Edit: Ngũ Ngũ
Một đêm triền miên, từ lúc màn đêm buông xuống cho đến hừng đông, cũng coi như là khó có được một đêm vui vẻ.
Hôm sau khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng, Bồi Tú thật biết điều vì không có tiến vào đánh thức ta thượng triều, xem ra là lúc ngày thường Nguyên Bảo đã có dặn dò. Chính điểm ấy, ta cảm thấy cũng nên khen thưởng cho Nguyên Bảo.
Tuy rằng đã tỉnh, bất quá ta cũng chỉ mở mắt nằm đó không nhúc nhích, sợ đánh thức người bên cạnh.
Ta nghĩ tối hôm qua đại khái là có chút kịch liệt, cho nên giờ phút này Trác Văn Tĩnh vẫn còn ngủ mê. Hơn nữa, người này cực kỳ nhạy cảm, cho dù mệt mỏi cực điểm, chỉ cần ta động một chút, tựa hồ hắn cũng lập tức mở mắt ra nhìn ta, sau đó chờ cho đến khi ta rời đi, hắn mới tiếp tục nằm xuống ngủ.
Hiện tại, ta đương nhiên sợ đánh thức hắn, vì thế đành phải lẳng lặng nằm bên cạnh hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, cẩn thận không đụng đến bụng hắn, kể cả hô hấp cũng phải duy trì giống như lúc ngủ.
Người có võ nghệ cao cường, đối với sự biến hóa của hô hấp vô cùng mẫn cảm, ta không muốn quấy rầy đến giấc ngủ khó có được này của hắn.
Lúc này nhàn rỗi không có việc gì làm, ta quan sát tỉ mỉ dung nhan tuấn tú của hắn.
Những ngày trải qua cùng hắn, ta tựa hồ có thói quen quan sát hắn, cũng rất thích như vậy. Mà hắn thì luôn có thói quen khẽ nhíu mày, mặc dù là đang ngủ, cũng đều toát lên vẻ không an ổn, ôm nhau nằm một chỗ thực sự rất ấm, chính là, dường như hắn sợ lạnh, nên luôn co rút vào trong ngực ta.
Nhìn hắn như vậy, không giống như vị hoàng hậu lạnh lùng kia, cũng không giống với một Trác Văn Tĩnh luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời ta, hắn như vậy lại làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Ta nhẹ nhàng đưa tay vén sợi tóc lòa xòa trước trán của hắn, lúc nhìn đến vết sẹo kia, ta dừng một chút, gần đây vết sẹo mờ hơn rất nhiều, có lẽ là thuốc của Trương Đình Ngọc có hiệu quả, ta thầm nghĩ.
May mắn là từ khi trọng sinh ta đã biết thân thể hắn không được tốt, những ngày này, Trương Đình Ngọc vẫn luôn tuân theo ý chỉ của ta, âm thầm điều dưỡng thân thể của hắn, tuy rằng không thể chỉ điều dưỡng một lần là tốt lên được, nhưng nếu kiên trì, có lẽ qua hai năm, căn bệnh của hắn trên chiến trường có thể hết tận gốc, lúc đó, hắn có thể bên cạnh ta thật lâu nữa. Đợi khi đứa nhỏ lớn lên, trở thành người xuất chúng, có lẽ chúng ta sẽ đi ngao du đây đó, ngắm nhìn phong cảnh trong khắp thiên hạ này.
Nghĩ đến một ngày nào đó, ta cùng hắn hai người đi trên đường không bị thân phận lễ nghi ràng buộc, muốn nắm tay thì nắm, không cần cố kỵ người khác, cũng không cần để ý tới triều chính, chẳng biết tại sao, nghĩ tới đây trong lòng chợt thấy chua xót.
Chỉ vì đột nhiên nghĩ đến, hắn khi đó, có còn yêu ta như bây giờ hay không.
Đang nghĩ tới đây, cơ thể của Trác Văn Tĩnh khẽ động, ta lấy lại tinh thần, cánh tay ôm hắn chặt hơn một chút, nhìn hắn mơ màng mở mắt ra.
Sau khi hắn mở mắt, liền hướng ta nở nụ cười, tiếp đó thanh tỉnh lại, thanh âm khàn khàn nói: “Trời đã sáng, người không vào triều sao?”
Ta ‘ân’, đáp: “Trời lạnh, không đi, ngươi cũng đừng thức dậy, hôm nay không đi.”
Trác Văn Tĩnh ‘ân’, ngáp một cái nói: “Tốt.” Dứt lời, vùi đầu vào ngực ta, nhưng cũng chỉ một khắc, hắn lại mở mắt ra, mơ màng cười với ta nói: “Hoàng thượng, vi thần…”
Ta đưa tay chặn môi hắn, làm cho hắn không nói nữa, sau đó đem người ôm vào trong ngực, thấp giọng hỏi: “Đói bụng sao?”
Ta biết gần đây hắn ăn uống rất tốt, cho nên liền mở miệng hỏi.
Trác Văn Tĩnh lắc lắc đầu, ta nói: “Nếu vậy, ngủ tiếp đi, ta ngủ cùng ngươi.”
Hắn nhìn ta, sau một hồi nhẹ gật đầu, nhắm mắt lại, yên lặng nằm bên cạnh ta.
Thật ra, thời điểm ban ngày hắn ít khi mềm yếu như vậy, lại càng không thể không chú ý đến lễ nghi như vậy, nhưng mà đại khái là tối hôm qua đã làm hắn mệt, cho nên hắn cũng không để ý đến vấn đề này, ta cảm thấy như vậy rất tốt.
Cảm giác được hô hấp của hắn đã ổn định, ta liền rướn người hôn lên vết sẹo trên trán của hắn, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Không biết có phải do tâm tình tốt hay không, trong đầu không suy nghĩ gì mà cứ thế nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy cả người mềm nhũn, bên tai truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ của hắn, ta cảm thấy mọi việc trên thế gian này cũng không còn quan trọng nữa.
Hậu quả của việc vừa thả lỏng người chính là cũng ngủ theo hắn luôn.
Lúc tỉnh lại, cũng không phải vì sắc trời quá sáng, mà là ngủ quên, nên có chút đói bụng.
Trác Văn Tỉnh cũng thức, không biết có phải do ta hay không, mà ta cảm thấy từ hôm qua đến giờ, cả người hắn có chút lười nhác.
Người đã tỉnh, ta cũng không giải thích vì sao hắn ngủ tới bây giờ, dù sao ở trong cung này, nếu hắn muốn ngủ, bất cứ lúc nào cũng được.
Ta mở miệng gọi Bồi Tú vào hầu hạ thay y phục, nhưng người vào lại là Nguyên Bảo.
Ta liếc nhìn Nguyên Bảo một cái, lúc hắn bước đi vẫn còn khập khiễng, thời điểm mặc y phục cho ta hắn thấp giọng nói: “Hoàng thượng, nô tài sợ Bồi Tú không quen tay, hầu hạ ngài không được tốt, cho nên nô tài mới trở lại.”
Ta thản nhiên ‘ân’, cũng không nói gì thêm, thật ra ta hiểu được sâu trong lòng Nguyên Bảo lo lắng cái gì, hắn là sợ ta quen người khác hầu hạ rồi, sẽ xem nhẹ hắn, cũng sợ người khác thay thế vị trí của hắn.
Làm nội giam trong hậu cung này, đi đến vị trí của hắn cũng không dễ dàng gì, hơn nữa những người nhắm đến vị trí này càng ngày càng nhiều, hắn có lo lắng đó cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là trong lòng ta vẫn có chút không thoải mái, có lẽ là bởi vì kiếp trước hắn đối với ta trung thành quá mức, mà hiện tại lại làm việc gì cũng dè chừng, nên làm cho ta cảm thấy có vài phần bất mãn, nhưng cũng bởi vì đối phương là Nguyên Bảo, cho nên ta đem phần tức giận này đè nén lại, tùy ý hắn.
Sau khi Nguyên Bảo giúp ta sửa sang lại y phục xong, ta phân phó hắn lui xuống.
Những ngày gần đây, ta phát giác mình càng ngày càng thích giúp Trác Văn Tĩnh thay y phục, trong lòng không thích việc người khác nhìn thấy cơ thể của hắn, hơn nữa thời điểm giúp hắn thay y phục, ta có thói quen hôn hắn, nhìn hai má đỏ bừng của hắn, trong lòng ta cực kỳ dễ chịu, đại khái là muốn trêu chọc hắn đi, khi hôn lên bờ môi của hắn, ta nghĩ thế.
Trác Văn Tĩnh ngồi ở đó biếng nhác nhìn ta, nhưng ánh mắt của hắn rất ôn nhu, làm ta cảm thấy rất thích thú.
Sửa sang giúp Trác Văn Tĩnh xong, ta cùng hắn dùng cơm ở Giao Thái điện rồi mới trở về Ngự thư phòng.
Nguyên Bảo đem tấu chương hôm nay đặt trước mặt ta, ta nhìn hắn đi không được thuận tiện bởi vì ba mươi trượng ngày hôm qua, âm thầm thở dài nói: “Đi về nghỉ ngơi đi, chờ thương thế lành hẳn rồi lại đến hầu hạ trẫm.”
Nguyên Bảo đưa mắt nhìn ta một cái, miệng run run, nhìn bộ dáng bất an hoảng hốt này của hắn, ta lại nói: “Trẫm đã phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị cho ngươi một chút điểm tâm rồi, đi đi.”
Nguyên Bảo nghe ta nói tới đây, mới vội hành lễ một cái, ta phân phó tiểu thái giám bên cạnh dìu hắn trở về.
Chờ sau khi Nguyên Bảo rời đi, ta đưa mắt nhìn Bồi Tú im lặng đứng đó, cũng không nói gì thêm, chỉ cầm lấy tấu chương bắt đầu xem, Bồi Tú tiến lên giúp ta mài mực, thủ pháp vững vàng, yên lặng trầm tĩnh, khó có được một người như vậy.
Đọc tấu chương không lâu, bên ngoài có người nói: “Hoàng thượng, có Tiết đại nhân cầu kiến.”
Ta nghe xong lời này, có chút sửng sốt, Tiết đại nhân, Tiết Tầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...