Không qua bao lâu, tiểu nhị liền bưng món ăn.
Khách điếm này lớn hơn nhiều so với khách điếm trước đây, món ăn cũng phong phú hơn không ít, vừa nhìn qua liền khiến cho người ta thèm đến nhỏ dãi.
Món đậu hủ bát bảo vừa mềm mại vừa tỏa ra mùi hương thơm phức. Hòa lẫn vào hương vị thơm ngon, nồng nàn của canh hầm chim cút. Màu sắc thanh nhã là món nấm hương xào cải. Lớp da ngoài vàng ruộm óng ánh của bồ câu ướp ngũ vị nướng lên. Tư vị thanh ngọt, mặn mà là gà gói lá sen. Màu sắc rực rỡ là tôm sú chiên giòn. Còn có cả mấy món điểm tâm là mứt táo cao, mứt đào dẻo… Chỉ cần ăn ít điểm tâm này khai vị này thì trực tiếp sẽ khiến cho khẩu vị của người ta càng thêm thèm ăn.
Phó Kinh Hồng nhìn mấy món ăn đẹp mắt, phong phú được bày ra ở trên bàn, ngay trước mắt, khiến cho đôi mắt của y không khỏi sáng ngời lên.
Ánh mắt của y xoay chuyển một vòng, liền rơi vào dĩa tôm đang đặt ở chính giữa bàn ăn. Đôi đũa trong tay của y đang định gắp đến, thì Ôn Như Ngọc đang ngồi cách y một chiếc ghế, cũng đã gắp lên một con tôm mà đặt vào trong bát của y.
Phó Kinh Hồng sững người một chút.
Ôn Như Ngọc ôn hòa nở nụ cười, nhìn y, nói:
– Lớp vỏ ngoài xốp giòn, thịt tôm lại mềm mại. Phó huynh nếm thử xem.
Phó Kinh Hồng gật đầu, liền cắn một ngụm. Quả nhiên, ở ngoài thì xốp còn bên trong lại mềm, thịt tôm càng thêm thơm ngon.
Y thỏa mãn cười cười, đôi mắt lại càng thêm sáng ngời.
Ôn Như Ngọc thấy y vui vẻ, cười đến một khuôn mặt đều đầy thỏa mãn, liền lại gắp thêm một cái cánh của bồ câu nướng ngũ vị hương bỏ vào trong bát của y, nói:
– Bồ câu nướng gũ vị hương, hương thơm nức mũi, mùi vị mặn mà, dư vị vô cùng.
Phó Kinh Hồng lại cắn lên cái cánh đó một ngụm, nhất thời, đôi mắt lại sáng thêm mấy phần.
Ngồi ở bên cạnh, ánh mắt của Bạch Luyện Hoa cũng đang chuyển động, cũng đưa tay gắp một đũa nấm hương xào cải, để vào trong bát của Phó Kinh Hồng, nói rằng:
– Sư huynh. Món nấm hương xào cải này… Thoạt nhìn, rất ngon! Huynh nếm thử xem.
Phó Kinh Hồng nhìn ánh mắt của Bạch Luyện Hoa đang hiện lên vẻ chờ mong, liền nghe theo lời của hắn, mà cắn một ngụm lên trên nấm hương xào kia, tiếp theo, y liền gật gật đầu.
Nhất thời, đôi mắt của Bạch Luyện Hoa cũng liền sáng lên mấy phần.
Ngồi ở một bên khác, Lãnh Tề Hiên cúi đầu, im lặng không lên tiếng, nhưng động tác ở trên tay lại không nhanh không chậm, nhẹ nhàng, lưu loát như mây bay. Vươn tay đến vừa múc một muỗng đậu hủ bát bảo để vào bát của Phó Kinh Hồng, lại gắp thêm một cái cánh chim cút hầm, sau đó lại gắp một cái đùi của món gà gói lá sen để vào cả trong bát cho y.
Bạch Luyện Hoa vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã thấy trong bát của Phó Kinh Hồng đã chất đầy đồ ăn.
Phó Kinh Hồng cười híp mắt mà nói:
– Thật cảm tạ sư đệ. Mọi người cũng mau mau ăn đi thôi.
Nói xong, y liền cúi đầu bắt đầu ăn.
Ban đầu, do có mấy dĩa thức ăn cách y có chút ở xa tới, cho nên, y vẫn còn đang do dự xem, mình có nên đứng lên, để gắp tới không ấy mà…
Nhưng mà, hiện tại đã có ở gần ngay trước mặt của y rồi.
Bạch Luyện Hoa đang ngậm đầu đũa vừa mới gắp đồ ăn cho Phó Kinh Hồng vào trong miệng không ngừng cắn cắn, ánh mắt u oán liếc nhìn Lãnh Tề Hiên một cái, mới cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
*
Cơm no rượu say.
Phó Kinh Hồng thỏa mãn mà thở dài ra một hơi.
Trước đó, y đã đi liên tục cả một đường xóc nảy, vẫn chưa được ăn một bữa cơn thật ngon đây…
Sau này, trở lại Đoạn Tụ cốc, chỉ e là có muốn ăn cũng không ăn được món ăn ngon đến vậy đi.
Ở trong lòng của y đang tự cảm thán một phen, liền ngẩng đầu lên đánh giá một vòng xung quanh sảnh đường trong khách điếm.
Bởi vì ngay khi y vừa mới tiến vào, liền bị ba người Ôn Như Ngọc lôi kéo đến đây. Tiếp theo, y liền một lòng một dạ đặt ở trên bàn ăn. Y cũng chưa kịp nghiêm túc đánh giá bốn phía xung quanh.
Cho nên, sau khi đã ăn xong rồi, y mới đánh giá một vòng xung quanh.
Nhất thời, tầm mắt của y liền dừng lại.
Trong sảnh đường của khách điếm này, đều đã có người ngồi đầy, tất nhiên, phần lớn cũng đều là người võ lâm.
Chỉ là không giống với hạng người lỗ mãng, luộm thuộm như đám đại hán mà y đã gặp qua. Mà những người ngồi trong sảnh đường của khách điếm này, hiển nhiên, đa phần đều là cao thủ.
Bọn họ vốn không hề để lộ ra sát khí ở trên mặt, ngược lại, khí tức đều nội liễm, bộ dạng đều có chút phong phạm cao thủ, nên cũng đều là một số đệ tử trong các đại môn phái đi.
Ngồi bên hai, ba bàn ở góc phía đông sảnh đường của khách điếm này, hẳn là đều cùng một môn phái đi, cho nên, mười mấy người kia đều được mặc một thân trang phục màu đen. Chỉ là ngồi ở chính giữa bọn hắn, lại một nữ tử mặc một thân hồng y. Tướng mạo của nữ tử này vốn yêu diễm, ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt lưu chuyển, sóng sánh, lấp lánh. Trên mi tâm lại được vẽ ra một đóa hồng liên đỏ thẫm như máu đượm nước mắt.
Đột nhiên, Phó Kinh Hồng sững người. Y lại nảy ra một cảm giác quen thuộc không tên, như có như không, dành cho nữ tử này.
Trong khi y đang trầm tư, nghĩ xem, trước đây bản thân y có từng gặp qua một nữ tử như vậy hay không.
Thì, y lại bị Bạch Luyện Hoa đánh gãy trầm tư.
– Sư huynh, huynh biết nữ nhân kia sao?
Bạch Luyện Hoa ghé sát vào lỗ tai của y, nhẹ giọng hỏi, hơi thở nóng ẩm phả ra, phủ lên trên vành tai của Phó Kinh Hồng, liền dâng lên xúc cảm ngưa ngứa.
Phó Kinh Hồng chỉ lắc lắc đầu.
Nếu như trước đây, y đã từng gặp qua một nữ tử tuyệt diễm kinh hồng thế này, thì y tuyệt đối không thể nào mà lại không nhớ rõ được đây.
– Vậy tại sao huynh cứ liên tục nhìn chằm chằm vào nàng cơ chứ?
Giọng điệu mang theo oan ức của Bạch Luyện Hoa lại vang lên.
Phó Kinh Hồng khẽ ho khan vài tiếng, nói:
– Vừa rồi, chỉ là do huynh đang ngẩn người mà thôi.
Đào Chi Hoa cũng luôn mặc một thân hồng y, ngũ quan cũng rất là diễm lệ.
Chẳng lẽ cảm giác quen thuộc của y đối với nữ tử kia, chính là bắt nguồn từ nơi này sao?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng không khỏi xoay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn đến Đào Chi Hoa đang ngồi cách y rất xa, ngay khi vừa đối diện với cặp mắt lưu diễm của Đào Chi Hoa, thì lập tức, Đào Chi Hoa đã khẽ nhíu mày, quay đầu đi.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng không khỏi cười khổ. Nhưng bề ngoài, y chỉ giơ tay lên, nâng chén trà đến bên miệng, uống vào một hớp.
Ánh mắt của y lại không tự chủ được mà nhìn về phía nữ tử hồng y kia.
Ngay lập tức, y liền ngơ ngẩn.
Tướng mạo của Đào Chi Hoa vốn đã thuộc vào loại xinh đẹp, diễm lệ lại loá mắt. Thế nhưng, nữ tử này, cư nhiên, có tướng mạo xinh đẹp không thua kém Đào Chi Hoa một chút nào cả đi.
Không biết có phải là do ánh mắt của Phó Kinh Hồng quá mức sáng quắc hay không. Mà, hình như đã khiến cho nữ tử hồng y kia dời tầm mắt nhìn về phía Phó Kinh Hồng. Đôi mắt của nàng đang đối diện với Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt. Y đang muốn xoay đầu đi chỗ khác, giả vờ như cái gì cũng không biết. Nhưng ánh mắt lại chợt thấy nữ tử kia đang câu môi lên nở ra nụ cười, ánh mắt lưu chuyển, sóng mắt dập dềnh, gần như là câu hồn nhiếp phách.
Phó Kinh Hồng sửng sốt, qua hồi lâu, y mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần. Y chỉ mím mím môi.
Nữ tử hồng y vẫn nhìn về phía Phó Kinh Hồng, duỗi ra bàn tay trắng nõn cầm chén lên, nâng đến bên môi uống xuống một hớp, sau đó, lại đưa chén hướng về Phó Kinh Hồng, nhíu mày nở nụ cười, đóa hồng liên trên mi tâm lại càng thêm rực rỡ, sinh động.
Người ở trước mắt này…
Vì sao lại cứ khiến cho y ngờ ngợ dâng lên một loại cảm giác quen thuộc không tên, khiến cho trái tim của y cứ ưu phiền âm ỉ.
Khiến cho y thêm bất an.
– Phó huynh? Huynh làm sao vậy?
Ôn Như Ngọc thấy sắc mặt của Phó Kinh Hồng không ổn, liền ôn hòa mở miệng hỏi han.
Phó Kinh Hồng mím mím môi, lắc đầu, nói:
– Chỉ là do ta ăn quá no mà thôi.
Ôn Như Ngọc thấy Phó Kinh Hồng nói như vậy, cũng không hỏi nữa, chỉ ôn thanh nói:
– Phó huynh, lần sau phải cẩn thận một chút.
Phó Kinh Hồng cúi đầu, trầm giọng đáp:
– Ta biết rồi.
– Thời gian cũng không còn sớm nữa, Phó huynh nên sớm nghỉ ngơi một chút đi.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu.
*
Dù mới vừa ăn thỏa thuê một trận, nhưng tâm tình của y hoàn toàn không tốt chút nào cả.
Y nhấc bước đi về phía phòng trọ lại ở lầu hai.
Sau khi tìm được đúng phòng trọ của mình, Phó Kinh Hồng đẩy cửa mà đi vào.
Gian phòng trọ này vốn sạch sẽ, rộng rãi hơn phòng trọ trước không ít.
Thế nhưng Phó Kinh Hồng lại hoàn toàn không có tâm tình gì để thưởng thức cả.
Y đi vào, đến chiếc bàn tròn được đặt giữa phòng, ngồi xuống ghế rót ra một chén trà, chậm rãi uống vào.
Y buông mí mắt xuống, che lấp đi đôi con ngươi, suy tư.
Sau võ lâm minh hội lần này, y sẽ cùng tiểu sư đệ và nhị sư đệ quay trở về Đoạn Tụ cốc, vốn cũng không cần phải tiếp tục dính dán đến chuyện của giang hồ nữa…
Nhưng mà vì sao, y luôn có linh cảm lúc ẩn lúc hiện, chuyện này tuyệt đối sẽ không thuận lợi đến như vậy.
Tương lai của y…
Cũng sẽ không còn được bình yên như thế này nữa.
Loại dự cảm này khiến cho y đặc biệt bất an. Thế nhưng y cũng không biết phải nên làm cái gì nữa, càng không biết cách nào để đi giải quyết được cả.
*
Một đêm khó ngủ.
Qua ngày hôm sau, Phó Kinh Hồng vừa thức dậy, đi xuống lầu.
Thì, mấy người còn lại đều đã ngồi an ổn vào một bàn ở dưới sảnh đường của khách điếm cả rồi.
Ôn Như Ngọc thấy Phó Kinh Hồng đi xuống, liền ôn thanh nói:
– Phó huynh. Bọn ta cũng vừa mới gọi xong bữa sáng rồi. May là huynh đã xuống kịp lúc.
Phó Kinh Hồng mất tập trung mà chỉ gật gật đầu, tùy tiện tìm một chiếc ghế trống liền ngồi xuống.
Y vừa ngồi xuống, Bạch Luyện Hoa liền kéo kéo tay áo của y, nhẹ giọng hỏi:
– Sư huynh, huynh làm sao vậy?
Phó Kinh Hồng khựng người một chút. Chuyển mắt nhìn đến ánh mắt đang đong đầy lo lắng của Bạch Luyện Hoa, liền miễn cưỡng câu khóe môi lên, nói:
– Huynh chỉ là có chút ngủ không được mà thôi.
Ngồi ở một bên, tuy Lãnh Tề Hiên luôn hiện lên một bộ mặt không cảm xúc, nhưng trong đôi con ngươi không che giấu được sự quan tâm, lo âu.
Phó Kinh Hồng cười cười, khuyên nhủ:
– Thật sự chỉ là mất ngủ thôi, không cần lo lắng… Sau khi võ lâm minh hội kết thúc, chúng ta liền quay trở về Đoạn Tụ cốc đi.
– Ừm!
Bạch Luyện Hoa gật đầu liên tục, mừng rỡ đầy mặt.
Ánh mắt của Lãnh Tề Hiên đều mềm nhũn hẳn đi, nhẹ giọng đáp lại.
Tuy chỉ là một bữa ăn sáng ở trong khách điếm, nhưng cũng được làm ra cực kì phong phú.
Chỉ là Phó Kinh Hồng lại cứ ăn vào nhưng lại không ra mùi vị gì cả.
Trong lòng, nỗi bất an lại càng lúc càng dày đặc.
Y nhấc tay lên, cầm lấy một chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi đã uống vào một chén trà đậm, Phó Kinh Hồng cảm thấy tâm tình đã bình ổn lại đôi chút, liền xoay đầu đi, nhìn về phía nữ tử hồng y của ngày hôm qua.
Mà, nữ tử hồng y vẫn ngồi ở vị trí của ngày hôm qua, trên người vẫn là một thân hồng y đỏ rực, một bàn tay trắng nõn đang chậm rãi chơi đùa cái chén trà đang cầm ở trong tay, trong đôi mắt đều tràn ngập hứng thú.
Phó Kinh Hồng cúi đầu.
Cứ không hiểu vì sao, trong lòng của y vẫn dâng lên một loại cảm giác bất an không tên.
Qua một lát sau, y lại giương mắt lén nhìn nữ tử hồng y một lát.
Nữ tử hồng y dùng một tay chống cằm, một tay còn lại chơi đùa, xoay tròn chén trà ở trong tay mình, mà nước trà ở trong chén kia, dù bị xoay chuyển ra sao cũng không đổ ra một giọt nước trà nào cả.
Nữ tử hồng y chỉ vẫn chơi đùa chén trà kia, lại chưa từng uống vào.
Nhưng, Phó Kinh Hồng cũng đã uống vào vài ngụm nước trà rồi.
Mọi người ở đây đều đã ăn được bảy, tám phần no bụng.
Đột nhiên, có một người đi vào trong khách điếm.
Trong khi Phó Kinh Hồng vẫn còn đang ngẩn người, cho nên, sau chốc lát, y mới quay đầu.
Nhưng, khi y thấy Hoa Thanh Lưu mang theo bộ dạng phong trần mệt mỏi, đi về phía bàn của bọn họ đang ngồi.
Hoa Thanh Lưu vẫn mặc một thân bạch y. Dù cho bộ dạng của hắn vốn là phong trần mệt mỏi, nhưng bộ bạch y kia vẫn không dính phải một hạt bụi nào cả. Hắn vừa đi vào trong khách điếm liền trực tiếp đi về chiếc bàn của mấy người Phó Kinh Hồng đang ngồi.
Ôn Như Ngọc mở miệng cười nói:
– Hoa huynh mới đến sao. Bọn ta đều đã đến đây được hai ngày rồi.
– Có một số việc nên mới bị chậm trễ.
Hoa Thanh Lưu lạnh nhạt nói.
Kể từ khi y biết được Hoa Thanh Lưu vừa là thần y đệ nhất thiên hạ cũng lại là tà y ma giáo. Cũng đã kéo theo cảm giác của Phó Kinh Hồng vốn là cực kì phức tạp, nhất là khi vừa nhìn thấy Hoa Thanh Lưu xuất hiện ở đây.
Dựa vào lời kể của một Hoa Thanh Lưu tà y đã nói, thì Hoa Thanh Lưu thần y này, vốn không biết được sự tồn tại của thân phận tà y khác cũng chính là hắn…
Thế nhưng cả hai thân phận này, rõ ràng cũng chỉ là cùng một người.
– Đến đúng lúc a. Huynh nếm thử mứt táo cao ở đây xem.
Trầm Bích Thủy cười, mở miệng chào hỏi Hoa Thanh Lưu, hiển nhiên là cực kì quen biết với Hoa Thanh Lưu.
Hoa Thanh Lưu lãnh đạm gật đầu, ngồi xuống, liền rót chén trà, đang đưa tới bên miệng, định uống vào, chợt, khựng lại.
– Nước trà không ổn.
Nhất thời, mọi người đều đã biến sắc.
Ôn Như Ngọc cau mày hỏi:
– Nước trà này bị làm sao? Đã bị người hạ độc rồi sao?
Hoa Thanh Lưu lắc lắc đầu, nói:
– Chỉ là ở trong nước trà này, có pha nhược thọ thảo.
– Nhược thọ thảo? Là độc dược sao?
Trầm Bích Thủy cũng cau mày.
– Không phải… Chỉ là một loại thảo dược bình thường mà thôi. Mài thành bột phấn bỏ vào trong nước liền hòa tan, vô sắc vô vị, cũng sẽ không có tác hại gì với con người cả.
Hoa Thanh Lưu lắc đầu nói.
– Đại khái là một nguyên liệu dùng để pha trà ở đây đi.
Trầm Bích Thủy thấy Hoa Thanh Lưu nói “không phải là độc dược”, liền cười nói.
-Nhưng mà vốn chưa từng có ai dùng nhược thọ thảo đến pha trà cả…
Hoa Thanh Lưu nhìn chằm chằm nước trà ở trong chén trà, cau mày thì thầm.
– Nếu không phải là độc dược, thì cũng đừng để ý tới nó làm chi nữa a. Đến, nếm thử món mứt táo cao này một miếng xem.
Trầm Bích Thủy cười, tay đã gắp một khối mứt táo cao bỏ vào trong bát của Hoa Thanh Lưu.
Phó Kinh Hồng liếc mắt một cái nhìn Hoa Thanh Lưu, thấy hắn vẫn cứ cau mày, nhưng hắn cũng không truy cứu nữa, mà hé miệng ra uống xuống một hớp trà, liền ổn định tâm tình.
Nhưng mà không biết tại sao, trong lòng của y vẫn cứ bất an.
Nay, trái lại, lại càng lúc càng thêm dày đặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...