cầm một cây cỏ đuôi chó không ngừng chọc chọc cái mũi nó mà trêu đùa, còn con tiểu bạch hổ kia, chỉ cần là người tinh mắt liền nhận ra nó đang xụ mặt, không thèm để ý tới người này.
“Ngao ngao!” A Bạch nhảy lên mặt chiếc bàn thấp màu đen trước người nam tử, hướng về phía Hổ Phách kêu lên.
Hổ Phách một ngụm cắn rớt cây cỏ đuôi chó đang chọc mũi nó, một cái quét đuôi thoát khỏi tay nam tử, nhảy qua hướng về phía A Bạch thấp giọng rống lên lên.
“Ngao ô ——!”
A Bạch cùng Hổ Phách cụng đầu vào nhau, biểu đạt lẫn nhau nỗi tưởng niệm cùng thân mật.
Nam tử thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi nhịn không được nhướng mày, rất có hứng thú mà nhìn hai tiểu hổ con đang trao đổi tin tức.
“Ngươi là người hôm qua thu mua hổ con của gia đệ sao?” Một đạo giọng nói cơ hồ làm thân thể đều run lên vì yêu thích từ đỉnh đầu truyền đến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...