Có đôi khi Nhất Thần tưởng hắn nhớ đến phát điên, thậm chí có mấy lần đều cầm lấy điện thoại tính toán đặt vé máy bay trở về, nhưng nghĩ nghĩ sau lại bất đắc dĩ treo điện thoại. Ban ngày sẽ nhớ hắn, ban đêm mộng thấy hắn, thậm chí đã đến mức độ si mê.
Bùi Vũ không chịu tiếp điện thoại, Nhất Thần tuy không cam tâm, nhưng hắn lại không muốn khiến Bùi Vũ cảm thấy phiền lòng, thời điểm nhiều nhất chỉ gọi ba lượt, nếu hắn vẫn không tiếp, cho dù rất muốn nghe thấy thanh âm hắn, Nhất Thần cũng sẽ chịu đựng không tiếp tục gọi. Nhưng mà nghe không được thanh âm ngày đêm mong nhớ, trái tim sẽ giống như vỡ ra, đau đến đòi mạng.
Thích một người, lại phải chịu đựng chính mình không đi làm phiền hắn, không đi quấy rầy hắn, cái loại cảm giác này thật sự rất thống khổ.
Nhưng mà cho dù có thống khổ hay là mong nhớ, vô luận như thế nào Nhất Thần cũng không chịu buông tha.
Thời điểm sắp rời khỏi đã mua chuộc Hàn Tuấn Phi, bắt hắn đem sinh hoạt mỗi ngày của Bùi Vũ đều đúng giờ báo cho hắn, tất cả mọi thứ [ăn, mặc, ở, đi lại] đều không bỏ sót, sau đó tự mình tưởng tượng bộ dáng Bùi Vũ khi mặc quần áo, động tác khi ăn uống này nọ, như vậy hắn sẽ cảm thấy bản thân vẫn còn bên cạnh Bùi Vũ, chưa bao giờ rời đi.
Đương nhiên tối trọng yếu là Bùi Vũ mỗi ngày gặp gỡ người nào, nam nhân hay là nữ nhân, có nhân vật khả nghi xuất hiện ở bên người hắn hay không, có chuyện xấu hay không, có tình địch hay không.
Tuy rằng Bùi Vũ cam đoan không thích người khác, nhưng không thể cam đoan không bị người khác thích, điểm ấy đương nhiên phòng cháy hơn chữa cháy.
—————–
Bùi Vũ tuy rằng không tiếp điện thoại, nhưng vẫn đều quan tâm sinh hoạt của hắn, vị hiệu trưởng trường hắn cùng mình có chút giao tình, ngẫu nhiên sẽ hướng Bùi Vũ báo cáo một chút tình huống học tập sinh hoạt của Nhất Thần, biết hài tử kia có tốt hay không mới an tâm.
Mỗi ngày buổi tối nhìn di động trên giường vang lên không ngừng, có đôi khi thật sự nhịn không được muốn nghe xem thanh âm của hắn. Hài tử kia từ nhỏ chưa từng rời đi xa khỏi mình, từ mặc quần áo đến ăn cơm, thậm chí cả giày vớ hắn đều phải tự mình đi mua, đột nhiên hài tử đó rời khỏi chính mình, khẳng định là luyến tiếc.
Nhưng một ngày qua một ngày vẫn là nhịn xuống, ít nhất di động có vang lên liền chứng minh hắn vẫn còn rất tốt.
Lời Gia Hải thật sự là nói đúng, rời đi mình đã hơn hai tháng, hắn vẫn không chịu buông tha loại tâm tư này, chút hy vọng lúc trước trong tâm Bùi Vũ nay đã không còn, chỉ có thể buộc bản thân tận lực xa cách với hắn.
Bất quá, một đoạn thời gian gần đây dường như có cái gì không thích hợp, tổng cảm thấy dường như thiếu chút gì đó. Đương khi Bùi Vũ ý thức được chỗ thiếu ấy mới phát hiện, Nhất Thần đã năm ngày không có gọi điện thoại cho hắn.
Học tập bận quá? Không có tiền? Kết giao bạn gái? Mấy cái này dường như cũng rất không có khả năng, đến thời điểm ngày thứ sáu Bùi Vũ nhịn không được, sau đó cấp bản thân một lý do: Ta là thúc thúc của hắn, quan tâm hắn hẳn là phải đạo! Sau liền cấp hiệu trưởng kia một cuộc điện thoại.
Sinh bệnh, xin nghỉ dài hạn bảy ngày, Bùi Vũ nghe cái này thật đúng là hoảng hốt, không hề nghĩ ngợi liền cấp Nhất Thần một cuộc điện thoại.
“Nhất Thần, ngươi làm sao vậy?”
“Thúc thúc?”
Nghe thấy thanh âm hắn, Nhất Thần mới tin tưởng chính mình không nghe lầm, thúc thúc thế nhưng sẽ chủ động gọi điện thoại cho mình, hơn nữa thanh âm kia rất là sốt ruột, tâm nhất thời ngọt như đường mật. Mấy ngày nay nhịn hảo vất vả, không phải không muốn gọi điện thoại, mà là không dám gọi, nghe thấy thanh âm của y sẽ hướng phương diện nào đó liên tưởng, đến lúc đó người chịu tội còn không phải chính mình.
“Sinh bệnh sao?”
“Ngạch, cái kia, là bị bệnh, có điểm không thoải mái.”
“Sinh bệnh như thế nào không nói với ta?”
Nhất Thần mặt đỏ lên, thật sự không biết loại sự tình này phải làm nào giải thích: “Cái kia, kỳ thật cũng không có gì, ngày mai liền cắt chỉ.”
Vừa nghe nói cắt chỉ, Bùi Vũ lúc ấy liền hoa mắt, thiếu chút nữa ngất xỉu đi: “Ta lập tức tới xem ngươi!”
“A ?……”
Nói còn chưa ra miệng, bên kia đã treo máy, Nhất Thần đối điện thoại sửng sốt nửa ngày, một câu cuối cùng không có nghe sai chứ, hắn nói muốn tới xem ta? Hắn có thể tới thì thật cao hứng, nhưng mà bộ dáng hiện tại bị hắn nhìn thấy sẽ dọa người nha.
Bùi Vũ một đường hỏa cấp lên máy bay, tới nơi vội vàng đánh xe đi thẳng đến trường học Nhất Thần, đến cổng trường mới nhớ tới chính mình không biết phòng Nhất Thần đang ở, vì thế lại gọi điện thoại qua. Kết quả tiểu tử kia thế nhưng nói hắn không ở ký túc xá, đang ở khách sạn.
Điện thoại vừa buông, Bùi Vũ liền cảm thấy có chút không thích hợp, sinh bệnh hẳn là nằm trong bệnh viện mới đúng, như thế nào sẽ ở khách sạn, chẳng lẽ là lừa mình? Tâm lý nhất thời thăng lên một cỗ lửa giận!
Thời điểm Nhất Thần mở cửa cho hắn là đang mặc một kiện áo ngủ do khách sạn cung cấp, sắc mặt hồng nhuận, màu da khỏe mạnh, hành động tự nhiên, cũng không có bất cứ địa phương nào không ổn, Bùi Vũ cảm giác đầu tiên chính là: Đứa nhỏ này đã gầy đi! Cảm giác thứ hai chính là thấy hắn không việc gì mới an tâm, cảm giác thứ ba chính là giận dữ.
“Vũ, ta rất nhớ ngươi nga ~”
Nhất Thần chu miệng nói điềm đạm đáng yêu, Bùi Vũ lại vẻ mặt đầy giận dữ: “Ngươi sinh bệnh?”
Nhất Thần gãi gãi đầu: “Cái kia, xem như đi.”
“Phải mổ?”
“Là, là phẫu thuật nhỏ thôi.”
“Mổ ruột thừa hay là mổ mắt?”
“Ngạch !”
Bùi Vũ lại đem hắn từ trên xuống dưới đánh giá một lần, không có chỗ nào quấn băng gạc, nhìn vào chỉ biết là đang nói dối. Ngồi ở trên sô pha, sắc mặt giận dữ chờ hắn giải thích: “Nói đi, vì cái gì trốn học?”
Nhất Thần cảm thấy chính mình hảo oan uổng, nhưng mà loại chuyện này phải nói như thế nào, rất dọa người, nhưng nếu không nói, Bùi Vũ sẽ nghĩ đến mình đang lừa hắn, ngồi ở bên cạnh do dự nửa ngày.
“Hôm nay ngươi nếu không cho ta một giải thích hợp lý, xem ta như thế nào thu thập ngươi.” Hài tử này từ nhỏ đến lớn vẫn thực nhu thuận, những chuyện đại loại như trốn học tuyệt đối sẽ không phát sinh, không nghĩ tới mới sống độc lập mấy tháng, thế nhưng học nói dối để trốn học, lại còn trốn nhiều ngày như vậy, Bùi Vũ tự nhiên là thực sinh khí.
Nhất Thần thật cẩn thận rót chén nước trà cho hắn, Bùi Vũ vốn cũng khát nước, bưng lên cái chén, nghĩ nghĩ lại buông xuống, từ bên cạnh lấy một bình nước khoáng mang theo uống. Lần trước bị hạ dược, vẫn nhớ kỹ.
“Nói đi, tại sao lại câm rồi?”
Nhất Thần mặt đã đỏ đến trình độ nhất định, trên đầu giống như sắp sửa bốc ra khói, hận không thể tìm một bình hoa tiến vào ở luôn trong đó, dưới việc Bùi Vũ bức bách, vẫn là quyết định thẳng thắn nói ra.
“Ta, ta cắt %-*¥”
“Cái gì?”
Nhất Thần dùng hai tay ôm lấy đầu gối, tận lực đem đầu chôn chặt vào giữa, rầu rĩ nói lại một lần: “Ta cắt – bao đầu đỉnh.”
“Phốc! Khụ khụ khụ……” Bùi Vũ một ngụm nước chưa nuốt xuống liền phun ra ngoài, bị sặc ho mãnh liệt. Nhất Thần đành phải đỏ mặt vỗ vỗ lưng cho Bùi Vũ.
Ngươi, xú tiểu tử này! Bùi Vũ ho xong rồi lau miệng, mặt cũng đỏ lên theo, bả đầu xoay sang một bên không nhìn hắn, hai người trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cuối cùng vẫn là Bùi Vũ phá vỡ cục diện bế tắc trước, thập phần không được tự nhiên đứng lên: “Cái kia, ngươi không có việc gì thì tốt, công ty còn có việc, ta đi về trước.”
“A, gấp như vậy?” Nhất Thần cũng không cố thẹn thùng tiếp, giữ chặt tay Bùi Vũ không chịu buông ra: “Dù sao đã đến đây, ở lại với ta một ngày được không.”
“Không được, công ty còn có việc, ta phải lập tức trở về.” Bùi Vũ cũng không để ý đến hắn, nhấc chân liền đi ra ngoài, kết quả phát hiện, chân thế nhưng nhúc nhích không được, cúi đầu vừa thấy, một con trung khuyển to lớn ngồi bệt xuống đất đang ôm lấy chân mình, vẻ mặt ủy khuất sắp khóc ra.
“Đừng đi mà, ở lại với ta một ngày được không, chỉ một ngày, không, một đêm là được.”
“Ngươi đã lớn như vậy, còn làm nũng?”
“Người ta đang bị bệnh, ngươi cũng nhẫn tâm mặc kệ ta.”
Bùi Vũ trán đầy hắc tuyến: “Cái đó thì tính là bệnh gì, thuần túy là tự tìm khổ thôi.”
Nhất Thần ôm chân hắn lắc lắc: “Nói như thế nào cũng là giải phẫu, thuốc tê tan đi rồi đều rất đau, ta vài ngày cũng không thể ngủ ngon.”
“……”
“Ngươi không phải chán ghét ta chứ?”
“Lại nói bậy.”
“Vậy ngươi ở lại với ta.”
“Được rồi, lần sau có thời gian ta sẽ đến xem ngươi, nghe lời.”
Nhất Thần mấp máy miệng, sau đó còn cường nghạnh ép ra một giọt nước mắt: “Nếu vậy, ngươi đi đi.” Nói xong thật sự buông tay, Bùi Vũ vỗ vỗ đầu hắn, thế nhưng thật đúng là rời đi. Rất tuyệt tình, Nhất Thần theo dõi bóng dáng hắn, lau lau mặt mình, sau đó:
“A ! ! Đau chết mất, đau chết mất.”
Bùi Vũ hoảng hốt, nhìn lại, Nhất Thần chính là đang ôm hạ – thân của mình lăn lộn dưới đất, lập tức cạch một tiếng đóng cửa lại, hai bước vọt trở về.
“Làm sao vậy, làm sao vậy?”
Nhìn hắn giống như thật sự đau đến lợi hại, biểu tình thống khổ giống như đang thụ hình, Bùi Vũ luống cuống tay chân cũng không biết nên làm cái gì mới tốt, Nhất Thần còn liên tiếp la hét: “Đau chết mất, đau chết mất.”
“A, nơi nào đau, ta xem cho ngươi.”
“Kia, địa phương kia dường như bị đứt chỉ.”
“A, ta xem xem.”
Nhất Thần đỏ mặt mở tay ra, dùng ánh mắt hồn nhiên như hươu con nhìn hắn: “Ân, ngươi xem xem.”
Bùi Vũ lúc này mới phát hiện chính mình nói lầm rồi, địa phương kia xem thế nào được, mặt lúc xanh lúc tím lúc đỏ, đủ mọi màu sắc rất là thú vị: “Ta, ta vẫn là giúp ngươi kêu xe cứu thương đi.”
Nói xong thế nhưng thật sự đứng dậy lấy điện thoại, Nhất Thần vội vàng kéo tay hắn: “Cái kia, hiện tại dường như không còn đau nữa.”
“Thật sự không đau sao?”
Nhất Thần gật gật đầu: “Ta, ta tự mình đi toilet nhìn xem.”
Vừa rồi còn đau lăn lộn trên đất, như vậy lập tức hết, Bùi Vũ cuối cùng hiểu được, tiểu tử này là đang dùng khổ nhục kế: “Đi đi.”
“Vậy ngươi đừng đi được không, vạn nhất chỉ thật sự đứt, không có người đưa ta đi bệnh viện phải làm sao đây?”
Bùi Vũ vô lực ứng thanh: “Hảo hảo hảo, ta ngày mai mới đi.”
Nhất Thần đang nói liền hét một tiếng hoan hô, nhảy tại chỗ lên rất cao: “Nga, quá tốt.” Hoan hô xong lại cảm thấy không ổn, lập tức lui thành một con mèo nhỏ, ôm hạ – thân của mình thật cẩn thận đi hướng toilet: “Ta đi nhìn xem miệng vết thương.”
Bùi Vũ toàn thân vô lực không có biện pháp, Nhất Thần biểu tình kia thật sự khiến người cảm thấy dở khóc dở cười. Vì thế buổi tối hôm nay vốn tính toán về nhà, Bùi Vũ vẫn là ở dưới chiêu số từ nhõng nhẽo đến cứng rắn, từ thủ đoạn đến đánh trực diện của tiểu lưu manh vô lại Viên Nhất Thần giữ chân.
Bất quá Bùi Vũ lưu lại qua đêm, ngược lại khiến Viên Nhất Thần chịu nhiều đau khổ.
Khách sạn hôm nay thực rất có sinh ý, đều đã đầy khách, cho nên Bùi Vũ muốn đặt một phòng khác cũng không có khả năng, đành phải cùng Nhất Thần trụ một gian. Lại nói tới gian phòng này chỉ có một chiếc giường đôi, Nhất Thần ở toilet cười trộm một trận, mới khôi phục sắc thái hoà nhã ra khỏi toilet. Kết quả thực bất hạnh, thấy Bùi Vũ tắm rửa xong đã đắp một cái chăn ở trên sô pha ngủ.
Nhất Thần có một loại xúc động muốn lập tức đem bộ sô pha kia ném ra bên ngoài cửa sổ. Khách sạn biến thái, việc gì phải thiết kế một bộ sô pha lớn như vậy!
“Vũ, lên ngủ trên giường đi, được không?”
Bùi Vũ trong lúc ngủ mơ cũng chưa động đậy một chút, hô hấp đều đều, ngủ rất quen thuộc! Nhất Thần bất đắc dĩ, đành phải một mình trở về ngủ trên giường. Hai bên đã nhiều tháng không gặp, người mình yêu đang ở địa phương cách có ba mét, gương mặt khả ái khi ngủ lại đỏ bừng, dưới dạng tình huống này làm sao ngủ cái quái gì được.
Ở trên giường lăn lộn vài giờ, Nhất Thần thật sự nhịn không được, bước chân mềm nhẹ giống như tiểu miêu tiến đến bên cạnh sô pha, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt kia chảy nước miếng.
Bùi Vũ thời điểm ngủ tư thế thực khả ái, lui đem chính mình cuộn thành một đoàn, hai cánh tay che lấy cổ mình, kỳ thật loại tư thế ngủ như thế sẽ làm người khác cảm thấy đối phương có cảm giác không an toàn. Thời điểm mấy năm trước, Bùi Vũ cả khi ngủ còn nhíu chặt lông mày, vài năm nay đã tốt hơn một ít, rất ít nằm ác mộng, gương mặt ngủ say cũng an tường hơn rất nhiều. Hai phiến môi mỏng manh hơi hơi mở ra, ngẫu nhiên còn vươn đầu lưỡi liếm một cái.
Nhất Thần nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận lấy ngón tay sờ sờ bờ môi của hắn: Hảo mềm, nóng quá! Nhất Thần còn nhớ rõ hương vị đôi môi kia, thực thoải mái. Đáng tiếc hắn không có đảm lượng dám đi nếm thử, chỉ có thể thu hồi ngón tay dán lại lên trên miệng mình, vươn đầu lưỡi liếm liếm, thân thể nhất thời run lên, cảm giác kia giống như đang yêu đương vụng trộm, hảo kích thích.
Kết quả, địa phương nào đó đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, Nhất Thần thầm kêu không ổn, vội vàng chạy vọt vào phòng tắm, quả nhiên……
Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Vũ vừa mở mắt liền thấy Nhất Thần vẻ mặt ủy khuất ngồi ở trên giường nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
“Giúp ta đi bệnh viện được không?”
Nhìn nhìn hạ – thân của mình, lại nhìn nhìn Bùi Vũ, Nhất Thần đều sắp khóc ra.
Từ bệnh viện trở về đã hơn mười giờ, Nhất Thần đau đến đi cũng không được, nằm ở trên giường rầm rì kêu đau. Bộ dáng như vậy, ai có thể nhẫn tâm bỏ lại hắn mặc kệ, Bùi Vũ đương nhiên thay đổi hành trình, lưu lại chiếu cố hắn.
Từ mặc quần áo đến uy cơm, quả thực là cẩn thận, Nhất Thần rất hưởng thụ, đương nhiên chỉ trong trường hợp đầu mình không hướng tới phương diện kia liên tưởng.
Một khi nghĩ tới phương diện kia, chịu tội chỉ có chính hắn, vì thế Nhất Thần mấy ngày nay không có việc gì luôn đem bản thân giấu ở trong phòng tắm, ngữ khí nghiêm túc giáo dục tiểu – đệ đệ của hắn:
“Bình thường như thế nào không thấy ngươi có tinh thần như vậy, hiện tại đúng là rất dũng cảm a, ngươi nếu còn không thành thật, cẩn thận ta đem ngươi đi cắt!”
Đương nhiên, tiểu – đệ đệ đó khẳng định sẽ không nghe lời hắn nói. Vừa nhìn thấy Bùi Vũ đồng thời liên tưởng tới phương diện kia, vừa nghĩ liền sẽ gặp chuyện không may, vì thế đến thời điểm ngày thứ năm, Nhất Thần thật sự chịu không nổi nữa, vạn phần khẩn cầu đối Bùi Vũ nói: “Công ty bận rộn như vậy, ngươi vẫn là về trước đi.”
“Ngươi như vậy ta như thế nào có thể yên tâm trở về.”
Nhất Thần lôi kéo tay Bùi Vũ, mặt như đưa đám: “Ngươi nếu không đi, ta khẳng định sẽ bị phế đi.”
Bùi Vũ nghĩ nghĩ, lại thấy mặt Nhất Thần đỏ thành trái cà chua, dần dần có chút hiểu được , nháy mắt rút tay mình về: “Xú tiểu tử!” Tà tâm không thay đổi !
Nhất Thần mấp máy miệng, thập phần không nỡ để cho Bùi Vũ đi, nhưng thật sự không có biện pháp. Bùi Vũ mặc quần áo, quay đầu vỗ vỗ đầu hắn: “Ta đi về trước, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Ân, ta không tiễn ngươi.”
“Ân, đợi khỏi hẳn nhớ phải bồi bổ cơ thể.”
“Đã biết.”
Quả nhiên, Bùi Vũ vừa đi, Nhất Thần rất nhanh liền khôi phục thân thể, vì thế lại có thể cả ngày ảo tưởng, cả đêm nằm xuân – mộng. Thời gian lâu dài, toàn bộ đồng học đều đồn đãi Viên Nhất Thần có tính khiết phích, bởi vì hắn mỗi ngày đều phải đổi drap trải giường, đương nhiên nguyên nhân trong đó, cũng chỉ có chính hắn mới biết được.
———————–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...