Trọng Sinh Chi Bùi Vũ

Tro cốt của Viên Gia Thăng cuối cùng vẫn phải hạ táng, tuy rằng không nỡ, nhưng có một số chuyện phải học cách quên đi. Hạ táng ngày đó, Bùi Vũ không có đi, rất xa thấy người trong nhà ôm tro cốt ra cửa, liền cảm thấy giống như có người đem tâm của mình lấy theo, trong thân thể chỉ còn lại một mảnh hư không.

Hàn Tuấn Phi bưng bữa tối đưa tới, Bùi Vũ còn ngồi ở trên sô pha ngẩn người, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, giống một bức tượng không có chút linh hồn.

“Thiếu gia, ăn một chút gì đi?”

“…… Ta không muốn ăn.”

Hàn Tuấn Phi lại liên tiếp khuyên vài câu, dần dần làm Bùi Vũ có chút phiền lòng. Đối với thần sắc rõ ràng bất mãn của Bùi Vũ, Hàn Tuấn Phi ngược lại hoàn toàn xem nhẹ, đem bàn ăn đẩy đẩy tới trước mắt hắn, ngồi xổm ở bên cạnh dỗ: “Ăn chút đi, thiếu gia, đây đều là những thứ bình thường ngươi thích ăn.”

Bùi Vũ hiện tại không có tâm tình, cũng không khí lực phát giận, phỏng chừng là vài năm kia đều đem lửa giận trong cơ thể phát tiết xong rồi, cho dù tâm lý có điểm mất hứng nhưng vẫn không có chỉ trích hắn, lại thấy thần sắc hắn thực chân thành, cũng ngượng ngùng cự tuyệt, nghĩ nghĩ vẫn là cầm lấy thìa, múc một chút cháo uống một ngụm, thức ăn đi vào miệng lại thật sự nuốt không trôi, không chút khẩu vị.

Miễn cưỡng đem một ngụm nuốt vào liền đem thìa buông xuống, Hàn Tuấn Phi lập tức truy vấn: “Có phải không thể ăn hay không?”

“Không phải.”

“Không hợp khẩu vị sao? Ta đi gọi bọn họ làm món khác, ngươi muốn ăn cái gì nói cho ta biết?”

Bùi Vũ sắc mặt dần dần biến thành rất khó xem, thanh âm cũng cứng rắn thêm vài phần: “Đem đi đi, ta không muốn ăn.”

Hàn Tuấn Phi thở dài, cũng không dám ép buộc hắn: “Ngươi như vậy, nếu đại thiếu gia biết cũng sẽ đau lòng.”

Nhắc tới Viên Gia Thăng, Bùi Vũ cảm thấy tâm càng thêm áp lực, gắt gao nhắm mắt, lại như trước ngăn cản không được nước mắt chảy xuống, lần này cả Hàn Tuấn Phi đều hốt hoảng, trái phải không khoẻ đứng ở một bên, cũng không biết nên khuyên như thế nào.

“Thiếu gia, thực xin lỗi.”

“Ngươi đi ra ngoài.”

Hàn Tuấn Phi bất đắc dĩ chỉ có thể nghe theo, đi từng bước một thối lui đến cửa, vừa định mở cửa, Viên Nhất Thần liền lỗ mãng chạy vào phòng, vừa thấy Bùi Vũ khóc, liền phát hỏa, chỉ vào Hàn Tuấn Phi quát: “Ngươi như thế nào chọc thúc thúc của ta khóc?”

Đừng nhìn tiểu gia hỏa này tuổi còn nhỏ, một khi tính tình bạo phát sẽ cực kỳ hung dữ, Hàn Tuấn Phi vội vàng ngồi xuống, bắt lấy bả vai Viên Nhất Thần cầu hắn: “Thúc thúc ngươi lại không chịu ăn cái gì, ngươi khuyên hắn được không?”

Viên Nhất Thần nhìn nhìn đồ ăn trên bàn còn nguyên xi chưa động tới, gật gật đầu: “Ta thử xem.”

Nói xong vài bước trèo lên trên đùi Bùi Vũ, hai tay quấn quít lấy eo hắn nói: “Thúc thúc, thúc thúc, ngươi theo giúp ta cùng ăn cơm được không?”

“Ngươi ăn đi, thúc thúc thật sự không đói bụng.”

“Thúc thúc, nhìn ngươi đói đến gầy nhom, ăn một chút gì được không, bằng không Nhất Thần sẽ đau lòng.”

“Nhất Thần ngoan, cho thúc thúc ngồi một mình một lát.”

Viên Nhất Thần ủy khuất chu lên cái miệng nhỏ nhắn: “Ngươi không ăn ta cũng không ăn, cùng nhau đói chết cũng tốt lắm, nếu xuống dưới ba ba hỏi đến, ta nói là thúc thúc bỏ mặc ta đói chết.” Người nào đó phía sau nhất thời bị sặc, che miệng ho vài tiếng.

Bùi Vũ đã không còn tâm tình khóc tiếp, nhìn về phía hắn ánh mắt càng ủy khuất: “Không cho phép nói lung tung.”


“Thúc thúc, thúc thúc, ngươi hảo nhẫn tâm, nhìn Nhất Thần đói chết cũng không đau lòng.”

“Ta……”

Viên Nhất Thần chậm rãi mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ đỏ lên, một bên đáng thương vuốt vuốt bụng mình, một bên ủy khuất nhìn Bùi Vũ, ánh mắt kia khiến Bùi Vũ cảm thấy hắn rất giống chính mình kiếp trước.

“Thúc thúc, Nhất Thần mới mười tuổi, nếu chết đói sẽ hảo đáng thương nga!”

Bùi Vũ thật sâu thở dài: “Hảo, thúc thúc cùng ngươi ăn.”

Nhất Thần vụng trộm hướng Hàn Tuấn Phi le lưỡi, sau đó cầm lấy một cái bánh bao nhỏ cắn một ngụm, ăn ăn gật gật đầu: “Ăn ngon thật, thúc thúc, ngươi nếm thử.” Nói xong cũng không đợi người đáp ứng, liền một phen nhét vào miệng Bùi Vũ, liên tục dỗ dành kiêm lừa đảo buộc Bùi Vũ ăn này nọ.

Hàn Tuấn Phi không thể không bội phục, tiểu tử này xác thực lợi hại, thế nhưng có thể khiến Bùi Vũ ngoan cố chịu ăn uống. Hắn không biết, vài năm gần đây chỉ cần Bùi Vũ không đúng hạn ăn cơm, Gia Hải sẽ phái Viên Nhất Thần xuất mã, tiểu gia hỏa này luôn có thể nghĩ ra biện pháp khiến Bùi Vũ ăn, mặc kệ là dỗ, là lừa, hay là ở trên thảm lăn lộn, cuối cùng luôn có thể thành công, nếu thật sự không được liền bày ra bộ dáng muốn chết, công phu gào khóc phát huy đến mức thượng thừa, cũng đủ đem Bùi Vũ hù chết, đừng nói là đồ ăn, cho dù trước mắt là thạch tín, hắn cũng sẽ nhanh chóng ăn vào.

Trong nhà không có Viên Gia Thăng, tựa hồ mất đi thứ khiến hắn lưu luyến, cho nên bên trong hay bên ngoài với hắn mà nói, cũng không có khác nhau quá lớn.

Vì thế một sáng sớm ngày nào đó, Bùi Vũ thay đổi một thân quần áo chính thống đi xuống lầu, nói hắn muốn ra ngoài dạo. Lúc ấy trong đại sảnh lầu một, trừ bỏ Gia Hải cùng Nhất Thần còn có một đống người hầu cùng bảo tiêu, mọi người nghe một câu như thế đều đương trường hóa đá tại chỗ.

Vẫn là Hàn Tuấn Phi trước hết phản ứng lại, đẩy đẩy bảo tiêu bên cạnh: “Còn không đi chuẩn bị xe?”

“Nga, phải phải.”

Mọi người bây giờ mới lấy lại tinh thần, một đám trên mặt đều mang theo biểu tình vui sướng, Hàn Tuấn Phi lấy kiện áo khoác mặc lên người Bùi Vũ: “Thiếu gia, nếu không ăn sáng rồi hãy ra ngoài đi?”

“Không cần.”

“Nhị thúc, ta muốn đi cùng ngươi.”

Bùi Vũ vỗ vỗ đầu nhỏ của hắn: “Ngoan ngoãn đi đến trường.”

“Không cần, ta cũng muốn ra ngoài chơi.”

Bùi Vũ khẽ quát một chút: “Nghe lời.”

Viên Nhất Thần đành phải ngậm miệng, thập phần không cam lòng nhìn Bùi Vũ mang theo một bảo tiêu, một tài xế lên xe, tâm tình khó chịu dùng răng hung hăng xé một mẩu bánh mỳ: “Thật vất vả mới ra cửa một chuyến, cũng không mang ta theo, hừ!”

Gia Hải tùy tay gõ hắn một chút: “Thành thật đi đến trường, chờ ngươi nghỉ, Nhị thúc sẽ mang ngươi ra ngoài chơi.”

“Ngươi mỗi ngày cho ta học thêm nhiều như vậy, ta làm sao có thời gian nghỉ.”

“Ngạch…… Ta phải đi công ty, ngươi cũng nhanh chóng đến trường đi.” Tiểu thố tử, chi nhiều tiền như vậy đưa ngươi đến trường, còn không phải là vì lo lắng tương lai của ngươi, không có lương tâm. Gia Hải vụng trộm thầm oán vài câu, nhanh chóng thu thập này nọ tới công ty.

Vốn Bùi Vũ định hôm nay sẽ đi công ty nhìn xem, còn cố ý phân phó toàn bộ nhân viên hảo hảo quét tước một phen, kết quả đợi đến giữa trưa cũng không phát hiện ai.


Xe Bùi Vũ ở trên đường cái đi dạo vài giờ, bảo tiêu giới thiệu cho hắn một số khách sạn đặc sắc, nhưng Bùi Vũ cũng không chút hứng thú, cuối cùng không biết nghĩ tới cái gì, phân phó tài xế đem xe chạy tới khách sạn Ngự Hải.

Bảo vệ tới mở cửa xe là một nhân viên mới, tự nhiên không biết Bùi Vũ, xem hắn như khách nhân mời vào đại sảnh. Bùi Vũ ở chung quanh quét một vòng, thế nhưng không nhìn thấy một người quen thuộc nào, ngẫm lại cũng phải, nhiều năm như vậy không tới đây, nhân viên cũng không biết thay đổi mấy đợt.

“Thiếu gia, đi nhà ăn sao?”

Bùi Vũ hướng bảo tiêu lắc lắc đầu, chiếu vị trí trong trí nhớ đi tới phòng giám sát, vừa vặn ở cửa gặp đồng nghiệp cũ, tiểu bảo an năm đó nay đã thăng làm chủ quản.

“Lưu Bằng?”

Lưu Bằng đứng ở kia sửng sốt nửa ngày, mới gập ghềnh đã mở miệng: “Bùi Vũ? Nga, không, không, chủ tịch, ngài hảo.”

Bùi Vũ gật gật đầu: “Đem thẻ nhân viên của ngươi cho ta mượn dùng một chút.”

“Nga, hảo !” Chủ tịch lên tiếng, ai dám phản đối, chẳng những không dám phản đối còn vui không kịp, Lưu Bằng vội vàng đem thẻ nhân viên cung kính đưa qua.

“Lập tức trả lại ngươi.”

“Không, không quan hệ, khi nào trả cũng được.” Lưu Bằng thụ sủng nhược kinh, kích động thiếu chút nữa nói không ra lời.

“Các ngươi tới nhà ăn dùng cơm đi.”

“Thiếu gia, vậy còn ngươi?”

“Ta đi dạo một lát.”

Nhìn ý tứ hắn rõ ràng không muốn bị quấy rầy, bảo tiêu mặc dù có chút không yên lòng, nhưng vẫn cung kính nhìn theo hắn rời đi.

Bùi Vũ bóng dáng vừa mất, Lưu Bằng liền vội vàng vọt vào phòng giám sát, mười mấy cái màn hình lớn, cả trăm hình ảnh nhỏ, từng bước từng bước tra tìm, mất nhiều công phu mới ở một thông đạo dành cho nhân viên thấy thân ảnh Bùi Vũ.

Cầm lấy bộ đàm đem tin tức báo cáo: “Quản lý, quản lý, nghe được trả lời?”

“Nghe được, nói!”

“Chủ tịch đến đây, vừa qua khỏi thông đạo cho nhân viên.”

“Chủ tịch? Ngươi là nói Bùi Vũ?”

“Phải.”

“Lão thiên gia của ta……” Bộ đàm không còn thanh âm, bên kia bộ đàm người lại rối ren thành một nùi.


Bùi Vũ qua khỏi lối đi dành cho nhân viên, vẫn chạy tới căn tin ở mặt sau, lúc này còn chưa đến giờ cơm, người trong căn tin không quá nhiều, Bùi Vũ tới chỗ gọi cơm ở gần cửa sổ, đầu bếp kia chưa thấy qua hắn, hơn nữa người này không có mặc quần áo lao động, tự nhiên phải hỏi nhiều vài câu.

“Uy, ngươi làm ở phòng nào?” Trên mặt có sẹo, khách sạn sẽ không tuyển dụng một nhân viên như vậy, nhưng quần áo rất cao cấp, hẳn không phải đến xin cơm.

Bùi Vũ quét hắn liếc mắt một cái, lấy ra thẻ nhân viên trong túi cho hắn xem, đầu bếp kia mơ hồ thấy bên trên viết bộ bảo an, cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn làm cơm. Sau lại biết người này chính là đại lão bản, ước chừng đem hắn dọa ra một thân mồ hôi lạnh, hắn nào biết lão bản ở đây trẻ tuổi như vậy a, hơn nữa có lão bản nào lại vụng trộm chạy tới căn tin của nhân viên ăn cơm, cũng may lúc ấy không nói thêm cái gì vô lễ, bằng không sợ là đương trường bị đuổi việc.

Bùi Vũ tìm một bàn trong góc một mình ngồi xuống, nhìn ba món đồ ăn một món canh ngây ngốc hồi lâu.

Còn nhớ rõ khi đó Viên Gia Thăng luôn đem thịt thà trong khẩu phần ăn của nhân viên gắp cho hắn, chính mình chỉ ăn thức ăn chay, hiện tại nhớ tới, hắn là thiếu gia tự nhiên không cần vài thứ kia, nhưng vẫn là cảm động.

[“Ăn nhiều một chút.”

“Ngươi như thế nào không ăn?”

“Ta không thích ăn thịt gà.” Lần trước là không thích ăn thịt cá, lần trước nữa là không thích ăn thịt bò, còn có lần trước trước nữa……..]

Khi đó Viên Gia Thăng hảo ôn nhu, có đôi khi còn gỡ xương cá cho hắn, mỗi khi đến giờ cơm luôn ở bên tai mình đồng dạng nói một câu: “Nhìn ngươi gầy như thế, ăn nhiều một chút……”

Bùi Vũ không tin loại quan tâm này là giả, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, ít nhất một khắc kia hắn là chân tâm. Bất tri bất giác trên mặt lại ướt, Bùi Vũ lau lau nước mắt, gắp một đũa đồ ăn đưa vào miệng, lại càng ăn càng thương tâm, nước mắt ngừng cũng không ngừng được rơi xuống trên cơm……

Trong phòng ăn nhỏ lộ ra ánh sáng ôn hòa, một nam nhân cô đơn gầy yếu, trên mặt chảy lệ, thực không chút tư vị nuốt đồ ăn, hình ảnh này không khỏi có chút thê lương. Một tờ khăn giấy đưa tới trước mắt, Bùi Vũ quay đầu đối diện gương mặt đã lâu chưa từng gặp qua, tiếp nhận tờ khăn giấy kia lau lau nước mắt.

“Chủ quản.”

Vị chủ quản đã được thăng làm quản lý đối hắn nở một chút nụ cười: “Ngượng ngùng, không biết ngài hôm nay tới đây.”

Bùi Vũ sụt sịt cái mũi, lắc lắc đầu: “Ta chỉ là tùy tiện tới xem.”

Chủ quản này từ trước khi khai trương đã ở ngay tại Ngự Hải công tác, khi đó còn từng cấp bọn Bùi Vũ tiến hành giáo huấn, trước kia là thủ hạ của mình, tuy rằng hiện nay biến thành lão bản, nhưng chủ quản vẫn xem hắn như tiểu hài tử mà đối đãi, ở trong ấn tượng của hắn, Bùi Vũ trước mắt vẫn là thiếu niên hoạt bát sáng sủa năm xưa.

“Chuyện của Viên Gia Thăng, ta có nghe nói.”

Bùi Vũ cúi đầu, che dấu biểu tình nói: “Ngươi còn nhớ rõ hắn?”

“Mỗi người các ngươi ta đều nhớ rõ rất rõ ràng, nhất là Viên Gia Thăng, lại nói tiếp khi đó hắn rất hung dữ, có vài lần thiếu chút nữa động thủ với ta, lúc ấy không biết nguyên nhân, hiện tại đã biết, hắn là đau lòng đệ đệ như ngươi.”

Bùi Vũ có chút nghi hoặc hỏi: “Đau lòng, ta?”

Chủ quản gật gật đầu: “Chính là lần ngươi bị cảm nắng, Viên Gia Thăng cứng rắn nói do ta cố ý, lúc ấy biểu tình của hắn đều hận không thể đem ta ăn tươi nuốt sống.”

“Thực xin lỗi.”

“Ha ha, đừng nói như vậy, kỳ thật hắn lúc ấy cũng là lo lắng. Sau còn có một lần, bởi vì ngươi trực đêm bị cảm lạnh, Viên Gia Thăng sau khi biết cứ như vậy bắt lấy cổ áo của ta……” Chủ quản kéo lấy cổ áo của mình làm điệu bộ một chút: “Hắn nói: Ngươi biết rõ Bùi Vũ sinh bệnh, còn không dẫn hắn đi bệnh viện, vạn nhất mình hắn ở nhà xảy ra chuyện thì phải làm sao, nếu hắn có chuyện không hay, ta không để yên cho ngươi! Nói xong liền vô cùng lo lắng đi tìm ngươi …… Lúc ấy đem ta tức giận đến thiếu chút nữa đuổi việc hắn, sau mới biết được, hắn rất để ý đệ đệ như ngươi.”

Bùi Vũ có thể liên tưởng cảnh tượng ngay lúc đó, thậm chí có thể cảm nhận được tâm tình của hắn ngay lúc đó, ngực đau lợi hại.

Chủ quản thở dài, lại cầm một tờ khăn giấy thứ hai đưa qua: “Đều đã qua, ngươi cũng nên suy nghĩ thoáng hơn một chút.”

“Cám ơn!”

“Phía trước còn có việc, ta đi trước, có rảnh tới đây thăm, vài năm nay mọi người đều thực lo lắng cho ngươi.”


“Ân, ngươi lo công việc đi.” Người ta thân là chủ tịch vẫn không làm giá, nguyện ý cùng mình tán gẫu lâu như vậy, chủ quản cảm thấy thực vui mừng, thời điểm rời khỏi trên mặt còn mang theo tươi cười.

Bùi Vũ lại một mình ở trong phòng ngồi hồi lâu, khách sạn cao thấp đều nghe được tin tức, đồng loạt chạy lại đây, thấy Bùi Vũ tâm tình tựa hồ không tốt, cũng không dám tới gần quấy rầy. Thời điểm bảo tiêu tìm tới cửa đã đông nghìn nghịt một mảnh, mặt nhất thời đen hơn phân nửa.

“Đều tránh ra!”

Thanh âm không lớn nhưng cũng đủ lực chấn nhiếp, mọi người quay đầu nhìn thấy một gương mặt không quen, bất quá xem tư thế kia cũng không dám đắc tội, ngoan ngoãn nhường đường.

“Thiếu gia, có điện thoại.”

Bùi Vũ lau lau mặt, tiếp nhận điện thoại đặt ở bên tai, ngay sau đó đã bị thanh âm làm nũng đầu dây bên kia làm chấn động.

“Thúc thúc, ta rất nhớ ngươi nga ~”

“Ngươi không phải đang trong trường học sao? Từ chỗ nào gọi điện thoại?”

“Cái kia, ngạch, buổi sáng không cẩn thận đem điện thoại của tam thúc bỏ nhầm vào túi sách lý , hắc hắc ~~”

Không cẩn thận mới lạ, Bùi Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Ngoan ngoãn lên lớp đi, nghe lời.”

“Thúc thúc, ta còn một tiết học nữa là xong, ngươi dẫn ta ra ngoài ăn có được hay không? Ngươi không biết đồ này nọ ở trường chúng ta đều rất khó ăn, một chút dinh dưỡng cũng không có, ăn xong rồi liền tiêu chảy……”

Viên Nhất Thần ở trong điện thoại ào ào nói một chuỗi dài, Bùi Vũ cả một câu cũng không kịp trả lời, tiểu tử này mồm mép quá lợi hại. Vừa rồi không khí bi thương đã bị hắn phá cho mây đen tiêu tán, có tiểu gia hỏa này ở cạnh, không khí chung quanh đều có thể sinh động lên, Bùi Vũ muốn khóc cũng khóc không được: “Hảo hảo hảo, ta đi đón ngươi.”

“Hắc hắc, thúc thúc tốt nhất.”

Bùi Vũ gọi bảo tiêu tới nhà ăn an bài một gian phòng an tĩnh, tùy tiện gọi chút thức ăn gia đình. Khi đứng dậy mới phát hiện ngoài cửa thế nhưng đang đứng một đống lớn người, có nhận thức cũng có không quen biết. Đã lâu không làm lão tổng, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới tốt.

“Thức ăn hẳn là cải thiện một chút, rất tệ.” Trước đây là một khẩu phần của nhân viên là hai món thịt, một món rau, hiện tại trở thành ba đĩa thức ăn chay, canh lại nhạt giống như nước lã, xác thực rất kém.

Phó tổng vội vàng đón ý hùa theo: “Thực xin lỗi, đều là ta giám thị không tốt, lập tức sửa, lập tức sửa.”

Vì thế vào lúc ban đêm, cơm canh của nhân viên trong căn tin liền triệt để cải thiện, thịt cá đầy rẫy, so với tiệc tất niên còn tốt hơn, toàn bộ nhân viên đều hô to vạn tuế! Đương nhiên, đây là chuyện nói sau.

Bùi Vũ đi tới trường đón Viên Nhất Thần tan học, may mắn trường học kia cách nơi này không xa, quay đi quay lại cũng chỉ nửa giờ mà thôi, thời điểm đuổi tới cổng trường vừa vặn tiếng chuông tan học vang lên, Bùi Vũ quay cửa kính xe xuống nhìn chằm chằm phía cổng, sợ bỏ lỡ bóng dáng Nhất Thần, kết quả tiểu gia hỏa kia cư nhiên là người chạy ra đầu tiên.

Cách xa trăm mét liền hướng Bùi Vũ vẫy vẫy tay, kêu thúc thúc một tiếng lại một tiếng, biểu tình hưng phấn giống như đạt 100 điểm trong kỳ thi.

“Làm gì chạy gấp như vậy?”

Nhất Thần vừa tiến vào xe liền cưỡi lên trên đùi Bùi Vũ, ôm cổ làm nũng: “Đói chết ta, thúc thúc mang ta đi ăn cái gì ngon đi?”

“Tới khách sạn ăn đi.”

“Hảo.”

Một bữa cơm trôi qua, Viên Nhất Thần vừa ăn cơm vừa nói chuyện không ngừng, tuy rằng gương mặt thập phần tương tự, nhưng tính cách lại cùng phụ thân kém xa vạn dặm, không một chút thành thật. Những chuyện bên trong trường học từ miệng của tiểu hài tử này nói ra sinh động thú vị hơn rất nhiều, tài ăn nói như vậy cũng không biết luyện với ai, khiến tâm tình Bùi Vũ cũng dẩn dần tốt lên.

Bất quá tiền lệ đã có, Viên Nhất Thần chiếu theo đó mà làm, mỗi ngày giữa trưa đều bắt Bùi Vũ dẫn hắn ra ngoài ăn cơm, khách sạn lớn cũng tốt, nhà hàng nhỏ cũng tốt, hắn ngược lại không kén ăn, cho cái gì liền ăn cái đó, kỳ thật hắn để ý nhất chính là ăn cùng với ai.

———————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui