Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Bách nha thấy khó hiểu, ta cũng không có ý cùng hắn nhiều lời.

Cũng đã qua mấy năm rồi, những việc trải qua cũng không ít, trái lại cũng không có xúc động gì quá lớn. Chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Vẫn phải oán trách bản thân thiếu cẩn thận.

Quả nhiên vừa về tới trong Viên, tất cả mọi người đều ở đó, chỉ duy nhất thiếu đi một người.

Ta cười lạnh: Chắc là chạy đến sông Hoài chỗ Li Châu điều binh đến để cùng người tiếp viện phải không?

Lần này thì tốt rồi, muốn thanh lý môn hộ cũng phải thanh lý lúc người còn ở đây mới được a.

Ta càng nghĩ càng giận, ngồi cũng ngồi không yên. Đã khống chế Vân Kiên,ta cũng không còn cố kỵ gì nhiều, thầm nghĩ muốn sớm hồi kinh giải quyết những chuyện này.

Nghĩ vậy ta liền điều thuyền ra sông, chèo thuyền chính là Bách Nha. Một đầu con sông hỏa quang càng cháy càng to. Ta tuy có tâm tư muốn tìm người tính sổ nhưng không muốn bọn họ cứ như vậy mà chết ở chỗ này, trong lòng lại nóng nảy.

Cũng may Bách Nha khinh công không tệ, mang theo một kẻ trói gà không chặt như ta đây còn có thể bay lên được.

Những thương thuyền này đầu đuôi bị khóa chặt với nhau. Trên thuyền chất đầy thi thể cùng người bị thương.

“Quân Li Châu ở phía trước, chúng ta có lẽ không nên đi tới bên đó. Nơi đó đang đánh nhau, ta phỏng chừng không đủ sức bảo vệ ngươi chu toàn.”

“Tìm sư phụ ngươi đi, đến cũng đã đến rồi, không được thì để ta dùng khói độc mê choáng bọn chúng.” Tiếc là lúc này hướng gió sông không thích hợp, bằng không ta sớm đã dùng tới.

Có điều khi ta chạy tới nơi phát ra tham âm đao kiếm va chạm bộc phát dữ tợn ở đuôi thuyền phía trước, ta lại dừng bước.

Ta không sợ chết, bởi vì đã chết qua một lần, nhưng ta lại không muốn chết, bởi vì khó khăn lắm mới được sống lại lần nữa.

Ta chán ghét việc đối mặt với cái chết, càng đáng ghét hơn là đối mặt với khả năng sẽ bị chết cháy. Lửa cháy khói cuộn bị gió sông thổi càn lúc càng mạnh. Ta sặc một trận ho khan, chỗ sâu thẳm trong lòng theo bản năng cháy lên một mồi lửa sợ hãi theo ánh lửa tràn ngập trong mắt. Ta nheo mắt lại, không thể động đậy, bộ dạng lúc giống như lúc ta bị thiêu cháy kiếp trước vậy.


Bất đồng là, khi đó ta mang theo thù hận cùng khoái trá mà đồng quy vu tận. Nhưng lúc này không hiểu sao bản thân ta lại giật mình sợ hãi.

“Nam Kha Kỳ! Ngươi còn đứng nơi đó làm gì!” Bách Nha đã chạy như bay đến con thuyền phía trước mặt quay đầu lại hướng ta mà quát, “Sư phụ ta ở bên kia! Bên này còn có hỏa tiễn! Mau nằm xuống!”

Ta lại càng hoảng sợ —— một mũi tên vừa khéo cắm phập lên boong thuyền phía trước ta, boong thuyền lập tức bốc cháy!

“Ta không đi được rồi! Ngươi đi mau!” Ta cố gắng muốn trấn định lại, còn có việc chưa làm xong, cũng không muốn Bách Nha vì ta mà làm lỡ thời gian. Nhưng ta lại không khống chế được sự run rẩy và nghẹn ngào trong giọng nói.

“Ngươi mau tới đây!” Hắn dường như không nghe thấy ta nói gì, muốn chạy tới lại bị mui thuyền đã bốc cháy phía trước cản lại.

Ta nhìn về phía dưới thuyền, khẽ cắn răng, hai tay run run bấu vào boong thuyền, một chân duỗi vào trong nước. Sau đó bám vào mạn thuyền di chuyển dần dần. Cũng may nước sông chảy không siết. Có điều nước sông lạnh quá, lạnh đến độ hai tay ta đều đông cứng, chỉ sợ không bám được vào mạn thuyền.

Có lẽ gia gia ở trên trời có linh thiên phù hộ cho ta, chờ đến lúc ta vội vàng chuyển qua đầu thuyền chỗ Bách Nha thì hắn cuối cùng cũng phát hiện ra biện pháp này của ta, lại thoáng cái đã nhìn thấy ta ở trong nước, vẻ mặt khinh ngạc: “Ngươi không sao chứ?!”

“….Ta…lạnh!” Ta thực sự lạnh không chịu nổi.

Nhưng đúng lúc Bách Nha thò tay xuống đón ta, thân thuyền đột nhiên lay động một trận. Ta ngẩng đầu một cái, đã thấy binh lính hai bên chém giết đến đỏ mắt rồi. Khi một người trong đó đem đối phương giết chết rồi đẩy vào giữa sông thì phát hiện ra ta và Bách Nha liền giơ kiếm chém tới. Bách Nha vỗ một chưởng về phía mặt nước, cả người phi lên trời nhảy tới trên thuyền, hai tay cầm đao bổ về phía binh sĩ kia.

Ta ở chỗ này cuối cùng cũng không kiên trì nổi, buông tay ra, toàn thân đều chìm vào trong nước sông. Trong lòng ta bi thương lạnh lẽo: Kiếp trước là lửa, kiếp này là nước, đây chính là mệnh của ta sao?

“Nam Kha Kỳ!”

Thanh âm bên tai ta khi lớn khi nhỏ, lúc là tiếng nước chảy lúc lại là tiếng người, mơ hồ nghe thấy Bách Nha cao giọng thét lên tên của ta. Có lẽ là hắn giải quyết xong binh sĩ kia cuối cùng cũng nhớ ra ta.

Khí lực trong thân thể dần dần bị nước sông xói mòn. Mặt nước dưới đôi mắt ta chẳng hề nhìn thấy cái gì nữa.

Đêm nay quả thực không yên ổn. Thế nhưng ta quá mệt mỏi, cộng với việc mấy đêm nay nhiều lần bị ác mộng giày vò, cũng không hiểu bản thân còn đang ở trong nước mà đến tột cùng là thế nào lại ngủ mất. Đến lúc tỉnh lại, ta nghe thấy bên tai có người gọi tên ta, giọng nói trầm trầm.


Mở mắt ra, ta tựa ở trong ngực Vân Xuyên.

Thế nhưng đây là nơi nào…

Không gian xóc nảy và chật hẹp này nói cho ta biết ta đang ở trong xe ngựa.

Ta hỏi: “Ngươi làm sao mà tìm được ta?”

Vân Xuyên nâng lên tay trái, ta nhìn thấy bên tay hắn quấn đầy băng vải, bên trên còn có vệt máu.

“Ngươi bị thương?!”

“Ngươi lo lắng cho ta lắm sao?”

“Ta nhìn một chút!” Ta không có tâm tư cùng hắn đấu võ mồm, chống người muốn đứng lên, lại sợ đụng phải vết thương của hắn.

“Ngươi chạy đến chưa tính, còn chạy đến trên sông,” Vân Xuyên thở dài, dùng tay phải đem ta ấn trở về, “Ngươi có biết lúc ta đem ngươi vớt lên, ta…” Hắn nói còn chưa dứt lời ánh mắt liền đỏ ửng. Một lát sau mới tiếp tục nói: “Ta bị ngươi hù chết…” Sự nghẹn ngào trong giọng nói cùng bộ dạng tiều tụy của hắn dường như không phải giả bộ, ta thức thời không có lên tiếng.

Thấy hắn không nói, phía ta liền mở miệng hỏi, “Vậy… Vậy là muốn đi nơi nào?”

“Hồi kinh.” Hắn nhìn ta, ánh mắt rất chuyên chú. Ta cứ thế bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cơ hồ có thể nhìn sâu vào mắt hắn.

Nơi kinh đô ấy chứa đầy quá khứ của ta, mà Vân Xuyên người này, lại chiếm cứ toàn bộ quá khứ ấy.

Kiếp trước là một chặng đường quá khứ ta không thể vượt qua, mà kiếp này chính là bởi vì cực kỳ thấu hiểu cho nên mới vô cùng mệt mỏi.


“Nam Kha Kỳ,” Ta nghe thấy người bên cạnh dùng giọng điệu vô cùng đạm nhạt nói, “Có thể ngươi cả đời cũng không tha thứ cho ta, thế nhưng ngươi không thể rời bỏ ta mà đi. Hoặc là ngươi nhẫn tâm hạ quyết định liền tự tay kết liễu ta, bằng không thì đừng trách ta không thả ngươi đi.”

“Giết ngươi là hành thích vua, ta sẽ không ngu ngốc như vậy.”

“Bởi vậy ngươi để cho ta sống, để ta sống mà cầu không được,” Hắn vừa gật gật đầu vừa cười, có phần thê lương, “Ngươi có biết ta cũng là người như vậy?”

Trong lòng một trận rung động, đầu vai ta còn lưu lại sự ấm áp trong lòng bàn tay hắn.

“Ta không tin ngươi so với ta sống dễ chịu hơn,” Bóng dáng sườn mặt hắn chiếu lên vách trong xe ngựa, tiếu ý bên môi trong nháy mắt khiến ta có cảm giác bừng tỉnh, “Ta hiểu rõ ngươi. Ngươi căn bản vẫn không thể buông được ta.”

Ta cứng ngắc, trong dư quang khóe mắt thấy hắn chậm dãi tới gần ta, sau cùng ở bên tai ta nói: “Ta là tâm bệnh của ngươi, đúng không?”

Không thể không thừa nhận, nghe vậy ta đích thực có chút lúng túng, ngay cả tay cũng siết chặt theo bản năng.

“Ta phải về.”

“Không thể.”

“Ta không yên lòng người trong Viên,” Ta giả bộ trấn định nói, “Ta không thể cứ như vậy mà đi.”

“Ngươi đương nhiên có thể, ba năm trước,” Hắn nói, “Ngươi không phải đã rời đi như vậy sao? Đi đến sạch sẽ lưu loát.”

“Cái đó không giống!” Ta vém rèm che, lại thấy phu xe bên ngoài và người đi theo đều không phải người ta quen biết, trong bụng càng gấp hơn, “Hơn nữa cứ như vậy mà đi… quá nguy hiểm!”

“Ngươi lo lắng cho ta?”

“Ta lo cho chính ta!” Ta hung hăng cường điệu nói.

“Đừng mạnh miệng.” Hắn dường như nhớ tới điều gì, mỉm cười, nhãn thần thoáng sáng lên một chút, “Khi ta gặp ngươi, ngươi lo lắng ta thân chinh đến Hoài Tô sẽ rơi vào nguy hiểm…”


“Bệ hạ thân phận tôn quý, ta chẳng qua là làm tận đạo quân thần mà thôi.” Ta cắt ngang lời của hắn, lạnh lùng nói.

“Phiền ái khanh phải lo lắng cho trẫm, trẫm khi đó nghe được,” Hắn giãn mặt ra cười nói, “Rất là vui vẻ.”

Đây là lần đầu tiên trong kiếp này ta nghe hắn lấy thân phận Quân vương tự xưng, không hiểu sao trong lòng lại khẽ động, nhất thời cũng quên mất nên phản bác thế nào.

“Lại nhắc tới… Nguyễn Trúc Thanh bọn họ đâu?” Bầu không khí trong mã xa kỳ quái, ta vội vàng chuyển hướng nói.

Nhắc đến Nguyễn Trúc Thanh, hắn lại không nói, dời mắt đi.

“Ngươi không cần phải mất hứng, ta đã nói không có tư tình gì với hắn mà.” Tuy rằng ta nói như vậy, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền cảm giác có chút không tự nhiên, “Ta chỉ muốn biết các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì.”

Nói xong, sắc mặt hắn cuối cùng cũng hòa hoãn đi không ít. Lúc này mới chậm dãi mở mêệng nói: “Hắn ở lại Hoài Tô kết thúc mọi việc. Người của ngươi giữ Vân Kiên, đang ở mã xa phía sau.”

Ta đây mới yên lòng, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, buột miệng hỏi: “‘Nguyễn Trúc Thanh’ mà ta nhìn thấy trước đó đều là ngươi?”

“Đúng.”

“Ngươi mượn miệng ‘ Nguyễn Trúc Thanh’ để nói cho ta biết những chuyện kia, là có dụng ý gì?” Ta lạnh lùng nhìn hắn.

Quả nhiên, trong mắt hắn thoáng qua một tia giảo hoạt, mím miệng vểnh lên nói: “Lời trẫm nói khi đó đều là nói thật.”

“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói thế?!” Ta giận quá mà bật cười, “Ngươi ngay cả khuôn mặt cũng đều là giả!”

“Trầm không hề lừa ngươi,” Hắn đem ta kéo vào trong lòng, ta tức giận liên tục đánh đẩy mấy cái. Hắn chẳng hề hấn gì, chỉ có tay ta là đánh phát đau, “Hoàng hậu có thai, là trẫm có lỗi với ngươi. Nhưng trẫm…”

“Ngươi là Hoàng đế. Ngươi thích sủng hạnh ai thì sủng hạnh người đó. Ta có quyền gì ngăn cản ngươi?” Ta hất tay hắn một cái.

Hôm ấy khi nghe nói ta cũng không thấy thế nào, chỉ cảm thấy rất bình thường: Hắn là Hoàng đế, làm sao có thể không có con trai chứ?

Nhưng bây giờ nghe lại lần nữa, mới phát giác trong lòng mình kỳ thực vẫn luôn có ngụm nghẹn uất ở trong ngực, cũng không biết nên phát tiết thế nào mới phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui