Đào Chi Hoa vừa thấy đầu roi của mình đã bị ngăn lại, giận dữ muốn đánh tiếp cũng không chiếm được phần thắng, cho nên, chỉ liền phát ra một tiếng hừ lạnh, vừa thu hồi chiếc roi vào trong ống tay áo. Hắn lại quay đầu nhìn về phía Phó Kinh Hồng.
– Tại sao khi ta muốn cùng hoan ái với ngươi thì ngươi liền tìm mọi cách cự tuyệt. Còn với hắn, thì ngươi lại nhiệt tình như thế hả?
Tuy là da mặt của Phó Kinh Hồng có dày đến đâu đi nữa, thì trong lúc bản thân y đang hoan ái với Mộ Dung Thương lại bị nhiều người vây xem đến vậy, cũng khiến cho y chịu không nổi mà da mặt đều phải nóng lên.
Đặc biệt là, hiện tại, y vẫn còn đang duy trì tư thế khóa ngồi ở trên người của Mộ Dung Thương, mà phân thân của Mộ Dung Thương vẫn còn chôn sâu ở trong hậu huyệt của y.
Y vốn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nổi, thế nhưng Mộ Dung Thương vẫn luôn bình tĩnh như trước.
Ban nãy, Đào Chi Hoa vừa mới vung một roi kia vốn không hề nương tay mà quất thẳng đến. Ngay lập tức, chính y cũng đã bị dọa đến mất cả hứng thú. Thế mà Mộ Dung Thương, đến ngay cả phân thân kia đang chôn bên trong của y đều không hề bị mềm xuống chút nào cả.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng vội ho khẽ lên một tiếng, đang muốn lẳng lặng bò dậy từ trên người của Mộ Dung Thương. Thì, y lại bị Mộ Dung Thương phát hiện ý đồ này. Chỉ thấy Mộ Dung Thương gợi lên khóe môi, nở ra một mạt cười mỉm, tiếp theo, đó là hắn đột ngột nâng eo lên liền đẩy lên trên. Trong nháy mắt, Phó Kinh Hồng bị đâm đến vòng eo đều mềm nhũn mà lập tức ngã ngồi trở về chỗ cũ.
Tiếp đó, Phó Kinh Hồng chịu không nổi nữa mà hé môi, thở hổn hển một tiếng, sau đó, vòng eo của y lại bị đôi tay của Mộ Dung Thương túm chặt lấy mà hung mãnh đâm tới.
Nhất thời, Đào Chi Hoa sững sốt.
Hắn có chút khó mà tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thương lại dám không coi ai ra gì mà làm tiếp hành vi xấu hổ kia. Nhưng lại chỉ thấy Mộ Dung Thương nhướng mày, nhìn lại hắn mà mỉm cười khiêu khích.
Ngay tức khắc, hắn liền nổi giận, phát ra một tiếng hừ lạnh. Hắn lại cất bước, đi nhanh về phía trước, tiếp theo, giơ tay đến, kéo gương mặt của Phó Kinh Hồng xoay lại đây, sau đó, liền cúi đầu xuống, hôn lên môi của y.
Thoáng chốc, Mộ Dung Thương nhướng mày lên, lại thẳng lưng, hung hăng đẩy một phát lên, liền kịch liệt đâm thẳng vào trong hậu huyệt, sâu đến mức Phó Kinh Hồng chịu không nổi mà nhất thời, hung hăng cắn một ngụm vào môi của Đào Chi Hoa, liền khiến cho hắn bị đau đớn đến rên lên một tiếng. Đào Chi Hoa lại ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái, nhìn đến Mộ Dung Thương đang câu môi lên nở nụ cười nhạt.
Hắn chỉ phát ra một tiếng hừ lạnh, liền duỗi tay đến, từ phía sau ôm chặt lấy Phó Kinh Hồng, tiếp tục, cúi đầu mà bắt đầu liếm láp, hôn mút lên trên bờ vai của Phó Kinh Hồng.
Mà ban đầu, Lãnh Tề Hiên lạnh mặt vẫn luôn đứng tại chỗ, ném đi bao giấy dầu ở trong tay qua một bên. Hắn cũng cất bước đi đến phía trước, cúi đầu xuống mà bắt đầu lưu luyến liếm cắn đôi xương quai xanh dưới cần cổ của Phó Kinh Hồng.
Còn Ôn Như Ngọc cũng không cam lòng yếu thế, âm thầm để bình rượu xuống, cũng chậm rãi đi đến phía trước, nửa quỳ lên trên mặt đất, nâng lên một bàn tay của Phó Kinh Hồng cũng bắt đầu chậm rãi liếm hôn từng ngón tay một.
Trong khi Mộ Dung Thương đang kịch liệt vận động, đã khiến cho Phó Kinh Hồng không có tâm tư nào đi lưu ý tình huống ở xung quanh mình đây.
Mà, chờ đến khi y hung hăng bị dằn vặt đến vừa mới cao trào xong, chỉ kịp phục hồi lại tinh thần, thì y mới phát hiện ra mình đã bị vây quanh bởi mấy tên nam tử, kín mít đến không có kẽ hở.
Trong khi Lãnh Tề Hiên đang bắt lấy một bàn tay của y bao trùm lên trên phân thân của hắn mà tự vỗ về, vuốt ve, chơi đùa. Dù cho trên khuôn mặt đều không có hiện ra biểu tình nào, nhưng trong đôi con ngươi đen như mực lại tràn ra từng tia cảm xúc nóng rực.
Mà, Ôn Như Ngọc lại chấp nhất bắt lấy một bàn tay còn lại, đang chậm rãi mà liếm hôn mỗi một ngón tay trên đó. Năm ngón tay đều đã bị nước miếng thấm ướt phân nửa, lại còn đang bắt chước theo động tác giao hợp, mà khoang miệng của hắn vẫn cứ đang chậm rãi phun ra nuốt vào mỗi căn ngón tay đó.
Trong khi Phó Kinh Hồng đang bị hai người làm cho tâm tư rối loạn, động tình không thôi.
Thì, Mộ Dung Thương vừa thấy Phó Kinh Hồng đang phân thần, có chút bất mãn mà hung hăng đâm tới hai cái vào sâu trong cơ thể của y.
Mộ Dung Thương cũng đã sắp cao trào, ở giữa trán đều rỉ ra vài giọt mồ hôi, chậm rãi lăn xuống, nhỏ xuống giữa mi tâm của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng cũng cảm nhận được phân thân của Mộ Dung Thương đang chôn sâu ở trong thân thể của y, đang bắt đầu trướng đại lên. Y biết là hắn sắp phóng thích ra rồi, mà vòng eo của y lại mềm nhũn đến chẳng thể nào ngồi thẳng dậy nổi nữa. Cho nên, y chỉ có thể trơ mắt nhìn, sau khi Mộ Dung Thương khẽ run lên, liền tiết ra ở trong cơ thể của y.
Sau khi Mộ Dung Thương vừa phát tiết xong, Phó Kinh Hồng cũng không kiềm chế nổi nữa mà tiết ra lần hai, tiếp theo, cả người vô lực nằm sấp lên trên người của Mộ Dung Thương.
Còn không chờ đến khi Phó Kinh Hồng kịp hô hấp lại bình thường, cả người của y đã bị Lãnh Tề Hiên kéo đi, rời khỏi người của Mộ Dung Thương.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng cảm nhận được phân thân đang chôn sâu vào hậu huyệt đã không còn nữa, ngay lập tức, thứ chất lỏng dính dấp liền trào ra khỏi miệng huyệt, chảy xuôi qua giữa hai đùi non của y, mà chậm rãi nhiễu xuống mặt đất.
Ngay lập tức, Lãnh Tề Hiên xoay người đè Phó Kinh Hồng lên trên bàn đá. Nửa người trên của hắn liền nghiêng về phía trước, cúi đầu xuống, đôi môi vừa liếm hôn lên đôi xương quai xanh lại dần dần đi xuống gặm cắn lồng ngực của Phó Kinh Hồng, vừa duỗi ra một bàn tay đến nâng một cái đùi của Phó Kinh Hồng lên, nương theo tinh dịch mà Mộ Dung Thương vẫn còn lưu lại ở trong hậu huyệt của y, liền đột ngột, đâm phân thân của hắn chen đi vào.
Có tinh dịch của Mộ Dung Thương bôi trơn, khiến cho động tác xỏ xuyên của Lãnh Tê Hiên thập phần thoải mái, vừa đẩy vào liền đâm đến chỗ sâu nhất, dẫn tới, thân thể của hai người đều sung sướng đến khẽ run lên. Tiếp theo, Lãnh Tê Hiên dừng lại một chốc, thì hai tay đều túm chặt lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng mà bắt đầu vận động kịch liệt lên.
Ở một bên, Mộ Dung Thương nhìn Phó Kinh Hồng lại bị người đè ở dưới thân lần nữa, cũng chỉ nhướng mày, càng không hề nói gì, chỉ là mệt mỏi nằm ở trên ghế đá thở hổn hển, đến cả y phục cũng không thèm mặc lên.
Mà, trên người của Lãnh Tề Hiên vẫn còn ăn mặc thật sự là chỉnh tề, đến ngay cả một nếp nhăn ở trên y phục cũng đều không có nữa là. Chỉ có chiếc quần của hắn cởi xuống một nửa, mà phân phân kia lại đang tương liên với Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng cũng thấy được tình trạng hiện tại của cả hai.
Trên người của y vốn không còn một mảnh vải che thân. Một kiện trường bào khoác ngoài ở trên người của y vừa nãy đã sớm bị Mộ Dung Thương lột ra, ném xuống ở dưới chân. Bây giờ, Lãnh Tề Hiên mặc một thân trang phục chỉnh tề, đường hoàng lại đang vận động kịch liệt, kéo theo, bề mặt của lớp vải vóc thô kia kia liên tục cọ sát lên khắp da thịt của Phó Kinh Hồng, khiến cho Phó Kinh Hồng phải ngứa ngáy không thôi, nhất thời, khiến cho y đành phải nhắm mắt lại.
Trong khi động tác ra vào của Lãnh Tề Hiên lúc thì dồn dập, khi thì thong thả. Nhưng mà, mỗi một lần làm ra động tác rút ra lại tiến vào đều thập phần mạnh bạo, chỉ có đôi môi của hắn đang dây dưa hôn liếm ở cần cổ của Phó Kinh Hồng là có vẻ phá lệ ôn nhu.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng lại bị hung hăng đâm vào sâu một cái, khiến cho y muốn duỗi tay đến, ôm choàng lấy tấm lưng của Lãnh Tề Hiên, nhưng đột ngột, cánh tay của y lại bị Ôn Như Ngọc bắt được.
Ôn Như Ngọc đưa bàn tay trái của Phó Kinh Hồng tới bên môi của hắn. Đầu tiên là hắn vươn đầu lưỡi ra, liếm một đường quanh ngón út của y. Tiếp theo, đầu lưỡi trơn trượt, linh hoạt kia lại liếm dọc theo ngón út thành một đường kéo lên trên, đến cổ tay của Phó Kinh Hồng lại uyển chuyển liếm một vòng mới xoay lưỡi liếm trở lại.
Đột nhiên, Phó Kinh Hồng cảm nhận được cổ tay bị ngứa ngáy, không nhịn được mà cả người run rẩy lên một cái, tiếp theo, Ôn Như Ngọc cười khẽ lên một tiếng, vươn ra bàn tay vẫn luôn cầm kiếm của mình mà mơn trớn theo viền môi đến khóe môi của Phó Kinh Hồng, sau đó, thử tách hai cánh môi của Phó Kinh Hồng ra mà nhét một căn ngón tay vào trong khoang miệng của y.
Lãnh Tề Hiên vừa ngẩng đầu lên liền liếc mắt một cái nhìn Ôn Như Ngọc, tiếp theo, hai tay đang túm chặt lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng, đột ngột, đâm sâu vào một cái, khiến cho Phó Kinh Hồng không chịu nổi mà phải cắn chặt răng, ngay lập tức, vừa thấy thế, Ôn Như Ngọc lại rút ngón tay về. Hắn vừa giương mắt lên, nhìn Lãnh Tề Hiên.
Mà, Lãnh Tề Hiên chỉ liếc mắt một cái hờ hững mà nhìn lại Ôn Như Ngọc. Cả hai vẫn luôn nhìn thẳng vào nhau, giữa hai ánh mắt như là đang ngấm ngầm giao lưu. Sau đó, Lãnh Tề Hiên mới chậm rãi rũ mi mắt xuống.
Ôn Như Ngọc lại dùng một bàn tay khác bắt giữ lấy chiếc cằm của Phó Kinh Hồng, tiếp theo, vươn ra mỗi một ngón tay đã từng cầm qua kiếm mà nhét vào trong khoang miệng của Phó Kinh Hồng.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng cảm nhận được ở trong miệng của mình đã bị nhét đầy dị vật, liền bất mãn mà phát ra vài tiếng nức nở, nhưng mà Ôn Như Ngọc lại cố ý đẩy mấy ngón tay kia vào trong càng sâu, tựa hồ như là muốn đâm thẳng vào trong yết hầu vậy.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng cảm thấy rất là khó chịu, vội vươn đầu lưỡi ra có ý đồ đẩy mấy căn ngón tay của Ôn Như Ngọc ra ngoài. Nhưng mà đầu lưỡi của y lại bắt đầu bị mấy đầu ngón tay của Ôn Như Ngọc đùa bỡn, lại chậm rãi đẩy vào sâu lại rút ra, bắt chước theo động tác giao hợp.
Trong lúc này, Phó Kinh Hồng liền trừng mắt, liếc Ôn Như Ngọc một cái, nhe răng hé miệng muốn cắn xuống, thì Ôn Như Ngọc lại cười khẽ mà đúng lúc rút mấy ngón tay ra khỏi miệng của y, tiếp theo, vừa cúi đầu xuống liền hôn lên trên đôi môi của Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sửng sốt.
Tuy, y đã trải qua hoan ái, tiếp tục da thịt cực kì thân mật với mấy người bọn họ, nhưng mà khoảnh khắc hôn môi giao hòa lại cực kì ít.
Nụ hôn môi của Ôn Như Ngọc lại thập phần dịu dàng, ấm áp tựa giống như là xuân phong thổi qua, lại hệt như là con người của hắn vậy.
Môi lưỡi của cả hai đều đang triền miên, vẽ ra cảnh xuân vô hạn……
Bất chợt, lúc này, Lãnh Tề Hiên lại thẳng lưng, đâm vào thật sâu, liền tiết ra ở nơi sâu nhất ở trong cơ thể của Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, cả người của Phó Kinh Hồng đều run lên, tiếp theo, đã bị hai tay của Lãnh Tề Hiên đang ôm lấy vòng eo của y mà dùng sức kéo y ngồi dậy.
Mà, cả người của Phó Kinh Hồng đều vô lực, chỉ có thể mềm nhũn như bông mà dựa vào trên người của Lãnh Tề Hiên.
Lãnh Tề Hiên lại chậm rãi nằm ngửa xuống trên bàn đá cẩm thạch, đồng thời, đôi tay đều ôm vững lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng để y nâm hẳn lên trên người của hắn. Phó Kinh Hồng chỉ có thể nằm lì lên trên người của hắn mà không ngừng hé môi thở hổn hển. Y đang duỗi tay muốn chống xuống mặt bàn mà bò người dậy, nhưng sức lực đều không có.
Mà, Ôn Như Ngọc lại cúi người xuống, vươn ngón tay đến, chậm rãi vuốt ve da thịt trên tấm lưng của Phó Kinh Hồng. Đầu ngón tay của hắn cực kì nóng như là vừa chạm vào liền bỏng ngay vậy.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được ngón tay của hắn di chuyển thẳng một đường xuống phía dưới, lại mơn trớn vừa dây dưa ở trước miệng hậu huyệt của y.
Nơi đó, đang có thứ chất lỏng nóng hổi, sền sệt ấm áp đang chảy xuống.
Ôn Như Ngọc lại vươn ngón tay ra, vân vê thứ chất lỏng kia, tiếp theo, chấm lấy, thoa đều lên trên hai đùi non của Phó Kinh Hồng.
Trong lúc này, Lãnh Tề Hiên lại vươn tay đến, kéo đầu của Phó Kinh Hồng đến, vừa ấn đầu của y xuống, ngay lập tức, môi lưỡi của hai người liền giao triền, hòa vào với nhau.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được đầu lưỡi của Lãnh Tê Hiên đang cạy khớp hàm của y ra, mà cố thâm nhập vào sâu trong khoang miệng. Y đang muốn hung hăng cắn xuống, nhưng ngay khi y vừa giương mắt nhìn lên, lại thấy đôi mắt của Lãnh Tề Hiên đang khép hờ, hai hàng lông mi khẽ run rẩy lên, bỗng dưng, trái tim lại nóng lên, cũng không còn ý định muốn cắn xuống nữa.
Lúc này, ở phía sau, Ôn Như Ngọc vươn ra ngón tay đâm vào trong hậu huyệt của Phó Kinh Hồng, thấy vách thịt ở trong đã ướt át, miệng huyệt không ngừng khép mở. Ngay lập tức, hắn cũng không do dự nữa, mà liền cúi người đè xuống.
Trong khi Phó Kinh Hồng đang đắm chìm trong nụ hôn môi quấn quýt với Lãnh Tê Hiên, chợt, y thấy ở trên lưng lại dán lên trên một cơ thể ấm áp khác, tiếp theo, hậu huyệt cũng đã bị tiến quân thần tốc.
Phía trước lẫn phía sau đều bị hai cỗ thân thể nóng bỏng dán chặt lấy mình, nhất thời, khiến cho Phó Kinh Hồng không chịu nổi mà kinh hoảng mà vội thở hổn hển một tiếng. Nhưng không chờ đến khi y hô hấp bình thường trở lại, thì Ôn Như Ngọc đã dùng tư thế tiến vào từ phía sau lưng mà đẩy đến lại rút ra, động tác từ chậm đến nhanh, dần dần càng trở nên dồn dập.
Phó Kinh Hồng Vân còn chưa kịp phân thần, thì y liền cảm nhận được phân thân của Lãnh Tê Hiên đang bị y nằm đè lên, không ngờ lại một lần nữa cứng rắn lên, lại đang thẳng tắp đâm vào giữa hai đùi non của y.
Trước mặt là sói, sau lưng lại là hổ.
Trong khi Ôn Như Ngọc vận động càng lúc càng thêm dồn dập, thì Lãnh Tê Hiên cũng vẫn nằm ở tư thế này mà chôn phân thân của mình thật sâu vào giữa hai bắp đùi non mịn của Phó Kinh Hồng, cũng đang cọ xát lên.
Cơ hồ như Phó Kinh Hồng đều bị tra tấn đến hồn phách đều bay ra khỏi cơ thể vậy. Nói không rõ là do khoái cảm, hoặc là vì lí do khác, chỉ có thể mặc cho bản thân mình chìm nổi, lênh đênh trên từng cơn sóng tình triều dồn dập.
Y vốn đã sớm phát tiết qua vài lần rồi đi, nhưng Tiểu Hồng lại đang chậm rãi giương lên, nhưng rốt cuộc cũng không thể tiết được thứ gì nữa, mà Tiểu Hồng chỉ đành bất lực, cứng rắn, giương cao lại run rẩy không thôi, rất là đáng thương.
Nói không rõ, rốt cuộc là đã qua bao lâu, thì đến cuối cùng Ôn Như Ngọc cũng rên rỉ mà tiết ra, cảm giác nóng rực như sắp bỏng kia giội vào trong vách thịt, lan tràn khắp cơ thể, kích thích đến mức khiến Phó Kinh Hồng chịu không nổi mà các đầu ngón chân đều phải cuộn tròn lên, kéo theo, hai cẳng chân đều kẹp chặt lại, hai bắp đùi non liền siết chặt lại cũng khiến cho cả Lãnh Tề Hiên cũng run rẩy tiết ra lần nữa.
Lúc này, cơ hồ như là đầu óc của Phó Kinh Hồng đều mờ mịt như hồ dán, đến khóe mắt đều đã ửng đỏ lên, đôi hàng mi cũng ướt át theo.
Lãnh Tề Hiên yên lặng ngắm nhìn dáng vẻ đáng thương này của Phó Kinh Hồng, liền duỗi một ngón tay ra, dính chút chất lỏng màu trắng ngà ở trên bụng, lại thoa lên trên khuôn mặt này của Phó Kinh Hồng. Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng hung hăng mà trừng mắt, liếc hắn một cái, nhưng mà sức lực không đủ, không hề có khí thế giận dữ nào cả.
Mà, Đào Chi Hoa đã bị đẩy qua một bên, vừa mới thò ta qua, muốn kéo Phó Kinh Hồng qua với mình, lại bị Lãnh Tề Hiên lạnh lùng đẩy hắn ra mà nói:
– Y mệt mỏi.
Vừa nghe vậy, Đào Chi Hoa liền phát ra một tiếng hừ lạnh, nhìn thoáng qua khóe mắt đã phiếm hồng của Phó Kinh Hồng, lại tự cắn răng một cái, kéo hai tay của Phó Kinh Hồng qua đây, bao phủ lên trên phân thân đã sớm đứng thẳng của hắn, mà tự điều khiển tay của y xoa nắn lên.
Trong lúc này, Phó Kinh Hồng đã hoàn toàn vô lực, chỉ có thể híp mắt mà nhìn Đào Chi Hoa mượn bàn tay của y mà tự giải quyết sinh lí cho hắn. Toàn thân của y đều mềm nhũn, lại ẩm ướt dính dấp, thập phần khó chịu. Mà, y chỉ xoay người nằm lên trên đùi của Lãnh Tề Hiên, còn Ôn Như Ngọc lại dùng y phục sạch của mình, cẩn thận mà chùi lau đi từng chút chất lỏng trắng ngà dính đầy ở giữa hai đùi của Phó Kinh Hồng.
Mà, Bạch Luyện Hoa đã hoàn toàn bị bỏ rơi một lúc lâu, cũng đã lại đây, muốn được chia một chén canh ngon a. Nhưng, hắn lại ngại mấy người kia để vây kín mít xung quanh Phó Kinh Hồng không chừa chút kẽ hở nào cho hắn chen lọt. Cho nên, đợi đến bây giờ, thì hắn chỉ được sờ đến được một bộ phận trên người của Phó Kinh Hồng a.
Ngay trong khi Phó Kinh Hồng đang nằm lười biếng, đột nhiên, cảm thấy ngón chân của mình lại được bao phủ bởi một trận ẩm nóng, tức khắc, khiến cho cả người của y liền cứng đờ.
Đó chính là do Bạch Luyện Hoa đang vươn đầu lưỡi ra liếm láp mấy đầu ngón chân của Phó Kinh Hồng.
Dù cho Phó Kinh Hồng vừa mới bị vây chặt, lại bị ăn sạch bởi mấy người này cũng chưa từng cảm thấy ngượng ngùng đến như vậy, cho nên, y vội vàng muốn rụt bàn chân vào, nhất thời, lại bị Bạch Luyện Hoa nhanh tay giữ chặt lấy gót chân của y.
Bạch Luyện Hoa vẫn cúi đầu mà tỉ mỉ liếm láp mỗi một tấc ở trên mu bàn chân Phó Kinh Hồng.
Cái loại hành động thành kính dấy lên cảm giác tín ngưỡng này, khiến cho cả người của Phó Kinh Hồng đều run lên.
Ngay khi đầu óc của Phó Kinh Hồng đang trống rỗng, thì cách đó không xa, bỗng nhiên lại truyền đến một trận tiếng đàn du dương.
Nhất thời, trong lòng năm người nào đó, đều vang lên lời cảnh báo: không ổn rồi.
Nhưng mà vừa mới kịp phản ứng lại, thì năm người liền cảm thấy cả người đều đã vô lực.
Đây là điều khiển tiếng đàn để điểm huyệt a!
Mà, trong thoáng chốc, Phó Kinh Hồng chỉ vừa mới nghe thấy tiếng đàn du dương tựa như đang vang lên ở bên tai, tiếp theo, thì cơ thể của y liền không thể động đậy được nữa rồi.
Ngay lập tức, trong lòng của năm người nào đều âm thầm hung hăng mắng to: đê tiện!
Trong nháy mắt, đã thấy Liễu Nhàn Cầm mang theo vẻ mặt đạm nhiên, một tay ôm ngọc cầm, từ trong ngôi nhà gỗ nhỏ, chậm rãi cất bước đi tới nơi này……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...