Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ

Phó Kinh Hồng đã say rồi.

Y cũng đã tỉnh lại rồi.

‘Phù Sinh Nhất Mộng’, vốn không thể nào khiến cho một người say cả đời được. Ngay khi vừa tỉnh rượu, tất cả vẫn lại là dáng dấp như trước.

Sau khi say một giấc mộng phù sinh này, Phó Kinh Hồng quay trở lại Đoạn Tụ cốc.

Tìm một nơi ẩn cư hẻo lánh ở trong vùng núi rừng xung quanh Đoạn Tụ cốc, đúng lúc, y phát hiện ra một căn nhà gỗ bị bỏ hoang, tựa hồ như là đã từng có người đã ở đây. Thế nhưng tựa hồ như người kia đã rời đi rất lâu rồi đi. Bởi vì ở trong phòng, trên bàn ghế, bụi bặm cũng đã bám thành một tầng dày.

Phó Kinh Hồng quét tước sơ sài hết một lượt xung quanh căn nhà này, liền vào ở đó.

Xung quanh nhà gỗ này chính là một rừng cây nhỏ, đi phía lên trước một đoạn đường ngắn lại là một vách núi. Đứng ở nơi này, tầm mắt phóng ra, vốn có thể ngắm nhìn rõ ràng bao quát khắp phong cảnh non sông.

Sau lưng nhà gỗ còn có một dòng suối nhỏ, nước suối trong veo, tiếng nước chảy róc rách, bên bờ suối có hàng liễu rủ xuống.

Ở trong lòng của Phó Kinh Hồng liền bật cười, thầm nói, vậy cũng xem như là sống dựa vào núi, ngay bên cạnh sông. Phong cảnh hữu tình a.

Buổi tối, y lại nằm ngủ ở trong nhà gỗ.

Sáng sớm, y lại du ngoạn khắp trong núi rừng. Đi lang thang đến khát nước lại đi uống nước suối. Đói bụng liền ăn chút quả dại. Tất nhiên là trong núi rừng lại không thiếu thỏ rừng, gà rừng. Thỉnh thoảng, y cũng tự nấu cơm, bắt đầu học làm một số món ăn dân dã để dùng.

Tháng ngày trải qua cũng xem như là đúng ý nguyện tự tại tiêu dao của y đi.

Tình cờ, y cũng sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở trước đây. Y cũng sẽ tự phiền muộn một phen, rồi lại cảm thán một trận.

Có lúc, y cũng lại tự cảm thấy, có lẽ tất cả những chuyện này, chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Mà, hiện tại, chỉ là y đã tỉnh lại sau một giấc mộng dài rồi đi.

Tất cả, có lẽ, chỉ là y đã say một giấc mộng dài, hoặc là y đã mơ một hồi mộng mà thôi.

Phó Kinh Hồng đứng bên vách núi, nhìn hoàng hôn bao phủ một vùng trời, mặt trời đã sắp lặn, tà dương đều chìm dần về phía tây.

Mọi chuyện đã xảy ra ở trước đây, y cũng nên ngừng nhớ lại, quên đi thôi.

Chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua vốn là quá khứ, cũng đã chết đi. Chuyện sắp xảy ra vào ngày mai lại là tương lai, vốn luôn luôn được sinh ra mỗi ngày.

Ngoại trừ chuyện sống chết, thì trên thế gian này, lại còn có việc đáng phải cưỡng cầu đây?

Y cũng đã luôn níu kéo, ép buộc người không yêu mình mà cũng đã chết dưới kiếm của người, đi qua một đời rồi.

Sống lại một đời này, hà tất, y còn phải xoắn xuýt gì nữa đây?

*

Ngày hôm đó, từ trên núi xuống, Phó Kinh Hồng hái chút quả dại, lại bắt được một con thỏ hoang. Tiếp theo, y lại lượm một đống  lá cây, cành khô chất ở bên bờ suối nhỏ, bắt đầu, đốt lửa, đợi chút nữa để nướng thỏ rừng.

Đầu tiên là y dùng cục đá mỏng, nhọn lại khá sắc bén để lột đi da thỏ rừng ra, tiếp theo, rạch bụng, mổ nội tạng bỏ đi, lại dùng nước suối rửa sạch máu tanh. Y vừa dùng nước suối rửa sạch đống quả dại, vừa bắt đầu nướng thức thịt thỏ lên.

Sau khi ăn xong vài quả dại, thịt thỏ cũng nướng đến chín rồi. Sau khi Phó Kinh Hồng dùng nước suối dập tắt lửa, lại lấy ra mật ong mà trước đây, y đã tìm được ở trong rừng, thoa lên một lớp mật ong dày ở trên thịt thỏ.

Trước đó, ở trong rừng, trên một thân cây, y tìm thấy một tổ ong, sau khi đã bỏ ra chút công phu, lấy mật ong, liền xé xuống từng phiến sáp ong cất gọn vào trong một cái vò rượu rỗng, để dành từ từ ăn.

Sau đó, ở trong rừng, y bắt mấy con thỏ nướng ăn, phát hiện ra không có gia vị nên ăn không ra mùi vị gì thơm ngon cả. Y lại nảy sinh chủ ý, thử dùng mật ong xem sao. Quả nhiên, có một lần nướng xong, lấy chút mật ong thoa lên thịt thỏ lại ăn vào miệng thật ngon. Cho nên, sau này, y  rót chút mật ong vào trong bình sứ nhỏ mang theo bên người. Đến khi đói bụng, sau khi nướng thịt thỏ liền thoa một lớp mật ong lên để ăn.


Lớp da thịt của thỏ được nướng đến vàng rượm, lại được thoa lên một lớp mật ong dày ánh lên màu óng ánh, chỉ vừa nhìn liền khiến cho người ta thèm ăn không thôi.

Sau khi đã uống vào một hớp nước suối, Phó Kinh Hồng đã bắt đầu ăn thịt thỏ thoa mật ong.

Mỗi ngày đều được tiêu dao thích ý, cứ sống hết một đời như thế này, cũng rất tốt đẹp a.

Sau hai, ba lần cắn xé, Phó Kinh Hồng đã ăn sạch thịt thỏ, lại uống một hớp nước suối.

Y lại xem xét một vòng ở trên người của mình, phát hiện ra, trên y phục đã có chút bẩn, cho nên, y định đi tắm.

Trước khi trở lại Đoạn Tụ cốc, y ghé qua một bên trấn nhỏ, mua mấy bộ nội y cùng với y phục mặc hàng ngày. Cho nên, vào lúc này, y cũng không cần lo lắng đến việc không có trang phục để thay đi.

Sau, y trở lại trong căn nhà gỗ cầm theo một bộ y phục sạch, lại xoay người đi tắm rửa.

Trên đỉnh núi là nơi thượng nguồn của dòng suối nhỏ này, vốn có một hồ nước cách nhà gỗ không xa. Dù chỉ là một hồ nước phẳng lặng, thế nhưng bởi vì quanh năm có nguồn nước chảy vào luân phiên, cho nên, hồ nước cũng xem như là trong suốt, sạch sẽ.

Phó Kinh Hồng đều thường thường đi đến nơi nào để tắm rửa.

Nước trong hồ kia luôn luôn man mát, còn lạnh hơn nước trong suối nhỏ một chút đi. Có lẽ, cũng có thể gọi là hàn đàm đi.

Sau khi Phó Kinh Hồng cởi trang phục ngoài ra, liền ngâm mình vào trong hàn đàm.

Y khép hờ mắt lại, mặc cho dòng nước của hàn đàm nước dội rửa thân thể của mình.

Nước trong hồ này, lành lạnh nhưng lại đến mức lạnh lẽo không thấu xương, khiến người ta ngâm mình xuống cực kì thư thích.

Phó Kinh Hồng híp mắt, định dưỡng thần.

Nhưng, bất chợt, bên tai liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân cực kì khẽ khàng. Chỉ là ngay lập tức, Phó Kinh Hồng đã nghe được.

Y lập tức cảnh giác, liền xoay đầu, nhìn về phía người đang tới.

Người đến mặc một thân huyền y, đen nhánh như màu mực đậm,  lẳng lặng mà chăm chú nhìn về Phó Kinh Hồng đang ngâm mình trong hàn đàm.

– Sư huynh…

– Rốt cuộc cũng đã tìm được huynh rồi.

Phó Kinh Hồng nhìn Lãnh Tề Hiên Hiên đang đứng bên bờ, liền thở dài một hơi, vừa khẽ cười, nói:

– Đã lâu không gặp, nhị sư đệ.

Lãnh Tề Hiên sâu sắc nhìn Phó Kinh Hồng một hồi, bất chợt, chậm rãi, đi thẳng xuống nước hồ.

– Sư huynh, bọn ta đã đi tìm huynh rất lâu…

Lãnh Tề Hiên cất lên giọng nói khàn khàn nói, chậm rãi đi đến gần Phó Kinh Hồng.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững người, mới nói:

– Ta đã từng nói, ta sẽ quay trở lại Đoạn Tụ cốc rồi đi.

Lãnh Tề Hiên từ từ đi tới trước mặt Phó Kinh Hồng, đưa tay ra, ôm lấy Phó Kinh Hồng, vùi đầu lên trên bờ vai của y.


– Sau khi lão Mộ Dung Lân chết đi, bọn ta đã tìm khắp sào huyệt ma giáo cũng không thấy huynh, lại đi khắp nơi để tìm kiếm, nhưng làm thế nào cũng không tìm được huynh cả.

Giọng điệu rầu rĩ của Lãnh Tề Hiên đều đều vang lên.

– Bọn ta còn tưởng rằng, huynh…

Hắn chợt im bặt, không hề nói tiếp nữa. Mà, hắn chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng. Trong đôi mắt lại toát ra đôi chút rối loạn cùng với hoảng sợ.

Phó Kinh Hồng cảm thấy, nơi nào đó ở trong lòng mình bỗng mềm mại một hồi, liền nhìn lại Lãnh Tề Hiên, khẽ cười, nói:

– Hiện tại, không phải, ta vẫn còn khỏe mạnh hay sao.

Lãnh Tề Hiên không nói gì thêm, chỉ đôi tay đang ôm lấy Phó Kinh Hồng càng siết chặt thêm, đầu vẫn tựa lên trên bờ vai của Phó Kinh Hồng.

– Đúng rồi. Ngày trước, khi đang ở trong Tư Đồ sơn trang, tại sao, đột nhiên hai đệ lại đi tới ma giáo?

Chợt, Phó Kinh Hồng nhớ tới một nghi vấn.

Lãnh Tề Hiên vốn không hề ngẩng đầu lên, vẫn cứ vùi đầu ở trên bờ vai của Phó Kinh Hồng, phát ra giọng điệu rầu rĩ nói:

– … Là do tên Hoa Thanh Lưu kia nói huynh đã đi tới ma giáo.

Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.

Tại sao Hoa Thanh Lưu lại phải lừa gạt hai người Lãnh Tề Hiên và Bạch Luyện Hoa đi đến ma giáo đây?

Nhưng ngay lập tức, y liền hiểu ra. Nếu mà hai vị sư đệ của y không đi ma giáo, thì chắc chắn là y cũng sẽ không đi đến nơi đó. Xem ra, từ lúc mới bắt đầu, Hoa Thanh Lưu đã có mưu đồ phải dẫn dụ y đi vào sào huyệt ma giáo rồi đi.

Tuy rằng, y không biết Hoa Thanh Lưu đã nói gì để thuyết phục được hai người Lãnh Tề Hiên, Bạch Luyện Hoa đi theo hắn ta. Chỉ là y cũng không tính toán lại đi hỏi tới Hoa Thanh Lưu  gì nữa cả. Bởi vì lão Mộ Dung Lân đã chết rồi, cho nên, y càng hoàn toàn không muốn dính dán gì đến hắn ta cả.

– Sư huynh. Bọn ta đã tìm ở trong sào huyệt ma giáo rất lâu, lại hoàn toàn không tìm được huynh.

Lãnh Tề Hiên ôm chặt lấy Phó Kinh Hồng, vang lên giọng nói khàn khàn.

– Bọn ta đã tìm rất lâu, đều không tìm thấy huynh…

– Nếu như đến cả khi quay trở lại Đoạn Tụ cốc, vẫn không có tìm được huynh, thì nên làm sao đây…

Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt, liền nhẹ giọng khuyên nhủ:

– Hai đệ nhất định sẽ tìm thấy ta mà. Đệ nhìn xem, không phải là đệ đã tìm được ta rồi sao.

– Nếu như thật sự là không tìm được huynh nữa, thì làm sao bây giờ?

Lãnh Tề Hiên vẫn cúi đầu, run giọng hỏi.

– … Vậy thì huynh nhất định sẽ đi tìm hai đệ.

Rốt cuộc, lúc này, Lãnh Tề Hiên mới ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Phó Kinh Hồng, nói:

– Sư huynh. Sau này, chúng ta cứ ẩn cư ở nơi này, không cần phải rời khỏi đây nữa, có được hay không.


Phó Kinh Hồng cười, đáp:

– Được.

Bất chợt, y ngẩn người, tựa hồ như y đang nhìn thấy khóe mắt của Lãnh Tề Hiên có chút ửng đỏ lên.

Sau đó, Lãnh Tề Hiên lại cúi đầu xuống, lại ôm chặt lấy Phó Kinh Hồng, vừa vùi đầu lên trên bờ vai của Phó Kinh Hồng.

Giữa dòng nước êm đềm, man mát của hàn đàm, hai người lại lẳng lặng mà ôm ấp nhau.

Hai người đối diện nhau lại không nói gì.

Mãi đến tận khi Phó Kinh Hồng cảm nhận được ướt át, nong nóng thấm lên trên một mảng da thịt ở trên bờ vai của mình.

Nhất thời, y sững sốt, mới nhẹ giọng, nói:

– Chúng ta nên quay trở về đi thôi.

Chợt, Lãnh Tề Hiên ngẩng đầu lên nhìn y, nói:

– Sư huynh, chúng ta…

Khóe mắt của hắn vẫn ửng đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào, lời nói ngừng lại giữa chừng, lập tức, từ trên khóe mắt lại đang nhỏ xuống từng giọt nước mắt.

Bất thình lình, Phó Kinh Hồng kinh sợ.

Y hoàn toàn không ngờ tới, vị nhị sư đệ vĩnh viễn luôn hiện ra một bộ mặt lãnh đạm này của y, cư nhiên…

Lại khóc.

Ngay lập tức, Lãnh Tề Hiên lại kề sát vào khuôn mặt của Phó Kinh Hồng, đặt môi xuống hôn rồi lại liếm lên trên khóe môi của y.

Trong thoáng chốc, Phó Kinh Hồng vốn không biết làm sao cả.

Nhị sư đệ của y, cư nhiên lại sẽ khóc…

Lãnh Tề Hiên hôn hôn, liền đưa tay mò vào bên trong lớp vải nội y của Phó Kinh Hồng.

Khóe mắt của hắn vẫn cứ hồng lên, nhưng hai tay lại đang vuốt ve lung tung trên khắp da thịt trần trụi ở trên lưng của Phó Kinh Hồng. Hai lòng bàn tay nóng bỏng của hắn đến mức hầu như là khiến Phó Kinh Hồng cảm thấy tựa hồ như da thịt trên lưng của mình đều đã bị phỏng rồi vậy.

Phó Kinh Hồng thấy dáng vẻ đáng thương này của hắn, càng không nỡ đưa tay đến, đẩy hắn ra.

Lòng của Phó Kinh Hồng đều đang mền nhũn cả ra.

Hậu quả, chính là y đã bị Lãnh Tề Hiên trở mình đè lên, liền ‘tiến quân thần tốc’.

Đã lâu rồi, Phó Kinh Hồng vẫn chưa hoan ái. Mà, lần này lại bị người ta ‘tiến quân thần tốc’, tất nhiên là nhất thời không chịu nổi rồi, cho nên, hậu huyệt theo bản năng mà siết chặt lại.

Lãnh Tề Hiên vừa mới đâm vào, vẫn còn đang kích động, liền bị Phó Kinh Hồng siết chặt lại, ngay lập tức, hắn liền tiết ra.

Phó Kinh Hồng cảm nhận được, ở trong hậu huyệt của mình dâng lên một luồng nóng rực trào dâng. Nhất thời, khựng người một lát, chợt y không nhịn được mà bật cười lên.

Thoáng chốc, cả người của Lãnh Tề Hiên cứng đờ, không hề làm ra động tác nào cả.

Phó Kinh Hồng cười một lúc, lại cảm thấy hành vi này của mình có chút không tốt mấy đi, cho nên, y cũng đã dừng cười.

Mà, phân thân của Lãnh Tề Hiên vẫn còn chôn ở trong hậu huyệt của Phó Kinh Hồn. Hai người vẫn cứ duy trì tư thế này này mà đứng yên trong một lúc. Hai người cũng không nói ra tiếng nào.

Mãi đến tận khi phân thân của Lãnh Tề Hiên cứng lên lần nữa.

Ngay lập tức, từ sau lưng, hắn mới ôm chặt lấy Phó Kinh Hồng, dường như là để xả giận, mà hắn liền thẳng lưng đến, đâm về phía trước, cả một phân thân đều thâm nhập đến tận nơi sâu xa nhất.

Đột ngột, bị đâm sâu đến vậy, Phó Kinh Hồng buộc phải rên rỉ một tiếng, tiếp theo, y lại bị âm thanh kỳ quái do chính miệng mình thốt ra mà sợ hết hồn, lại không nhịn được mà phát ra tiếng cười.


Lãnh Tề Hiên lại càng thêm tức giận, liền túm chặt lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng, càng thẳng lưng, thêm sức mà hung hăng va về phía trước.

Mấy lọn tóc của Lãnh Tề Hiên đang rũ xuống, đuôi tóc quét qua da thịt trần trụi ở trên lưng của Phó Kinh Hồng, khiến y cảm thấy  rất ngứa. Cho nên, y lo là bản thân mình nhịn không được mà bật cười ra tiếng. Thế nhưng, rất nhanh, y liền không rảnh mà đi lo lắng chuyện này được nữa. Bởi vì, thế tiến công của Lãnh Tề Hiên lại càng lúc càng kịch liệt, tiếp theo, lại được dòng nước hàn đàm bôi trơn qua, kéo theo, mỗi một lần va đến, đều đâm vào tận nơi sâu xa nhất.

Dần dần trong cơ thể của Phó Kinh Hồng sinh ra từng cơn sóng khoái cảm, tê dại lan tràn, khiến cho đôi con ngươi của y càng thêm mê ly.

– Sư huynh. Không tìm được huynh, ta đã rất sợ…

Chợt, vang lên giọng nói khàn khàn của Lãnh Tề Hiên.

Đồng thời, ngay lập tức, Phó Kinh Hồng bị đâm đến tận nơi sâu nhất ở bên trong cơ thể. Y liền không nhịn được mà từ trong miệng rên rỉ ra một tiếng “a~”.

– Ta rất sợ…

Phó Kinh Hồng không cần quay đầu lại, thì y cũng liền biết, nhất định là đôi mắt của Lãnh Tề Hiên  lại đỏ ửng cả lên.

Y thật không hiểu nổi.

Tại sao vị nhị sư đệ này của y lại thích rơi nước mắt như vậy đây?

Rõ ràng, hồi trước, chính xác là mười mấy năm trước đi, nhị sư đệ vốn chưa từng rơi nước mắt qua một lần nào cả đi…

Chí ít là ở trước mặt của y.

Y cũng không biết là ở trong lúc mà y không biết, nhị sư đệ của y đã từng rơi lệ vì chuyện gì chưa.

Thế nhưng trong kí ức của y, từ lúc vừa vào cốc, thì nhị sư đệ liền mang theo một bộ mặt lạnh lùng. Xưa nay, nhị sư đệ cũng sẽ không bao giờ mỉm cười hay là biểu hiện ra vẻ mặt mềm yếu trước bất kì một ai cả.

Xưa nay, Lãnh Tề Hiên vốn không hề yếu ớt giống với bất kì ai cả. Hắn vĩnh viễn lạnh nhạt giống như một thanh lợi kiếm luôn giấu kín mình ở trong lớp vỏ kiếm, thu lại hết mọi phong mang. Cho nên, chắc chắn là sẽ không có một ai có thể nhìn ra được nhược điểm của hắn cả.

Thế nhưng, vị nhị sư đệ từ trước đến nay đều luôn lạnh lẽo, cứng rắn này, lại không gắng gượng lớp vỏ cứng rắn của mình nữa, mà lại đang bày ra vẻ mặt mềm yếu, mắt đều khóc đến đỏ hồng ở ngay trước mặt của y.

Hóa ra, nhị sư đệ của y, cũng sẽ có một mặt nhu nhược như vậy.

Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là do chưa chạm tới chỗ thương tâm của họ mà thôi.

Chỗ thương tâm kia của nhị sư đệ, hóa ra, lại chính là…

Y sao.

Nhất thời, trong lòng của Phó Kinh Hồng run lên, dâng lên một cỗ nóng bỏng khó nói thành lời.

– Ngay khi ở trong sào huyệt ma giáo, không tìm thấy huynh, ta đã nghĩ… Lỡ như huynh chết rồi…

Lại vang lên giọng nói khàn khàn của Lãnh Tề Hiên.

– Ta liền đi cùng với huynh…

Trong lòng của Phó Kinh Hồng khẽ run rẩy, cảm thấy mỗi một chỗ da thịt trên tấm lưng trần trụi của y đang bị Lãnh Tề Hiên chạm vào đều đang cực kỳ nóng bỏng.

– Dù là đi đến tận bích lạc hoàng tuyền, ta cũng đều nhất định sẽ đi theo huynh…

Bất chợt, Phó Kinh Hồng sững người, bỗng, mở miệng, khẽ đáp:

– Được.

– Bất kể là đi xuống địa ngục hay là đi vào luân hồi, ta đều muốn đi cùng huynh. Sinh tử không rời.

– Được…

Phó Kinh Hồng vẫn thấp giọng đáp lại.

Y cảm nhận được, một giọt nước mắt nóng rực vừa rơi xuống trên tấm lưng của y, hầu như đã làm bỏng đi chỗ da thịt ở nơi ấy rồi đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui