Ngày hôm sau sáng sớm, Nhất Thần sau khi tỉnh lại phát hiện chính mình thế nhưng lại nằm ở bên người Bùi Vũ, mấu chốt là bộ vị nào đó còn gắt gao dán chặt cùng nhau, cảnh tượng như vậy khiến hắn một trận hoảng hốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bản thân mộng du, sau đó lại đem thúc thúc làm loạn.
“Vũ ?”
Bùi Vũ lông mi giật giật, chậm rãi mở mắt, dương quang vàng nhạt chói mắt xuyên qua bức màn che chiếu vào, đem phòng ngủ tô đậm thành màu da cam ấm áp, thoạt nhìn rất ấm cúng. Nhất Thần thử xoay qua bả vai Bùi Vũ, nửa dựa vào trên người hắn, thâm tình nhìn hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt.
“Ngủ, ngủ ngon không?”
Bùi Vũ lộ ra một tia thản nhiên tươi cười, nhưng cũng đưa tay vuốt ve gương mặt Nhất Thần, nhìn kỹ, gương mặt này trông thật sự xinh đẹp, mày kiếm giơ lên giống như được họa sĩ bậc thầy vẽ ra, chỉnh tề có hình, hai mí mắt mỏng manh, lông mày nồng đậm, hai tròng mắt đen láy, phảng phất mang theo ma lực câu hồn người, từ mũi đến môi tất cả địa phương đều hoàn hảo, hình dáng tinh tế giống như được điêu khắc ra, thật sự tìm không thấy bất cứ một tia tỳ vết nào. Thời điểm không cười thoạt nhìn tác phong nhanh nhẹn khí chất, thời điểm cười rộ lên lại có vẻ bình dị gần gũi, anh tuấn phi thường.
Vốn đang lo lắng hắn có thể hay không mở miệng trách cứ mình, kết quả hắn thế nhưng biến thành ánh mắt ái – muội, Nhất Thần kích động không thể nói nên lời, chỉ hy vọng bàn tay kia có thể ở trên mặt mình dừng lại lâu hơn một lát, hoặc là để thời gian cứ như vậy đình chỉ đi!
“Gia……”
Lúc này Nhất Thần lại có tốc độ phản ứng nhanh như vậy, chữ thứ hai còn chưa ra miệng, đã bị hắn dùng nụ hôn nuốt trở về. Làm ơn đi, thời khắc ngọt ngào như vậy, ngươi trăm ngàn lần không cần kêu cái tên kia, nghe được hai chữ đó sẽ khiến ta thương tâm.
Hôn kĩ không quá thành thục lập tức câu trở về thần trí Bùi Vũ, giựt mình mới thấy bản thân lại nhận sai người, trong lòng không khỏi có chút thương cảm, nhưng càng nhiều là một loại áy náy, như vậy đối với Nhất Thần, thật sự rất không công bằng.
Nhất Thần thở hổn hển ngẩng đầu, bộ vị nào đó trên thân thể cũng không chịu khống chế đứng lên, cứng rắn đỉnh vào thân thể Bùi Vũ, nhượng hắn đỏ mặt.
“Vũ, ta nghĩ muốn ngươi.” Buổi tối có thể là rất kịch liệt, rất kích thích, thế cho nên sau khi qua đi, cảm giác gì cũng không nhớ rõ, không bằng thử xem ban ngày sẽ ra sao.
Bùi Vũ thản nhiên nở một chút nụ cười, nhẹ nhàng nói ra vài chữ: “Ta đói bụng!”
“Ngạch ! ! !”
Nhất Thần tuy rằng rất muốn hắn, nhưng cũng không nhẫn tâm để hắn đói bụng: “Ta đi kêu này nọ ăn, ngươi chờ một lát nga.”
“Ân ~~”
Rời đi ổ chăn ấm áp thật sự là một sự kiện không dễ dàng, Nhất Thần không biết làm bao nhiêu đấu tranh tư tưởng mới có thể đem thân thể cứng ngắc lết xuống giường, lòng mang ủy khuất đi gọi điện thoại, hắn tính toán sau khi gọi điện, nhà ăn ít nhất cũng phải dùng thời gian nửa giờ mới nấu nướng xong, trong khoảng thời gian đó có lẽ có thể lợi dụng một chút, cho nên cố ý gọi thêm vài món thức ăn cầu kỳ phức tạp.
Kết quả, thời điểm lần thứ hai trở lại phòng ngủ, Bùi Vũ đã mặc quần áo, là quần áo người hầu trong nhà ngày hôm qua đưa tới, áo sơmi cổ đứng màu xanh đậm, quần tây thẳng màu đen, đem dáng người tôn lên bề ngoài hoàn mĩ vô khuyết. Nhất Thần nhìn nhìn thật sâu thở dài, phiêu mắt xuống hạ – thân của mình: Ngươi vẫn là chịu đựng đi!
“Vũ !”
Nhất Thần đi qua từ phía sau ôm hắn, Bùi Vũ không có cự tuyệt, vẫn như trước cẩn thận thắt nút cổ tay, cúc áo.
“Ta làm cho.” Nhất Thần đem cằm khoát lên bờ vai của hắn, hai tay linh hoạt đem nút thắt nho nhỏ đan hết vào nhau, nhân cơ hội dùng miệng hôn hôn cổ hắn, một mùi thơm ngát thản nhiên rất dễ chịu. Tốc độ cũng quá nhanh, mới đi gọi điện thoại một chút ngươi đã lập tức rửa mặt đánh răng xong, còn đổi luôn quần áo, ngươi xuất thân từ quân đội sao?
Nút thắt buộc đã tốt, Nhất Thần cũng không buông ra thân thể hắn, có thể ôm nhiều bao nhiêu thì cứ ôm bấy nhiêu.
“Nhất Thần, ta hảo đói.”
“Nga, hẳn là rất nhanh thì sẽ có, ta đi thúc giục họ.” Lời tuy nói như vậy, thân thể căn bản lại không nhúc nhích. Bùi Vũ bất đắc dĩ nở một chút nụ cười, vỗ vỗ tay trước ngực.
“Nhanh đi.”
Nhất Thần đành phải bĩu môi buông lỏng tay ra, Bùi Vũ quay đầu lại, hướng hắn nở nụ cười, nâng tay vỗ vỗ đầu hắn: “Ngươi gần đây dường như lại cao thêm?”
Cao một chút mới tốt, nếu có thể nặng hơn một chút thì còn tốt hơn, như vậy có thể dễ dàng áp ngươi. Nhất Thần cười xấu xa một tiếng: “Cáo lớn mới có thể bảo hộ cho ngươi.”
Bùi Vũ lại gõ hắn một chút: “Thúc thúc mới không cần ngươi bảo hộ đâu.”
Nhất Thần chưa bao giờ cảm thấy sinh hoạt sẽ tốt đẹp lại hạnh phúc giống như bây giờ, căn phòng khách sạn trang hoàng xa hoa, hắn cùng thúc thúc ở thế giới hai người, mấu chốt là hiện tại Bùi Vũ đối hắn hảo ôn nhu, mỗi một chữ mỗi một câu, ngữ khí đều cùng trước kia khác nhau rất lớn, không biết nói như thế nào, dù sao chính là ngọt ngào chết người.
Thời điểm ban ngày Bùi Vũ muốn công ty, Nhất Thần giống như hài tử ấm ức giữ chặt tay áo hắn không buông, đáng thương hề hề không muốn hắn rời đi. Không nghĩ tới cuối cùng Bùi Vũ thế nhưng thỏa hiệp, phá lệ bỏ lại sự vụ công ty, toàn tâm toàn ý lưu lại bồi hắn.
Hai người ngồi ở trên sô pha, khoảng cách rất gần cùng nhau xem phim, bất quá rốt cuộc xem cái nội dung gì, Nhất Thần tất cả đều không nhớ rõ, bởi vì cả ngày hắn đều buồn ngủ, giống như tối hôm qua ngủ không đủ giấc, nhưng cũng không nỡ buông xuống mà lăn ra ngủ, khó có được thế giới hai người, như thế nào có thể lãng phí vào việc ngủ, cho dù phải lấy cây tăm chống lên mí mắt cũng phải tiếp tục kiên trì.
“Mệt nhọc sao? Nếu không, ngủ một hồi đi?”
Nhất Thần vội vàng lắc đầu, đem mí mắt rất nặng mở lớn hơn một chút: “Ta không buồn ngủ.”
Bùi Vũ thở dài: “Còn nói không buồn ngủ, mí mắt đều sắp dính lại vào nhau, đi lên giường ngủ trong chốc lát đi.”
“Không, thật sự không buồn ngủ.” Nhất Thần dùng sức xoa xoa ánh mắt, nhưng thanh âm lại lười nhác thêm vài phần. Bùi Vũ tất nhiên biết tâm tư của hắn, do dự một chút vỗ vỗ đùi mình: “Nằm ở đây ngủ đi.”
“Hảo!” Đáp ứng kêu một tiếng thống khoái.
Nhất Thần bả đầu gối lên trên đùi Bùi Vũ, hai tay còn gắt gao cuốn lấy eo hắn, sợ người nọ thừa dịp hắn ngủ chạy đi. Bảo đảm vạn vô nhất thất, mới an tâm đóng mắt, tư thế này đã không phải dựa vào trên đùi u nhã như vậy, quả thực giống như mèo nhỏ làm nũng quấn lấy trên người, Bùi Vũ đành phải dùng cánh tay bám trụ đầu hắn, lại kéo qua một kiện áo ngủ đắp ở trên người hắn.
Cảm giác này thật sự rất an tâm, không đến ba phút Nhất Thần liền thiết thực ngủ say, Bùi Vũ tắt TV, sau đó liền im lặng nhìn chằm chằm gương mặt kia……..
Vào đêm, Nhất Thần ở trong cảm giác vô cùng ấm áp tỉnh lại, khi mở mắt ra, Bùi Vũ đầu đã lệch qua một bên, dường như đã ngủ, Nhất Thần vụng trộm nở một chút nụ cười, lấy ngón tay sờ sờ môi Bùi Vũ, ai ngờ Bùi Vũ thế nhưng lập tức liền mở mắt.
“Ngủ no rồi?”
“Ân.”
“Đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm đi?”
“Hảo.”
Nhất Thần nhìn xem sắc trời ngoài cửa sổ, đã hoàn toàn đen thấu, không nghĩ tới vừa chợp mắt một chút thế nhưng đã ngủ lâu như vậy. Bùi Vũ mới từ trên sô pha đứng lên liền thật mạnh ngả trở về, không ngừng xoa xoa chân mình.
“Làm sao vậy?”
“Chân đã tê rần.”
Sợ là bị chính mình đè lâu lắm, Nhất Thần có chút áy náy vội vàng nửa quỳ ở trước mặt hắn: “Thực xin lỗi, ta xoa bóp cho ngươi.” Khi nói chuyện, tay đã ấn về phía đùi, từng chút nhẹ nhàng mát xa, từ trên xuống dưới, từ trước đến sau, thật đúng là đủ cẩn thận.
Bất quá sắc mặt Bùi Vũ như thế nào biến thành kỳ quái như vậy, thoạt nhìn tựa như đang cực lực chịu đựng cái gì.
“Làm sao vậy, có phải hay không không thoải mái?”
Bùi Vũ khô khốc nuốt một chút: “Đủ rồi, không, không cần xoa nữa.”
“Ngươi làm sao vậy, có phải hay không đau chỗ nào, ngươi nói cho ta biết, đừng chịu đựng.”
Thật muốn đòi mạng, đứa nhỏ này tư tưởng có đôi khi thật đủ đơn thuần. Bùi Vũ cắn răng lắc lắc đầu, Nhất Thần tay như trước một đường xoa ấn lên trên, trong giây lát va chạm vào một bộ vị nào đó, nháy mắt hiểu được.
“Có cảm giác sao, ta giúp ngươi.”
“Uy, không cần.” Nhất Thần cười xấu xa một tiếng, một phen nắm lấy.
“Ân ~~”
Thanh âm này khiến Nhất Thần rất kích động, luống cuống tay chân kéo khóa quần đem thứ vừa bật ra ngậm vào miệng mình. Bùi Vũ rên rỉ một tiếng, đầu mềm mềm ngã vào trên lưng sô pha, say mê nhắm hai mắt lại. Kỹ thuật không phải tốt lắm, động tác thực cứng nhắc, nhưng lại để người cảm giác ra hắn thực dụng tâm, thực ra sức.
“Thoải mái sao?”
“Ân ~~”
Nhất Thần hưng phấn không thôi, cuối cùng rõ ràng quỳ gối giữa hai chân hắn cẩn thận hầu hạ, ngẫu nhiên khi ngẩng đầu còn có thể thấy hầu kết Bùi Vũ thoạt cao thoạt thấp, thoạt nhìn rất gợi cảm. Một tay không thành thật đưa qua, lấy ngón tay giống như vô tình lướt qua bộ vị kia, sau đó chậm rãi kéo dài xuống đến cổ, rồi đến ngực, sau đó đem một đám cúc áo sơmi cởi bỏ. Tối hôm qua dấu vết hoan ái lưu lại dùng mắt thường có thể thấy rõ ràng, hình ảnh này đối với Nhất Thần mà nói không thể nghi ngờ chính là xuân dược kích – tình mạnh nhất.
Không biết khi nào đã đứng thẳng lên, vươn đầu lưỡi tham lam liếm hầu kết hắn, sau đó từng chút đi xuống, hấp liếm những nơi đi qua, để lại thật nhiều, thật nhiều hồng ấn.
“Ta nghĩ muốn ngươi.”
Đã bị hắn khiêu khích đến dục – hỏa đốt người, Bùi Vũ căn bản không có biện pháp cự tuyệt, trơ mắt nhìn quần áo hai người từng kiện từng kiện giải khai. Cuối cùng bị người đại lực xuyên xỏ qua, không thể không nói tiểu tử này kỹ thuật thật sự rất không tốt, hơn nữa thập phần nóng vội, căn bản không có làm khúc dạo đầu gì.
Bởi vì khoái – cảm thoải mái khiến người hít thở không thông tràn đến đã triệt để thiêu diệt lý trí Nhất Thần, hắn chưa bao giờ từng có trải nghiệm kích thích như thế, chỉ dựa vào bản năng thân thể trừu – sáp càng lúc càng nhanh, cảm giác kia thật sự làm người muốn ngừng mà ngừng không được. Bùi Vũ đã đau đến nói không nên lời, chỉ có thể dùng hai tay gắt gao bắt lấy song chưởng Nhất Thần, chịu đựng dục – vọng như dã thú của tiểu tử này.
Hoàn hảo không qua bao lâu, Nhất Thần kiên trì không được, thúc đẩy vài cái rất nhanh liền gầm nhẹ một tiếng, nháy mắt cương trực thân thể, hơn mười giây sau giống như kiệt sức đổ gục xuống trên người Bùi Vũ, cả một câu đầy đủ cũng nói không được.
“Vũ, hảo, thật thoải mái!”
Bùi Vũ cười khổ một tiếng, sờ sờ thái dương ướt đẫm mồ hôi của Nhất Thần.
Tuy rằng sau đó Nhất Thần có lập công chuộc tội, dùng miệng giúp Bùi Vũ thư thái một lần, bất quá bởi vì chính mình lỗ mãng làm địa phương kia của Bùi Vũ bị thương, đối với việc này hắn vẫn thực áy náy. Toàn bộ buổi tối đều giống như hài tử làm chuyện sai, chạy tới chạy lui chiếu cố Bùi Vũ, từ ăn cơm đến thay quần áo đến tắm rửa, Viên tiểu thiếu gia từ nhỏ được người hầu hạ lớn lên, nay làm những việc này thế nhưng đều cam tâm tình nguyện, hơn nữa dường như còn rất thuận tay.
Ban đêm Bùi Vũ tự nhiên không nỡ đuổi hắn ra ngoài ngủ, Nhất Thần cao hứng thiếu chút nữa bay đến tầng ba mươi ba (khách sạn chỉ có ba mươi hai tầng), không sai biệt lắm nhảy một cái lên giường, dùng chút công phu liền đem quần áo chính mình cởi bỏ, đem Bùi Vũ rắn chắc ôm vào.
“Ngày nghỉ của ngươi sắp kết thúc đi?”
Làm ơn đi, loại thời điểm này đừng nói những chuyện mất hứng như vậy, ta đều đã cố ý quên đi nó.
“Khi nào thì trở về trường học?”
“Sau ngày mai ta đáp chuyến bay sớm nhất thì có thể trở về.”
“Sát ngày vậy sao? Nếu không vẫn là ngày mai trở về đi.”
Nhất Thần dùng cằm khoát lên bờ vai của hắn, mân miệng vẻ mặt khó chịu: “Ta không phải khiến ngươi chán ghét chứ?”
Bùi Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi như thế nào luôn thích loạn tưởng?”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi có thích ta hay không?”
“Ngươi nói xem?”
“Ta đã nghĩ cho ngươi chính miệng nói, còn có, vấn đề kia, ngươi suy nghĩ tốt chưa? Hiện tại có thể nói cho ta biết đáp án không?”
Bùi Vũ vỗ vỗ đầu hắn, nở một chút nụ cười: “Chờ thời điểm ngươi lên máy bay sẽ nói cho ngươi. Ngủ đi.”
“…… Ân —- được rồi.”
Rõ ràng chạng vạng mới tỉnh ngủ, nhưng mà Nhất Thần nghe nói liền nhắm mắt, ngoan ngoãn ngủ. Trong phòng chỉ mở một đèn ngủ nhỏ, ánh sáng thực hôn ám. Bùi Vũ vụng trộm lấy ra đồng hồ đã nhét sẵn dưới gối đầu nhìn thoáng qua: 23:38.
Cơ hồ là nhìn thời gian từng giây từng giây một trôi qua, đến đúng thời điểm mười hai giờ, người phía sau đã dần dần truyền đến tiếng hít thở đều đều, Bùi Vũ lặng lẽ đứng dậy xuống giường, khoác kiện áo ngủ ngồi ngay ngắn ở trên sô pha.
Qua một lúc lâu, trên giường người vỗ cái trán ngồi dậy, lại xoa xoa huyệt Thái Dương mới nhìn thấy người ngồi trên sô pha: “Tiểu Vũ?”
Bùi Vũ đối với người nọ lộ ra một tươi cười thản nhiên: “Lại đây ngồi với ta trong chốc lát.”
“Hảo !”
Hai người sóng vai ngồi trên sô pha, một người bưng một ly rượu đỏ, tất cả đều không có thanh âm, hai tay siết chặt vào nhau, như bị một sợi xích khóa ở cùng một chỗ, không thể tách rời.
Một chén rượu vào bụng, Bùi Vũ mới mở miệng nói: “Ngươi sẽ đi đâu?”
“…… Ta không biết.”
Bùi Vũ thử rút tay mình về, lại bị hắn nắm càng chặt. Sau toàn bộ thân thể đều rơi vào một vòng tay ôm ấp ấm áp: “Đừng khóc ~~”
Bùi Vũ hơi hơi lắc lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, cằm bị người nhấc lên, người nọ dùng đôi môi ôn nhu hôn đi nước mắt hắn…….
————————
Sáng sớm, dương quang vẫn tươi đẹp như trước, Nhất Thần bị ánh sáng chói mắt chiếu tỉnh, khi mở mắt ra Bùi Vũ đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa sổ, bóng dáng thoạt nhìn hảo cô đơn. Một khắc kia Nhất Thần tự dưng cảm thấy một tia đơn độc, phảng phất như bản thân vĩnh viễn cũng vô pháp tiến vào thế giới của Bùi Vũ.
“Vũ !”
Bùi Vũ quay đầu lại, trong ánh mắt sưng đỏ mang theo thản nhiên tiếu ý, dương quang theo sườn mặt hoàn mỹ trải dài, trong nháy mắt hình ảnh phảng phất đó như dừng lại, thật lâu ăn sâu vào trong trí nhớ của Nhất Thần.
“Tỉnh?”
“…… Ân.” Nhất Thần còn đang hoảng thần, chớp mắt từ trên giường đứng lên, cũng không mặc vào quần áo liền nhảy đến ôm lấy Bùi Vũ.
“Ngươi dậy thật sớm.”
“Nhất Thần, đi giúp ta mua chút này nọ được không?”
“Hảo, ngươi muốn mua cái gì?”
Bùi Vũ từ túi áo sơmi xuất ra một tờ giấy ghi chép: “Ta muốn ăn bánh ngọt, ngươi mua giúp ta đi?”
Nhất Thần tiếp nhận tờ giấy kia nhìn qua, địa chỉ cách nơi này có chút xa, tuy rằng nghi hoặc Bùi Vũ vì sao phải bỏ gần lấy xa, muốn ăn bánh ngọt nơi đó, sư phó dưới lầu có điểm tâm gì không làm được, bất quá vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu: “Hảo, ta đi mua, ngươi chờ ta trở lại.”
“Ân, ta chờ ngươi.”
Nhất Thần bằng tốc độ nhanh nhất mặc vào quần áo, không kịp đánh răng rửa mặt liền chạy ra khỏi cửa. Qua một lúc lâu, Trương Văn mang theo một vị lão giả đầu tóc bạc trắng mở ra cửa phòng.
“Tiên sinh, sớm an.”
“Nhất Thần đi rồi sao?”
“Ân, ngồi xe của ngài đi.”
Bùi Vũ gật gật đầu, cung kính đem vị lão giả kia đón vào cửa. Hai người chào hỏi nhau một chút, sau vào thẳng chủ đề, lão giả nói: “Tiên sinh, muốn bói chuyện gì?”
“Nhân duyên.”
“Bói người nào ?”
“Ái nhân của ta.”
Lão giả gật gật đầu, từ trong túi da tùy thân lấy ra mấy thứ này nọ, theo thứ tự bày ra trên bàn trà: “Bát tự, xem tướng, sờ cốt, đoán chữ, tiên sinh muốn dùng phương pháp gì?”
“Đoán chữ đi.” Mấy chuyện xem bói này vốn là nửa thật nửa giả, tin sẽ linh ngiệm, không tin sẽ vô dụng, trên giang hồ bán tiên thần toán gì đó cũng không phải không có, bất quá rất khó cầu được. Lão tiên sinh này là thần toán nổi danh ở bản địa, nghe nói bói quẻ thực chuẩn, bất quá trước đây Bùi Vũ tuyệt đối không dùng những loại như vầy để đo lường tính toán vận mệnh của mình.
Hôm nay sở dĩ thỉnh hắn đến, hoàn toàn thuộc về cái gọi là khi tuyệt vọng cũng có thể thử, tất cả rơi vào đường cùng, mới có thể đem hy vọng ký thác trên mấy chuyện mê tín gì đó, có điều nói là mê tín cũng không hoàn toàn là giả, chuyện Quỷ Hồn này nọ, bản thân không phải đã tự mình trải nghiệm sao.
Bùi Vũ nhắc tới bút lông, không chút suy nghĩ ở trên giấy viết một chữ “Vũ” – 羽.
Lão giả kia chăm chú nhìn một lát, vuốt râu bạc nói: “Nét chữ viết ra, có phần rời rạc. Người nọ sợ là đã qua đời.”
“Đúng vậy.”
Lão giả gật gật đầu, từ từ nói tiếp: “Chữ này nếu tách ra xem, tức là phất phơ lạc lỏng, người này tuy cả đời khúc chiết cũng không đến mức chết già, mặt khác, chữ vũ tự nó mang theo cánh chim cát tường, đáng tiếc nhân sinh bị trói buộc, bề trên cung phụng không thể thành hình, cho nên người này không thể bay lên trời.”
Thế nhưng đều bị hắn nói chuẩn, khiến người không thể không cảm thán lão giả này quả nhiên có chút bản sự. Bùi Vũ rót một ly trà xanh hai tay dâng lên: “Lão tiên sinh, thỉnh tiếp tục giảng.”
“Người xem, một chữ này bên trong có hai chữ giống nhau như đúc, hợp thành một thể có thể hợp cũng có thể tách, hay nói cách khác, cùng trong một thân thể nhưng lại có hai cái linh hồn…….” Điểm này kỳ thật cũng không phải từ trên chữ nhìn ra, lão giả kia vừa tiến vào phòng liền nhận thấy được căn phòng này âm khí rất nặng, huống chi vừa rồi ở đại đường trong lúc vô tình nhìn thấy Viên Nhất Thần, trái phải liên tưởng liền biết Quỷ Hồn kia là nhập vào thân thể người khác.
(Editor: trên kia là chiết tự bói chữ của Trung Quốc, ta đây mù tịt, cho nên edit chỉ đúng đến 70% thôi nhé)
“Quả nhiên.”
Lão giả gật gật đầu, đem nửa câu sau nói ra miệng: “Sợ là âm hồn không tiêu tan, oán niệm quá nặng, cũng chính là tục ngữ nói: oán quỷ triền thân.”
“Ta nên làm như thế nào?”
“Tiên sinh là muốn đưa tiễn hắn đi?”
“Không, ta muốn làm hắn lưu lại.”
Lão giả nhắm mắt lại sờ sờ râu, bấm độn tính toán, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Oán từ tâm sinh, tâm nguyện đạt thành, hồn phách sẽ rời đi…… Tiên sinh lại muốn nghịch thiên mà làm, cái này……” Oán quỷ đã thành người kia thật lâu không chịu rời đi, hơn nữa oán niệm rất nặng, người trước mắt vẻ mặt lại bi thống như thế, có thể thấy được tình cảm bọn họ trong lúc đó sâu đậm, có câu kêu rằng: thà hủy đi mười tòa miếu, cũng không nên hủy một cọc nhân duyên. Biết rõ tình cảm của người và quỷ nhất định không thể ở cùng nhau, nhưng cũng không đành lòng đem bọn họ chia rẽ, lão giả suy nghĩ hồi lâu vẫn là nuốt trở về lời khuyên can trong lòng: “Đây, cũng không phải không thể làm được, bởi vì chuyện này, phải xem tâm ngươi.”
“Lão tiên sinh, có thể nói dễ hiểu hơn một ít không?”
“Cái này…… Xin thứ cho ta không tiện nhiều lời.”
Bùi Vũ thở dài gật gật đầu: “Trương Văn, đưa hồng bao !”
“Dạ!”
“Phiền toái ngươi, lão tiên sinh.” Bùi Vũ lễ phép cùng lão giả bắt tay cáo từ, trong nháy mắt hai tay tiếp xúc kia, lão giả thần sắc đột biến, ánh mắt nhìn về phía Bùi Vũ vô cùng phức tạp.
“Lão tiên sinh, có gì không ổn sao?” Bùi Vũ bị hắn nhìn, tâm sinh nghi hoặc, mở miệng hỏi.
Lão giả dùng một bàn tay khác dọc theo cánh tay, thô sơ giản lược sờ soạng một chút cốt cách Bùi Vũ, trong lòng sợ hãi không thôi, liên tục gật đầu. Lão giả kia chưa từng lưu lại lời nào, xoay người rời đi, Bùi Vũ đứng ở tại chỗ suy nghĩ một lát, đại khái hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt lão giả, chính mình, lúc đó chẳng phải cũng là quỷ triền thân sao!
Bất quá liếc mắt một cái, lại khiến Bùi Vũ sinh ra một ý niệm trong đầu!
———————
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...